Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn dáng vẻ Tề An Nhiên bên này vẫn là nên xuống tay từ trên người Lý Thừa Triết vẫn hơn, trực tiếp chặt đứt niệm tưởng của nàng mới xem như là hung hăng ngược đi."

Lục Thời Niên đã ở lãnh cung ngây ngày mấy chục ngày, Tề An Nhiên cũng coi như có cốt khí, giá trị bi thảm một chút cũng không tăng.

Phi, còn không phải vì có hắn đi.

Nào sẽ có người ở lãnh cung ăn ngon uống tốt có người hầu hạ, nếu có thể đo lường chỉ số hạnh phúc chắc đã bay lên biết bao nhiêu đâu.

Thật khó chịu nha.

Lục Thời Niên liền lười biếng mà nằm ngã vào sập thượng* ,thậm chí còn gác hai chân lên để được thoải mái chút.

*Sập thượng: cái ghế dựa.

Hệ thống quét mắt nhìn lướt hắn một cái xong cái gì cũng không nói.

"Kế tiếp chính là bọn họ hẹn ở lãnh cung gặp gỡ, trình diễn tiết mục châu thai ám kết đi*." Dù sao tạm thời Lục Thời Niên vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tốt để xoát chỉ số, vậy chỉ có thể tùy ý cốt truyện tiến hành thôi.

*Châu thai ám kết: là lén lút thông đồng, qua lại, thường chỉ hành động của các cặp tình nhân lén lút làm bậy.

Khoảng thời gian trước tại thời điểm thượng triều, Lục Thời Niên cũng đã phát hiện cái vị công thần mưu triều soán vị Thẩm Mộc tướng quân mà cốt truyện hệ thống nhắc nhở kia hiện tại vẫn chưa về kinh, nói cách khác chính mình còn có thời gian để chuẩn bị, trước đem quốc gia giữ được mới có tư cách nói về sự phát triển của nó sau này nha.

Hệ thống thấy hắn một bộ dáng vò đầu bứt tóc, lại nhắc nhở: "Đúng rồi, ngươi phải chú ý trong đời sống hiện thực không có khả năng mọi chuyện đều giống trong cốt truyện, cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận, cẩn thận, hoàn thành nhiệm vụ ngược tra là chủ yếu, không cần rối rắm các mặt râu ria khác."

Lục Thời Niên không kiên nhẫn: "Ta đã biết, đợi thời cơ đến để hành sự, chuyện này ngươi đều đã nói đến mấy lần, công ty các ngươi bên kia hướng chính phủ thanh minh như thế nào ta đều đoán được hết. "*

*Đoạn này ảnh muốn nói chắc là hệ thống nói có một câu mà lập đi lập lại hết mấy lần cho nên chắc công ty của hệ thống thanh minh với chính phủ cũng là lập đi lập lại có mấy câu nên ẻm đoán được hết quá.

Hệ thống: "..." Có chút lo lắng, không hẳn là phi thường lo lắng.

"Đúng rồi, hôm nay còn phải xem tấu chương không?" Một trận trầm mặc qua đi, Lục Thời Niên bỗng nhiên phát ra một tiếng dò hỏi.

"Vì cái gì không xem?" Hệ thống hỏi ngược lại.

"Hôm nay tâm thần của Lý Thừa Triết đều đã bị tổn thương, nào còn có tâm trạng xem tấu chương a." Lục Thời Niên xoay chuyển cổ, phát ra một tiếng cùm cụp vang vọng.

Ngôi vua cũng không phải là dễ ngồi, từ sau khi đã vào thế giới này hắn liền không có được một giấc ngủ bình thường qua, nhấp miệng ấn đường nhíu lại.

Thật không biết vì cái gì mà nhiều người đều mơ ước cái vị trí này, cuồng chịu ngược (M) sao?

Khó trách Lý Thừa Huyễn đối với cái vị trí này không thèm để ý, đến cuối cùng cho dù hận hắn cũng không phải hận vì bị đoạt đi ngôi vị, hắn chỉ hận vì bị Tề An Nhiên phản bội.

Nữ nhân kia qua thực là giống như hung hăng đâm một đao vào đầu quả tim của Lý Thừa Huyễn, không đúng, cuối cùng thì nàng đúng là nhắm ngay trái tim của Lý Thừa Huyễn mà đâm một đao.

Lục Thời Niên ngẫm lại cái cảm giác đau đớn kia mà phải giật mình.

"...Không lấy thứ mình thích không cần thứ làm mình đau, đây là khóa học làm đế vương đầu tiên của Lý Thừa Huyễn." Trong lời nói của hệ thống đều tràn ngập khinh bỉ đối với sự vô văn hóa của Lục Thời Niên.

Lục Thời Niên cũng đã quen với thái độ của nó, cũng không để ý lắm, chỉ là không tình nguyện nhấc chân bước đi lảo đảo, thân mình lay động đứng lên đi tới trước án lung tung lật xem tấu chương, tuy rằng không muốn nhưng lại không thể không xem.

Rốt cuộc dù cho hôm nay không xem thì ngày mai cũng phải xem, vậy còn không bằng xem xong sớm một chút rồi đó ngủ sớm một giấc.

Ngồi ở ngôi vị này, Lý Thừa Huyễn đương nhiên không thiếu sự tài giỏi và nhạy bén, hai tuổi biết chữ ba tuổi đọc thơ, làm tới tiên hoàng vui lòng, trong chính vụ đều có suy nghĩ độc đáo một bộ dạng trị quốc có hệ thống chặt chẽ, ở thời điểm tiên hoàng còn sống giúp người xử lý chính vụ đã ẩn ẩn hiện ra khí độ quân vương, thêm được triều thần yêu thích cùng bá tánh kính trọng cuối cùng liền thuận lợi đăng cơ, lúc sau thượng vị liền như cá gặp nước, đem quốc gia thống trị đến dân giàu nước mạnh, phồn vinh hưng thịnh, nếu như không có Tề An Nhiên, tuy không quá mức xuất sắc, nhưng cũng chắc chắn sẽ là một vị hoàng đế tốt lưu truyền sử sách.

Như vậy vấn đề là, Lục Thời Niên sẽ trị quốc ra sao, đáp án đương nhiên là:

Sẽ không.

Hoàn toàn sẽ không.

Ở thế giới của mình Lục Thời Niên nguyên bản chỉ là tư sinh tử*, cha không thương mẹ không yêu, tình cảnh thập phần xấu hổ, tuy rằng cuối cùng bởi vì nguyên nhân không thể nói nào đó nên đã được nhập vào gia phả của Lục gia, cũng được tiếp nhận vì Lục gia nuôi dưỡng, nhưng là Lục gia con cái đông đảo, Lục Thời Niên ở Lục gia bất quá chi là một tồn tại gần như trong suốt.

*Tư sinh tử :con riêng bên ngoài.

Hơn nữa đối với Lục Thời Niên Lục gia là ôm tâm tư muốn dưỡng phế hắn, đối với Lục Thời Niên tiền tài không bao giờ cho thiếu, nhưng là lại từ đầu đến cuối vẫn không quan tâm đến hắn một ánh mắt.

Lục lão gia tử thời trẻ nợ phong lưu rất nhiều, có vài ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội hắn thậm chí còn chưa từng thấy mặt, nhưng Lục Thời Niên vẫn thật thông minh, vì cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của chính mình, sau khi hiểu chuyện liền sa vào ăn nhậu chơi bời lại tinh thông nhiều thứ, trừ học tập ra thì cái gì cũng tốt.

Hắn thường xuyên làm chính là cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi trốn học, cho dù vậy mỗi lần trường thông báo chuyện xấu của hắn về nhà thì Lục lão gia tử cũng là thêm tiền cho hắn tiếp tục hồ nháo.

Như vậy sau khi thi cao trung không đậu liền bỏ học nghiêm túc làm một thiếu gia ăn chơi trác táng, tính toán chơi bời cả đời Lục Thời Niên thì làm sao có thể xử lý sự tình cao cấp như là xử lý chính vụ đây.

Cho nên không chỉ là phê duyệt tấu chương mà thậm chí là ở trên triều đình hắn cũng chỉ là lật xem tấu chương hoặc là làm bộ lắng nghe các quan viên và đại thần đề nghị này nọ cho có, hệ thống ở trong đầu hắn làm quyết định, chỉ là thông qua hắn viết ra hay nói ra mà thôi.

Cũng may con người Lục Thời Niên vẫn là không quá ngu ngốc, dụng tâm không bao lâu liền có thể thích ứng với ngôn ngữ cùng với quy củ ở nơi này, nếu không thì đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ có khi hắn đã bị người ta hoài nghi trúng tà mà bắt đi thiêu chết.

Tay che miệng đánh một cái ngáp, híp mắt tùy tay lật xem một mặt trên quyển sổ con.

"Ai, này không phải là tấu chương của Thẩm Mộc sao, hình như là nói về việc đại quân đánh thắng trận lập tức liền trở về kinh thành, phong tấu chương này là muốn ta đi nghênh đón bọn họ sao?" Lục Thời Niên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, chỉ là như cũ xem đến cố sức, thể văn ngôn gì đó đúng là phiền toái người khác mà.

"Ân, có lẽ ngày mai hẳn là sẽ có người đến thông báo." Hệ thống nhàn nhạt đáp, "Ngươi viết đã chuẩn tấu* là được."

*Chuẩn tấu :cho phép, đồng ý.

Lục Thời Niên nhẹ điểm bút lông, thật cẩn thận viết ra bốn chữ nhỏ thể chân phương, tuy rằng hệ thống có thể khống chế thân thể của hắn, nhưng là hai năm hắn ở chỗ này cơ hồ là hoàn toàn không có lấy một phương tiện giải trí gì, lại không dám cùng nhiều người tiếp xúc sợ bị nhìn ra điểm khác thường, nhàm chán tới nỗi cơ hồ sắp rụng hết cả tóc nhưng bù lại luyện ra tới một tay viết chữ đẹp.

Viết xong bốn cho đã duyệt chuẩn tấu, Lục Thời Niên không có như bình thường mà lập tức khép lại tấu chương, mà là ngây ngốc nhìn tin tức về Thẩm Mộc một lúc lâu, thẳng đến khi hệ thống đều không chịu được bộ dạng ngốc nghếch của hắn.

"Ngươi nhìn cái gì đấy?"

Lục Thời Niên đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhấp môi nghiêm túc mà nói: "Ta đang suy nghĩ xác xuất thành công là bao nhiêu nếu ám sáp hắn trên đường về kinh."

"Tương đương với ngay trong một đám ngươi liền có thể trở thành thế hệ hảo hoàng đế được người người ca tụng."

Lục Thời Niên: "....."

"Nga, hảo đi, phê duyệt xong cái đống này đó ta liền có thể đi ngủ, ta nếu như mệt nhọc, viết chữ xuống liền khó coi, viết thêm nữa cũng vô dụng." Lục Thời Niên đem tấu chương trong tay đặt ở trên mặt đất bên đống đã phê duyệt qua, lại lấy một cái mới, mắt còn chưa mở ra liền thấm ra hai giọt nước mắt, lại ngáp thêm một cái.

Mơ mơ màng màng cũng không nghe thấy hệ thống trả lời, ngược lại là không biết đang viết cái gì, Lục Thời Niên mềm tay bút lông liền xoạch một cái rơi trên mặt đất đầu cũng thuận tiện ghé vào án trên bàn ngủ luôn.

Hệ thống: "..." Lúc trước liền như thế nào liền chọn hắn.

Bởi vì trước đó Lục Thời Niên đã phân phó không cho người đến quấy rầy, thẳng đến thời điểm thượng triều vào sáng ngày hôm sau mới bị công công Thanh Hà kịp thời đánh thức.

Lục Thời Niên ngủ đến cả người cứng đờ, cả người giống như bị xe nghiền qua eo đều duỗi không ra, vẻ mặt đưa đám lên án: "Hệ thống, ngươi như thế nào không gọi ta nha."

Hệ thống trợn con mắt: "A, là tại ta không kêu ngươi."

Lục Thời Niên nháy mắt liền không dám nói tiếp nữa, thời điểm mà hệ thống lộ ra loại ngữ khí này luôn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì cho cam.

Hoặc là nói hắn đã hoàn toàn chọc giận hệ thống, tỷ như đêm qua có lẽ hệ thống đã không ngừng kêu hắn nhưng chỉ là hắn không có phản ứng thôi.

Bất quá quả nhiên theo đúng như lời hệ thống, hôm nay tại thời điểm thượng triều liền có người khải tấu Thẩm Mộc Đại tướng quân vào thời gian giữa trưa ngày gần đây sẽ đến kinh thành, khẩn cầu hoàng thượng đến lúc đó mở rộng cửa thành chào đón các vị tướng sĩ chuẩn thắng trở về.

Nguyên bản Lục Thời Niên là muốn vung tay nhỏ lên tỏ vẻ ân chuẩn, chính là do tối hôm qua lúc ngủ đầu liền đè lên tay, tuy đã qua đi non nửa canh giờ, nhưng vẫn còn chết lặng không nâng dậy được.

Cũng may mắn lúc ấy bút lông rơi xuống đất, mà hắn cũng không có thói quen đem nghiên mực đặt ở trước mặt, nếu không sáng nay mặt liền xong, có khi đi lên thượng triều còn không được.

Bên này Lục Thời Niên vì cánh tay của mình mà trong lòng chảy máu, còn triều đình bên kia quan viên trên dưới đều ồn như ong vỡ tổ, nghị luận sôi nổi.

Thái độ Hoàng thượng đây là biểu đạt không muốn?

Trong lúc nhất thời mọi người đều nghĩ quân tâm khó dò, Thẩm gia nhiều thế hệ trung lương*, suốt ba đời đều vì hoàng gia bán mạng mà chết, năm đó Thẩm Mộc tuổi nhỏ liền theo tổ phụ ra trận giết địch, mới đầu là vì muốn báo thù cho phụ thân một đi không trở lại, sau đó thì chỉ một lòng bảo vệ quốc gia, cho tới bây giờ đã được năm năm, trong lúc đó chiến công có được nhiều không đếm xuể, đặc biệt là sau khi đó Thẩm Mộc tổ phụ Thẩm lão tướng quân cũng chết trận sa trường, Thẩm Mộc càng đem chính mình cắm rễ với biên quan, rốt cuộc vào hạ tuần tháng trước liền hoàn toàn đem họa ngoại xâm dọn sạch, khải hoàn hồi triều*.

*Trung lương: quan viên trung thành với quốc gia, luôn vì dân vì nước.
*Khải hoàn về triều: cách nói vinh quang khi quan hoặc quân lập được công lớn trở về.

Chính là thái độ hiện tại của đương kim Hoàng thượng xác thực khó nắm bắt, cho dù nội tâm cảm thấy Thẩm tướng quân công cao chấn chủ*, chính là trăm triệu lần không thể biểu hiện đến rõ ràng như thế, sẽ làm cho các tướng sĩ vào sinh ra tử vì hoang gia lạnh tâm nha.

*Công cao chấn chủ: lập quá nhiều công lớn làm chủ nhân bị che lấp, sợ hãi.

Lục Thời Niên cũng không biết bọn họ trên mặt không hiện, nhưng trong lòng sớm đã thổn thức không yên, hắn chi tập trung chủ ý vào biên độ hoạt động ít ỏi của cánh tay, thật vất vả mới có thể nâng lên được cánh tay đang chết lặng kia, nhẹ nhàng vẫy vẫy, thanh âm thế nhưng vang vọng toàn triều: "Chuẩn tấu."

Một lúc lâu sau phía dưới vẫn là một mảnh yên tĩnh, lại là đang cùng nhau nghiền ngẫm thánh tâm.

Lục Thời Niên nãy giờ không lưu tâm tình hình phía dưới, trong lúc nhất thời không nghe thấy bọn họ đáp lại liền có chút ngây ngốc, còn tưởng rằng chính mình nói sai gì đó, cẩn thận nghĩ lại hình như không có nói bất cứ điều gì không nên nói, cũng liền không dám lại nói nhiều, sợ càng nói càng sai.

Trên người vẫn có chút khó chịu, ngồi ở chỗ này xương cốt trên lưng đều không thể đứng thẳng được, có khả năng đêm qua dáng nằm ngủ làm tổn thương đến xương cốt, chịu đựng bên hông nhức mỏi tùy tiện nói hai câu không liên quan liền bãi chiều, kêu Thanh Hà nâng chính mình về cung.

Thân ảnh màu minh hoàng dần dần biến mất, các đại thần ngẩng đầu lên lau một phen mồ hôi trên trán nhấp môi hai mặt nhìn nhau, nếu mệnh lệnh đã hạ, này cũng sẽ không ai dám vọng thêm phỏng đoán, chỉ có thể đem một bụng nghi hoặc theo về nhà.

Hoàng thượng lần này hành sự tuy vẫn quyết đoán nong nẩy như cũ, nhưng là càng ngày càng không theo lẽ thường.

Quả là thánh tâm khó dò a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro