🌾 • Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lys_Lys
Beta: ZzPeanutzZ


Hắn không tin cô có thể bảo trì an tĩnh.

Thực tế thì cô rất an tĩnh, trừ khi nhìn cô qua camera hắn gần như không nghe thấy động tĩnh gì của cô.

Ngày đầu tiên cô chọn một căn phòng trên lầu hai để ở, đó là phòng lớn nhất, đón ánh sáng tốt nhất. Động tác của cô nhanh chóng gọn gàng, quét dọn sạch sẽ, còn dán băng dính lên camera ẩn trong phòng tắm. Hắn xác định cô biết chỗ nào trong phòng giấu camera nhưng hắn không hiểu vì sao cô không định che chúng nó lại.

Cô đi đến bàn viết lên tờ giấy để trước camera cho hắn xem.

[Để đảm bảo an toàn tôi hy vọng có thể duy trì camera khi cần thiết. Anh có thể tự mình tắt nó đi hoặc là tôi đến tầng hầm tắt giúp anh. ]

Hắn trừng mắt nhìn tờ giấy sau đó tắt hệ thống giám thị trong phòng cô.

Đương nhiên, hắn tùy thời có thể mở nó nhưng hắn không định mở, hắn không nghĩ cô có thể làm trò gì trong căn phòng đó.

Nửa giờ sau, cô xuất hiện trên hành lang, trong tay xách thùng nước và khăn, hắn đoán cô vừa lau sàn xong. Ngày hôm đó, đa số thời gian cô đều ở trong phòng mình, ngoại trừ buổi chiều từng đến nhà kính lắp tấm kính cô dỡ xuống lại chỗ cũ thì cô không có động tĩnh gì nhiều hơn.

Hắn không chú ý đến sự tồn tại của cô nữa, chỉ chuyên chú làm công việc của mình.

Sau khi trời tối, cô xuất hiện tại phòng bếp. Từ trong tủ lạnh của hắn lấy bánh mì và bơ đậu phộng làm một phần sandwich đơn giản, vừa ăn vừa trở về phòng cô.

Hắn để ý thấy cô sử dụng cái gì đều rửa sạch rồi trả về chỗ cũ.

Sau đó thì không thấy tăm hơi đâu.

Ngày thứ hai, cô vẫn an tĩnh như cũ, im lặng kiểm tra hệ thống trong nhà rồi lái xe ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì ở trong phòng.

Hắn thấy cô mang laptop và cái vali màu đen vào phòng.

Hắn không nên chú ý đến cô, có người phụ nữ này tồn tại hắn phải chuyên tâm làm việc hơn mới đúng.

Hai ngày qua cô không gây ra việc phiền toái gì, hắn nên thấy cảm kích, trừ việc sâu trong nội tâm hắn biết rõ cô gái này sẽ không duy trì sự an tĩnh này mãi như thế.

Quả nhiên, bắt đầu từ ngày thứ ba liên tục có người đến nhà, đôi khi là người đưa thư, đôi khi là chuyển phát quốc tế, nếu không nữa thì là giao hàng khẩn cấp. Mới đây vừa có một người đàn ông lái chiếc xe vận tải màu xanh mang đến hai thùng rau củ quả.

Hắn không kịp ngăn cô, đến khi hắn tỉnh táo lại tên kia đã khiêng hai thùng đồ vào cửa, giúp cô mang vào phòng bếp, trước khi đi còn nhét một cái hộp nhỏ hơn cho cô.

Đợi chiếc xe tải rời khỏi hắn mới lên phòng bếp trên lầu.

Vừa lên lầu hắn liền sững người, hắn biết người phụ nữ này có lúc sẽ vào bếp, nhưng hắn không biết cô đã dọn dẹp nhà bếp khi nào.

Cô đã dọn dẹp phòng bếp, không chỉ sử dụng bồn rửa bình thường hay dùng, đến rèm cửa sổ cô cũng tháo xuống, cửa sổ, sàn, bàn ăn, cửa kính đều lau một lần.

Đáng chết, nơi này sạch sẽ không dính một hạt bụi, hơn nữa sáng ngời đến chết tiệt.

Ánh sáng quá chói làm hắn nheo mắt, nâng tay che mắt lại.

"Đừng có kiểu gặp ánh sáng thì sẽ chết chứ, lâu lâu phơi nắng có thể bổ sung vitamin D giúp xương cốt hấp thụ chất vôi, chống đỡ cơ bắp sắp nổ tung trên người anh."

Nghe được câu bình luận hắn quay đầu, thấy cô ôm thùng đồ ăn nhỏ đi vào phòng bếp từ cửa sau.

Cô mặc áo thun trắng và quần short vô cùng ngắn, trên chân mang đôi dép xỏ ngón đính kim cương giả và ngọc trai nhân tạo.

Vừa rồi hắn có thấy qua camera, nhưng trên màn hình và hình ảnh chân thật vẫn có khác biệt rất lớn. Nhất thời hắn quên bén mình đến đây làm gì, người phụ nữ trước mặt như đang tỏa sáng, phản xạ ánh sáng của mặt trời mang theo không khí tươi mát bên ngoài.

Hắn mất vài giây mới kéo được thần trí về, âm thanh lạnh lùng không vui: "Cô làm cái quái gì ở đây thế? Chỗ của tôi không phải cái chợ, tôi không thích có người ra vào."

"Dĩ nhiên, nhưng tôi cần ăn cơm." Cô ôm thùng đồ ăn lướt qua hắn, vặn hỏi: "Chẳng lẽ anh không cần?"

Hắn im lặng không phản bác.

Hắn đương nhiên cần ăn cơm nhưng đồ hắn ăn không cần phức tạp đến thế.

"Anh có cái anh cần, tôi cũng có cái tôi cần." Nói xong cô bỏ cái thùng đầy rau củ lên cái bàn trong bếp. "Tôi thích đồ ăn tươi mới chứ không phải thực phẩm đông lạnh bỏ vào lò vi sóng. Đừng nói với tôi mấy thứ xuất hiện trong tủ đông của anh, tôi biết anh cách ba tháng sẽ lên mạng đặt hàng một lần."

"Cô làm sao ──"

Hắn tức giận nhíu mày nhìn người phụ nữ kia vừa lấy một đống táo, ổi, cam, chanh từ trong thùng ra vừa mở miệng.

"Con mèo đen nói với tôi đó."

Hắn kinh ngạc.

Cô nhìn hắn giải thích, "Người duy nhất giao hàng đến nhà anh."

Trên mặt hắn hiện lên vẻ mờ mịt, cô dừng động tác phân loại trái cây bỏ vào tủ lạnh, "Xe của một trong số những công ty vận chuyển hàng hóa đến có in hình một con mèo đen, mỗi lần anh lên mạng mua đồ hơn một nửa đều là công ty đó đưa tới. Nhớ ra chưa? Trên đó viết giao, khẩn, cấp."

Cô vừa nói vừa đưa tay lên không trung chỉ từng chữ, kiểu như bộ dáng hắn thật ngốc.

"Tôi biết cái công ty chuyển hàng đó." Hắn cộc cằn đáp.

Cô lấy cà rốt từ trong thùng ra, "Anh xem, anh sẽ lên mạng mua đồ, sau đó người ta giúp anh giao hàng, cho nên tôi không nghĩ tôi lên mạng mua đồ gửi đến đây có vấn đề gì."

Hắn tức giận nói với cô: "Bình thường bọn họ chỉ cần để đồ ngoài cửa."

"Hàng hóa vận chuyển đều cần ký nhận."

"Bất kỳ việc gì cũng có ngoại lệ." Hắn nhìn cô lạnh lùng lên tiếng: "Có tiền có thể bắt quỷ xay cối."

Cô tựa vào bàn, nghiêng đầu cong môi: "Lời lẽ thật chí lý."

Hắn không chắc là cô đang tán thành hay đùa cợt hắn, không hiểu ý của cô khiến hắn rất không thoải mái. Chính vì như thế hắn mới không thích ở cùng người khác.

Hắn híp mắt, lùi lại, thô lỗ nói: "Tóm lại, tôi không thích có người ở trong nhà tôi đi tới đi lui, nói bọn họ để đồ ngoài cửa là được rồi."

"Anh biết không, anh càng khiến nơi này trở nên thần bí người khác càng để ý, cho nên anh đặt cái gì, bao lâu đặt một lần người ta đều biết rõ. Nếu anh muốn thoát khỏi sự hiếu kỳ của bọn họ, anh nên mang theo cái mặt thối của anh bảo trì thái độ lãnh đạm đi ra ngoài ký nhận hàng mới là biện pháp chính xác."

Nghe mấy câu phê bình và chỉ dạy của cô hắn nheo mắt, tiến lên phía trước căm tức đe dọa: "Đây là nhà của tôi, cô muốn ở lại thì phải tuân thủ quy củ của tôi."

Cô chẳng chút sợ hãi ngẩng cao đầu cũng híp mắt giống hắn, đáp: "Công việc của tôi là đảm bảo đầu tư của Hồng Nhãn an toàn, điều đó có nghĩa tôi phải cố hết sức để mấy người đó không chú ý tới nơi này. Nghe đồn trên núi có ngôi nhà ma sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy hứng thú. Anh không thích mấy tên trộm? Thử nhìn đám paparazzi và xe tiếp sóng SNG đi. Tôi tin chắc anh nhất định sẽ cảm thấy bọn họ so với đám trộm hấp dẫn hơn rất nhiều. À nhân tiện, đừng quên mấy chuyện tốt trên mạng, cứ như vậy thì rất nhanh sẽ lại có người lớn gan tới đây thử."

"Không hơi đâu nghe cô đánh rắm!" Hắn tức giận trừng cô.

"Đánh rắm?" Cô tựa tiếu phi tiếu lấy điện thoại ở túi quần sau kết nối internet, sau đó dùng lực ném lên ngực hắn, "Xem đi, xem mấy người chuyên môn thảo luận về mấy ngôi nhà ma nói cái gì."

Hắn cầm điện thoại cô quăng lên người hắn, cúi đầu xem.

Không xem còn đỡ, vừa nhìn thấy hắn liền cứng đơ, suýt thì chửi tục.

Shit! Người phụ nữ này nói thật, ngôi nhà này bị đồn ra chuyện ma quái, nhưng chẳng những không dọa được mấy người đó ngược lại còn khơi dậy lòng hiếu kỳ của họ.

"Tôi biết anh không thích tiếp xúc với người khác nhưng nơi này cần phải biểu hiện có người ở, có dấu hiệu sinh hoạt."

Cô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không muốn tiếp xúc với người khác? Được thôi, không thành vấn đề, anh có thể tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm của anh, tôi sẽ phụ trách đối phó với mấy người đó. Chỉ cần anh đừng có căng não mà theo dõi tôi suốt, anh thích ở đó thí nghiệm bao lâu thì thí nghiệm bấy lâu, tôi sẽ không quấy rầy anh cũng không để người khác quấy rầy anh. Trời mới biết, tôi thậm chí còn ra trước cổng để đợi trước khi mấy chiếc xe giao hàng đến, cho nên đừng nói bọn họ ảnh hưởng đến anh, tôi không có để mấy người đó phát ra âm thanh quấy rầy anh. Hiện tại, để tôi làm tốt công việc của mình, anh cũng làm tốt việc của anh, OK?"

Hắn khó mà cãi lại được chỉ có thể tức giận nghiến răng mà trừng cô. "Tôi thích bộ dáng vốn có của ngôi nhà này!"

"Rất xin lỗi, nhà ma chỉ mang phiền toái đến còn nhà có người ở thì không." Cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào: "Hơn nữa, tôi bị dị ứng bụi, liên tục ba ngày không ngừng hắt hơi, từ hôm nay trở đi ngôi nhà này mỗi tối đều phải mở đèn, tôi cũng sẽ gọi người đến sửa sang sân vườn, giặt rèm cửa sổ ──"

Khóe mắt hắn giật giật, rốt cuộc cũng bùng nổ từng bước tiến về phía trước, dí sát vào mũi cô.

"Không cho!" Hắn híp mắt ngắt lời cô, rít gào với người phụ nữ to gan lớn mật này: "Nếu cô muốn sửa sang lại thì tự mình làm, tôi không muốn có quá nhiều người vào nhà! Nhiều thêm một người cũng không được!"

Cô không né đi nhưng im lặng.

Ba giây trôi qua ──

Mũi hắn vì tức giận mà phồng lên dán vào chóp mũi của cô, người phụ nữ trước mắt hắn bình tĩnh một cách đáng sợ.

"OK." Ba giây sau, cô nhìn hắn mở miệng nhả một câu: "Tôi sẽ tự mình làm."

Hắn thắng, hắn nên vui vẻ, nhưng tuyệt đối không có.

"Đừng để tôi thấy bất kì kẻ nào xuất hiện trong nhà, bằng không tôi sẽ tự mình đá hắn ta ra ngoài!"

Khó chịu bỏ lại một chuỗi tiếng mắng chửi, gót chân hắn xoay tròn, xoay người sải bước đi ra ngoài, lại nghe được cô ở sau lưng hắn đùa cợt.

"Vâng, thưa ngài!"

Shit! Hắn ghét người, đặc biệt là phụ nữ, nhất là người phụ nữ phía sau!

🌾🌾🌾

Người đàn ông này cứ như tự bế.

Hắn không ra cửa, không nói lời nào, không cùng cô chào hỏi, bình thường chỉ ngủ và chui xuống tầng hầm, chạm mặt cô mười lần thì hết tám lần là treo mặt poker, còn lại hai lần là cãi nhau với cô.

May mắn, bản tiểu thư không có bản lĩnh gì nhiều, giỏi nhất là mắt điếc tai ngơ, cô đặc biệt thành thạo việc giả vờ không thấy gì. Cô không hiểu nổi tính khí hắn sao lại lớn như vậy, đã hơn 30 tuổi....Chắc là thế, trên tư liệu để thế, cô vốn nghĩ hắn sẽ nói lý hay cái gì đó đại loại.

Không, không hề, cả tuần hắn luôn là cái bộ dáng khó ở, đối với cô hắn có thể tránh được liền tránh. Khi không cẩn thận đụng phải cô, cặp chân mày kia sẽ nhăn thành một đoàn, môi mỏng kéo thành một đường thẳng, kiểu như thấy thứ gì đó không sạch sẽ lại không thể không nhẫn.

Cô biết mình không phải đáng yêu nhất thiên hạ nhưng cũng không phải đáng ghét, đúng không?

Nên khi hắn tỏ ra khó chịu cô liền giả vờ không thấy, hắn càng khó chịu, cô càng cố ý, không nhịn được muốn chọc cái tên kỳ quái này.

Cô hiểu hắn không thích cô dọn dẹp nhà nên cô mới cố ý quét dọn. Tuy rằng tên tặc đầu Hàn Võ Kỳ yêu cầu cô phải lấy được sự tin tưởng của hắn, hiện tại xem ra, việc đó so với lên trời còn khó hơn, cô đã cố hết sức tỏ ra thiện ý, tên kia một chút cũng không cảm kích, cô cũng không muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh, cho dù hắn có cặp mông rắn chắc tối qua cô vừa thấy cũng không.

Mấy ngày nay, cô đã rút ra được kết luận, công việc của cô là bảo vệ hắn an toàn, nếu có người muốn đến đây gây sự chỉ cần có thể giữ cái mạng nhỏ của hắn, dù là đá hắn xuống sườn núi thì lúc cần thiết cô cũng sẽ làm.

Suy nghĩ này đúng là khiến người ta vui vẻ.

Ha.

Cô nhai kẹo cao su quỳ trên đất lau xong ngóc ngách cuối cùng của căn phòng rồi đứng dậy nhìn xung quanh phòng ăn xinh đẹp.

Tên này đúng là có chút mắt thưởng thức, nếu không thì chủ trước của ngôi nhà rất có thẩm mỹ. Hắn có sở hữu mấy bộ đồ ăn bằng bạc nguyên chất, đĩa bạc, bộ dao, ấm trà, bình sữa, cốc, còn có cả đế nến cũng là bạc nguyên chất. Dù qua nhiều năm bị oxy hóa trở thành màu đen nhưng cô biết cách làm thế nào để khôi phục nguyên trạng chúng nó, hai ngày trước cô đã đem đống đồ bạc này đến nhà bếp định tẩy sau cùng.

Sau mấy ngày không ngừng dọn dẹp ngôi nhà bắt đầu có diện mạo mới, ít nhất là trong nhà. Ngày hôm qua cô cũng đã dỡ rèm cửa và màn che xuống để giặt, sau đó lau dọn mọi mặt kính thủy tinh và đồ đạc trong nhà.

Điều hiếm gặp là tuy lâu không có người sử dụng khó tránh khỏi dính chút bụi bẩn lâu năm nhưng đại bộ phận gia cụ đều bảo quản rất tốt.

Ngôi nhà này không hề thiếu thứ tốt.

Đèn thủy tinh, nhà kính trồng hoa, phòng ăn, nội thất gỗ, phòng bếp đầy nồi chảo bằng đồng và dao kéo xịn, đây không tính là gì thế nhưng hắn còn có một cái lò sưởi hàng thật giá thật, cái loại có thể đốt cả một cây gỗ. Cô vốn đang nghĩ cái ống khói kia chỉ trưng chơi cho đẹp.

Đây là một ngôi nhà rất giàu có, trừ đèn thủy tinh ở phòng khách và bộ đồ ăn bằng bạc nguyên chất trong tủ bếp, hầu hết các phòng và đồ dùng trong nhà lộn xộn, cũ kỹ nhưng giá xa xỉ.

Chồng của cố chủ trước của cô là một vì công tước người Anh gia tài bạc triệu hàng thật giá thật, cô nhận biết rất nhiều thứ tốt.

Tất cả những vật dụng bên trong ngôi nhà này đều có giá trị.

Chủ nhân trước của ngôi nhà rất có phong cách, chỉ mỗi phòng khách cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.

Bàn ghế bằng gỗ đặt giữa phòng, đèn thủy tinh trong suốt được uốn cong treo trên nóc nhà rũ xuống mặt đất, căn phòng thủy tinh này bị bao vây bởi lá cây bên ngoài.

Vì bên ngoài có cây cối che khuất nên dù là mùa hè cũng không quá nóng, ngẫu nhiên sẽ có ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu vào phòng.

Một vài ô cửa sổ bằng kính có thể mở được, sau khi mở cửa gió nhẹ thổi vào khiến người ta muốn trực tiếp nằm trên sàn mà ngủ.

Lại nói, cô đã mất mấy ngày để dọn dẹp căn phòng này, cô nghĩ mình có quyền sử dụng nó. Cô thả khăn lau vào thùng nước, thoải mái nằm xuống sàn duỗi thẳng tứ chi, giang tay giang chân thành hình chữ đại.

Xuyên qua cửa kính nhìn trời xanh mây trắng, lá cây lay động theo gió, nghe chúng nó sàn sạt rung động.

Thời tiết hôm nay rất tốt, cô cảm nhận gió nhè nhẹ từ cửa sổ rộng mở thổi vào.

Trong không khí phiêu đãng mùi hương Fendolin, cây chanh và cây trà. Cô vô thức hắt hơi một cái, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại nghe thấy rừng cây và gió tinh tế nói chuyện với nhau như tiếng thủy triều...

'Cậu biết không, núi và biển rất giống nhau.'

'Sao lại nói thế?'

'Âm thanh gió thổi qua ngọn cây rất giống tiếng sóng biển.'

'Mới không giống đâu.'

'Cậu biết là rất giống chỉ là không muốn thừa nhận mình đúng.'

'Mình thấy cậu là một đứa siêu cấp cuồng tự đại thì có.'

Tiếng cười của cậu bé quanh quẩn bên tai, cô gần như thấy được khuôn mặt lố bịch của cậu ấy lúc cười, cô cũng vô thức nhếch môi, suýt là bật cười thành tiếng.

Đúng lúc này cửa phòng bị người khác đẩy ra, cô nắm lấy khẩu súng vắt sau lưng, trở mình giơ súng nhắm bắn mới nhìn thấy người đến là cái vị khổng lồ kia.

Hắn hơi bất ngờ một chút, mày rậm nhăn lại, âm thanh thô lỗ gầm nhẹ: "Cô mẹ nó đang làm cái quái gì thế?"

"Rất xin lỗi, tôi tưởng anh là trộm." Cô kéo khóe miệng, cắm cây súng về chỗ cũ.

"Cô không việc gì nằm trên đất làm gì?!" Hắn khó chịu tiếp tục cằn nhằn.

Cô nhún vai, "Tôi vừa lau sàn xong, mệt mỏi nên nằm một lát. Tầm nhìn của căn phòng này rất tốt, buổi tối hẳn là có thể ngắm sao."

Không biết vì sao câu trả lời thật thà này chỉ khiến tâm tình hắn càng kém hơn, mặt hắn run rẩy khẽ gào: "Đây là phòng ăn không phải chỗ ngủ, lần sau cô muốn ngủ thì về phòng cô mà ngủ!"

Mắt cô trợn trừng, buồn cười xách thùng nước châm chọc đáp trả: "Vâng, đại gia. Tiểu nhân đây cáo lui, không cản trở tầm mắt của đại gia."

Nói xong còn không quên cúi gập người trêu chọc hắn, xoay người rời khỏi.

Khóe mắt hắn lại giật giật khiến cô nhìn thấy mà suýt không nhịn được nhếch môi.

Có điều không thể để hắn nổi đóa được, cô làm xong động tác chào liền xách thùng nước bỏ chạy.

🌾🌾🌾

Mẹ nó, hắn đúng là tự làm tự chịu.

Người phụ nữ đáng ghét đó thật biết cách chọc tức hắn.

Một tuần qua cô dỡ toàn bộ rèm cửa xuống giặt sạch, còn dành mấy ngày tự mình quỳ gối để lau sàn nhà của mỗi căn phòng, trông hắn cứ như mẹ kế ngược đãi cô bé lọ lem.

Mỗi khi hắn lên lầu, vô luận là đi nhà bếp hay trở về phòng tắm rửa đi ngủ đều sẽ gặp cô đang lấy khăn bao tóc hoặc ngồi quỳ trong căn phòng nào đó ra sức lau dọn, ngày hôm qua cô còn lau cả cầu thang, đến tay vịn cũ kỹ cũng bị cô lau sáng bóng.

Cứ một ngày trôi qua, trong nhà sẽ có một căn phòng trở nên sạch sẽ.

Trên lầu không có máy giặt, vì để tiện nên hắn đặt máy giặt ở tầng hầm, cô cũng không đến mượn hắn, không biết cô tự mình tìm được cái bể bơi bằng hơi cho trẻ em ở đâu đặt trong sân. Sau khi thổi phồng nó thì đổ xà phòng nhà nước vào, bỏ hết rèm cửa vào trong dùng chân đạp rồi kéo dây thừng để phơi chúng.

Từ đầu đến cuối cô chưa từng trách móc, chỉ chăm chỉ làm việc, chịu đựng mệt nhọc, mặc cái áo thun ngắn tay bó sát người và quần đùi, đi chân trần, làm việc cô căn bản không cần làm, khiến cô vừa mệt vừa đổ mồ hôi, hơn nữa làm cho lương tâm hắn bất an.

Trời biết, có một hôm cô lấy cái thang gỗ trong phòng dụng cụ khiêng nó đến phòng khách đứng lên đó trèo lên trần nhà lau đèn thủy tinh, thậm chí cô còn thay mấy cái bóng đèn bị hỏng.

Ý của hắn lúc trước không phải là muốn cô tự mình dọn cả căn nhà, hắn chỉ hy vọng cô từ bỏ cái suy nghĩ quét dọn ngu ngốc.

Nếu là người bình thường hẳn là sẽ cân nhắc lượng công việc đáng sợ đó, thông minh lựa chọn chỉ dọn chỗ mình ở chứ nhỉ?

Không, cô chính là từng phòng từng phòng đều dọn sạch, đến phòng tắm không ai sử dụng cô cũng cọ rửa tất, bóng loáng sáng ngời.

Người phụ nữ này có sức mạnh quái thai, đa số vật dụng trong nhà đều bằng gỗ, vừa nặng vừa to, nhưng cô một tay nhất cả cái sofa lên để quét rác, cái giường cổ trong phòng khách cũng bị cô dựng đứng lên dựa vào tường để dọn dẹp không gian dưới giường.

Cô cứ như lốc xoáy điên cuồng thổi quét mấy căn phòng.

Hắn đương nhiên biết có khả năng là cô hiểu lầm ý hắn ──

Được rồi, cô không hiểu lầm ý hắn, quả thật là hắn không muốn nhìn thấy một đại đội dọn vệ sinh vào nhà, nhưng hắn nên ngăn cản cô sớm hơn vài ngày, hành vi điên cuồng quét dọn của cô tám phần là do giận dỗi hắn.

Nhưng mà ngăn cản cô, có nghĩa là hắn phải đối mặt với nhiều người hơn, ý nghĩ này khiến hắn lùi bước. Mà khi cô đối mặt với hắn, cái thái độ châm chọc đáng ghét chỉ khiến sự khó chịu trong hắn gia tăng với cấp số nhân.

Kết quả, dù hắn biết cô làm việc quá sức, hắn vẫn im lặng khi gặp cô, cho đến vừa rồi hắn nhìn thấy cô không nhúc nhích nằm trên đất mới nhận ra bản thân ngu ngốc.

Giây phút đó hắn thực sự nghĩ cô sẽ vì làm việc quá sức hoặc ăn mặc quá ít mà bị cảm rồi ngất đi, hắn không chút suy nghĩ bỏ lại công việc trong tay chạy lên, nào ngờ vừa vào cửa liền thấy cô chĩa súng về phía hắn.

Chết tiệt!

Vừa rồi hại hắn lo lắng áy náy, kết quả thì sao, cô tiểu thư này nói gì? Cô chỉ là muốn nằm một lát?

Mẹ nó, đó là sàn nhà không phải giường! Nào biết cô chỉ là muốn nằm một lát!

Nhìn bóng lưng cô uốn éo cái mông, hắn thực sự rất muốn tiến lên tóm lấy cổ cô dùng sức lay cái đầu ngoan cố ngu xuẩn của cô.

Dù đã vào tháng năm nhưng nhiệt trên núi chỉ hơn 10 độ, người phụ nữ này không lạnh sao? Nếu không phải cô chỉ luôn mặc mấy loại quần áo đơn bạc kia thì sao hắn nghĩ cô sẽ vì mặc ít mà cảm lạnh rồi ngất đi! Điều khiến hắn khó chịu hơn là mỗi ngày cô ở trong bếp nấu đồ ăn, mùi hương rất thơm và trông mẹ nó rất ngon nữa chứ.

Mấy ngày nay, cô sáng dậy làm bữa sáng đơn giản, mỗi khi cô nấu một nồi thức ăn mùi hương bay ra bốn phía, phiêu tán đến tầng hầm khiến hắn bụng đói kêu vang, chẳng có tâm trạng mà làm việc.

Đặc biệt đến giờ ăn cơm ngẫu nhiên sẽ gặp cô ăn cơm trong bếp, trên bàn bày toàn thức ăn thoạt nhìn hương sắc đầy đủ, nhìn lại túi đồ ăn trong tay hắn giống như bùn nhão trong rãnh nước.

Cũng không biết có phải cô cố ý hay không, mỗi ngày đều sẽ thay đổi món ăn. Ngày đầu tiên là thịt cừu hầm kiểu Hungary, ngày tiếp theo là cơm rang chân giò hun khói Hawaii, ngày kế nữa là đồ ăn Provence, kế nữa là mỳ Ý sốt spaghetti với nấm và rau xanh, ngày hôm qua thì thịt bò hầm rượu vang. Hắn ngây ngốc nhìn bàn đồ ăn của cô chỉ kém chút sẽ chảy nước miếng.

Hơn nữa cô nấu đồ ăn rất nhiều, ban đầu hắn còn tưởng cô muốn lấy thức ăn ngon dụ hoặc hắn, cùng hắn trao đổi cảm tình, nhưng từ ngày đầu tiên mời hắn ăn bữa sáng bị hắn cự tuyệt cô chưa từng mời lần thứ hai.

Cô nấu, cô tự mình ăn hết.

Tối qua hắn vốn nghĩ có lẽ cô sẽ không ăn hết bò hầm rượu vang, nửa đêm vào bếp lại phát hiện cô ăn hết sạch, một miếng nước cũng chẳng chừa. Cô nhỏ con như vậy làm sao có thể trong vòng một ngày ăn hết nồi đồ ăn kia?

Nhưng trong bếp vô luận là trên bếp lò hay trong tủ lạnh đều không có miếng nước canh dư thừa nào, không phải hắn có ý đi tìm đồ ăn, hắn chỉ là tò mò nên mới mở tủ lạnh xem thử.

Bên trong ngoài rau củ quả và thịt chưa nấu không có món thực phẩm chín nào.

Hắn rầu rĩ không vui đóng cửa tủ lạnh, khó chịu lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Sáng nay lúc rời giường, hắn đánh răng mà bụng kêu ùng ục ùng ục.

Mùi thịt hun khói, trứng và salad lại truyền tới, làm tâm tình hắn kém đến cực điểm.

Đáng giận, hắn vốn không quan trọng đồ ăn, ngoài đồ ăn đóng hộp, ở tầng ngầm hắn có bỏ một đống lòng trứng hấp trong ngăn kéo, đó cũng không phải thứ quá ngon gì.

Với hắn mà nói, đồ ăn rất mất thời gian cũng chỉ là một loại năng lượng không thể không bổ sung, hương vị cũng không phải rất quan trọng. Một chút cũng không quan trọng!

Nhưng một tuần qua, mỗi ngày hắn trở nên càng ngày càng đói, ăn no cũng thấy đói.

Việc khiến hắn không muốn thừa nhận là trong nhà không có bụi bẩn bay khắp nơi và mùi mốc quả thật là tốt hơn nhiều.

Nhưng hết thảy chỉ khiến hắn khó chịu với người phụ nữ này hơn.

Hắn không thích cuộc sống bị thay đổi, càng không thích quái nữ tinh lực tràn trề kia.

Lúc lão đại là hắn đang phụng phịu trở lại tầng hầm đi ngang phòng bếp nghe được tiếng huýt sáo vui vẻ từ trong cửa truyền tới, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn thấy cô dùng một tay bưng cái chảo gang nặng mấy kg của hắn, bộ dạng như nữ siêu nhân, hắn nhìn mà thêm tức.

Rất rõ ràng, hắn thật sự là tên ngốc.

Người phụ nữ này căn bản là quái vật, hắn đúng là điên rồi mới cho rằng cô té xỉu nằm trên sàn nhà của hắn.

Shit! Lần sau hắn tuyệt đối không xen vào việc của người khác!

Một tiếng sau hắn ngửi được mùi gà nướng bay đến, gương mặt vô thức mà vặn vẹo.

Sẽ không, cô không dám làm thế, cô không thể làm thế, mặc dù vừa rồi hắn có thấy trên bếp có để một con gà nhưng cô không có khả năng tự mình ăn hết một con gà, hắn nghĩ cô nhất định là chặt tay chặt chân nó lấy đi nấu canh linh tinh.

Nhưng mà quả thật là mùi gà nướng, mùi hương làm người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Hắn đã bao nhiêu năm chưa ăn gà nướng, hắn gần như chẳng nhớ nổi, lần trước hắn ăn gà nướng là khi nào ──

Không, hắn nhớ.

Đó là vào 12 năm trước, ở Đồ gia, gà Đào Hoa nướng.

Đòi mạng thiệt, nhớ lại mà nước miếng hắn thực sự chảy, hắn đến nay vẫn còn nhớ con gà kia có bao nhiêu mỹ vị. Lúc hắn cắn một miếng, nước từ thịt gà chảy ra dính đầy miệng và tay hắn, hương vị mằn mặn mềm mại tràn ngập khoang miệng làm hắn nhất thời nhớ tới liền nuốt nước miếng mãnh liệt.

Cho dù cô ta có nướng gà thật cũng không thể ngon, không thể mỹ vị như vậy.

Hắn muốn để bản thân chuyên tâm làm việc nhưng mùi gà nướng từng trận từng trận dụ hoặc hắn, chờ đến lúc hắn hoàn hồn hắn đã đi lên phòng bếp trên lầu.

Hắn chỉ là khát nước, muốn uống nước, hắn muốn đến tủ lạnh lấy nước đá uống.

Lý do không thể nào hợp lý hơn.

Huống hồ, trước khi hắn đi lên đã kiểm tra, người phụ nữ kia không ở trong phòng ăn.

Nói không chừng cô là nướng chân gà hoặc ức gà, hoặc là chặt gà thành khối, chặt thành miếng rồi nướng quá lãng phí ──

Hắn đi vào bếp, nháy mắt chết lặng.

Trong lò nướng có nguyên con gà.

Lại còn thơm ngào ngạt, sáng bóng, đang từ từ bị lò nướng cao cấp nướng chín.

Chết tiệt, hắn không thể tin được, cô thế mà thực sự nướng một con gà.

Một con gà béo mập.

Cô không thể tự mình ăn hết, hoặc là cô ta thực sự dự tính như thế?

Người phụ nữ kia là một kẻ háu ăn, hôm qua mới ăn một nồi thịt bò hầm rượu vang một ngụm cũng không chừa.

Đáng giận!

Ngay giây đó hắn thật sự có xúc động muốn trộm con gà đi.

Đúng lúc này, dư quang hắn bắt gặp động tĩnh ngoài cửa sổ, quay đầu lại không thấy người chỉ thấy bóng đen di động trên mặt cỏ, hắn kinh ngạc nhìn lên mới nhận ra là bóng người.

Có người ở trên nóc nhà.

Hắn ngẩn ra, nhanh chóng đi ra ngoài, xoay người ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ kia ở trên đấy.

Khi hắn nhìn thấy hình ảnh này, trái tim dường như ngừng đập.

Không, hắn sẽ không quản người phụ nữ điên này đâu, hắn mặc kệ cô đang làm gì.

Nhưng cô đứng trên nóc nhà, còn đang đi về phía chỗ nguy hiểm.

Nơi đó mái ngói đã bắt đầu bong tróc từ vài năm trước, có lần sau cơn bão nó bị phá thành một cái lỗ, lúc ấy hắn lười xử lý, hơn nữa nơi đó đã sớm không có ai sử dụng, cho nên hắn chỉ tùy tiện lấy tấm gỗ đóng ba lớp đinh lên, phòng ngừa nó rỉ nước mà thôi. Nhưng gác mái nhiều năm dột nước chỗ nóc nhà đó gần như không có nơi an toàn để đứng.

Cô sẽ ngã gãy cái cổ nhỏ bé của mình!

"Chết tiệt! Cô ở đó làm cái quỷ gì thế?!" Hắn không chút suy nghĩ thét lên.

Tiếng thét của hắn làm cô quay đầu lại, giây tiếp theo cô mất thăng bằng biến mất khỏi nóc nhà, chỉ còn tiếng ngói lợp rơi xuống đất.

_______________________
Hãy bình chọn ủng hộ Editor và Beta nha các bạn 💋💋💋

Hôm qua quên đăng chương mới 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro