🌾 • Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lys_Lys
Beta: ZzPeanutzZ

Sáng hôm sau, một chiếc xe tải chở kính cường lực đến.

Na Na bảo họ dừng xe ngoài cửa lớn, tự mình ra ký nhận, đang lúc cô muốn chuyển thủy tinh lên xe đẩy thì thấy người đàn ông kia xuất hiện dưới cổng vòm tử đằng.

"Vậy nên, đây là kính cường lực mà cô nói?"

Cô để ý thấy người này đã sớm ở trong sân, đợi đến lúc người đưa hàng rời khỏi mới đi ra.

"Đúng vậy, đây là kính cường lực mà tôi nói." Cô nhìn người đàn ông mặc quần thể thao và áo tay dài cổ chữ V màu đen đi đến trước mặt mình, quần áo trên người hắn ướt mồ hôi, ngay cả mái tóc không dài không ngắn cũng ẩm ướt.

Cô không thấy hắn ra ngoài vận động, cô biết ở tầng hầm của hắn có thiết bị tập thể hình.

Mấy ngày qua cô hầu như nắm chắc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn.

Người đàn ông này buổi sáng 6 giờ thức dậy tắm rửa, 6 giờ rưỡi ăn sáng, sau đó thì trốn dưới tầng hầm, 8 giờ rưỡi về phòng tắm, kế đến thì ăn bữa sáng thứ hai, 9 giờ về tầng hầm làm việc, 12 giờ đi lên ăn cơm, 12 giờ rưỡi trở về làm việc, 5 giờ rưỡi ăn tối, 6 giờ về tầng hầm, khoảng 8 giờ thì bắt đầu tập thể thao vì khi hắn xuất hiện lúc 10 giờ trên người luôn ướt mồ hôi.

Cô đoán một ngày hắn sẽ tập thể thao hai lần sáng tối, mỗi lần 2 tiếng, một ngày 4 tiếng, có điều tất cả đều diễn ra dưới tầng hầm. Nếu không phải hắn không ngủ dưới tầng hầm, ngày hôm qua còn giúp cô cả một ngày dưới ánh nắng gay gắt thì cô có chút nghi ngờ không biết hắn có phải ma cà rồng hay không.

Nhưng mà sau khi trải qua lễ rửa tội dưới nắng cả một ngày hôm qua, mu bàn tay xanh xao và gương mặt lạnh lùng của hắn hằn vết vì cháy nắng.

"Anh bị cháy nắng rồi." Cô nhìn gương mặt và mu bàn tay bị thương của hắn không chút suy nghĩ thốt lên.

"Cám ơn thông báo của cô." Hắn tức giận trừng mắt, chủ động vươn tay giúp khiêng tấm kính nặng nề.

"Rất xin lỗi, tôi quên lấy kem chống nắng cho anh."

Cô theo phản xạ xin lỗi, cùng hắn chuyển kính lên xe đẩy.

"Đó là vấn đề của chính tôi." Hắn nói.

"Tôi không nghĩ anh sẽ bị cháy nắng." Cô không nhịn được bổ sung.

Thật ra thì, cô chẳng hề nghĩ đến hắn cần kem chống nắng, cô không quá chú ý vấn đề này, mấy người đàn ông cô gặp chỉ bị đen do phơi nắng, không có vấn đề bị cháy nắng, hay là họ cũng bị giống hắn?

"Tôi cũng không nghĩ tới." Hắn trừng cô: "Nhưng tôi nghĩ ai cũng sẽ bị cháy nắng, việc này không có gì đáng ngại, cô nhất định phải tiếp tục đề tài này à?"

"Không." Cô nhịn cười, cùng hắn đẩy xe băng qua sân: "Có điều nếu tôi là anh, tôi sẽ không mặc áo tay dài để vận động, sau khi quần áo ẩm ướt dính vào chỗ bị cháy nắng sẽ càng đau."

"Tôi đã nhận ra." Hắn không vui nói.

Cô bật cười, "Nếu tôi nói với anh đó là kinh nghiệm anh sẽ cảm thấy tốt hơn chút ít chứ?"

Nghe vậy hắn nhướng mày, không còn bộ dáng khó chịu nữa.

"Lúc trước tôi không biết còn ngốc đến nổi ngày thứ hai bị cháy nắng thì chạy ra biển bơi, vừa xuống nước liền đau đến sống không bằng chết, mèo khóc quỷ hờn trèo lên bờ. Bên cạnh bãi biển không có hệ thống cung cấp nước ngọt, chờ tôi tìm được nước đã là nửa tiếng sau, cả người tôi hồng như con lợn sữa nướng, suýt nữa dọa chết mẹ của tôi."

Hai người đẩy xe đến dưới ròng rọc, cô nói với hắn.

Hắn kinh ngạc không nhịn được hỏi: "Cô làm sao có thể ngốc đến nổi bị cháy nắng còn chạy đi bơi?"

"Trước đó tôi chưa từng đi biển nên không biết bị cháy nắng không thể chạm nước biển, khi đó gia đình tôi sống nhờ có mấy người anh rất thích đùa dai, nói gạt tôi là sau khi bị cháy nắng tắm biển có thể sát trùng, như vậy da sẽ nhanh trắng hơn. Tôi biết việc này nghe thật ngu ngốc nhưng khi đó tôi mới 8 tuổi còn nghĩ rằng bọn họ nói thật."

Hắn bật cười.

"Xin lỗi."

Nghe thấy tiếng cười của mình hắn hơi bất ngờ, không khỏi có chút xấu hổ.

"Anh không cần xin lỗi, việc đấy thực sự rất buồn cười."

Đi đến cạnh tường, cô buồn cười vừa nói vừa phụ hắn buộc xe đẩy vào dây thừng, dùng một cái móc để móc nó vào ròng rọc.

"Nhưng mà lúc ấy tôi không hề thấy buồn cười, qua lần đó tôi bị lột cả một lớp da, quãng thời gian còn lại của mùa hè năm ấy, tôi đều giam mình trong nhà suốt không đi đến bờ biển, lãng phí hết cả mùa hè. Hai đứa khốn nạn kia cũng không tốt hơn là bao, vì chuyện đó mà bị ba của họ đánh một trận, còn để tôi sai khiến hai tháng. Trong cuộc đời của tôi, hai tháng đó sống như công chúa vậy."

Nhớ đến việc năm đó cô nói xong lại không nhịn được bật cười.

"Giờ ngẫm lại thấy rất có lời."

Hắn nghe vậy thì mỉm cười.

Xác định dây đã được cột chặt, hai người đi lên cửa sổ trên lầu gác chậm rãi kéo kính cường lực lên, hợp tác khiêng nó lên nóc nhà để lắp ráp.

Sau khi lắp kính cường lực, hắn giúp sửa lại phần mái ngói bị rơi bên cạnh, giúp cô lắp thiết bị an ninh trên nóc nhà.

"Vậy, mái nhà đã hoàn thành?"

Khi cô rời khỏi nóc nhà hắn cũng đi theo sau mông cô, hỏi.

"Ừ, hoàn thành." Cô không quay đầu lại trả lời.

"Cô sẽ không như con khỉ trèo lên đó nữa chứ?"

"Sẽ không."

"Tốt."

Hắn dừng chân ở lầu hai, "Rồi, trưa nay ăn gì?"

Vấn đề này làm cô bật cười, quay đầu nhìn hắn đáp: "Cơm hải sản chưng cách thủy kiểu Tây Ban Nha và súp bơ nấm."

Thực đơn này được. Hắn vừa lòng gật đầu, xoay người đi về phòng hắn.

Cô thấy vậy cũng trở về phòng tắm rửa, so với khí hậu khô nóng ẩm ướt của hải đảo, động một chút liền mồ hôi nhễ nhại, may mắn nơi này không thiếu nước, cô không cần phải chịu đựng một thân mồ hôi cả ngày.

Cô nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo, bôi kem chống nắng, nhớ tới mặt tên kia bị cháy nắng, cô đoán bây giờ hắn không thể xài kem chống nắng cho nên cầm tuýp gel nha đam trên bàn đi qua gõ cửa phòng hắn.

Một lúc sau hắn mới mở cửa, trên người đã thay một bộ đồ để thao áo tay dài màu đen khô ráo.

"Cho anh, bôi lên chỗ da bị cháy nắng, có thể giảm đau."

Hắn hơi bất ngờ, nhìn tuýp nha đam trên tay cô chần chừ một lúc mới nhận lấy, ngây ngốc cảm ơn.

"Cám ơn."

"Đừng khách sáo." Cô mỉm cười khoát tay: "Không làm phiền anh, hôm nay tôi sẽ dọn dẹp sân trước, có việc gì anh cứ gọi tôi."

Nói xong cô quay người rời khỏi.

Hắn nhìn bóng lưng người phụ nữ kia rồi lại cúi đầu nhìn tuýp nha đam trên tay mình, không biết nên nói gì.

Cô biến mất ở cầu thang, hắn đóng cửa lại, trở lại phòng tắm đặt tuýp nha đam xuống, xoay người định xuống lầu đến phòng thí nghiệm làm việc, đi được hai bước thì dừng lại.

Qua một hồi lâu hắn quay người đi về phòng tắm, nắm lấy cổ áo sau gáy cởi áo thun cầm tuýp nha đam cô đưa lấy một ít bôi lên chỗ bị cháy nắng.

Thực ra chỗ bị cháy nắng không nhiều lắm nhưng nơi đó đau thật, cảm giác lạnh lẽo nha đam mang đến quả thật giảm bớt đau đớn.

Nhìn thân thể cường tráng của mình trong gương, hắn nâng tay chạm vào vai trái, trải qua một ngày lao động nơi đó không còn căng chặt như trước, hắn buông tay dời tầm mắt, lần nữa mặc áo vào.

🌾🌾🌾

Trời đang mưa.

Trước mùa mưa cô đã sửa sang phân nửa ngôi nhà, tuy rằng trong sân vẫn còn cỏ dại mọc um tùm nhưng căn nhà đã không còn giống nhà ma nữa .

Cô thay mới bóng đèn ngoài sân, mở đèn trong nhà mỗi đêm.

Mặc dù thế, tháng đầu tiên đến đây cô vẫn bắt được hai gã muốn vào nhà ma để thử can đảm và hai nhóm bốn tên trộm, còn tống cổ ba vị hàng xóm ở gần đó.

Nói là hàng xóm nhưng nơi này dù sao cũng là trên núi, còn nhà người kia thì xa lắm, chỉ cần ban đêm sáng đèn dù xa cách mấy người ta cũng nhìn thấy. Nghe nói nơi này thắp đèn còn có hàng hóa vận chuyển ra vào, lần lượt có người đến thăm dò.

Dưới sự "hỏi han" của mấy vị hàng xóm, cô báo với họ chủ nhà nhiều năm trước ra nước ngoài định cư hiện tại đã về nước, cô được thuê đến dọn dẹp nhà cửa, để người ta biết nơi này có người ở.

Cô kết nối hệ thống an ninh với chiếc đồng hồ công nghệ do người của Hồng Nhãn cho cô, sáng nào cô cũng ra ngoài chạy bộ quan sát hoàn cảnh xung quanh nhân tiện rèn luyện thân thể.

Không khí trên núi rất trong lành, buổi sáng trên đường cũng không có nhiều người, cảnh quang rất thanh tĩnh. Cô không hiểu sao hắn không muốn ra ngoài vận động, tình nguyện trốn dưới tầng hầm sử dụng máy chạy bộ. Sau đó cô nhớ tới nguyên nhân mà Hàn Võ Kỳ nói với cô, việc đó đã qua thật lâu nhưng rất rõ ràng hắn luôn không thể thoát ra.

'Tôi không có chứng sợ đám đông.'

Tuy hắn cường điều việc đó nhưng cô thấy trong mắt hắn có nỗi bất an chợt lóe rồi biến mất.

Cô rất muốn nói với hắn nhốt mình trong nhà không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng cô không muốn phá hư quan hệ hai người vừa cải thiện được.

Vì để tiện cho cô sử dụng máy giặt, một ngày nọ hắn dời máy giặt và máy sấy đặt ở tầng hầm lên căn phòng trống ở lầu một, về sau cô mới nhận ra chỗ đó vốn dĩ là phòng giặt quần áo.

Trông thì có vẻ là vì cô, nhưng thật ra cô biết là vì nếu cô đến tầng hầm sẽ quấy rầy hắn.

Mỗi lần cô ôm quần áo cần giặt xuống lầu đều sẽ thấy hắn ngồi trước máy tính uống cà phê.

Lần nào hắn cũng vừa khéo đang uống cà phê, lần nào cũng ở trong trạng thái bảo vệ màn hình.

Sự trùng hợp như vậy quả là khoa trương, cô chắc chắn một điều rằng hắn không muốn để cô biết hắn ở trong phòng thí nghiệm rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì.

Vậy nên hắn dời hai cái máy kia lên lầu để cô không xuống đó nữa.

Dù cô nghi ngờ hắn biết rằng cô hiểu những gì hắn đang nghiên cứu, đó dù sao cũng là nguyên nhân cô đến đây, nhưng hắn không đề cập tới nên cô cũng không nói gì.

Hắn là một tên quái thai, từ đầu anh Võ đã nói với cô công việc của cô là bảo vệ hắn an toàn, những việc khác không quan trọng. Nếu có chuyện xảy ra, cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần nhớ bảo vệ người này bình an là được.

May mắn đến tận bây giờ không có dấu hiệu cho thấy người tìm Hồng Nhãn gây phiền phức biết đến sự tồn tại của hắn.

Hắn cùng với Hồng Nhãn không có bất kỳ liên quan gì đến tiền trên danh nghĩa, về cơ bản thì người của Hồng Nhãn cũng không liên lạc với hắn, tất cả nghiên cứu đều thông qua đường truyền mã hóa gửi đến.

Anh Võ nói lúc trước là vì phối hợp với chứng tự bế của hắn, không ngờ hiện tại vì thế mà để hắn và Hồng Nhãn tách rời.

Theo như tên tặc đầu nói, lúc đầu tên này nhất quyết đòi sống một mình trên núi.

Hắn nhất quyết muốn mã hóa thông tin không để cho người khác ra vào nơi hắn ở.

Cô từng gặp một vài người giống hắn, tính tình bọn họ cổ quái, không thích ứng với xã hội, mối quan hệ với những người khác rất kém. Sau một tháng ở chung, cô phát hiện hắn tuy có chút cổ quái nhưng giao tiếp với cô coi như bình thường, có khi phản ứng rất nhanh, không có nhân cách phản xã hội, cũng không chán ghét người khác.

Ít ra hắn không ghét cô.

Hoặc nên nói là, không ghét đồ ăn cô nấu.

Dẫu hắn bị ép nhưng hắn đã tiếp nhận việc cùng cô làm bạn ở chung, một tháng qua đa số thời điểm hai người đều không xảy ra mâu thuẫn gì. Cô lấy công cụ trèo lên tường cắt cỏ, hắn hầm hừ với cô mấy lần nhưng vẫn xuất hiện trên bàn cơm.

Về sau lúc ăn cơm hắn thậm chí còn bắt chuyện với cô, mới đầu hắn chỉ yêu cầu món ăn, sau này hắn sẽ hỏi cách nấu, chờ cô nhận ra cô đã cùng hắn tán gẫu về những chuyện trước đây cô gặp phải khi làm việc.

Cô học được rất nhiều món ăn trong lúc làm việc.

Làm vệ sĩ là một công việc trông thì áp lực, có đôi khi cũng nhàm chán, cô thường xuyên phải ở lại một nơi nào đó trong thời gian dài. Có khi vì mối quan hệ cố chủ hay bay tới bay lui khiến cô có cơ hội học được nhiều món của nhiều quốc gia khác nhau.

Dù có vài cố chủ tính cách rất tệ nhưng cũng có vài người rất tốt, cô và mấy vị đó vẫn còn giữ liên lạc, trở thành bạn bè của nhau.

"Vậy nên, cô làm vệ sĩ cho tiến sĩ Morian bao lâu?"

"Ba năm, đối với tôi đó là một khoảng thời gian dài, bà ấy là một người tốt, hơn nữa hoàn cảnh ở gia đình Bart cũng tốt." Cô ngồi trên ghế cạnh bàn ăn lắc lư ly rượu đỏ trong tay cười cười: "Anh biết không, chồng bà ấy là tỷ phú."

Hắn cong môi.

"Tôi nghe nói Ramsey Bart rất khó gần."

"Morian nói, Ramsey có hình tượng cần phải duy trì." Cô mỉm cười, "Bà ấy cảm thấy vẻ khó gần của ông chỉ là mặt nạ, nếu ông ấy quá dịu dàng người khác sẽ không để ông ấy vào mắt."

Nghe vậy hắn nhướng mày. "Nhưng cô không cho là vậy?!"

"Không, tôi không cho là vậy, tôi cho rằng ông ấy ──" Cô ngừng một lúc, nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn hắn khẽ cười: "Anh biết không? Anh là một người biết lắng nghe."

Trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm nghi hoặc.

"Tôi bình thường sẽ không nói việc riêng của cố chủ." Cô đặt ly rượu xuống, hít sâu mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi đã uống hơi nhiều rượu."

Hắn bừng tỉnh, cong môi.

"Đây là thói quen tốt, tôi chỉ không muốn nói chuyện riêng của cố chủ.

"Đây là đạo đức nghề nghiệp." Cô cười cất ly rượu đi tự mình pha chén trà giải rượu.

Ngoài cửa sổ mưa dầm không ngớt nhưng trong phòng rất thoải mái, ngôi nhà cũ này quả là kiên cố, gỗ rất bền, chỉ cần đóng chặt cửa sổ hơi ẩm sẽ không lọt vào được. Hơn nữa vì phòng thí nghiệm ở tầng hầm, máy hút ẩm được lắp đặt khắp nhà nên cho dù là trong mùa mưa dầm vẫn rất khô ráo thoáng mát.

Khi cô pha trà xong trở lại thấy hắn vẫn còn đang ngồi, không như bình thường cơm nước xong liền tự mình rời đi, không khỏi thuận miệng hỏi.

"Anh muốn uống?"

Hắn gật đầu, cô thuận tiện pha giúp hắn một ly, thấy hắn hình như không vội xuống lầu liền lấy bánh bích quy chocolate buổi chiều vừa nướng chia làm hai phần đặt trong mâm cho hắn.

Gần đây hắn thường lưu lại sau bữa tối.

Có lẽ là vì mưa liên tục không ngừng khiến người ta vô thức u buồn, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm tình hắn.

Trời vừa lạnh vừa ẩm thấp luôn kiến người ta muốn quây quần bên nhau để sưởi ấm, cô đoán hắn cũng thế.

Lại nói, người đàn ông này tuy là một người biết lắng nghe nhưng rất ít nghe hắn nói chuyện của bản thân, muốn tán gẫu nhưng cô không muốn nói chuyện riêng của cố chủ, cho nên cô ngồi xuống mở miệng hỏi một vấn đề.

"Anh lớn lên ở đây à?"

Dường như không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, hắn trầm mặc một lúc chỉ nhìn cô, ngay khi cô nghĩ hắn sẽ không đáp hắn mới chậm rì rì trả lời.

"Không, đây là nhà ông ngoại tôi."

"Ông ngoại, là cha của mẹ anh?" Cô không chắc lắm hỏi, đối với xưng hô thân thích trong tiếng Trung cô không rõ lắm.

"Ừ."

"Bọn họ đều đã qua đời?"

"Phải." Hắn lại đáp một tiếng.

Câu trả lời ngắn gọn của hắn khiến cô kém chút nhịn không được trợn mắt, người này quả nhiên không phải kẻ thích nói nhiều.

Hắn đã không muốn tán gẫu cô cũng không miễn cưỡng, nâng chén trà uống một ngụm trong lúc dùng máy tính để kiểm tra hệ thống an ninh.

Bầu không khí trầm mặc, cô không lấy làm lạ , thân là vệ sĩ cô đã quen với việc cố chủ không để ý đến cô, mặc cho cô tự tìm việc để làm.

Nhưng mà, bầu không khí kỳ quái chậm rãi xuất hiện, có loại cảm giác áp bách khó hiểu quẫn quanh trong không khí.

Cô nghĩ hắn muốn nói gì đó, giương mắt nhìn hắn thì thấy hắn rũ mắt uống trà. Vì thế cô lại cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình nhưng cảm giác áp bách vẫn tồn tại như trước, gáy cô cũng sắp cứng ngắc rồi.

Ngay lúc này người đàn ông ngồi đối diện uống xong chén trà, đứng dậy.

Cô cho rằng hắn muốn xuống lầu, hắn đứng dậy nhưng không rời khỏi chỉ đứng tại chỗ, cô không rõ hắn muốn làm gì đột nhiên nghe hắn mở miệng.

"Tôi không phải....Tôi không quen tán gẫu với người khác."

Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thấy hắn dùng đôi tay to lớn cầm hai miếng bánh quy chocolate cô cho hắn, hai con ngươi đen nhánh cũng rũ mắt nhìn chằm chằm hai miếng bánh trong tay, trên mặt hiện lên chút thần sắc không thoải mái.

Sau đó hắn nhíu mày, nâng mắt nhìn thẳng vào cô. "Tôi cũng không ghét nghe cô nói chuyện."

Cô nháy nháy mắt đần mặt nhìn hắn có chút phản ứng không kịp.

"Giọng cô rất êm tai." Hắn nói một cách thô lỗ sau đó giơ bánh bích quy lên: "Này, cám ơn bánh của cô."

Nói xong hắn cứ thế cầm hai miếng bánh xoay người rời đi.

Na Na ngây ngốc ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng của cái tên mặc áo thun dài tay, rõ ràng mấy câu ngắn gọn vừa rồi chẳng những khiến hai tai hắn đỏ, ngay cả sau gáy cũng đỏ.

Cô có chút...., không biết vì lý do gì tim cô đột nhiên đập nhanh, hại cô tự dưng cũng đỏ mặt.

Làm ơn, cô không phải chưa từng được người ta khen.

Nhưng mà...Trời ạ, đáng giận, người này vừa rồi, trông đáng yêu muốn chết.

Cô chưa bao giờ biết thì ra đàn ông khi thẹn thùng có thể đáng yêu như vậy.

Cô vươn tay chống cằm, che khuất miệng tránh camera giám thị trong bếp cắn môi bật cười.

🌾🌾🌾

Buổi sáng chạy bộ về, cô hiếm khi thấy Cao Nghị ở trong sân.

Hắn vẫn mặc áo tay dài màu đen cổ chữ V và quần thể thao dài màu đen, cô nghi ngờ trong tủ quần áo của hắn có một tá quần áo y đúc.

Từ sau ngày phơi nắng bị thương người đàn ông này luôn mặc áo tay dài.

Khi trời mưa, trên núi tuy rằng sẽ hơi lạnh nhưng cả khi trời nắng hắn cũng mặc áo tay dài, cô không biết là vì hắn lạnh hay là vì sợ lại bị cháy nắng, cô không hỏi nhiều.

Việc đó không liên quan đến cô.

Mặc dù gần đây hắn rất hòa nhã nhưng không chứng tỏ hắn sẽ luôn duy trì loại tình huống này. Làm vệ sĩ lâu cô cũng biết nên cùng cố chủ duy trì khoảng cách nhất định, đây việc là tất yếu.

Mùa mưa vẫn chưa qua, trời thường hay có mưa phùn.

Hắn băng qua sân ngồi dưới một gốc cây, không biết làm gì ở đó.

Cô đi về phía hắn, tên kia đột nhiên nâng tay cởi áo trong mưa, cô kinh ngạc nhanh chân đi đến cạnh hắn, thấy hắn dùng áo dài tay bọc lấy con chim nhỏ trên mặt cỏ.

"Sao thế?"

"Nó rơi từ trên đó xuống." Hắn dè dặt cẩn trọng nâng con chim vừa suy yếu vừa hoảng sợ, dùng tay trái nhẹ nhàng chụp lên đầu nó.

"Này," Cô phát hoảng vội nói: "Nó có thể sẽ cắn anh đấy."

Nó không cắn? Hay đã cắn rồi?

Cô không biết, người đàn ông kia không dừng lại, hắn dùng tay trái vững vàng che mắt nó, con chim kinh hoảng bị che tầm mắt ngược lại nhanh chóng bình tĩnh, nhưng cô vẫn có thể thấy nó lo lắng run rẩy trong tay hắn.

Hắn nâng nó lên xoay người đi vào nhà.

Cô đi bên cạnh hắn, sau đó nhanh chân tiến lên giúp hắn mở cửa nhà bếp.

Hắn bỏ con chim lên bàn ăn, tay trái tiếp tục che mắt nó, bọc nó trong áo lộ ra một bên cánh.

Cô thấy rõ cánh bên trái của nó gãy xương, nó không ở đúng vị trí, lông chim chỗ đó rất lộn xộn, miệng vết thương còn đang đổ máu.

"Trên tủ đầu giường trong phòng tôi có thuốc, cô có thể mang đến đây không? Nó ở trong ngăn kéo."

Nghe vậy cô lập tức xoay người lên lầu, hắn ở sau lưng nói với theo.

"Còn có máy sấy, khăn lông khô, ở trong ngăn kéo đầu tiên."

Na Na nhanh chóng tìm được hòm thuốc của hắn và máy sấy còn có một cái khăn lông trở về, hắn vẫn duy trì tư thế y hệt, dịu dàng dùng ngón cái vuốt ve con chim tội nghiệp.

Cô để ý thấy hắn đã chỉnh cái cánh của nó về đúng vị trí, khi cô vào cửa hắn nâng mắt nhìn cô, "Tôi không thể nới tay, nó sẽ cố gắng vùng vẫy, cô dùng betadine giúp nó khử trùng miệng vết thương."

Dưới sự hướng dẫn của hắn, cô lấy bông gòn và betadine giúp con chim nhỏ ướt nhẹp khử trùng vết thương, trong quá trình đó nó không nhịn được giãy giụa, nhưng hắn vững vàng cố định nó lại, giúp nó cầm máu cũng thuận tiện để cô bôi thuốc.

Nó quá nhỏ, cô lo lắng mình sẽ làm nó bị thương, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn thật trấn định, biết rõ mình đang làm gì. Cô hơi nghi ngờ đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này.

Hắn và cô giúp chim nhỏ bôi thuốc xong, xác định máu ngừng chảy hắn mới buông lỏng tay ra bảo cô cắt mảnh vải nhỏ tiếp tục che mắt của nó lại.

Lúc cô bận hắn lấy khăn lông khô lau nước mưa trên người nó sau đó dùng đũa giúp chim nhỏ làm cái kẹp cố định cánh bị gãy, xong lại bảo cô mở máy sấy chỉnh nhiệt độ thấp nhất cách một khoảng xa bắt đầu sấy lông cho nó.

Không biết là vì gió thổi thoải mái hay vì cảm xúc dịu dàng của hắn, chim nhỏ dường như nhận biết mình đang được giúp đỡ không còn giãy giụa nữa, an phận nằm trong tay hắn.

Cô nhìn hắn cẩn thận bế con chim không nhịn được tò mò hỏi.

"Trước đó anh đã cứu mấy con chim nhỏ rồi?"

Câu hỏi khiến hắn nhíu mày giương mắt nhìn cô.

"Cách anh bế nó cũng quá thuần thục rồi đấy." Cô cầm máy sấy chỉ chỉ con chim vừa trải qua hoảng sợ đang bắt đầu buồn ngủ, nói.

Người đàn ông này không phải tùy tiện bắt loạn, hắn bắt lấy nó từ sau lưng, ngón trỏ đặt trên đầu nhỏ của nó, ngón cái và ngón giữa cố định cằm nó, ngón áp út và ngón út cố định cái cánh bé bé. Làm như vậy chẳng những ngăn nó mổ hắn cũng tránh nó giãy giụa mà tự làm mình bị thương.

Hắn nhìn con chim nhỏ trong tay, "Hồi nhỏ khi tôi đến đây nghỉ hè, ông ngoại tôi nhặt được một con chim bị thương, tôi giúp chăm sóc một thời gian...Lông đã khô rồi, thùng đựng bí đỏ của cô có thể hy sinh không? Chúng tá giúp nó làm tổ."

Cô tắt máy sấy, hỏi: "Nó sẽ không tẩu thoát chứ?"

Mặc dù thùng bí đỏ khá lớn, cô vẫn có chút lo lắng.

"Sẽ không, cánh nó bị thương, bay không nổi." Hắn vừa nói vừa lấy cái chén nhỏ đổ vào ít nước để chim nhỏ uống nước.

Cô lấy mấy trái bí đỏ còn lại ra, nhấc cái thùng tới, "Cần kê thêm gì bên trong không?"

"Khăn lông là đủ rồi." Hắn nhận cái thùng.

"Nó còn ướt, tôi đi lấy thêm cái khác."

Nói xong, cô đi lên lầu lấy một cái khăn lông cũ mang xuống, hắn đã sắp xếp cái thùng xong, cô kê khăn lông vào, nhìn hắn bỏ con chim và bát nước vào, còn bật đèn chiếu vào thùng giấy.

"Như vậy không phải quá sáng sao?"

"Sẽ không, mắt nó vẫn bị che." Vấn đề của cô làm khóe miệng hắn nhếch lên, "Huống hồ nó còn chưa lớn, ngọn đèn có thể cung cấp nhiệt độ ấm áp nó cần."

Na Na ngồi xổm cạnh thùng giấy nhìn con chim nhỏ bên trong, chim nhỏ nằm trên khăn lông cuối cùng đã ngừng run, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nó không còn đập nhanh như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra nữa.

Đến tận lúc này cô mới thoáng thở phào.

Gần như đồng thời cô nhận thấy hắn cũng thở dài một hơi.

Hai người kinh ngạc nhìn đối phương, nhất thời có chút xấu hổ, kế đó thì nhìn nhau bật cười.

"Anh nghĩ nó làm sao bị thương?" Cô cười hỏi hắn.

"Không biết." Hắn nhún vai: "Lúc tôi phát hiện nó đã ở trên cỏ, chim mẹ hình như không ở trong tổ, mưa lại bắt đầu lớn nên tôi mới đi qua xem."

Tay hắn vẫn đặt trên người con chim, khẽ vuốt ve nó, ôn nhu trấn an nó.

Động tác nhún vai làm vài giọt nước trên tóc hắn chảy xuống, bây giờ cô mới phát hiện tóc hắn ướt đẫm.

Vừa rồi lúc trở về mưa đúng thật là lớn, áo khoác vận động của cô có mũ, sau khi vào cửa cô đã cởi áo khoác còn trên người hắn chỉ có cái áo thun dài tay, nhưng đã bị hắn cống hiến cho con chim nhỏ này mất rồi.

Tuy rằng vừa mới hoạt động một trận, thân thể cường tráng của hắn đã khô hơn phân nửa nhưng vẫn ẩm ướt.

Đèn hắn bật chiếu rọi khuôn mặt hắn, người đàn ông trước mắt chăm chú nhìn con chim nhỏ, vẻ mặt rất ôn nhu, vẻ mặt mềm mại đó làm dịu đi đường cong lãnh ngạnh trên khuôn mặt hắn. Cô thấy nước trên tóc hắn vì nghiêng người cúi đầu mà hội tụ, phản xạ ánh đèn, sắp rơi xuống.

Trước khi nó kịp rơi cô vươn tay vuốt giọt nước trên tóc hắn.

Hắn bất ngờ giương mắt nhìn cô.

"Anh..." Cô nhìn hắn nói: "Đang nhỏ nước."

Không biết vì sao âm thanh có chút khàn.

Hắn nhìn cô chằm chằm, mắt đen co rụt, cô quên cả thở, người đàn ông trước mặt dựa vào quá gần, cô ngửi được hơi nước trên người hắn, cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn.

Nháy mắt, hắn hình như càng thêm nghiêng người về phía trước, sau đó cô nhận ra tay mình không biết sao lại ở trên mặt hắn, cô đang sờ mặt hắn.

Ôi trời, cô không biết mình đang làm gì.

Cô bị hành vi của mình dọa cho phát hoảng, nhanh chóng rút tay về.

"Cả người anh đều ẩm ướt, tôi sẽ trông nó, anh nhanh đi sấy tóc thay quần áo đi." Cô ép mình nở nụ cười, dùng thái độ nhẹ nhàng nhất nhìn hắn cất lời.

Người đàn ông kia cứng đờ giống như lúc này hắn mới nhận ra mình không mặc áo.

Hắn nhanh chóng đứng lên nghiêng người cầm lấy cái áo nhăn nhúm trên bàn, động tác cứng ngắc mất tự nhiên đến cực độ. Chết tiệt, cô làm hắn tổn thương.

Cô biết mình phóng ra tín hiệu sai lầm, cô đang muốn mở miệng gọi hắn thì thấy hắn vội vàng mặc cái áo bị ướt vào.

Hành vi này có chút kì quái, tư thế hắn đứng cũng rất lạ, cô không nói được lạ chỗ nào, nhưng chính là lạ.

Cô không nhịn được dõi theo hắn.

Người đàn ông này có chỗ không đúng, nhất thời cô không nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng có chỗ không hợp lắm, có chút cảm giác không khỏe.

Hắn khoát cái áo tay dài rồi bước đi như bay, biến mất ngoài cửa, bỗng nhiên cô nhận ra chỗ nào không đúng.

Cô bất ngờ, suýt thì đuổi theo xác nhận.

Điều đó không có khả năng, không có khả năng.

Chết tiệt, cô còn cho rằng nó vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm.

Cô cho rằng hắn và mấy vị thiên tài của Hồng Nhãn đang nghiên cứu thứ này, nhưng thân thể hắn ──

Cô có chút hỗn loạn, cuối cùng lựa chọn ngồi tại chỗ.

Vài giây trôi qua cô thiếu chút không nhịn được dùng điện thoại gọi cho tên tặc đầu Hàn Võ Kỳ hỏi cho rõ, kết quả là, cô ngồi xổm tại chỗ nhìn chằm chằm con chim nhỏ được hắn cứu vớt.

Nó bị gãy cánh, hắn dùng chiếc đũa làm cho nó cái giá cố định nho nhỏ.

"Chết tiệt!"

Cô biết, cô không cần hỏi, tên khốn Hàn Võ Kỳ nhất định là sớm biết trước, nếu người đàn ông này lấy bản thân làm vật thí nghiệm, người của Hồng Nhãn không có khả năng không biết được.

Khó trách mấy ngày nay hắn vẫn luôn mặc áo tay dài, cô còn tưởng hắn sợ bị cháy nắng.

Hắn không phải sợ bị cháy nắng, hắn chính là không muốn để cô nhìn ra sự khác biệt.

Cẩu thâm.

Cô có chút bực bội nhưng không cách nào trách cứ hắn.

Cô biết vì sao hắn không muốn để người khác phát hiện hắn khác biệt, không ai tự nguyện biến mình thành như vậy.

Cô biết việc hắn trải qua năm đó nhưng cô không biết ngoại trừ những gì anh Võ nói còn có việc khác.

Người đàn ông kia căn bản không phải thẹn thùng, thậm chí không phải tự bế, hắn chỉ là tự ti mà thôi.

Đợi chút, không đúng, nếu suy đoán của cô là thật, vậy nghiên cứu của bọn A Chấn hợp tác với hắn hiển nhiên đã sớm hoàn thành.

Cô kinh ngạc bật dậy, ném con chim nhỏ sắp ngủ lại, ba bước gộp thành hai đi lên lầu.


_______________________
Hãy bình chọn ủng hộ Editor và Beta nha các bạn 💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro