🌾 • Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lys_Lys
Beta: ZzPeanutzZ

Thành phố dưới chân núi rực rỡ ánh đèn.

Những đốm lửa ở xa như sao trời, như hộp châu báu lấp lánh tỏa sáng giữa núi rừng.

Mỗi ngày bất kể mưa nắng cô đều sẽ đi dạo một vòng quanh sân, nếu trời không mưa cô sẽ ngồi trên sân thượng nghịch điện thoại, ngắm nhìn thành phố dưới chân núi.

Cô từng nói cô là con lai, tiếng Trung của cô rất giỏi, hắn đoán cô có người bạn cũ ở đây.

Một người bạn cũ không biết có nên liên lạc hay không.

Người yêu cũ sao?

Hắn không biết nhưng thần sắc của cô lúc đó đặc biệt dịu dàng, thỉnh thoảng dường như nhớ tới việc gì đó còn khẽ cong môi, sau đó cô sẽ để điện thoại sang một bên như là muốn xóa đi ký ức trong đầu, bắt đầu duỗi người tập yoga.

Đường cong thân thể cô rất uyển chuyển, tuy rắn chắc nhưng mềm mại, làm những động tác khó đến chẳng ngờ, đẹp như một bức họa thậm chí là một pho tượng. Cô có thể duy trì một tư thế rất lâu, vững vàng, uốn cong, nâng tay hoặc đứng thẳng bằng một chân.

Thở ra. Hít vào.

Hắn biết muốn duy trì tư thế bảo trì nhịp thở vững vàng không phải chuyện đơn giản.

Thân hình cô xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc mới có thể ổn định cơ thể như vậy.

Có khi ánh mặt trời buổi sớm lọt vào chiếu sáng những giọt mồ hôi trên má và cổ cô khiến chúng lấp lánh, cả người cô cũng tỏa sáng như được dát vàng.

Mặc dù mồ hôi nhễ nhại nhưng lại đẹp đến khó tin, tựa như nữ thần trong truyện thần thoại.

Tư thế vũ vương. (*)

Hắn lên mạng tra tư thế giống như nữ thần cô vừa làm. Nhưng cô không phải nữ thần, không phải pho tượng, cô có thể chuyển động, có thể thở, có thể chảy mồ hôi, còn có thể cười với hắn.

Ban đầu hắn chỉ là xem, ngày qua ngày, hắn càng ngày càng muốn đến gần, muốn dán vào cô, ôm cô, liếm những giọt mồ hôi lóng lánh như hoàng kim trên người cô, áp cô trên sàn, chôn mình trong thân thể ấm áp của cô, cảm nhận cô.

Những suy nghĩ ấy không nên được cổ vũ, hắn hiểu người phụ nữ giống cô không thể nào chưa từng kết giao với người khác phái.

Hắn không hài hước, không thú vị, tự bế, tính tình kém, còn thiếu một cánh tay. Chiếu theo cách cô nói, hắn là người kì quặc.

Cô không có khả năng coi trọng hắn, vậy nên hắn cũng không muốn tự rước lấy nhục. Hắn không nên tiếp tục nhìn lén cô rồi giống như những thiếu niên 16 17 tuổi, mơ tưởng hảo huyền. Biết rõ không nên nhưng hắn không cách nào ngăn cản bản thân, không thể đè nén khát vọng mãnh liệt, không thể khống chế được áp lực tích lũy ngày qua ngày trong thân thể.

Lúc hắn gần như cảm thấy mình có thể chạm được mồ hôi trên gáy cô, hắn tắt camera, vứt cây bút chì bị gãy trong tay, không tiếp tục nhìn cô nữa. Hắn đứng dậy đi đến phòng tập thể thao tiêu hao nhiệt lượng vô danh trong cơ thể.

🌾🌾🌾

Đống khăn tập của hắn đã khô.

Thật ra cô không cần xử lý giúp hắn nhưng cô không chịu nổi việc mọi thứ không trở về đúng vị trí của nó, người đàn ông dưới lầu thích sạch sẽ, có điều mỗi khi hắn bận liền hoàn toàn không để ý đến những việc vặt vãnh trong cuộc sống.

Hắn có thể chất đống quần áo đến một tuần mới giặt, khăn tập thể thao cũng thế, khiến cho tầng hầm luôn tràn ngập mùi mồ hôi.

Vì vậy cô giúp hắn dọn, giúp hắn giặt sạch phơi khô sau đó giúp hắn xếp gọn trả về chỗ cũ. Đây chỉ là thuận tay, cô không ngại, dù sao cô cũng muốn giặt của cô.

Sau khi tập yoga cô đi tắm, lấy khăn lông rồi gấp giúp hắn, xong thì xuống lầu trả về phòng tập thể thao.

Đến tầng hầm cô lại phát hiện người đàn ông kia không ở trong phòng thí nghiệm mà ở phòng tập.

Hắn nằm trước máy tập tạ huấn luyện cử tạ nhưng không mở máy tính theo dõi, chỉ đơn thuần là vận động để người ra mồ hôi, chứng tỏ hắn đã tập rất lâu.

Vì đang nằm nên hắn không thấy cô, vẫn không ngừng nâng cục tạ nặng trĩu hết lần này đến lần khác. Tập luyện cường độ cao khiến mồ hôi trên cơ bắp cường tráng rắn chắc của hắn chậm rãi chảy xuống, vì mỗi lần hắn sử dụng cơ bắp mà tụ lại rơi xuống đất đọng thành một vũng nước nhỏ.

Cơ thể hắn cường tráng như mời gọi, trông cực mê người.

Người đàn ông này có cơ ngực cường tráng, bắp tay to khỏe, cơ bụng nổi rõ, cặp đùi và bắp chân săn chắc cùng với đôi bàn chân ngoại cỡ, mỗi tấc cơ bắp trên người hắn cuồn cuộn.

Cô nhìn người đàn ông đang vận động chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn đi qua khóa ngồi trên người hắn, vuốt ve cơ bụng rắn chắc, cắn mút cơ ngực mê người, dùng cơ thể cọ xát hắn.

Ý niệm trong đầu mạnh mẽ đến nỗi khiến cô ngừng thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người nóng hừng hực.

Lúc cô phát hiện mình đang nuốt nước miếng, cô ép mình quay người ngay lập tức, ôm chồng khăn lặng lẽ đi nhanh lên lầu, đến phòng bếp rót cốc nước để uống.

Nhưng vẫn không đủ để cô bình tĩnh, cô mở tủ lạnh lấy đá bỏ vào rồi lại uống một ngụm to.

Shit, cô lạnh đến buốt cả đầu.

Na Na ngồi vào bàn, hít sâu một hơi, uống một ngụm nước đá.

Cảm giác tốt hơn nhiều, ít ra trong đầu cô không còn tràn ngập cái người đầy mồ hôi kia ── chết thật, hắn lại xuất hiện.

Mãnh liệt, nóng bỏng, mồ hôi đầm đìa.

Đáng chết, cô cần phải tắm nước lạnh.

Cô buông cốc nước từ bỏ việc uống nước đá để tỉnh táo, xoay người lên lầu vào phòng tắm, trong lòng cảnh cáo bản thân.

Đừng quên nguyên tắc đầu tiên, hắn là cố chủ, cố chủ, cố chủ!

🌾🌾🌾

Đêm khuya, vầng trăng khuyết treo trên đỉnh núi như chiếc lưỡi liềm màu bạc.

Cao Nghị tỉnh lại từ trong ác mộng, mồ hôi đầm đìa, vai trái đau giống như lúc vừa bị cắt đi, trên tay vẫn còn vươn xúc cảm đáng sợ.

Hắn vung chăn, xuống giường đứng dậy đi tắm, muốn giảm bớt đau đớn và rửa sạch thứ kì lạ trên tay nhưng nhiệt độ của nước lại không có tác dụng gì. Hắn vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại, trong tay vẫn có cảm giác vướng víu như là đang cầm thứ gì đó.

Hắn không biết đó là thứ gì, hắn chưa từng nhớ ra, thậm chí còn thấy hoảng sợ, mỗi lần hắn đều muốn cúi đầu nhìn xem nhưng hắn luôn sẽ tỉnh dậy vào lúc đó.

Trong đêm tối, giấc mộng cũ níu chặt lấy hắn không tha khiến vai căng thẳng, đầu óc cũng căng thẳng.

Hắn không muốn uống thuốc giảm đau nên xuống lầu đi vào bếp, từ trong quầy lấy một chai rượu Whiskey, uống một ngụm lớn. Da đầu căng thẳng và bả vai vẫn còn đau nhói, hắn ép buộc mình chờ đợi đến khí ngụm rượu đầu tiên phát huy tác dụng mà không phải giống như con ma men vội vã uống.

Một trăm, ít nhất phải đếm tới một trăm.

Hắn dựa vào quầy bar đếm thầm trong bóng tối, tự nhủ đau đớn sẽ biến mất, ít ra nó sẽ giảm bớt một chút, nhưng những ký ức kì lạ ở trong đầu lại tác quái khiến cơ bắp toàn thân đều căng cứng.

Shit! Mặc kệ nó!

Hắn uống thêm ngụm thứ hai thì nhận thấy có người tới gần, lông tơ hắn dựng đứng, nhất thời không nhận ra được mình có đang thật sự tỉnh táo không hay vẫn còn đang ở trong mộng, theo phản xạ muốn cầm lấy bình rượu ném về phía đối phương.

Người vừa tới tấn công chớp nhoáng, bắt được tay hắn, không biết dùng cái gì đánh vào mặt làm hắn choáng váng, may mà hắn kịp thời nâng tay ngăn trở một công kích khác, một tay dùng sức bắt lấy cổ của đối phương nâng tên kia lên định ném hắn vào tường, nhưng tên kia rất nhẹ, rất nhẹ....

Hắn còn chưa kịp phản ứng, không biết làm cách nào người nọ thoát khỏi sự kìm hãm của hắn lại còn biến ra cái kiềm thật lớn kẹp lấy cổ hắn, lực xoắn mạnh mẽ ập tới khiến hắn mất thăng bằng, chớp mắt bị kéo về phía trước một vòng rồi ngã xuống đất.

Hắn định giãy giụa thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cô.

"Đừng nhúc nhích, bằng không tôi vặn gãy cổ anh."

Hắn không giãy giụa, không phải vì uy hiếp, mà là vì người phụ nữ kia.

Hắn khẽ thở phào, dừng động tác, cố sức từ cổ họng đang bị kẹp nặn ra hai chữ.

"Là tôi."

Người phụ nữ đang kẹp cổ hắn ngẩn ra, kế đến, trước mắt sáng lên, hắn nháy nháy mắt nhìn nhận ra đó là điện thoại của cô.

Cô một tay cầm điện thoại, một tay khác vẫn ghìm lấy cổ tay trái của hắn, còn cái đang kẹp cổ hắn hóa ra là đôi chân dài trắng nõn rắn chắc.

Trời ạ, hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương trên người cô.

Nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Thấy là hắn, cô thả lỏng tay và cổ hắn, trừng mắt hỏi.

"Tiến sĩ, nửa đêm anh ở đây làm gì đấy?"

Chân cô buông lỏng hắn mới có biện pháp hô hấp nhưng mặt ngược lại càng đỏ hơn, thở hổn hển vuốt cổ mình, tức giận vặn hỏi: "Nửa đêm cô ở đây làm gì?"

"Anh chạm vào hệ thống cảnh báo." Cô vừa bực vừa buồn cười nhìn hắn, chống tay đứng dậy.

"Tôi xuống uống nước." Hắn cố không để tầm mắt dán vào cặp chân trần của cô, ho khang hai tiếng đứng dậy theo, có chút ảo não, "Sao tôi không biết trong nhà có hệ thống cảnh báo?"

"Trên đời này không có cái hệ thống an ninh nào là trăm phần trăm, tôi lắp nó chính là để ngừa vạn nhất có con cá nào lọt lưới, hệ thống này vào buổi tối lúc anh về phòng ngủ mới có thể khởi động."

Cô đi đến cạnh tường bật đèn lên, xoay người đá rơi chai rượu Whiskey trên đất, cô khom người nhặt lên, nhíu mày nhìn hắn.

"Uống nước?"

Mặt hắn chẳng chút biểu cảm trừng cô, qua một hồi lâu mới lên tiếng. "Tôi không ngủ được."

Na Na nhìn người đàn ông nửa thân trên để trần chỉ mặc quần đùi, đặt chai rượu lên bàn, dò xét hắn: "Vì bả vai đau à?"

Hắn kinh ngạc nhếch môi, con người đen thâm u.

"Anh hay vô thức chạm vào vai trái." Cô chỉ vào vai trái của mình, nói với hắn: "Với lại bây giờ bả vai trái của anh đang đỏ hết một mảng."

Đó không phải do cô làm, phạm vi quá lớn.

Hắn đứng lên, liếm liếm môi, giọng hơi khàn: "Thỉnh thoảng vai tôi sẽ đau vào ngày mưa."

Lời của hắn khiến cô bất an đổi chân đỡ trọng tâm cơ thể, "Tôi làm gãy tay anh à?"

Hắn giơ tay lên thử cử động rồi nói: "Chưa."

Cô thở phào, nghe vậy mới kéo cái ghế ra hiệu: "Tốt nhất là anh nên lại đây ngồi."

Hắn khó hiểu nhướng mày nhìn cô.

Cô hếch mũi về phía hắn, có chút xấu hổ trấn định nói.

"Anh chảy máu mũi."

Hắn sững sờ vươn tay quệt mới nhận ra mình thật sự chảy máu mũi. "Chết tiệt!"

"Bịt mũi lại, đến đây ngồi đi." Cô nói xong thì bước đến tủ lạnh lấy cục nước đá.

Hắn quẫn bách ấm ức bóp mũi ngả người ra sau, bước tới ngồi xuống nhìn cô cầm khăn đi đến bỏ cục nước đá vào trong.

"Đừng ngửa đầu." Cô liếc mắt nhìn hắn nhắc nhở.

Hắn nhíu mày, "Tại sao?"

"Vì như vậy không thể cầm máu mà chỉ khiến máu trong mũi anh chảy ngược." Cô đưa cái khăn bọc nước đá cho hắn, giật giật khóe miệng nói: "Hơi cúi người về trước, lấy cái này chườm vào gốc mũi một lát, cầm máu trước. Tin tôi đi, kinh nghiệm xử lý vết thương của tôi nhất định là nhiều hơn anh."

Hắn tin, người phụ nữ này đúng là xuống tay không hề lưu tình.

Hắn biết trước đây cô đã bắt mấy người nhưng không có thời gian xem cô chế ngự mấy kẻ đó. Mỗi lần hắn phản ứng kịp cô đều đã xử lý xong, mấy tên đấy đều bị đánh mặt mũi bầm dập.

Nhận khăn lông lạnh, hắn chườm lên cái mũi đau đớn của mình, vẫn không nhịn được nghẹn giọng hỏi.

"Rốt cuộc là cô lấy cái gì đánh tôi thế?"

"Tay phải của tôi, ở đây, ngay dưới lòng bàn tay." Cô nhìn hắn, nhịn cười trả lời: "Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi nên nói với anh chuyện hệ thống cảnh báo nhưng lại quên mất. Vừa rồi chuông báo động vang mà anh lại không bật đèn, tôi tưởng anh là mấy kẻ đột nhập."

Cô trải viên đá đã lấy vào một chiếc khăn khác, bọc chúng lại, cẩn thận đặt lên chỗ bị đỏ trên vai trái của hắn.

Hắn hít một ngụm khí lạnh, cơ bắp trên vai siết lại.

Cô không lấy chiếc khăn lên, đứng sau lưng hắn tiếp tục chườm nó lên chỗ sưng đỏ trên vai hắn, "Nhịn một lát, chườm lạnh sẽ đỡ hơn nhiều. Cảm tạ trời đất tôi không có bẻ đốt ngón tay của anh, cái tay này quý gần chết, nếu tôi làm hỏng tay trái của anh nói không chừng tên quỷ hẹp hòi Hàn Võ Kỳ sẽ khóc cho mà xem."

Lời của cô làm Cao Nghị nhếch môi.

"Thời điểm anh ta nên tiêu tiền, anh ta vẫn phải tiêu nó."

"Đúng vậy, mười năm sau đó sẽ cằn nhằn đến mức lỗ tai anh bị chai luôn." Cô nhăn mũi đáp: "Nếu thiếu tiền anh ấy, anh ấy nhất định sẽ bắt anh trả lại gấp mười lần."

Trong giọng cô mang theo ý cười, bên môi cũng có nụ cười, hắn đoán cô chẳng phải thật sự để ý tập tính keo kiệt của Hàn Võ Kỳ, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi.

"Đây là kinh nghiệm đàm phán à?"

"Kinh nghiệm đàm phán trăm phần trăm." Cô trợn trừng mắt, đi đến cạnh bếp gas, đổ đầy một ấm nước bắt lên bếp nấu: "Người khiến anh ấy bằng lòng cam chịu thiệt thòi chỉ có duy nhất vợ anh ấy, tám phần là đời trước anh ấy làm chuyện gì không đúng với người ta nên đời này mới như vậy."

Câu bình luận này khiến hắn bật cười, sau đó không nhịn được tò mò.

"Cô quen biết anh ta lâu rồi à?"

"Cha mẹ tôi và cha mẹ chị Lam là bạn." Cô lấy mấy cái bình thủy tinh trong tủ chén, đổ những loại thảo mộc khô trong đó ra ném vào ấm nước đang sôi.

Hắn ngẩn người, "Cô quen biết bọn người chú Cảnh?"

Nghe vậy cô quay đầu nhìn hắn: "Họ trông tôi từ nhỏ đến lớn, hồi nhỏ cứ đến mùa hè tôi sẽ đến đó để nghỉ hè. Mà này, anh cũng biết chú Cảnh? Tôi tưởng anh không ra ngoài."

Hắn hơi cứng đơ, "Tôi đương nhiên sẽ ra ngoài, chỉ là không quá thích mà thôi."

"Vâng vâng, anh nói sao cũng được."

Na Na cười khoát tay, người đàn ông kia không tiếp tục biện giải, bỏ qua đề tài này, quan sát cô, hỏi: "Tôi có thể bỏ khăn xuống chưa? Mũi của tôi lạnh đến mức sắp rơi xuống rồi."

"Xem còn chảy máu không, nếu không thì Ok."

Cao Nghị thử bỏ chiếc khăn lông và viên đá trên mũi mình ra, máu không còn chảy khiến hắn thở phào.

Mùi hương vani sau khi được đun sôi chầm chậm phiêu tán trong không khí.

Hương vị đó rất dễ chịu, rất quen thuộc, khiến hắn chắc chắn cô đúng là từng ở cùng mấy người Hồng Nhãn, đó là loại trà vani mà người phụ nữ ở đó từng pha cho hắn uống.

Cô quay người sang chỗ khác, đặt mấy cái chai lọ về chỗ cũ.

Cô không để nước sôi nhiều, tắt lửa, rót cho hắn một ly trà vani, sau đó đi đến bên cạnh hắn, lấy khăn chườm đá trên vai hắn xuống để kiểm tra.

Nơi đó vẫn còn hơi đỏ nhưng đã đỡ hơn lúc nãy, chỉ là cô không thể không chú ý đến mảng sưng đỏ ngay vị trí nối giữa cánh tay và vai trái của hắn, giống như có ai vạch một đường ở đó ngăn làn da không tiếp tục sưng đỏ.

"Chỉ cần trời mưa thì vai anh sẽ đau à?"

"Không nhất định." Hắn lẩm bẩm.

Câu trả lời của hắn có chút mơ hồ làm cô nhướng mày, nhất định không chỉ vì trời mưa, có điều cô không tiếp tục truy hỏi.

Đứng bên cạnh hắn cô có thể thấy rõ ràng nhịp đập trên gáy hắn, còn có lông tơ và mạch máu gồ lên dưới da.

Cô đương nhiên biết tay hắn là tay giả nhưng đây là lần đầu tiên nhìn gần như vậy, nếu không có màu da khác nhau rõ rệt cô căn bản không nhìn ra được sự khác biệt.

Vạch phân cách quá phẳng làm cô nghĩ đó là da nhân tạo phủ lên phần chi cụt.

Hồng Nhãn có bác sĩ ngoại khoa thiên tài, đối với Tằng Kiếm Nam mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, cái khó là làm ra cái tay giả này.

Cô biết người nghiên cứu chủ đạo là Cao Nghị nhưng lập trình chủ yếu là Đồ Chấn, bộ phận y học có Hạ Vũ và A Nam, đến Khẳng Ân cũng có tham dự trong đó, mà chỉ số thông minh bọn họ thì người này đáng sợ hơn người kia. Có lẽ cô không nên kinh ngạc khi bọn họ có thể làm ra thành quả như vậy.

Đầu vai hắn căng thẳng dưới cái nhìn chăm chú của cô, mạch đập cũng nhanh hơn.

Cô quay đi từ trong ngăn bàn lấy chai thuốc mỡ nhìn có chút quen mắt, đổ ra một ít bôi lên chỗ bị đỏ trên vai hắn.

Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

Cô tiếp tục giúp hắn bôi thuốc không ngẩng đầu lên nói: "Cái này ban đầu sẽ lạnh sau đó thì nóng, lạnh bao nhiêu thì nóng bấy nhiêu, anh sẽ cảm thấy như bị tổn thương do giá rét sau đó giống như bị phỏng, nhưng mà nó giúp giãn cơ. Sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Tôi có thể tự mình bôi."

Hắn mở miệng vươn tay về phía cô, giọng có chút khàn.

"Đừng hẹp hòi như vậy, cho tôi mượn sờ hai cái sẽ không mất miếng thịt nào." Cô buồn cười nhìn hắn: "Uống hết trà của anh đi."

Hắn ngẩn người, mặt càng đỏ hơn, không biết nên trả lời như thế nào.

Sau đó thì chỉ đành mặt đỏ tai hồng quay đầu lại nhìn chằm chằm phía trước.

Ngoài căn nhà một mảnh tối đen, cửa sổ thủy tinh trong như mặt gương phản chiếu cảnh tượng trong phòng bếp.

Chiếc ấm trên bàn ăn vẫn đang tỏa khói trắng, hắn ngồi, cô đứng bên cạnh hắn, đèn treo cũ kỹ từ trần nhà rủ xuống, ánh đèn chiếu sáng hai người.

Vì vội vã xuống lầu nên cô chưa kịp bới tóc lên, tóc đen xõa ngang vai khiến cô trông mềm mại và nữ tính hơn thường ngày.

Hắn rất mạnh mẽ, từ sau việc ngoài ý muốn lần đó hắn liền rèn luyện mình trở nên cường tráng, nếu so với hắn cô trông hơi thấp.

Tuy hắn ngồi, người phụ nữ bên cạnh đứng, nhưng cũng chỉ cao hơn hắn một chút.

Người phụ nữ này nhỏ nhắn như vậy, hắn rất khó tưởng tượng cô sẽ có thân thủ lợi hại đến thế, nhưng cô thật sự chết tiệt có cặp đùi rắn chắc như kìm sắt.

Nhớ tới vừa rồi cô lấy chân ghìm hắn vậy mà lại khiến hắn cứng lên.

Chết tiệt.

Rũ mắt nhìn cậu em không nghe lời giữa hai chân, hắn đứng ngồi không yên cựa quậy cơ thể, cầm lấy cốc sứ muốn che khuất nó.

"Anh đừng khẩn trương vậy, tôi chỉ là bôi thuốc lên thôi, không phải sàm sỡ anh."

Giọng cô mang ý cười vang lên bên tai chỉ làm mọi thứ trở nên càng tệ hơn.

Trời ạ, người phụ nữ này hình như một chút cũng không quan tâm hắn là đàn ông, mặc dù vừa bị cô áp chế, bị cô đánh cho máu mũi chảy ròng ròng nhưng hắn quả thật vẫn là đàn ông.

Có lẽ là vì cô có thể dễ dàng chế ngự hắn nên cô mới không biết ăn mặc đơn bạc như vậy tới gần một người ông sẽ có gì không đúng.

Dù hắn luyện mình trở nên khổng lồ nhưng hắn vẫn cảm thấy ảo não khi gặp được cao thủ mà không có năng lực tự bảo vệ mình. Giờ khắc này, đầu óc hắn đều đặt ở bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa trên vai hắn.

Hắn không thể không chú ý đến việc cô đi chân trần không mang dép, trên người chỉ có một chiếc áo hai dây và quần đùi rất ngắn màu đen gần giống như quần lót, cái quần đó vừa mỏng vừa nhẹ, giống như tầng da thứ hai dán sát vào cái mông xinh đẹp của cô.

Hơn nữa, cô không mặc áo lót.

Hắn nhận ra điều này cách đây vài phút, một cỗ hơi nóng bỗng nhiên dâng trào khiến hắn suýt là chảy máu mũi lần hai.

Nhưng ít ra vừa rồi cô còn cách hắn một khoảng, hiện tại lại đứng phía sau hắn, kề sát hắn, cúi đầu rũ mắt cẩn thận giúp hắn bôi thuốc.

Tóc cô dài, hết lần này tới lần khác quét qua lưng hắn mang đến từng trận tê dại, đôi vai chạm vào lưng hắn mang theo hơi thở ngọt ngào xâm nhập vào mũi, bàn tay nhỏ bé xoa sau gáy hắn, dán lên làn da lành lạnh vì chườm đá, dùng lòng bàn tay mà xoa tròn.

Thỉnh thoảng cô nghiêng người lấy chai thuốc trên bàn, hắn gần như cảm nhận được cơ thể cô kề sát hắn.

Cô không hề khiêu khích hắn, động tác của cô rất tự nhiên nhưng hắn không cách nào khiến mình dời lực chú ý khỏi người cô, chỉ đành nắm chặt cốc sứ trong tay che lấp dục vọng cứng rắn của mình.

"Anh đừng siết chặt như vậy, thả lỏng chút."

Cô nói xong, tay nhỏ nhéo hai phát lên cái cổ đang căng thẳng của hắn.

Ngay lúc đó một cỗ tê dại, mềm mại run rẩy chạy dọc sống lưng khiến hắn thiếu chút không nhịn được mà rên rỉ, hắn lập tức dời mắt, bật dậy bỏ cái cốc lên bàn, thô lỗ nói.

"Đủ rồi, tôi không nghĩ nó sẽ giúp được gì."

Hắn rất kích động, động tác quá nhanh khiến nước trà trong cốc bắn tung tóe ra ngoài, nhưng hắn không dám nhìn phản ứng của cô, không dám liếc nhìn cô nhiều thêm, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Việc này thật bất lịch sự, hắn biết điều đó nhưng trừ khi giết hắn, hắn mới có thể ngay thời điểm này quay người đối mặt cô với cái lều giữa hai chân.

🌾🌾🌾

Nước trà chậm rãi khuếch tán trên bàn.

Trên chiếc cốc sứ có một vết nứt.

Vết nứt không lớn nhưng chỉ cần nhìn cẩn thận là có thể thấy.

Na Na chống eo, vuốt mặt nhìn cái cốc không thể dùng được nữa, còn có nước trà bắn khắp nơi, hiểu ra mình làm hơi quá.

Trời ạ, ban nảy cô thật sự không ý thức được hắn căng thẳng như vậy là vì cô.

Khi nhận ra cô cũng vô thức mà khẩn trương, cô muốn không để ý đến, giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường nhưng nó chỉ khiến cô càng cảm nhận rõ sự tồn tại của người đàn ông trước mặt.

Hắn ngừng thờ, tai đỏ bừng cắn chặt khớp hàm, nhịp đập trên gáy hắn dồn dập, hương vị dễ ngửi trên người hắn, hơi nóng hắn tỏa ra, cảm giác khi tay cô chạm vào hắn ──

Cảm giác sờ vào hắn thật tốt, ấm áp, rắn chắc, cường tráng. Khi hắn khẩn trương vai gáy sẽ căng chặt làm cho đường cong cơ bắp nổi lên rõ ràng. Khiến cô rất muốn vuốt ve thân thể hắn, xem thử những chỗ khác có phải cũng vì sự đụng chạm của cô mà có phản ứng đồng dạng.

Cô cầm lấy cái cốc đi đến bồn rửa, đổ bỏ chút trà còn sót lại trong cốc.

Hắn muốn cô, thích cô, cô biết, hắn không quá biết cách che đậy bản thân.

Mấy tuần qua, hắn cho rằng cô không phát hiện hắn luôn nhìn cô chằm chằm giống con sói đói nhìn con mồi ngon miệng, cô bị nhìn mà nóng cả người.

Cô cũng thích hắn, muốn hắn nhìn cô chăm chú.

Nhưng người đàn ông kia là đối tượng mà cô phải bảo vệ, cô không thể trèo lên người hắn, hạ gục hắn, không thể xằng bậy với hắn. Mặc dù trông hắn thật là sắc đẹp thay cơm, lúc thẹn thùng rất đáng yêu, cô cũng không thể ra tay với hắn.

Cô tráng nước cái cốc, úp nó lên kệ rồi lấy xà phòng cẩn thận rửa sạch thuốc mỡ trên tay.

Có tình cảm khúc mắc hoặc dây dưa thân thể với khách hàng không phải là ý kiến hay, việc này vi phạm nguyên tắc cao nhất của vệ sĩ, đối với danh dự nghề nghiệp của cô không tốt, trăm hại mà không lợi.

Cô mở vòi nước tẩy sạch xà phòng, hai tay của cô đã sạch sẽ không còn dính nhớp nhưng dường như vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể hắn.

Chết tiệt.

Cô xoay người tắt đèn rời khỏi nhà bếp, lên lầu, sau đó đi ngang qua phòng hắn về đến cửa phòng mình, mở cửa vào phòng, đóng cửa lại.

Cô đứng sau cánh cửa trừng mắt nhìn căn phòng tối đen trước mặt và cái giường lộn xộn chưa được sắp xếp.

Một giây sau.

Bỏ qua nguyên tắc cao nhất.

Cô hít sâu quay người dùng sức mở cửa.

Cô muốn người đàn ông đó, muốn cùng hắn, quấn lấy hắn, cùng hắn làm tình, đến khi sự tồn đọng của ham muốn và áp lực của mấy tuần qua biến mất.

Cô bước nhanh đến phòng hắn gõ cửa.

Đây không phải ý kiến hay và nó thật tồi tệ, cô đang làm chuyện rất ngu xuẩn, tốt nhất là trước khi hắn mở cửa nhanh chân trở về phòng, xem như chuyện gì cũng không xảy ra.

Dường như đã qua một trăm năm, cô vẫn đứng tại chỗ, nâng tay gõ cửa hai cái.

Chết tiệt.

Nhìn tay phải mình đang gõ cửa cô cảm thấy kì quái đến buồn cười.

Bỗng nhiên hắn mở cửa.

Cô giật mình định lùi về sau, hắn chỉ mở một khe hở để lộ mái tóc màu vàng kim.

"Làm gì?!" Hắn có chút tức giận, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô chớp chớp mắt, nhìn tên khoa học gia vừa thông minh vừa ngốc, trước khi kịp hối hận liền nâng tay bắt lấy cổ hắn kéo xuống, làm chuyện mấy tuần qua luôn muốn làm.

Cô hôn hắn.

Hắn kinh ngạc thở hổn hển nhưng vẫn hé miệng.

Chết tiệt, tuy rằng có mùi rượu nhưng hắn thật tuyệt.

Cô buông hắn ra nhìn vào đôi mắt đang khiếp sợ, cất lời: "Chính là muốn nói với anh, tôi biết một cách giải tỏa khác, có muốn thử không?"

Hắn trừng cô như đang nhìn một con quái vật hai đầu bốn tay.

Cảm giác ngu xuẩn và xấu hổ ập tới, mặt cô đỏ bừng trừng lại hắn.

"Muốn hoặc không muốn?"

Hắn không trả lời, đầu vai căng thẳng, khớp hàm siết chặt, đồng tử co lại.

Ngay lúc cô định nới tay, hắn híp mắt thấp giọng trả lời.

"Tôi không cần cô thương hại."

"Tôi tuyệt đối không thương hại anh." Cô khẽ thở ra, ôm lấy cổ hắn, trán tựa vào trán hắn, có chút tức giận: "Tiến sĩ, anh có tiền, có đầu óc, cái đầu của một thiên tài, anh thậm chí còn tìm lại được cánh tay đã mất của mình. Trời ạ, anh so với đại đa số người may mắn hơn rất nhiều. Thương hại anh? Đừng đùa, tôi chỉ là nghĩ hai chúng ta đều cần tiêu hao chút áp lực ──"

Cô còn chưa dứt lời hắn đã mở cửa, vòng lấy eo cô kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Ai.

Ngay khi hắn hé miệng cô cảm nhận được dục vọng cứng rắn của hắn sinh long hoạt hổ dán vào cô.

Này này.

Cô hít một ngụm không khí, người này không chỉ có thân thể lớn thôi đâu, phát hiện điều đó làm cô có chút muốn rút lui nhưng mùi hương trên người hắn thật dễ người ngửi, cơ thể hắn sờ vào rất thích, miệng lưỡi ngốc nghếch của hắn cũng rất đáng yêu.

Hắn một tay bế cô dậy, cúi đầu mút hôn cổ cô, nháy mắt cô như nhũn ra.

Đó là chỗ nhạy cảm của cô, cô né nhưng không làm được chỉ có thể tựa vào hắn thở gấp.

"Chờ, chờ chút, đừng hôn chỗ đó."

"Tại sao?"

"Không tại sao." Cô đỏ mặt, dùng miệng chặn miệng hắn.

Đôi mắt đen của hắn trở nên thâm trầm, mang cô vào phòng.

"Tôi cảnh cáo anh, đây chỉ là sex, anh hiểu chứ?!"

Hắn dễ dàng ôm cô di chuyển, cô vòng lấy cái cổ tráng kiện của hắn.

"Ừ."

Cô luồn tay vào tóc hắn, thì thầm: "Chúng ta lên giường không có nghĩa tôi là của anh, anh không có được tôi."

Hắn bỏ cô lên giường, nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân. "Tôi biết."

Nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng, cô khẩn trương liếm liếm môi, hít một hơi, "Tôi chỉ là muốn xác định anh không hiểu sai ý tôi."

"Tôi không có." Hắn đáp, "Chỉ là sex."

Sau đó hắn cúi người đến hôn cô.

Nụ hôn đó, thật dịu dàng, từ tốn, có chút vụng về nhưng rất đáng yêu.

Hắn ngập ngừng liếm hôn cánh môi cô, ngậm lấy nó sau đó thở dốc khiến cô không nhịn được cũng thở dốc theo, hắn vươn lưỡi thăm dò tiến vào.

Nói thật, bình thường cô không thích hôn cho lắm, đàn ông đều rất thô lỗ, tự cho là đúng, quấy loạn một trận như muốn tẩy răng giúp cô, nhưng người này rất cẩn thận, có lẽ vì hắn không có kinh nghiệm.

Cô không biết nhưng hắn học rất nhanh, bắt chước cô, mút hôn, cắn, sau đó là tiến thêm một bước cùng môi lưỡi cô giao triền.

Nụ hôn của hắn làm cô khó nhịn thở gấp, giây tiếp theo hắn rời đi, há miệng vươn lưỡi từ tốn mút hôn cái cổ trắng tuyết của cô mang đến một trận run rẩy tê dại.

Đáng ghét, cô nghĩ hắn đã quên nó rồi.

Khi cô rên rỉ cố gắng tránh né muốn quấy lấy miệng hắn, tay hắn gần như cùng lúc tiến vào áo cô bao phũ bộ ngực sữa, cô lại thở gấp, hắn ngừng lại.

"Xin lỗi, tôi không cố ý làm đau em."

Cô chẳng tin được là hắn đang xin lỗi, nhưng hắn thực sự ngừng lại để xin lỗi, còn định rút tay về, cô kéo tay hắn lại đặt lên người mình.

"Anh không làm tôi đau." Na Na thở dốc nhìn hắn, đỏ mặt, có chút bạo dạng nói: "Tôi không bảo anh ngừng, anh đừng ngừng."

"Cái này...Không phải ý kiến hay..." Hắn thì thầm, đáy mắt có chút mờ mịt, thấp giọng nói: "Tay của tôi....Tôi có thể sẽ thật sự làm đau em."

"Tôi không cho là vậy." Cô liếm liếm đôi môi của hắn, "Nhưng nếu anh cho là vậy."

Tưởng rằng cô định từ bỏ, hắn mím môi gương mặt có chút vặn vẹo nhưng vẫn ép mình rút tay ngồi dậy. Nào ngờ giây tiếp theo cô cũng ngồi dậy theo, đẩy hắn ngã xuống giường khóa ngồi trên người hắn, cúi đầu hôn hắn.

"Nếu anh đã lo lắng như vậy thì đừng chạm vào tôi là được, tôi có thể phụ trách những chuyện còn lại."

Cô nói xong thì cắn lấy cổ hắn, xương quai xanh nhô cao và rảnh sâu ở giữa. Cô cảm nhận được người hắn căng chặt, trái tim trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn đập loạn xạ, cô hôn nó, cơ bắp của hắn rụt lại.

Cô vươn lưỡi liếm hôn đầu v* đứng thẳng hắn hít vào một hơi nắm chặt nắm đấm, cơ ngực cường tráng run rẩy.

Ài, phản ứng của người đàn ông này thật tuyệt.

Cô liếc hắn một cái, hắn khởi động nửa người trên, môi mím chặt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, nhìn cô trượt tay xuống, môi của cô cũng lướt xuống theo, ở trên bụng phập phồng in xuống một nụ hôn, khẽ liếm.

Hắn run lên cắn chặt khớp hàm.

Cô cảm nhận được vật cứng rắn của hắn cách vải dệch chống đến người cô, nó khiến cô gần như bật ra tiếng rên rỉ.

Cô ngồi thẳng, cố ý cọ xát hắn, sau đó chậm rãi nâng tay cởi chiếc áo hai dây màu đen, không khí lạnh ập vào ngực cô vô thức mà hít một hơi.

Người đàn ông trước mắt nhìn cô chằm chằm, biểu cảm chuyện chú vô cùng làm cô cảm thấy như mình là một vưu vật gợi cảm nóng bỏng.

Cô chẳng phải vưu vật gì, cô rất rõ ràng điều đó nhưng bị hắn nhìn chuyên chú như vậy cảm giác thật tuyệt.

Nó khiến cô cảm thấy tự tin khó tả.

Cô lại đưa tay vuốt ve cổ chính mình.

Đồng tử của hắn co rụt trở nên thâm trầm, tay cô chậm rãi dời xuống ôm lấy bầu ngực mình, âu yếm xoa nắn, xuống chút nữa vuốt ve bụng.

Tầm mắt hắn di động theo tay cô, bụng phập phồng dồn dập theo nhịp thở gấp gáp.

Tầm mắt nóng rực chuyên chú làm cơ thể cô như thiêu đốt, càng thêm lớn mật.

Na Na luồng tay vào giữa hai chân mình, sau đó trượt đến cơ bụng nóng bỏng căng chặt của hắn, từ từ trượt đến cơ ngực rắn chắc ướt đẫm mồ hôi, qua lại âu yếm, nghiêng người hôn lên môi hắn, tai hắn, lớn mật dùng thân thể chậm rãi cọ xát. Hắn cắn răng run sợ, rên rỉ.

Cô ghé vào tai hắn thấp giọng cười khẽ, nhắc nhở. "Tiến sĩ, tôi chưa nói cả hai tay anh đều không thể chạm vào."

Ngay lúc đó hắn trở mình đặt cô dưới thân, tay hắn, lần này là tay phải, tiến vào giữa hai chân cô, cô run rẩy cảm nhận hắn vỗ về nơi mềm mại của mình, khiến cô càng trở nên ướt át mẫn cảm. Sau đó hắn cởi quần đùi của cô, quần lót và quần đùi bị kéo xuống cùng nhau.

Cô không ngăn cản hắn, chỉ nhìn hắn tự mình cởi quần đùi của chính mình, kéo tủ đầu giường lấy ra một cái bao cao su, dùng răng xé mở, bàn tay to có chút bất ổn tự mình mang vào.

Hắn lấy ngược, cô nâng tay giúp hắn lật lại rồi đẩy xuống, cổ họng hắn phát ra âm thanh kỳ quái, cô giương mắt nhìn hắn, cầm vật nóng bỏng trong tay đẩy áo mưa xuống chút nữa.

Khóe mắt hắn co rúm, kéo tay cô ra tự mình mang vào, giây tiếp theo hắn trở lại trên người cô, ôm lấy eo cô, cầm lấy chính mình, tiến vào cô.

Trời ạ.

Cô hít một ngụm không khí, nói thật, cô còn tưởng ngay cả chuyện này cô cũng phải dạy hắn, nhưng người đàn ông này hiển nhiên biết nên làm thế nào.

Hắn thoáng lui về sau rồi tiến tới, cô bật ra tiếng rên rỉ.

Ôi trời, hắn thật sự....

Cô không tự chủ hít sâu ôm chặt đầu vai hắn, còn đang nghĩ mình không thể tiếp nhận hắn nhưng hắn cúi đầu hôn lên chỗ mẫn cảm trên cổ cô, thử lại lần nữa, cô thở gấp giọng nghẹn ngào.

"Em có ổn không?" Hắn lặng lẽ hỏi.

"Đừng... Đừng hỏi nữa..." Mặt cô đỏ bừng ôm lấy vai hắn: "Đừng dừng lại...."

Hắn hình như bật cười, cô có chút khó chịu dùng chân kẹp lấy eo hắn, đồng thời cắn lên vai hắn một ngụm, hắn lại đẩy về phía trước làm cô hét lên.

Âm thanh yêu kiều và nhu nhược của người phụ nữ làm cô không hiểu sao lại xấu hổ, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc tiếp theo thì chuyển thành ánh mắt sói đói.

Cô trừng mắt liếc hắn một cái, ngay lúc đó người đàn ông kia chậm rãi lui về phía sau mang đến một trận tê dại.

Cô đỏ mặt, hắn đột nhiên thúc tới, sau đó lùi về sau lại tiến tới, lùi về phía sau lại tiến tới.

Cô nhíu mày cắn môi, không nhịn được tiếng rên rỉ thoát khỏi đôi môi đỏ mọng bị nát, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, áp lực trong thân thể không ngừng được tích lũy khiến cô vô thức ôm chặt hắn, cong lưng nghên đón hắn.

Chiếc giường cổ rắn chắc bị hai người làm cho kẻo kẹt rung động.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, Na Na bị nhìn mà mặt đỏ tim đập, nâng tay muốn che mắt hắn lại không biết làm sao bị hắn bắt được kéo đến đỉnh đầu ghìm chặt.

Cô xấu hổ siết đôi chân dài, kẹp lấy eo hắn, tưởng hắn vốn không có kinh nghiệm gì bị kích thích như vậy rất nhanh sẽ đầu hàng, nào biết hắn chỉ là thét lớn một tiếng nhưng vẫn không buông cô ra, hung hắn tiến công, bàn tay to giữ chặt cô, hai tròng mắt nhìn cô chăm chú, mồ hôi trên cằm hắn nhỏ xuống ngực cô, cùng thân thể cô dây dưa. Lặp đi lặp lại, lần lượt tiến vào càng sâu.

Giây tiếp theo cô rốt cuộc không nhịn được buông đôi môi đang cắn chặt, run rẩy yêu kiều ngâm nga, cảm nhận áp lực tích lũy trong thân thể giờ phút này đều được phóng xuất.

Hắn cúi đầu nâng mặt cô, hôn lên môi cô.

Tiếp đó mới từ bỏ kiên trì, lần cuối cùng đem bản thân chôn thật sâu trong thân thể cô.

Cả người cô run run, có chút xấu hổ lại cảm thấy người đàn ông này hôn vô cùng dịu dàng, vạn phần triền miên, trấn an, lấy lòng, khiến cô vô thức mà hé miệng để hắn công thành chiếm đất, từ đầu đến chân đều kề sát vào nhau. Cuối cùng hắn vẫn dùng tay trái để kìm lấy cô.

Sau đó hắn buông lỏng tay cô ra, vuốt ve thân thể đang run rẩy của cô, ôm lấy eo cô áp về phía mình, kéo đến gần, càng gần.

Cô nhận thấy được hắn ở trong cơ thể cô run rẩy, ở trong miệng cô thở dốc, tim đập dồn dập, mồ hôi nóng bỏng cùng mồ hôi cô giao hòa.

Cảm giác kia thật thoải mái, thật thoải mái.

Hắn ôm cô trở mình, nhịp tim dần hòa hoãn.

Đáng lẽ cô phải ngồi dậy khỏi người hắn nhưng cô mệt đến toàn thân vô lực, sau khi trầm tĩnh lại cơ bắp như treo nặng ngàn cân, tiếng tim của hắn đập khẽ vang bên tai, làn da ẩm ướt lại ấm áp.

Nằm thêm một chút là được rồi.

Cô nghĩ.

Giây tiếp theo cô nhắm mắt lại nặng nề ngủ thiếp đi.

_______________________
Hãy bình chọn ủng hộ Editor và Beta nha các bạn 💋💋💋

Lại trễ chương rồi đây 😋 mấy nay Lys bận đi khám bệnh nên k có thời gian đăng chương mới, mọi người thông cảm nhé 💖

Tiện đây, phần 6 và 7 là Thợ Săn và Săn Ái sẽ được bạn editor bên Huyền Thư Các làm nhé m.n, m.n nhớ ghé qua ủng hộ nhé 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro