🌾 • Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lys_Lys
Beta: ZzPeanutzZ

Hắn đã khôi phục lại con mắt giả kia.

Ngày hôm qua Đồ Chấn đã gửi đến những mảnh nhỏ mới, tuy rằng rất ít nhưng có thể liên kết với các bộ phận trước, hắn cẩn thận quét nó thành ảnh không gian ba chiều rồi ghép chúng thành một mô hình ảo.

Trừng mắt nhìn hình ảnh ảo, hắn không thể tin vào hai mắt mình.

Mảnh nhỏ vừa gửi tới cùng với các mảnh cũ hoàn toàn khớp nhau, hợp lại hành một cái ký hiệu vặn vẹo.

Trong lòng không hiểu sao lại kinh hoảng, hô hấp có chút dồn dập.

Ngay lúc này máy tính vang lên một tiếng nhỏ, có mail được gửi đến, hắn ép mình bình tĩnh mở nó ra. Đấy là báo cáo giám định mà giám thức viên của Hồng Nhãn vừa đối chiếu chất liệu của các bộ phận mảnh nhỏ.

Hắn nhìn bản báo cáo, không thể nhúc nhích trong vài giây.

Carbon.

Vật liệu này được làm từ các nguyên tử carbon, nhưng có điều không giống với các vật liệu nguyên tử carbon hiện nay.

Thứ này không có khả năng tồn tại, ít nhất là chưa có người chế tạo được nó, nhưng thứ trước mắt nói cho hắn biết, đây là khả năng duy nhất.

Thể tích cực nhỏ, năng lượng cường độ cao, mô phỏng theo các sợi thần kinh nanobionic và nanocarbon tinh khiết có thể thay đổi tính dẫn điện ──

Hắn nhận ra mấy thứ này, nhận ra phương trình đang liệt kê trên máy tính và cả cái ký hiệu vặn vẹo kia nữa.

Điều đó không có khả năng là thật, nó không có khả năng là thật, chỉ là trùng hợp, trùng hợp...

Hắn lạnh sống lưng, cơn buồn nôn dâng trào.

Hình ảnh không trọn vẹn hiện lên.

Bóng đèn cũ kỹ nhấp nháy, ký hiệu méo mó, đường hầm như mê cung, cái đầu bị nắm trong tay ──

Hắn ôm miệng, nâng tay tắt ảnh ảo nhưng không thể xóa được những hình ảnh trong đầu, không thể khắc chế cảm giác khủng bố trong thân thể, chỉ cảm thấy được mồ hôi lạnh đang tuôn ra.

Phương trình viết trên bức tường đầy bụi, bùn đất ẩm ướt, cánh cửa rỉ sét, căn phòng chật hẹp ──

Đột nhiên trong lúc đó hắn không thể hô hấp, không cách nào tiếp tục ở lại tầng hầm, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu.

Vừa chạy vừa thở dốc, hai tay dính máu, nước bốc mùi ──

Có vậy nhất thời, hình ảnh đó và cảnh vật thực tế lồng ghép vào nhau, thang lầu trước mắt lay động, cửa cũng thế, hắn nghe thấy tiếng thét thê lương thảm thiết ngay bên tai, gần như không giữ nổi tay nắm cửa.

Đó là cửa không sai, không phải bánh răng trên cửa thuyền phải xoay tròn.

Hắn dùng lực mở cửa tầng hầm, ba bước thành hai lao ra khỏi nhà.

Sau giữa trưa ánh mặt trời bên ngoài chói mắt nhưng hắn hoan nghênh ánh sáng này, ít nhất là ở chỗ hoang tàn vắng vẻ, hắn hoan nghênh.

Bỗng nhiên có cánh tay chạm vào lưng hắn, hắn lập tức quay lại vung nắm đấm về phía người vừa tới, đó là cô, hắn muốn thu tay  nhưng không kịp, mắt thấy nắm đấm của hắn sẽ đánh lên đầu cô, hắn thử chuyển hướng, nháy mắt cô đã nâng tay đỡ được nắm đấm của hắn.

"Sao thế?" Cô nhíu mày nhìn hắn, "Anh có ổn không?"

"Không sao." Hắn thở phào, che miệng mũi đi vòng qua cô, thô lỗ nói: "Anh chỉ là không thở được, đi lên hít thở chút không khí."

Cô không tin, hắn nhận thấy được cô đến gần, truy hỏi.

"Thân thể anh không thoải mái à?"

"Không có." Hắn sải bước đi về phía trước xuyên qua phòng bếp đi lên cầu thang.

Người phụ nữ phía sau kiên quyết nói: "Cả người anh đều là mồ hôi."

"Anh vừa mới vận động." Hắn không quay đầu lại đáp, cảnh vật trước mắt bắt đầu lay động.

"Anh không thay đồ thể thao." Cô chỉ ra lỗ hổng trong lời nói dối của hắn.

"Anh lười lên thay." Hắn cảm giác như mình lại trở về đường hầm dài đằng đẵng đó.

"Mặt của anh trắng như gặp phải quỷ ấy."

Thang lầu trước mắt giống như đi mãi không hết, cảm giác áp bách ngày càng mạnh, hắn cộc cằn khẳng định: "Tôi không sao! Tôi mẹ nó rất ổn ──"

Thang lầu trước mắt vặn vẹo trở nên dài hơn, hắn sải bước nhanh hơn muốn tăng tốc, lại vì vậy mà bước hụt xém chút trượt chân, hắn giữ lấy tay vịn để ổn định cơ thể, gần như đồng thời cô đỡ được tay hắn.

Hắn hoảng sợ vạn phần, phản xạ muốn đẩy cô ra, sau đó mới nhìn thấy là cô, Ô Na!

Hắn phản tay giữ chặt cô nhưng cô đã phát hiện, phát hiện hắn không khống chế được.

Cô trừng hắn, hắn trừng lại cô, cảm giác tất cả các lỗ chân lông trên người đều kinh hãi nở ra vì suýt không kiềm được mà đẩy cô xuống lầu, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn.

Hắn mím môi muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng.

Sau đó cô lên tiếng.

"Tiến sĩ." Ô Na nhìn hắn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong đồng tử không có sợ hãi chỉ có lo lắng. "Anh cần giúp đỡ."

Cổ họng hắn nghẹn uất, tim trong ngực đập mạnh.

"Tôi không cần."

Cô nhìn hắn, chỉ ra: "Anh biết tình hình của mình không ổn, anh cần gặp bác sĩ, y học hiện nay rất tiến bộ, anh hẳn là rõ ràng hơn em, Hạ Vũ có thể ──"

"Tôi không cần." Hắn ngây ngốc khẳng định: "Tôi rất ổn."

Sự kiên trì của hắn khiến cô nhíu mày, tuy không vạch trần hắn nhưng vẫn mở miệng nói thẳng: "Không, anh không ổn, mỗi đêm anh đều gặp ác mộng, đừng nói là không có, anh có, em biết, anh ngủ cùng em, tình huống của anh càng ngày càng nghiêm trọng, hai ngày nay thậm chí ngủ không được 4 tiếng ──"

Hắn biết những gì cô nói là sự thật, nhưng hắn không muốn thừa nhận, áp lực vô hình lại đến, hắn không đợi cô nói xong đã rút tay mình về, xoay người đi mất.

"Cao Nghị!" Cô đuổi theo bắt lấy tay hắn, "Anh làm thế chính là trốn tránh thực tại, hãy để em giúp anh!"

Không đè nén nổi khủng hoảng trong lòng, hắn không chút suy nghĩ thét lên với cô.

"Tôi không cần! Tôi không cần cô mẹ nó nhiều chuyện! Tôi không cần bác sĩ! Tôi không cần cô!"

Câu tiếng rít gào bằng Đức quanh quẩn trong nhà, vọng lại trong tai hai người, thật lâu không tan. Có vậy một giây, hắn hy vọng cô nghe không hiểu, nhưng cô đờ người, cô hiểu tiếng Đức, cô đứng trên thang lầu dùng đôi mắt đen láy, trong suốt, lóe lên tia kinh ngạc và đau đớn rõ rệt, nhìn hắn.

Yết hầu hắn co rút, ngực thắt lại gần như sẽ mở miệng nói xin lỗi nhưng hoảng sợ bắt lấy tâm hắn. Một lúc lâu sau, cô hé miệng, lạnh lùng phun ra một câu. "Rất xin lỗi, là lỗi của tôi."

Cô nhìn hắn đáp, sau đó xoay người xuống lầu không quay đầu lại.

Hắn là tên khốn kiếp, hắn biết, nhưng hắn không cách nào khống chế bản thân.

Trời biết, vừa rồi hắn suýt đánh cô, suýt đẩy cô xuống lầu, chỉ kém một chút mà thôi, nếu trên tay hắn có súng hoặc dao, nếu hắn không kịp thời tỉnh táo lại ──

Hắn không dám nghĩ tiếp, không thể tin được mình.

Hắn biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nếu cô lưu lại sẽ phát hiện chuyện gì.

Nếu hắn không thể ngăn cản, hắn không muốn để cô biết, hắn không muốn cô nhìn thấy.

"Ô Na."

Cô dừng chân trên hành lang, xoay người nhìn hắn, biểu cảm trên mặt đã tan biến.

"Có lẽ em nên xin nghỉ vài ngày." Hắn buộc mình đẩy lời nói ra khỏi cổ họng, mím chặt đôi môi mỏng, "Tôi tin chắc Đồ Chấn có thể tìm được người thay thế."

Cô đứng thẳng tắp giống như một pho tượng đá, không nhúc nhìn mà nhìn hắn, hắn có thể mơ hồ nghe thấy tim mình đập, cảm nhận được lửa giận vô hình của cô, tưởng như vạn năm trôi qua, cô mới mở miệng.

"Anh ấy đương nhiên có thể."

Cô nói với ngữ khí bình tĩnh như nói chào buổi sáng.

Sau đó lại xoay người bước nhanh rời đi.

🌾🌾🌾

Na Na không thể tin được người đàn ông kia thế mà đuổi cô đi, nhưng hắn quả thật đã yêu cầu, nhìn vào mắt cô và nói thế. Nhất thời lửa giận ngút trời, hiển nhiên đối với người đàn ông kia mà nói cô chỉ là thứ có thể thay thế được.

Khi nào thuận tiện cho hắn cô có thể ở lại, giúp hắn làm ấm giường, nếu lão đại là hắn không tiện, không vui, thì tốt nhất là cô cút xa chút.

Ngay giây phút đó cô rất muốn tiến lên tặng hắn một đấm, bảo hắn đi ăn shit đi.

Hắn là tên ngu ngốc! Đầu heo! Tên khốn...

Hắn có vấn đề, cô biết nhưng vào ban đêm hắn đến tìm cô, lúc hắn cùng cô ngủ, cô còn nghĩ rằng hắn cần cô, thật sự cần cô, cô cho rằng hắn sẽ nguyện ý cùng cô đối mặt với vấn đề, cùng giải quyết nó, cho dù hắn không qua được cửa ải đó cũng sẽ muốn ở cạnh cô.

'Tôi không cần! Tôi không cần cô mẹ nó nhiều chuyện! Tôi không cần bác sĩ! Tôi không cần cô!'

Quả nhiên do cô tự cho là đúng, người đàn ông kia hoàn toàn không tình nguyện, hắn cần cô chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn co đầu rụt cổ trong ngôi nhà này, sa đọa đến lúc chết!

'Tôi không cần cô!'

Cô tuyệt đối không thấy đau lòng, cô mới không cần tên khốn đó!

Hắn ngại cô nhiều chuyện? Muốn cô đi?

Có thể! Không thành vấn đề!

Còn chưa vào đến bếp cô đã lấy điện thoại cấp tốc nhấn số gọi trực tiếp đến điện thoại riêng của Đồ Chấn.

"Em là Na Na, em cần anh tìm người đến đây thay thế em." Không nhiều lời vô nghĩa cô vào thẳng trọng điểm.

"Khi nào?" Đồ Chấn hỏi.

"Bây giờ."

Có lẽ là do khẩu khí chắc như đinh đóng cột của cô hoặc cũng có lẽ là giọng cô quá mức lạnh lùng, Đồ Chấn trầm mặc mấy giây, không hỏi cô nguyên nhân thậm chí không truy vấn vì sao, chỉ mở miệng nói.

"Anh sẽ điều người qua."

🌾🌾🌾

Vào lúc chạng vạng.

Hồng Nhãn phái hai người đàn ông đến đây, bọn họ còn chưa xuống xe cô đã tiến lên mở cửa.

Người đầu tiên xuống xe đưa tay với cô, cô cũng duỗi tay thân thiện bắt lấy bàn tay to lớn, mỉm cười với anh ta. Nhưng một người đàn ông khác vừa xuống xe, nụ cười trên mặt cô liền biến mất vô tung, cô đứng đó sững sờ nhìn anh ta, chớp mắt một cái, dường như quên cả thở.

Hắn không nên nhìn lén cô, nếu hắn không nhìn hắn sẽ không chú ý tới biểu cảm phức tạp trên mặt cô giờ phút này, nhưng hắn không nhịn được, hắn không khống chế được chính mình.

Hắn nhìn, mang kính sát tròng mở hình ảnh camera, thấy đau đớn và chua xót, kinh hỉ và say đắm trên mặt cô ngay khoảnh khắc đó.

Sau đó người đàn ông kia vươn tay về phía cô. Phảng phất qua một đời, cô tiến lên vươn tay dùng sức ôm người đàn ông đó.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh ôm chặt cô trong ngực, ôm rất chặt, cúi đầu hôn lên tóc cô, thì thầm vào tai cô. Cô siết chặt hai tay, khóe mắt phiếm lệ quang, nở nụ cười.

Ngay lúc đó hắn biết người đàn ông này là người cô muốn liên lạc trong suốt thời gian qua nhưng chưa từng nhấn nút quay số. Anh ta đã kết hôn, có vợ.

Có lẽ đó là nguyên nhân cô không dám gọi điện thoại. Trong khoảnh khắc đó một cỗ xúc động bạo ngược làm hắn muốn lao xuống lầu kéo cô khỏi ngực người đàn ông kia, rít gào với tên khốn đó, sau đó xé anh ta thành từng mảnh nhỏ, khiêng cô vào nhà, nói với cô, hắn sai rồi, hắn cần cô, hắn không muốn cô nghỉ, hắn muốn ở cùng cô, vượt qua tháng này.

Nhưng kết quả, hắn chỉ nắm chặt nắm đấm trong túi quần, đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn cô theo người đàn ông đẹp trai phong độ kia lên xe.

Không khí dường như từ khi cô rời khỏi trở nên càng ngày càng loãng, ánh mặt trời cũng thế.

Trời tối, đèn trong sân vì được cô cài sẵn mà tự động sáng lên, nhưng thế giới vẫn vô cùng tăm tối.

Hắn không thể kiểm soát nhìn theo chiếc xe chở cô biến mất khỏi màn hình trong chiếc camera ở ngã tư đường, giây cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn camera.

Hắn ngừng thở, cảm giác như cô đang nhìn hắn, biết hắn đang xem. Một giây mà thôi. Giây tiếp theo cô rũ mắt quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngực như thắt lại.

Chiếc xe chở cô lướt qua, rời khỏi, biến mất, chỉ còn những chiếc lá bị gió cuốn bay trên đường.

Những chiếc lá vụn bay trong không khí, rồi lại lắng xuống.

Phía sau truyền đến âm thanh gõ cửa, hắn xoay người thấy người đàn ông xuống xe trước đó, không biết anh ta đã lên lầu khi nào, lặng yên không tiến động đi đến đằng sau, đứng cạnh cánh cửa mở rộng.

Người đàn ông kia có mái tóc xoăn màu đen, mũi cao ngất, môi mỏng và một đôi mắt đen không thể nhìn thấu.

"Xin chào, tôi là Jack." Người đàn ông tiến lên vươn tay với hắn, nhìn hắn nói: "Điều tra viên công ty Điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại, tôi đến để thay thế Ô Na."

Câu cuối cùng khiến ngực hắn co rúm, hắn xem nhẹ cái tay đang vươn của người đàn ông kia, tiếp tục để tay trong túi nhìn anh ta, dùng cằm chỉ laptop cô để lại, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Tôi biết anh là ai, những thứ anh cần đều ở đó. Anh có thể mang nó ra ngoài, chọn một căn phòng tùy tiện đợi, cứ làm những gì anh muốn nhưng đừng quấy rầy tôi."

Jack nhìn hắn, thu hồi bàn tay ngừng giữ không trung, đối với sự lạnh lùng của hắn, người đàn ông trước mặt chẳng có biểu hiện bất mãn hay tức giận, chỉ là rất thức thời xoay người nhặt cái laptop vẫn đang hoạt động trên đất, chỉnh tối lại, xoay người đi ra ngoài, còn không quên giúp hắn đóng cửa.

Căn phòng lại rơi vào một mảnh yên lặng.

Hắn xoay người nhìn căn phòng trống trải của cô.

Đồ của cô vốn đã ít đến đáng thương, cô không mang tất cả đi, nhưng để lại ngoại trừ laptop kết nối với hệ thống an ninh ở ngoài, đều là thứ có thể vứt bỏ rồi mua lại bất kỳ lúc nào.

'Tôi đến thay thế Ô Na.'

Người đàn ông kia nói như vậy.

Hắn chỉ là đề nghị cô nghỉ vài ngày, chỉ vài ngày, để tháng này trôi qua.

Nhưng cô sẽ không hiểu vì sao, cô sẽ chỉ biết hắn không khống chế được tính khí của mình gào thét với cô, sau đó đuổi cô đi.

Châm chọc là, ngay cả hắn cũng không xác định ngày hắn gặp chuyện không may có phải là ngày đó hay không, hắn chỉ biết mỗi năm đến tháng này hắn đều không thể khống chế được bản thân.

Hắn vốn cho rằng hắn có thể, nhưng tình huống không đúng, hắn biết không đúng.

Lần trước hắn cùng người ngoài vượt qua tháng này là vào mười một năm trước, lần đó hắn thiếu chút nữa đã hại chết người khác. Nhìn căn phòng trống trải trước mắt đột nhiên hắn hiểu ra, cho dù cô không trở lại cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Hắn nhận ra người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia, hắn biết tên đấy biết rõ tình huống của hắn, người đàn ông kia là đặc biệt đến đón cô, mang cô đi và đảm bảo rằng cô sẽ không trở lại nơi này, sẽ không trở về cạnh hắn.

Hắn biết người đàn ông đó không như Hàn Võ Kỳ hay Đồ Chấn, anh ta sẽ nói hết mọi thứ với cô, sẽ nói với cô rằng hắn có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu bạo lực.

Giờ khắc này, hắn xúc động muốn gọi máy tính kết nối với máy chủ của Hồng Nhãn, lợi dụng vệ tinh nhìn cô một chút, nhưng việc này quá điên rồ, hơn nữa chẳng có ý nghĩa gì còn có thể bị Đồ Chấn hoặc Khẳng Ân phát hiện, cho nên hắn chẳng làm gì, chỉ nhấc tay chậm rãi tháo kính sát tròng.

Hắn biết, đối với cô mà nói, hắn mới là tên khốn, cho dù cô không trở lại cũng là hắn xứng đáng.

Đêm, thật đen, thật tối.

Hắn muốn nằm xuống, thử ngủ lại không ngủ được, phương pháp đã từng hiệu quả nhưng lần này lúc hắn nhắm lại chỉ nhìn thấy những hình ảnh khủng khiếp đó.

Đành ngồi trên giường mở to mắt nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức sáng đèn trong bóng tối.

Thời gian trôi đi từng giây, mỗi một giây nhảy lên hai dấu chấm ngăn cách giờ và phút sẽ biến mất rồi xuất hiện, biến mất rồi lại xuất hiện.

Một giây, sáu mươi lần, chữ số phía sau sẽ gia tăng một đơn vị.

Đúng 12 giờ.

Còn 18.000 giây, hai dấu chấm kia sẽ nhấp nháy 17.999 lần nữa, trời sẽ sáng.

Trời sẽ luôn sáng, mọi việc không khó khăn như vậy, sẽ không khó khăn như vậy.

Hắn tự nhủ nhưng không khỏi cảm thấy đồng hồ điện tử chạy càng lúc càng chậm, chậm như sắp ngừng lại, chậm đến mức làm đôi môi hắn phát khô.

Nó đương nhiên vẫn hoạt động, không có ngừng, hắn vừa giúp nó thay pin, đảm bảo nó luôn hoạt động.

Nhưng mỗi một giây đều trở nên dài như vĩnh hằng, mà từ đây đến cuối tháng còn tám ngày.

Hắn muốn về tầng hầm chạy bộ nhưng ở đó giống rất giống mê cung trong ác mộng, hắn không dám nhìn cái phương trình đáng chết kia thêm lần nào.

Thế là hắn xuống giường, ở trên sàn tập thể lực, đẩy người về phía trước, chống đỡ thân trước, gập bụng. Hắn không ngừng lặp lại động tác đơn điệu nhàm chán để vắt cạn sức lực trong cơ thể.

Khi hắn dừng lại, hắn sớm khiến bản thân mệt mỏi gần như tê liệt, hoàn toàn không thể suy nghĩ thậm chí không có sức bò về trên giường.

Ghé vào trên sàn, hắn nằm trên đống mồ hôi mình tiết ra, cảm giác toàn thân như đều ngâm trong đó. Ngoài cửa sổ vẫn một mảnh tối đen, tối vô cùng.

Mấy giờ rồi?

Hắn nghĩ, muốn xem thời gian, nhưng không cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy thân thể chậm rãi chìm xuống sàn.

Mồ hôi treo trên lông mi hắn, làm cho cảnh vật trước mắt bắt đầu vặn vẹo.

Nhất thời có chút kinh hoảng, hắn nháy nháy mắt nhìn, hắn tưởng mình chớp mắt rất nhanh, nhưng động tác lại rất chậm.

Thế giới trở nên tối rồi sáng, tối rồi sáng, sau đó lại tối, trở nên rất tối rất tối, mặc dù hắn mở to mắt nhưng vẫn tối.

Giây tiếp theo, hắn phát hiện mặt mình dính trong vũng bùn ẩm ướt, đặc quánh, hôi thối, chất lỏng mang theo mùi gỉ sắt, hơn nữa có chút chân thật.

Nó phải là mồ hôi, mồ hôi của hắn, nhưng đây không phải mồ hôi.

Là máu.

Lúc này mà còn hy vọng chủ nhân của vũng máu không có bệnh tật gì có lẽ là loại hy vọng xa với buồn cười?

Suy nghĩ này tự dưng xông ra làm hắn càng thêm hoảng sợ.

Có lẽ đó là máu của hắn.

Hắn nghĩ, cảm giác trong xoang mũi cũng tràn ngập máu khiến hắn gần như ngừng thở.

Bỗng nhiên, mọi người chạy và kêu gào, tiếng rít gào và tiếng thét trộn lẫn vào nhau, văng vẳng vang dội giữa các bức tường. Hắn không đứng lên mà tiếp tục nằm sấp, quỳ rạp trên mặt đất, đếm tiếng bước chân và tiếng thét quanh quẩn trong tường 1, 2, 3,...4, 5, 6...5, 4, 3...

Những người đó sắp xong, hắn phải đứng lên, trốn đi.

Tay hắn bị kéo trật khớp, hắn ngồi dậy, lợi dụng vách tường mạnh mẽ đẩy nó trở về vị trí cũ.

Đau chết đi được, nhưng hắn nhịn tiếng thét đã đến miệng.

Hắn không thể phát ra âm thanh, một chút cũng không.

Không biết vì sao, hắn không nhớ được tại sao mình lại ở đây nhưng hắn biết chỗ này không có lối ra ──

Không, không phải không có lối ra.

Có người nói với hắn có lối ra! Hắn biết là có! Ngay ở phía trước! Nhất định có!

Bất chấp tay đang đau, hắn đứng lên đi về phía trước, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Hắn áp không được nỗi khủng hoảng, bắt đầu chạy. Hắn không thể dừng lại, bọn họ đang đến ngay sau lưng hắn, sẽ tìm được hắn, bắt hắn ──

Hắn chạy qua khúc cua rơi xuống một cái hố, trong hố đầy nước thải hôi thối, hắn không cách nào hô hấp, hắn huy động tứ chi giãy giụa vùng vẫy cố gắng trồi lên mặt nước.

Sau đó một người đàn ông bắt được hắn, kéo hắn lên bờ, Hắn thở hổn hển giương mắt nhìn người đàn ông xa lạ tay cầm đao, há miệng liếm máu dính trên lưỡi đao, cười với hắn, giống như đang nhìn một con sơn dương đợi bị làm thịt.

Giây tiếp theo người đàn ông kia giơ đao, đâm về phía hắn.

Hắn sắp chết, hắn không muốn chết!

Hắn hét một tiếng, ra sức nắm tóc tên kia dùng sức kéo xuống, người đàn ông kia mất thăng bằng, ngã người về phía trước, rơi vào trong nước làm bọt nước văng tung tóe, hắn lật người trèo lên bờ nhưng tên kia bắt được chân hắn kêu gào, cố gắng trèo lên trên.

Hắn tung cước đá vào người tên đấy, nhưng người đàn ông kia cao lớn cường tráng hơn hắn. Mắt thấy tên đấy sắp trèo lên được, hắn hoảng loạn tay cào loạn trên đất đụng đến một cái ống sắt gỉ. Cảm giác người kia hơi buông lỏng, hắn dùng hết sức lực rút nó ra, người đàn ông kia tiến đến chém hắn một đao, hắn trở người dùng tay chắn, con đao khảm đến xương khiến hắn hét to, nhưng cùng lúc đó cuối cùng hắn cũng rút được ống sắt, nắm chặt lấy nó, phát cuồng giáng mạnh vào người đàn ông định giết hắn ──

"Này! Cao Nghị! Cao Nghị!"

Người đàn ông kia kêu to làm hắn phục hồi tinh thần, thở hổn hển từng ngụm, phát hiện mình đang đứng, cầm đèn bàn ở đầu giường đập vỡ chiếc đồng hồ điện tử, nó nằm trên đất bể tan tành, nát như cái đèn bàn trong tay hắn, đến cả sàn gỗ cũng bị hắn đập ra một cái động.

Người tên Jack giữ tay hắn, nhìn hắn, dùng tiếng Đức hỏi.

"Anh có ổn không?"

"Tôi rất ổn, tôi chỉ là ghét cái đồng hồ này!" Hắn đẩy anh ta ra, rút tay mình về, ném cây đèn bị hư xuống xoay người đi ra ngoài, giọng thô lỗ khẽ gào: "Biến đi! Đừng quan tâm đến tôi! Anh mẹ nó tốt nhất là cút xa tôi một chút!"

Nói xong, hắn sải bước rời khỏi phòng, đi đến một gian phòng khác dùng sức đóng sầm cửa.

Hắn ở sau cánh cửa, cúi đầu thở dốc, nâng tay cào loạn mái tóc, vẫn có cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, hai tay vẫn đang run, chân bủn rủn vì chạy quá nhiều.

Con đao như cắm vào trong xương tay khiến da đầu tê dại vì đau.

Nhưng hắn biết nó không ở nơi đó, tự như hắn biết tay trái của mình đã sớm mất đi.

Tay trái của hắn là giả, sẽ không đau.

Hắn không có trang bị thần kinh cảm giác đau.

Nhưng vẫn sẽ đau, tựa như hắn vẫn có thể cảm nhận được mình cầm chặt lấy cây gậy sắt đánh người đàn ông kia đầu rơi máu chảy, lực phản chấn ngược lại dường như vẫn len lỏi trong thân thể, tiếng đầu người đàn ông kia bể và tiếng kêu thảm thiết trong đường hầm vọng lại, nhiều lần chui vào lỗ tai hắn.

Run rẩy nâng tay lau mồ hôi nhưng không lau được cảm giác buồn nôn, hắn vọt vào phòng tắm xoay người nôn ra, chỉ kịp đỡ cánh cửa nôn trên sàn phòng tắm, nôn ra nước vàng.

Ngoại trừ vị mật và axit trong dạ dày, hắn không nôn được gì, đồ ăn đều tiêu hóa hết từ trước, hắn thậm chí không nhớ được lần trước mình ăn là lúc nào nhưng đây không phải chuyện quan trọng.

Lúc hắn ngừng nôn khan, vì không thể chịu đựng được hương vị kia, hắn mở vòi sen xối rửa sàn phòng tắm, dội hết uế vật vừa chua vừa đắng, sau đó súc miệng, cởi quần áo, tẩy trừ thân thể.

Nước ấm khiến hắn từ từ bình tĩnh lại, rồi hắn nhận ra trong căn phòng tắm này có hương vị của cô. Lúc ngẩng đầu nhìn rõ mọi thứ trước mắt, hắn phát hiện mình vô thức đi đến phòng ngủ chính.

Trên bồn rửa tay có một cục xà phòng, cô dùng được một nửa đã quên mang đi.

Hắn tắt vòi sen rời khỏi phòng tắm liền thấy căn phòng trống rỗng, chỉ còn chiếc giường, chiếc giường lớn cô từng ngủ.

Ngoài cửa sổ sát đất, gió thổi cây lay, bóng cây trên sàn cũng lay động.

Ánh trăng rơi vào phòng, chiếu sáng chiếc giường.

Hắn bất giác tiến lên phía trước, nằm xuống chiếc giường được ánh trăng thắp sáng.

Giường rất lớn, rất chắc chắn, khăn trải giường sạch sẽ trắng ngần, nhưng trên đó còn thoang thoảng hương vị cô, mùi thơm cơ thể cô còn lưu lại.

Ô Na.

Hắn nghiêng người, ôm lấy gối đầu của cô vào lòng, chôn mặt trong chiếc gối đấy nhắm mắt lại, hít sâu, để mùi hương của cô thấm vào tim phổi.

Hắn để mùi hương của cô bao lấy chính mình, trừ cô, hắn đem mọi thứ vứt ở bên ngoài.

Tưởng chừng khó nhưng không khó, không khó.

Hắn nhớ mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô, nhớ từng cử động, nhớ những lời chế giễu nhạo báng cô nói với hắn, nhớ cô cùng hắn vui đùa, nhớ cô cho hắn xem clip động vật khôi hài, nhớ từng bữa cơm cô nấu cho hắn, nhớ từng ấm trà cô pha, nhớ mỗi khi cô đi vào nhà mọi thứ đều sẽ bừng sáng, ngay cả không khí vào lúc đó đều trở nên khác biệt....

Ôm gối đầu, hắn cuộn mình trên chiếc giường lớn, tuyệt vọng nghĩ về cô.

Chỉ nhớ cô.

Ô Na.

Na Na.

Vào lúc tỉnh dậy hắn không dám động đậy.

Ánh sáng xuyên qua tán lá, chói mắt như bị kim châm làm hai mắt hắn đau đớn không thôi. Hắn nhanh chóng chớp mắt, nghe thấy tiếng thở dồn dập của bản thân, nhận thấy toàn thân vô lực. Hắn định đứng dậy mới nhận ra mình bị thương, hắn cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi. Hắn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng một nỗi sợ hãi vô danh túm lấy hắn khiến hắn không có thời gian để ý bản thân bị thương, luống cuống tay chân bò dậy, tiếp tục ở trong rừng sâu trốn chạy.

Toàn thân hắn đều là máu, vừa tái nhợt vừa suy yếu, hắn không thấy rõ cảnh vật trước mắt nhưng cố gắng cẩn thận không dám phát ra tiếng động quá lớn. Trong rừng có rất nhiều âm thanh, ở trong lỗ tai hắn nghe được lớn nhất chính là tiếng tim hắn đập và tiếng thở dốc.

Cảnh vật trước mắt vặn vẹo lắc lư, làm hắn nhiều lần vấp ngã lăn xuống sườn núi tạo ra thêm nhiều vết thương, hắn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là phải rời xa chỗ này, phải tìm được điện thoại.

Hắn không biết bản thân đã chạy bao lâu, đi được bao xa và thời gian đã trôi qua bao nhiêu, hắn chỉ biết mình không thể dừng lại, bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện, phát hiện hắn không chết, phát hiện hắn mất tích, hắn không thể dừng lại, không thể bị tìm được.

Bọn hắn là ai?

Hắn hỗn loạn nghĩ nhưng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hình ảnh bạo lực và máu me đan xen trong đầu, làm miệng mũi tràn ngập mùi máu tanh hủ bại làm hắn gần như ói ra, khiến hắn run sợ không dám nghĩ tiếp.

Bầu trời dường như đã tối rồi lại sáng.

Sau đó rốt cục hắn thấy một luồng khói bếp.

Đó là một ngôi nhà, có người.

Hắn nên thở phào nhẹ nhõm nhưng nháy mắt, hắn sợ hãi không dám nhúc nhích, chủ nhân căn nhà đi ra ngoài làm việc, hắn nhanh chóng nằm sấp xuống đất, tìm thứ gì đó che khuất mình, cảm giác muốn xoay người chạy trốn trở nên mãnh liệt, sau đó hắn thấy dãy số trên cánh tay.

Là số điện thoại.

Hắn cần điện thoại.

Hắn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, không nhớ mình là ai nhưng trên cánh tay phải gầy yếu tái nhợt dính đầy máu và bùn của hắn có một dãy số điện thoại. Ai đó đã dùng bút bi viết dãy số này, đây không phải là chữ của hắn, hắn biết.

Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ không ra người nọ là ai, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông kia yêu cầu.

'Gọi đến số điện thoại này.'

Chủ nhân ngôi nhà lên xe, lái xe rời đi, ống khói của ngôi nhà vẫn còn tỏa khói, bên trong có thể còn người khác. Hắn thở hổn hển, cực kì hoảng sợ, nuốt nước miếng đấu tranh.

Hắn rất sợ, hắn không thể tin bất luận kẻ nào, nhưng hắn không có lựa chọn khác. Hắn không nhớ đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết mình mất quá nhiều máu, còn bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, vết thương của hắn cần được cầm máu, điều trị và cần thuốc kháng sinh. Hắn muốn gọi điện thoại về nhà nhưng hắn thậm chí không nhớ ra mình là ai.

Ngoại trừ dãy số điện thoại này, hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Thế nên hắn hít thật sâu, ngay sau khi chiếc xe rời đi hắn nhanh chóng chạy tới ngôi nhà kia, cửa lớn bị khóa, hắn tìm được cửa sau, đập vỡ cửa sổ dùng tay mở khóa, tìm được một chiếc điện thoại trong nhà.

Lúc hắn nhấn đến số cuối cùng của dãy số, không hiểu sao trong lòng thấy hốt hoảng, hắn không cách nào nhấn xuống.

'Gọi đến số điện thoại này, người đó sẽ giúp cháu.'

Âm thanh trong đầu mãnh liệt thúc giục.

Hắn nhấn xuống chữ số cuối cùng.

Điện thoại trầm mặc hồi lâu, an tĩnh đến nổi hắn nghe được tim mình đập, làm hắn vô thức nín thở, sau đó nó rốt cục vang lên.

Một tiếng ──

Mồ hôi lạnh toát ra khỏi lỗ chân lông của hắn.

Hai tiếng ──

Ngoài nhà hình như vang lên tiếng chó sủa.

Ba tiếng ──

Hắn đã ở đây quá lâu.

Ngay lúc hắn muốn treo máy, điện thoại thông, dọa hắn nhảy dựng.

"Công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại xin chào."

Trong điện thoại truyền giọng nói vừa thân thiết ngọt ngào vừa đáng yêu.

Đó là tiếng Trung, hơn nữa hắn nghe hiểu được.

Hắn cúi đầu nhìn tạp chí tiếng Đức xếp trên bàn trà, thấy tay mình rỉ máu.

"Alo? Alo?"

Không đợi hắn trả lời đối phương chần chờ một lát, sửa lời dùng tiếng Anh dở tệ nói.

"Đây là công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại, tôi có phương tiện tốt nhất, nhân viên giỏi và điều tra viên rất giỏi, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?!"

Tiếng Anh của cô thật tệ, không biết tại sao ngược lại nó lấy được sự tín nhiệm của hắn.

"Tôi cần..." Hắn há miệng, dùng tiếng Trung phun ra một câu thì thào: "Bác sĩ..."

"Anh ở nơi nào?" Cô ấy sửa lời dùng tiếng Trung, nhanh chóng hỏi.

"Tôi không biết..."

"Không sao, đừng gác điện thoại, tôi sẽ phái người đến tìm anh. Tiên sinh, xin hỏi anh tên gì?"

"Tôi không nhớ được...." Hắn ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, thì thào trả lời: "Trên tay tôi...Có số điện thoại của các người..."

Hắn cảm nhận được cô ở đầu bên kia ngây ngẩn nhưng cô vẫn dùng âm thanh dịu dàng nói. "Yên tâm, không thành vấn đề, chúng tôi sẽ tìm được."

"Có người... Đuổi bắt tôi..."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ để người cách anh gần nhất đến tìm anh, anh ấy đội mũ có biểu tượng Horus(*), anh có biết biểu tượng kia không?"

Kỳ quái, hắn đúng là biết, biểu tượng kia hiện lên trong cái đầu hỗn loạn của hắn.

"Mắt và chân..." Hắn nói.

(*)Horus: Horus là tên một vị thần cổ đại quan trọng nhất trong Thần thoại Ai Cập. Ông ta được tôn thờ từ ít nhất cuối thời tiền sử Ai Cập cho đến thời Ai Cập thuộc Hy Lạp và Ai Cập thuộc La Mã. Các hình dáng khác nhau của Horus được ghi lại trong lịch sử và những hình dáng này được xem như là các vị thần riêng biệt bởi các nhà Ai Cập học. Những hình dạng khác nhau này có thể có nhận thức khác nhau của cùng một vị thần nhiều tầng lớp trong đó các tính cách nào đó hoặc các mối quan hệ tổng hợp được nhấn mạnh, không nhất thiết phải đối lập nhưng bổ sung cho nhau, phù hợp với cách người Ai Cập cổ đại nhìn về nhiều khía cạnh của thực tại. Ông ta thường được miêu tả như một con chim cắt, hoặc như một người đàn ông với một cái đầu chim cắt.

"Không sai, chính là nó." Cô ấy nói với hắn: "Còn nữa, tín hiệu cho thấy anh đang ở Đức, điều tra viên của chúng tôi tên Đồ Cần, anh ấy sẽ ──"

Hắn không nghe cô nói hết câu sau, bên ngoài có tiếng xe, hắn hoảng sợ vội gác điện thoại, chạy ra từ cửa sau.

Hắn không dám lưu lại, người kia không nên trở về nhanh như vậy, hoặc là tên kia vốn không đi xa?

Hắn không biết, hắn không quay đầu chạy về phía trước, trong hoảng hốt hình như có người đuổi theo, lớn tiếng rít gào rống giận, hình như là không có?

Hắn kinh hoảng quay đầu nhìn xung quanh muốn xác định, lại bị ngã xuống triền núi, đập đầu, mất đi chút ý thức còn sót lại.

_______________________
Hãy bình chọn ủng hộ Editor và Beta nha các bạn 💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro