Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng.

Bình Tây Vương gia Dương Sanh đang bồi Dương Hoán luyện chữ, một chữ cha dạy khoảng hơn một canh giờ (một canh giờ là 2 tiếng). Dương Hoán là si nhi (người bị ngốc ấy), tuy đã mười bảy tuổi, tâm trí lại không bằng hài tử ba bốn tuổi.

Hắn vốn nên được sinh ra một cách khoẻ mạnh.

Mười bảy năm trước, chuyện Vương gia cùng kỹ nữ bị truyền ồn ào huyên náo. Ngay lúc đó vương phi cũng đang mang thai, nàng không chịu nổi sự đồn đãi của người đời, liền nhất quyết muốn mang theo hài nhi trong bụng cùng đi chết.

"Vương gia ngài đã nói cuộc đời này chỉ cưới một mình ta, hôm nay, ngài chiếm lấy thân thể cô nương kia, nếu như không nạp thiếp, sợ là sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt!" - Vương phi đứng ở bên cầu, nửa thân mình đều vượt ra khỏi cầu - " Nếu là như vậy, ta tình nguyện mang theo hài tử cùng chết"

"Không cần" - Dương Sanh cách Vương phi không xa, nhưng hắn cũng không dám tiến đến gần vương phi đang quá khích, "Ta nói rồi, cuộc đời này chỉ cưới một mình nàng, nàng yên tâm, ta sẽ không nạp thiếp, tuyệt đối sẽ không. Ta thề!"

"Nhưng ngài đã chiếm lấy thân thể cô nương kia."

"Đó là do nàng ấy! Ta cũng là bất đắc dĩ!"

"Nếu  trong lòng ngài không có ý niệm thì làm sao có thể bị vẻ đẹp quyến rũ... A..."

Một tiếng rơi xuống nước vang lên, Vương phi trượt chân rơi vào giữa sông, Vương gia cũng phi thân xuống nước.

Hài tử được bảo vệ, nhưng vương phi lại ra đi. Cây cầu kia gọi là cầu Nại Hà, đó là nơi Vương gia và Vương gặp nhau lần cuối. Nhưng ít ra thì hắn vẫn còn hài tử của nàng. Khi hài tử lớn hơn một chút, hắn mới phát hiện, hài tử của họ là si nhi.

"Cha, Hoán Nhi viết tốt không?" - Dương Hoán lắc vạt áo của Dương Sanh - "Cha phải thưởng Hoán Nhi đó"

Suy nghĩ của Dương Sanh bị nhi tử kéo về, nhìn chữ cha nghiêng lệch vặn vẹo kia, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Hắn giơ tay đem mực nước dính đầy trên mặt Dương Hoán lau đi, nói: "Cha thưởng con cùng cha đi sông Tiền Đường được không?

"Được được a" - Dương Hoán vui vẻ vỗ tay, động tác của hài tử xuất hiện ở trên người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi có vẻ có chút kì quặc.

Ngoài cửa, Linh Cửu đã quỳ hơn một canh giờ dưới ánh mặt trời chói chang, trên trán từng giọt từng giọt lăn xuống, hắn cũng không lau đi, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm bậc thang phía trước, trong mắt không hề gợn sóng.

Hắn chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng phụ thân có thể yêu thương hắn, hắn cũng không cầu phụ thân liếc mắt một cái để xem hắn, hắn chỉ cần mỗi ngày không cho hắn đau đớn là được.

Đưa mắt nhìn ra, liền thấy người đang quỳ, Vương gia trong lòng dâng lên một trận bực bội, trong phòng quá oi bức, giống như một cái lồng hấp thật lớn.

Đổi một bộ quần áo sạch sẽ, từ ngày hôm nay bắt đầu, ngươi là thị vệ của Hoán Nhi, mấy ngày rời phủ này, an toàn của Hoán Nhi là do ngươi phụ trách, nếu Hoán Nhi xảy ra nửa điểm sơ xuất, ta liền lột da của ngươi.

Linh Cửu cúi thân mình xuống, cái trán chạm đến mặt đất nóng bỏng, có nghĩa là thuộc hạ lĩnh mệnh. Hắn sẽ không nói, cũng không muốn nói.

"Còn không mau cút đi! Quỳ gối ở nơi này làm ô uế nhà của bổn vương"

Đợi Vương gia xoay người, Linh Cửu mới ngồi dậy, chờ trước mắt bớt đen đi, hắn mới từ từ lui ra.

Linh Cửu, Linh Cửu, đứng hàng thứ chín ở ám vệ doanh, hắn xác thật có chút bản lĩnh, kêu hắn bảo vệ Dương Hoán là một lựa chọn không tồi. Nhưng Vương gia nói hắn đổi một bộ quần áo sạch sẽ, hắn lấy quần áo sạch sẽ ở đâu? Những thứ mặc trên người này là Linh Ngũ đưa cho hắn, cũng là một bộ tốt nhất trong số lượng quần áo không nhiều của hắn, nếu bộ này Vương gia cũng ghét bỏ, hắn cũng không tìm thấy bộ quần áo nào tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro