Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca." Vương Nhất Bác lẽo đẽo theo người đang trầm mặt phía trước không nói một câu, đến nơi không còn bóng người lại thầm nghĩ, vươn tay kéo vạt áo anh.

Tiêu Chiến dừng một chút, cầm tay cậu, chạm đến từng ngón tay thon dài lạnh buốt không chút nhiệt độ, hơi nhíu mày: "Như thế nào lại lạnh như vậy, dọa anh phát sợ?"

Vương Nhất Bác đi lên sóng vai anh, đối diện ánh mắt Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có, chỉ là ... Anh vẫn là không có giết hắn ta, như vậy được không."

Tiêu Chiến hờ hững trả lời: "Hắn thế nào cũng sẽ chết."

Vương Nhất Bác không có nói tiếp, không biết trong lòng Tiêu Chiến đang nghĩ gì, mỗi một bước đi của anh trong đầu dều đã tính toán tỉ mỉ, anh không có khả năng ngăn vận mệnh tàn khốc, nhưng mỗi lần nguy hiểm đến gần anh lại bình tĩnh đưa ra đường lui.

Vương Nhất Bác không biết người kia sẽ chết, tột cùng là do phát súng vừa rồi, hay là sẽ có chuyện gì về sau.

Giống như cậu vẫn luôn không rõ Tiêu Chiến vì cái gì lựa chọn một lần rồi lại một lần đem cậu đẩy ra xa, rõ ràng cậu mỗi một lần đều sẽ hao tâm tổn sức đuổi theo anh, hi vọng có thể bước vào bên trong thế giới của Tiêu Chiến, cứ một lần rồi lại một lần bị cự tuyệt đẩy ra bên ngoài.

"Cẩn thận chút, em ra ngoài trước." Lúc Tiêu Chiến nói ra câu này bộ dạng vẫn như lúc bình thường, giống như dỗ dành cậu không làm những động tác thập phần nguy hiểm mỗi lúc chơi ván trượt, ngữ khí ôn nhu khiến cậu không nỡ chối từ, khoảng khắc cậu bước chân sau đi ra phía cửa Tiêu Chiến liền khóa trái cửa.

Vương Nhất Bác mò mẫm trên người muốn đưa sung lại cho Tiêu Chiến nhưng tìm thế nào cũng không thấy, thế là cậu chỉ có thể ra sức đập lên cánh cửa đang đóng chặt kia, tê tâm liệt phế gào thét: "Ca ca! Chiến ca! Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"

Phía trong Tiêu Chiến nghe đến bậc cười lên, âm thanh trong cửa truyền ra: "Đừng gọi nữa, em là muốn bọn họ mang người tới bắt chúng ta hay sao?"

Vương Nhất Bác khóc nức nỡ: "Anh gạt người! Anh đã nói sẽ không đẩy em ra nữa!"

"Nghe lời." Tiêu Chiến dựa lưng bên cửa, nhắm mắt lại, nhìn qua tựa hồ rất mệt mỏi: "Em sau khi ra ngoài mang theo ký hiệu của anh, dẫn bọn Đại Khoan đến đây. Hiện tại em đang bị thương, mang theo em chẳng phải rất phiền toái?"

"Tiêu Chiến, nếu như em đồng ý anh chuyện này ... anh thực sự trở về sao?" Vương Nhất Bác dán mặt vào cửa, mốn nghe rõ từng âm thanh truyền ra từ phía sau cửa, ngoại trừ giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chiến thì không nghe được thêm bất cứ loại âm thanh nào khác.

"Có thể sẽ không." Ngữ khí Tiêu Chiến nhàn nhạt, bình tĩnh đến một gợn sóng cũng không có, lời nói giống như lúc ra khỏi cửa cậu hỏi anh có về ăn cơm tối hay không, nghĩ nghĩ sắp xếp mọi chuyện, bình thản trả lời không. Nói xong, Tiêu Chiến lại hướng người ngoài cửa hỏi: "Cho nên bảo bảo sẽ giúp ca ca chuyện này, có đúng hay không?"

"Em không muốn" Vương Nhất Bác cơ hồ vô ý thức từ chối, còn tức giận nâng chân trái đạp cửa một cái.

"Vất vả như vậy, em thế nào lại không nghe lời a." Đến lúc này Tiêu Chiến vẫn là cười nói ôn nhu với cậu: "Em nếu không đi, anh coi như thật sự không thể trở về được nữa a."

Vương Nhất Bác trầm mặt dừng một chút: "Ca ca, anh muốn trở về? EM còn một chuyện rất quan trọng chưa nói cho anh biết."

Tiêu Chiến buông thõng không thấy đáy mắt, đồng ý Vương Nhất Bác: "Được."

Vương Nhất Bác nói một câu cuối cùng với anh: "Ca ca, nếu anh không trở lại. Em sẽ trở về biển mãi mãi không quay lại, trong biển có rất nhiều người thích em, đến lúc đó anh có cần em hay không, em cũng không cần anh."

Tiêu Chiến đưa tay vào túi sờ đến cây súng lạnh ngắt kia, theo con đường âm u ẩm ướt trở lại, quanh quẩn bên tai vang vọng câu nói trước khi Vương Nhất Bác rời đi. Anh cắn môi dưới, bước chân không ngừng tiến về phía bóng tối.

Tiêu Chiến rõ ràng mỗi khi đi một bước đều là 'được ăn cả ngã về không', nhưng lần này lại rất quyết tâm, nội tâm anh luôn rõ Vương Nhất Bác đã từ từ bước vào cuộc sống của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Chiến thực muốn mình có thể bình bình an an trở về, nhìn cắp mắt đầy sao sáng lấp lánh của Vương Nhất Bác.

Anh phải trở về, bằng không tiểu bằng hữu sẽ khóc đến bộ dáng thật khó coi.

-

Thời điểm lão K nhìn thấy Tiêu Chiến tơr về cũng không kinh ngạc, chỉ hơi kỳ lạ đánh giá đùi phải của anh, nhìn thấy bộ dạng hoàn hảo không lấy một vết thương, bất mãn xì một tiếng: "Súc sinh vẫn là súc sinh, nuôi không quen. Thật là xúi quẩy, vất vả đào tạo hai tên trợ thủ, một tên lại một tên đều phản bội."

Tiêu Chiến cười lạnh nhìn lão: "Vậy ông thật đúng là oan uổng cho hắn ta, hắn ta xem như một con chó trung thành."

"Đáng tiếc hắn lại gần gũi sai người, uổng phí bao nhiêu năm ta đào dưỡng hắn." Lão K hứng thú nhìn anh: "Sean, là tôi xem thường cậu, ngươi bị thương đến vậy, ngụy trang đến mức tôi nhìn cũng không ra. Nhưng cậu cứ như vậy trở lại, không sợ hay sao? Lần này sẽ không chỉ là những vết thương nhẹ."

Ngụ ý rất rõ ràng, hắn là muốn giết anh, diệt trừ hậu họa.

Tiêu Chiến nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo không biết đang nghĩ gì, khóe miệng vươn một đường cong, hững hờ đáp: "Ông cũng biết tôi không có đường lui, làm sao cảm thấy tôi sẽ muốn sống trở về?"

Tiêu Chiến đứng giữa vòng vây, những tên thủ hạ của lão chĩa thẳng đầu súng về phía anh. Lão K không nhanh không chậm khoát tay: "Khoan, để hắn dễ dàng chết ở đây, phải xin lỗi những huynh đệ đã mất đi của ta."

Tiêu Chiến cười cười: "Tôi nhớ người này, bị chém một dao cái miệng nhỏ phải hét một trận đau đớn, một khi có chuyện nguy hiểm ông liền nắm người bên canh lên trước cản dao cho ông, lúc này như thế nào lại thương tiếc những huynh đệ đã chết?"

Lão K ngồi trên ghế lui về phía sau: "Mạng của bọn chúng vốn là của ta, thay tôi cản dao là vinh hạnh của bọn chúng. Nhưng là người đã chết, một con chó cũng thật phiền toái, quá nhiều việc sắp xếp về sau, bằng không bọn chúng có thể không nguyện khăng khăng theo sát."

"Vậy nếu tôi nói, ở chỗ này, tôi đã sớm sắp xếp bom hẹn giờ, ông lúc này phải lựa chọn làm gì đây? Chạy trốn? Chỉ sợ đã không kịp." Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đồng hồ giữa cổ tay: "Ông rất thích nghe âm thanh này đi 'uỳnh' một tiếng, lợi hại hơn nữa người, cũng sẽ thịt nát xương tan, không phải sao?"

Vừa dứt lời, một góc tại cứ điểm đã phát sinh một trận nổ mạnh, uy lực không lớn, cách vị trí bọn họ một khoảng xa, đủ khiến trần nhà rớt xuống một trận bụi mịt mù. Một tên thuộc hạ của lão chạy vào: "K ca, tất cả lối ra chúng ta đều bị chặn!"

Thời khắc này Tiêu Chiến mới tràn ra nụ cười, nhìn về phía vẻ mặt đã không nén nổi tức giận của lão K cười nói: "Lúc này, còn muốn hay không cùng tôi thỏa hiệp một cái giao dịch?"

Âm thanh lão K có chút nghiến rang nghiến lợi: "Đừng cho rằng tôi không biết, cậu là đang hù dọa tôi!"

"A, phải không?" Tiêu Chiến cười đến ngây người, một cánh tay thò vào vạt áo xoa xoa các nút điều khiển sớm đã nhớ rõ kia, lại ấn xuống một cái.

"Uỳnh" Một tiếng, bên tai lại xuất hiện tiếng vang, so với vừa rồi khoảng cách có phần đã rút ngắn.

"Ngươi, mẹ nó! Ngươi cuối cùng là muốn giao dịch gì? Mau nói!" Lão K tức hổn hển.

"Mang tôi đến chỗ kia, chỉ một mình ông." Tiêu Chiến quét một vòng có chút đứng không vững: "Rất hiển nhiên bọn chúng cũng không được đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro