Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến giống như đã mơ một giấc mơ dài.

Giấc mơ dài đằng đẵng, mỗi một cơn đau xuyên qua da thịt đều chân thực đến lạ, phần ngực bị rách càng đau đớn mãnh liệt, Tiêu Chiến muốn mở mắt nhưng không tài nào chống đỡ nỗi mi mắt nặng nề, chìm trong mộng cảnh anh vẫn luôn thấy đường nét quen thuộc nhưng rất mông lung, Tiêu Chiến mơ hồ thấy đôi ngươi hẹp dài chứa đầy nước mắt óng ánh trên mặt ...

Trong nháy mắt Tiêu Chiến đã nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp, giống như ký ức nhiều năm bị lãng quên chợt nhớ lại, trong biển xanh thẳm rộng lớn có một thiếu niên trẻ tuổi chậm rãi tiến đến bên anh, đôi mắt sáng như kim cương, làn da trắng mịn, thân trên lộ ra đường cong gầy gò, dưới người lại là đuôi cá mềm mại màu xanh ngọc, chập chờn phát ra ánh sáng trong biển.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến tỉnh dậy sợ hãi kêu lên.

Xung quanh chỉ toàn một màu trắng toát lạnh lẽo, Tiêu Chiến thở hổn hển thuận tay sờ lên trán lau mồ hôi lạnh vừa toát ra, nhìn lại chính mình một thân ướt sũng mồ hôi trong bộ quần áo bệnh nhân,gian phòng trống rỗng chỉ đơn độc một chiếc giường bệnh của mình.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Đại Khoan bước vào thấy anh đã tỉnh thoáng chốc giật mình: "Tiêu Chiến, cậu tỉnh rồi? Đợi một chút tôi gọi bác sĩ Cố ..."

Tiêu Chiến vội vàng gọi hắn lại: "Đợi một chút, người gọi cậu đến tiếp ứng cho tôi đâu? Vương Nhất Bác ở đâu?"

Đại Khoan xoay người lại, lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Người nào? Vương Nhất Bác là ai a?"

Ánh mắt Tiêu Chiến đình trệ, máu khắp người đều bỗng nhiên như đọng lại, anh cứng ngắt ngẩng đầu, đôi mắt chằn chịt tia máu chứa đầy nước mắt: "Vương Nhất Bác ... cứu tôi một mạng, còn có một trận nổ mạnh trong xe."

Đại Khoan càng ngốc hơn: "Cậu là đnag nói cái gì a? Nào có người nào cứu cậu, cậu vẫn luôn hành động một mình mà."

Tiêu Chiến đột nhiên cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, đầu óc đau đớn như có một đợt thủy triều mãnh liệt cuốn tới, phía trước tối sầm mất đi ý thức, anh chỉ còn nghe tiếng Đại Khoan hốt hoảng gọi bác sĩ đến.

"Bác sĩ Cố! Có phải đầu óc cậu ta có vấn đề không? Tỉnh lại nói mấy câu kỳ kỳ quái quái liền bị kích động ..."

-

Một tháng sau Tiêu Chiến thuận lợi xuất viện.

Anh chạy đến căn nhà gần bờ biển, từ bên trong bước ra lại là một người hoàn toàn xa lạ, người đó hiền hòa nói cho Tiêu Chiến biết, anh ta là nhờ trung tâm bất động sản nên thuê được căn hộ này, ở được một năm rồi.

Tất cả những chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, giống như có người đã cố ý xóa sạch, ngoại trừ trong đầu Tiêu Chiến còn sót lại chút ký ức, không còn ai biết đến sự tồn tại của cậu.

Tiêu Chiến đối với lần vây quét kia đã không còn nhớ rõ nữa, anh chỉ nghe Đại Khoan nói lại tình hình ngày đó anh cùng bọn chúng vô cùng kịch liệt, xém chút cùng lão K đồng quy vu tận. Cũng may mọi chuyện được giải quyết, anh đi dạo một vòng Quỷ Môn quan được người kéo về, cùng lão K đối đầu sinh tử nhưng lại may mắn như vậy.

Trong tâm Tiêu Chiến tâm niệm, kẻ thù rốt cuộc cũng chết rồi, thù cũng đã báo nhưng lại chẳng vui sướng, ngược lại nội tâm thật trống trãi. Vương Nhất Bác lướt qua anh như một giấc mơ, hiện tại tỉnh mộng, anh cũng như mộng cảnh mờ mịt dần lãng quên.

"Thế nào? Từ lần trở về đến giờ nhìn cậu lúc nào cũng không yên, Đại Khoan theo thói quen tựa lưng trên sofa, nhìn Tiêu Chiến cứ một muỗng lại một muỗng đường cho vào tách cà phê sắp tràn: "Cậu thêm đủ chưa, ngọt đến chết rồi a."

Tiêu Chiến run tay một cái, lấy lại tinh thần, chầm chậm cầm thìa khuấy đều.

"Sao nhìn cậu như mất hồn mất vía vậy, hôm nay tôi nghe người từ tổng bộ nói, cậu không có ý định trở về?" Đại Khoan cầm tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm.

"A, ông ngoại tôi đã trở về, ông luôn luôn không thích tôi làm những chuyện này. Huống chi lần này xảy ra chuyện lớn như vậy." Tiêu Chiến hững hờ khuấy tiếp tách cà phê: "Lại nói, cơ thể tôi hiện tại không như trước, không cách nào trở lại nghề này được nữa."

Đại Khoan như đã hiểu gật hiểu: "Tiếc thật, nhưng chúng ta vẫn là anh em tốt. Đúng rồi, lúc trước cậu hỏi tôi người kia ... tên gì Vương Nhất Bác đó?"

Tiêu Chiến vừa nghe đến tên cậu, vội vàng bắt lấy cánh tay Đại Khoan hỏi ngược lại: "Vương Nhất Bác! Cậu biết sao?" Đôi mắt Tiêu Chiến sáng rực lên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hi vọng có thể biết được thông tin có liên quan đến Vương Nhất Bác.

Đại Khoan một mặt nghi ngờ nhìn anh: "Cậu cũng quá kích động thật a? Ngày đó tôi trở về liền nhớ ra, cậu ta là tổng giám đốc công ty truyền thông giải trí, tuổi trẻ tài cao."

"Giám ... đốc?" Tiêu Chiến có chút kinh động.

Đại Khoan lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, cậu ta là Vương Nhất Bác."

-

Tiêu Chiến điều tra chút tư liệu về Vương Nhất Bác, tràn đầy trên mạng, rất nhiều hình có mặt cậu với đủ loại hoạt động, không có tấm hình nào không phải âu phục phẳng phiu thẳng tắp bao lấy cơ thể, cần cổ trắng nõn như ẩn hiện bên trong cổ áo, trước ngực cẩn thận tỉ mỉ thắt lên cà vạt, rõ ràng không phải là hình ảnh một đại minh tinh, đôi mắt mười phần câu nhân nhưng không mang theo một chút khói lửa, cho dù là màu đỏ sậm tại đôi mắt kia mang theo đạo lực sắc bén, tráng lệ tinh xảo như dao găm, không dùng đến dao cũng có thể giết người bằng ánh mắt.

Gương mặt rõ ràng là người đó nhưng lại không phải người đó.

Tiêu Chiến chưa kịp sắp xếp một cuộc gặp mặt đã bị ông ngoại vội vã gọi về nhà, tham dự một buổi tiệc kỳ quái.

Trên bàn ăn chỉ có bốn người, Tiêu Chiến, ông ngoại, Vương Nhất Bác và bà ngoại cậu ấy, Tiêu Chiến nhất thời không tiêu hóa kịp chuyện gì đang xảy ra.

Ông ngoại Tiêu Chiến hoàn toàn trái ngược với anh, thong thả mở lời: "Ban đầu việc này cũng không đến phiên ta ra mặt, chỉ là mấy năm trước ba mẹ tiểu Chiến không may mất sớm. Nó mấy năm này lại liều lĩnh không ít, lần này ta trở về chính là muốn nói đến chuyện năm xưa."

Bà ngoại Vương Nhất Bác cũng than thở đáp lời ông: "Đứa nhỏ Nhất Bác này số khổ, mẹ nó vì khó sinh mà qua đời, sau đó cha nó lại vì chuyện làm ăn có chút bất trắc, dưỡng nó thành bộ dạng trưởng thành sớm này cũng không biết là tốt hay xấu ..."

"Nói như vậy, hoàn cảnh hai đứa nhỏ cũng thật giống nhau đi." Ông ngoại Tiêu Chiến thổn thức không thôi.

Tiêu Chiến nghe xong đoạn đối thoại, không khỏi cảm thấy có chút kỳ hoặc, anh mờ mịt hướng mắt về phía Vương Nhất Bác, lại phát hiện đối phương cũng đang lạnh mắt quan sát mình, khoảnh khắc hai mắt giao nhau, Tiêu Chiến hướng cậu nhếch môi cười, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lại mạnh mẽ trừng mắt liếc anh một cái, lại quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn anh nữa. Tiêu Chiến sờ lên mũi, không biết đã chọc giận cậu.

Bà ngoại nhìn Tiêu Chiến hiền lành nói: "Tiểu Chiến, đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt, lại nổi bậc, bọn họ nếu nhìn thấy đối với quyết định hôn sự lúc trước của mình sẽ rất hài lòng."

'Đinh --' Tiêu Chiến run tay, làm rơi cái nĩa xuống sàn nhà tạo ra âm thanh thuần thúy.

"Hôn sự?"

"Hôn sự?"

Hai người nghe xong cơ hồ đồng loạt đứng dậy, hai miệng một lời, nói xong vẻ mặt phức tạp liếc nhau một cái, lại như điện giật dời đi tầm mắt.

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, hai người giống như bị mệnh lệnh truyền đạt, lại bị an bài vào trong phòng 'Gia tăng tình cảm.'

"Không thể nào." Vương Nhất Bác đứng cách Tiêu Chiến nửa mét, tay để trong túi quần, dùng ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn anh.

Tiêu Chiến quan sát cậu một chút, hậm hực dời đi tầm mắt: "Tôi cũng không nói tôi đồng ý."

Vương Nhất Bác của anh chính là mỹ nhân ngư đẹp nhất thế gian, từ trước đến nay trước mặt anh đều luôn vui vẻ tươi cười như hoa, lúc cười lên còn có hai dấu ngoặc nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Còn người này mới nhìn qua trong cặp mắt thâm trầm làm người khác hoảng sợ, nhưng là hai cái má phính sữa nhìn qua lại có vài phần rất giống.

Nhưng người này không phải Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến.

Bởi vì một giây sau Tiêu Chiến lời nói lạnh như băng của đối phương: "Tiêu Chiến, nhưng anh tuyệt đối đừng thích tôi, tôi đã có người trong lòng."

Vương Nhất Bác đưa lưng về phía anh, ngữ khí không một chút nhiệt độ: "Anh coi như cùng Tiêu Từ lớn lên giống nhau, nhưng từ đầu đến cuối cũng không sánh bằng em ấy."

Tiêu Chiến đnag ngó chừng bóng lưng Vương Nhất Bác rời đi phía sau bùi ngùi mãi thôi, uây, thật là cẩu huyết. Tình cảm chân thành của tiểu bằng hữu bỗng nhiên mất sạch, lại xuất hiện một tên kỳ quái nói thích em ruột của mình.

Thật ngoài ý muốn bọn họ sắp phải tổ chức một hôn lễ thật lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro