Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông không phải hi vọng con có thể kế thừa công ty này, con đáp ứng được rồi. Nhưng chuyện hôn sự này ... con trước kia chưa từng nghe qua a." Tiêu Chiến hai tay chống lên bàn làm việc, đôi con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm người ngồi trên ghế chủ tịch kia.

Cố Hà Đông - Ông ngoại của anh liếc anh một cái, dù tóc bạc trắng nhưng tinh thần rất khỏe mạnh, ông chỉ xuống bàn, trong lời nói không có chút tức giận nhưng lại vô cùng uy lực: "Ngồi xuống."

Tiêu Chiến nhíu mày, nhưng vẫn là lui nửa bước hậm hực ngồi lại lên ghế.

"Ta đối với thị trường trong nước là mới bắt đầu, con trước tiên cùng cấp dưới học hỏi, đủ năng lực lại về tiếp quản công ty." Cố Hà Đông thần sắc không thay đổi trả lời, trên tay cầm mấy tập văn kiện cuối cùng lại bổ sung thêm: "Không có năng lực thì cút đi, muốn làm gì thì làm."

Tiêu Chiến theo thói quen, yên lặng sờ tay lên mũi: "A."

"Vì sao không đồng ý hôn sự này?"

Tiêu Chiến nghiêm túc trả lời ông: "Con có người trong lòng."

Cố Hà Đông dừng lại một chút, kéo xuống kính lão trên mắt nhìn anh: "Đứa nhỏ nhà ai xui xẻo vậy?"

"..." Tiêu Chiến ngửa đầu liếc mắt: "Không biết, mất tích, con tìm không thấy."

"A, yêu đơn phương a, thật là uổng công cho gương mặt này của ngươi." Cố Hà Đông vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, ánh mắt xem thường nhìn Tiêu Chiến.

"Không phải đơn phương, đã hoàn toàn xác nhận quan hệ."

Cố Hà Đồng bộ dạng phức tạp nhìn anh: "Muốn hủy hôn đi tìm người kia? Tên gọi là gì, dáng dấp ra sao? Nói ta nghe một chút."

Tiêu Chiến đang nghiêm nghị: "Khụ, nếu con nói ra, ngoại có thể hay không đảm bảo không đánh con a?"

Cố Hà Đông nheo lại mắt, ánh mắt băn khoăn dò xét nhìn anh.

Một lát sau, nhân viên đang làm việc bên ngoài nghe được ông chủ nhà mình đang giận dử kinh thiên động địa mắng chửi.

"Tiêu Chiến! Cút về cửa hàng ngươi phụ trách làm việc đi. Chuyện hủy hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới!!!"

-

"Thua!" Tiêu Chiến gãi đầu, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu.

Đại Khoan đang ngồi ở cửa hàng bánh ngọt tận hưởng đợi ông chủ mang bánh ngọt ra cho mình, bên trong miệng nhét đầy ắp, mơ hồ a a á vài câu.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn bạn mình: "Nói tiếng người."

Vất vả nuốt bánh xuống, Đại Khoan nhấp một ngụm trà nóng thuận khí: "Tôi nói, cậu không phải muốn tìm Vương Nhất Bác sao? Người đã tự mình đến cửa, cậu lậi sợ cái gì?"

"Hắn không phải người tôi muốn tìm." Tiêu Chiến giọng nói cứng rắn.

"Nói mơ hồ như vậy, chính cậu suy nghĩ một chút, hợp lý sao? Giống nhau như đúc, cùng một cái tên, lại còn ở một thành phố. Không chừng chính cậu xem người ta ở tivi rồi ngày nhớ đêm mong, nên trong lúc hôn mê mơ một giấc mơ. Bây giừo ông ngoại cậu để cho giấc mộng đẹp đó của cậu thành sự thật, cậu còn không cảm ơn ông a?" Đại Khoan ăn uống no đủ, chân bắt chéo vểnh mặt lên phân tích cục diện cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nâng má suy tư: "Thật chỉ là mộng thôi sao?"

Tiêu Chiến cũng không thể xác định, chính mình trải qua chuyện hoang đường như vậy, sẽ không ai tin tưởng rằng mình đã gặp nhân ngư, hơn nữa mọi chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác ngoại trừ anh thì không ai nhớ.

Đại Khoan xoay tít xoay xoay tròng mắt: "Nếu như không, cậu cùng Vương tổng thử xem thế nào! Dù sao cậu cũng nói, hắn cùng cậu không đúng lắm, vạn nhất hắn không phải người cậu muốn tìm, chuyện ly hôn chỉ vài phút thôi."

Tiêu Chiến nghĩ nửa ngày, Đại Khoan nói cũng có chút hợp lý, đầu óc nóng lên nhắn tin cho Vương Nhất Bác: [Nếu đã không thuyết phục được ông ngoại, trước tiên cứ kết hôn trước?"]

Vương Nhất Bác trả lời cực kỳ nhanh, hơn nữa rất đơn giản rõ ràng, xem xong mặt Tiêu Chiến không đổi đem màn hình điện thoai đưa cho Đại Khoan xem.

Vương Nhất Bác chỉ trả lời một chữ: [Cút.]

Đại Khoan: "A, chưa xuất chiêu đã chết."

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cậu nói người kia đến cùng là thần thánh phương nào, tôi ở với cậu nửa tháng mà đến cái gì cũng không biết?" Đại Khoan nhìn người nào đó đnag mặt ủ mày chau, đoán mò cùng Tiêu Chiến: "Cậu nói có phải hay không Vương Nhất Bác còn có 1 người em trai, cùng một chỗ với cậu nhưng dùng tên anh ta đi?"

Tiêu Chiến thở dài: "Cái cậu nói tôi cũng từng nghĩ qua, cũng đã sớm nghe ngóng. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi lớn, ở đây cũng không còn ai thân thích."

Đại Khoan chắc chắn vỗ vai Tiêu Chiến: "Người anh em, vậy xem ra chỉ có thể là do cậu ngày nghĩ đêm mơ thôi"

Tiêu Chiến mặt mày ghét bỏ đập rớt cánh tay trên vai xuống, buông thõng mắt sờ lên mũi, có chút thăm dò hỏi: "Ấy, cậu nói ... trên đời này có thể hay không thật sự có nhân ngư?"

Vẻ mặt Đại Khoan nhất thời cứng đờ, mơ hồ phát giác có chút không đơn giản, lại quan sát Tiêu Chiến, hồi tưởng lại những hành động lúc cậu ta vừa mới tỉnh lại, móc ra điện thoại bấm một dãy số.

Tiêu Chiến nhìn hắn không hiểu gì.

Đại Khoan thần sắc nghiêm trọng nói chuyện với người bên kia: "Bác sĩ Cố sao? Tôi có chuyện muốn nhờ anh một chút, không, không phải tôi, là người em họ, tôi cảm thấy hắn có khả năng cần hẹn trước một hôm chụp CT kiểm tra não bộ."

Tiêu Chiến???

-

Cùng Đại Khoan nói chuyện vẫn không giải quyết được vấn đề, Tiêu Chiến chỉ còn cách hẹn Vương Nhất Bác ra gặp mặt để thương lượng đối sách.

Vương Nhất Bác đến quán cà phê trước anh một bước, gọi hail y Americano, đợi Tiêu Chiến đến cùng lúc được mang lên.

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt người kia không thay đổi khi uống ngụm Americano không thêm đường, âm thầm ca ngợi trong lòng. Nhìn ly cà phê trước mặt liền ngửi thấy một cỗ đắng chát xộc thẳng lên mũi, hơi nhíu nhíu mày.

Vương Nhất Bác gọi người phục vụ đến, ánh mắt liếc đến Tiêu Chiến một mắt khó ở, lên tiếng hỏi: "Uống cái gì?"

Tiêu Chiến vô thức sờ lên mũi, hướng về phía Vương Nhất Bác đang đen mặt cười cười với người phục vụ: "Một ly Smoothies Cranberry Blackcurrant."

Vương Nhất Bác nhìn hành động theo bản năng của Tiêu Chiến hoảng hốt, mấp máy môi mở ra, lại cúi đầu uống một ngụm cà phê đắng chát, ngữ khí như cũ vô cùng lạnh lùng: "Anh cũng thích uống cái này?"

"A?" Tiêu Chiến đột nhiên bị cậu đặt câu hỏi có chút mơ hồ, lúc sau mới phản ứng đáp lại: "Ừm, vẫn luôn rất thích cái này."

"Dù sao, anh cũng là anh ruột của em ấy." Vương Nhất Bác nói chuyện hiển nhiên.

Tiêu Chiến dừng một chút, chỉ cười cười, cũng không lên tiếng. Tiêu Chiến nhớ rõ lúc nhỏ em mình đặc biệt ghét vị chua, một chút chua cũng không chịu được, hẳn sẽ là không thích vị chua ngọt này đi. Bất quá lúc nhỏ Tiêu Chiến luôn ở cạnh ông ngoại mình, ít khi ở cùng em trai, có lẽ khẩu vị sau này thay đổi.

"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác mặt không thay đổi nhìn anh.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có gì, chính là hiếu kì các người làm sao quen biết, cho đến bây giờ em ấy cũng không có nhắc cậu với người nhà?"

"... Phải không?" Vương Nhất Bác khẽ rũ xuống tầm mắt, lông mi hơi rung động, nhìn qua có chút mất mát, không khỏi làm cho Tiêu Chiến nhớ lại hình ảnh lúc mình không cho phép Vương Nhất Bác thức đêm ngồi ghép lego, em ấy lại lôi bộ dáng ủy khuất ra nhìn anh.

"A, tôi cùng Tiêu Từ ít khi gặp mặt, nói không chừng là nó không muốn nói với tôi." Tiêu Chiến vội vàng xoa diệu trấn an cậu.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh một cái, quay đầu về phía cửa sổ nói: "Tôi cùng em ấy gặp nhau tại vịnh tuyết trắng, khi đó là màu hè, em ấy nói cùng gia đình đi du lịch."

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu: "A, tôi nhớ được năm đó vừa vặn tôi nói muốn ra nước ngoài học đại học, bọn ta thương lượng cả gia đình cùng nhau đi chơi một chuyến."

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc: "Như thế tại sao tôi không thấy anh?"

Tiêu Chiến gãi đầu một cái: "Xấu hổ, lần đó đi chơi tôi có chút chuyện ngoài ý muốn, có một số việc không nhớ rõ." Tiêu Chiến thật không nhớ rõ, tóm lại cũng không có ấn tượng cùng Tiêu Từ tại vịnh tuyết trắng.

"Thôi, hôm nay đến cũng không phải cùng anh nói chuyện này." Vương Nhất Bác chuyển đề tài: "Tôi đã cân nhắc, anh đã không thuyết phục được ông ngoại, vậy trước mắt kết hôn vậy."

Tiêu Chiến vừa hút mọt ngụm nước lên nghe cậu nói xém chút bị sặc, ho lên vài tiếng: "Tôi ... không nghe lầm?"

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt anh biến đổi đa dạng đưa một phần hợp đồng đến: "Bà ngoại lớn tuổi, không chịu được kích động, anh đừng có suy nghĩ nhiều. Đây là thỏa thuận trước khi cưới, anh xem nếu không có vấn đề gì liền ký tên đi."

Tiêu Chiến mở ra xem, đơn giản là sau khi kết hôn yêu cầu không can thiệp đén chuyện của nhau thôi, liền nhận bút tiêu sái ký tên mình lên. Tiêu Chiến đem hợp đồng đưa một bản cho đối phương, nhìn gương mặt cương nghĩ của Vương Nhất Bác cười nói: "Tôi cứ tưởng Vương tổng đây thà chết cũng không đồng ý."

Vương Nhất Bác dứt khoát liếc anh, ngữ khí không chút nhiệt độ: "Cũng không có gì, dù sao đời này không có cơ hội cùng người mình thích kết hôn, cái kia với những người khác, tùy tiện cái gì cũng có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro