Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do là chương này có H, mà kinh nghiệm edit của mình chưa nhiều nên có nhiều chổ không được mượt cho lắm, có gì sai sót mọi người cứ cmt góp ý mình thêm với ạ. Mình cảm ơn nè, giờ thì mình vào truyện thôi.

----------------------------------------------------------

Vương Nhất Bác bị hôn đến chân đứng không vững ngã vào giường, sau gáy được một bàn tay êm ái đỡ lấy, như là lá khô rơi giữa không trung bị gió thổi mạnh chìm chìm nổi nổi lay động chỉ dừng lại khi vùi sâu vào đất bùn bụi bậm.

Những nụ hôn ôn nhu dày đặc rơi đến, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ từ bỏ hết quần áo trên người cậu xuống, lộ ra cơ thể trắng toát, tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc sắc sảo, lại tựa như thần tình yêu Hy Lạp và vẻ đẹp của Venus.

Nhiệt độ trong không khí có hơi thấp, trên giường hai thân thể dây dưa quấn lấy nhau đến nóng bỏng. Tiêu Chiến nhẫn nhịn đến vất vả, lại nhớ đến Vương Nhất Bác là lần đầu nên phải chuẩn bị khuếch trương thật tốt không để cậu phải đau đớn.

Không biết có phải do là người cá hay không tại một điểm càng thêm mẫn cảm, Tiêu Chiến liếm lấy vành tai cậu, di chuyển xuống cổ liếm lên yết hầu cao cao, cho dù là đưa tay nắn bóp đầu vú trắng mịn trước ngực đều có thể nghe được Vương Nhất Bác trầm thấp khẽ rên đầy gợi cảm, xen lẫn tiếng thở nặng nề càng thêm động lòng.

Tiêu Chiến rãi đầy dấu hôn trên người cậu, da thịt trắng nõn càng thêm nỗi bậc chi chít, sau cùng dừng lại ngay côn thịt ngang nhiên đứng thẳng mở miệng ngậm lấy.

"Ưm ... a" Vương Nhất Bác đương nhiên chịu không nổi khi khoái cảm ập đến, ngay cả tiếng rên cũng bất giác lớn hơn một chút.

Tiêu Chiến ngậm vào ra sức khuấy động, đôi con ngươi đỏ tươi nhuốm màu dục vọng nhìn thẳng vào cậu, Vương Nhất Bác căn bản không chịu nỗi rất nhanh liền tiết ra.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, cao trào đi qua hai mắt ngân ngấn nước, chủ động quấn lấy cổ Tiêu Chiến đòi hỏi chiếc hôn từ anh.

Tiêu Chiến thuận thế ôm lấy eo cậu, bàn tay di chuyển khắp người trầm giọng hỏi: "Bảo bảo, cảm giác thế nào?"

Vương Nhất Bác không biết học từ đâu, nhấc đầu gối chạm vào bộ phận nóng hổi dưới người anh, môi đỏ như anh đào dán chặt vào mặt anh, phun ra hơi thở mập mờ: "Chiến ca làm em thật thoải mái a, em cũng giúp Chiến ca có được không?"

Tiêu Chiến cụp mắt, che dấu lại ham muốn đang hiện rõ trên khuôn mặt, hai mắt vì nhẫn nhịn đến đỏ tươi vẫn cố tỏ như không có gì mà hỏi: "Bảo bảo muốn giúp Chiến ca như nào a?"

Vương Nhất Bác vương tay tháo bỏ nút thắt áo ngủ trên người Tiêu Chiến ra, ngón tay lạnh buốt chạm đến phần da thịt nóng hổi của anh có phần ái ngại, đợi cậu đem toàn bộ quần áo trên người anh lột bỏ hết, sắc mặt lại càng đỏ hơn một tầng.

Tiêu Chiến thực thích bộ dạng này của cậu, gương mặt đơn thuần lại thẹn thùng, lôi kéo tay dạy cậu an ủi tính khí như thế nào.

"Em cũng giúp Chiến ca bằng miệng a?" Đôi mắt tròn trịa mở to nhìn Tiêu Chiến, cái miêng nhỏ bị anh hôn đến sưng đỏ cuối người giúp anh giải tỏa, lại bị anh ôm lấy eo ôm đến trong ngực ra sức hôn.

"Ngoan, em không cần làm vậy." Tiêu Chiến rất yêu thương cậu, không đành để thanh niên đơn thuần như cậu phải làm loại chuyện này.

Vương Nhất Bác ủy khuất khuôn miệng chép chép, đôi mắt tích trữ hang nước như có thể rơi xuống bất kì lúc nào, nghe anh nói như bị ghét bỏ ủ rủ cuối đầu, vùi vào cổ anh nói: "Chiến ca có phải hay không chán ghét em a ..."

"Phụt phụt ..." Tiêu Chiến nhịn không được cười ra tiếng, vuốt mái tóc Vương Nhất Bác trêu chọc: "Em sao đáng yêu như vậy hả Vương Nhất Bác, lại ngọt như vậy nên gọi là Vương Điềm Điềm a."

Tiêu Chiến rất hài lòng với cách xưng hô này, cố ý tiến đến gần vành tai đỏ ửng của cậu khẽ gọi: "Điềm Điềm?"

"Ừm" Vương Nhất Bác vùi sâu trong ngực anh trầm giọng lên tiếng, bộ dạng tràn ngập vui vẻ.

"Có phải hay không không thích tên này? Tiểu bằng hữu tính khí không tốt đi." Tiêu Chiến âm trầm nâng khuôn mặt nhỏ cố ý trêu chọc bạn nhỏ.

"Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác không chút sợ hãi đánh lên tay anh, tức giận quay lưng không thèm nhìn anh, ưỡn lên cặp mông vô tình lướt qua hạ thân đang sưng lên của Tiêu Chiến, lại nghe anh rên lên.

Như muốn lấy mạng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gần như không muốn khống chế nổi nội tâm ham muốn đang dần che đi chút lí trí còn sót lại, anh hít một hơi thật sâu, cảm giác hai vai bạn nhỏ đang khẽ run lên, lại như nghe tiếng khóc nho nhỏ, trong lòng không khỏi hoảng hốt vội vàng mang người ôm vào ngực dỗ dành: "Như thế nào lại khóc. Anh cũng không có làm em đau a."

"Chiến ca có phải hay không chán ghét em ... càng không muốn em" Vương Điềm Điềm khóc đến hai mắt đỏ ửng, giọng điệu mềm mại rơi vào tai Tiêu Chiến mềm mại như nước, anh vội vàng phủ nhận: "Không có chuyện đó, chỉ sợ là lần đầu tiên của em, cái gì cũng không có chuẩn bị tốt. Lại không cho em dùng miệng, là anh đau lòng em, dừng suy nghĩ lung tung."

Vương Điềm Điềm hít mũi: "Thật sao?"

Tiêu Chiến liếm đi vệt nước mắt mặn chát trên mặt tiểu bằng hữu, cọ lấy mặt cậu cười nói: "Đương nhiên là thật."

Vương Nhất Bác chớp mắt, trên mặt mang theo vài nét thẹn thùng, từ tủ đầu giường lấy ra một chai gel bôi trơn, ấp úng mở miệng: "A ... nghe, nghe nói sẽ dùng đến thứ này."

"Tiêu nhân ngư, cái này em chuẩn bị rất chu đáo nha." Tiêu Chiến một mặt nặn ra gel bôi trơn một mặt không quên trên chọc bạn nhỏ nhà mình.

Vương Nhất Bác không dám nhìn đến mặt anh, chính mình như đà điểu một mực vùi vào gối trên giường, vểnh lên bờ mông căn tròn vừa trắng vừa mềm, vô cùng tự giác mở ra hai chân, lộ ra khe huyệt ở giữa trắng mịn.

Hai mắt Tiêu Chiến càng thêm thâm trầm, đem gel bôi trơn trên ngón tay thoa khắp cửa huyệt phía sau chậm rãi đi vào.

"Ưm ..." Vương Nhất Bác nhịn không được run lên một cái, cảm giác đau đớn, cảm giác dị vật lạnh buốt đi vào không thoải mái.

Tiêu Chiến khuếch trương cho cậu rất chậm, ngón tay bên trong hậu huyệt phía sau từ từ chuyển động tìm kiếm điểm G, đợi cửa huyệt thích nghi lại từ từ thêm vào một ngón, cho dù bản thân nhẫn nhịn vất vã, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu mà di chuyển.

Thời điểm ngón thứ ba tiến vào, bên trong hậu huyệt phía sau đã bị trừu sáp đến ướt một mảng, có thể phát ra tiếng nước dinh dính, ngay cả Vương Nhất Bác cũng nhịn không nổi thở hỗn hển thốt ra: "Ưm ... ca, có thể ..."

Tiêu Chiến như không nghe thấy giọng cậu liên tục khuấy động bên trong mật huyệt, ngón tay đâm thẳng đến một điểm phía sau huyệt liền rút lại, toàn thân Vương Nhất Bác run lên: "Đừng ... nơi đó đừng ..."

Tiêu Chiến xoay người Vương Nhất Bác lại đối diện với mình, gắt gao hôn đến môi cậu, điên cuồng xâm chiếm, cơ thể mềm mại ra sức đẩy ra, tính khí nóng bỏng thoáng chốc chui tọt vào phía sau hậu huyệt ướt át đỉnh đến nơi sâu nhất, vừa nóng vừa cứng, cảm giác ngập tràn không nói ra được cực hạn khoái cảm, thoải mái đến tê cả da đầu.

Tiêu Chiến mặc dù thon gầy nhưng khí lực lại rất lớn, mỗi một lần đều có thể cắm đến nơi sâu nhất, tính khí nóng bỏng liên lúc đỉnh đến nơi mẫn cảm vừa tìm được kia.

"A ... thật sâu." Vương Nhất Bác cảm giác mình bị đỉnh đến phần bụng, nhưng lại không nhịn được run rẩy nâng lên bờ mông đầy đặn đón lấy cú va chạm mãnh liệt hơn, điên cuồng đắm chìm trong dục vọng bên trong đã mềm đến nhu một vũng nước.

Tiêu Chiến nhìn cậu hô hấp nặng nề, bên dưới va chạm không ngừng, nghe tiếng cậu rên rỉ anh lại càng thêm ra sức, say sưa hôn yết hầu nhô cao của cậu.

"A ... Chiến ca." Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến, dưới người đung đưa theo từng nhịp của côn thịt, phía sau huyệt thít chặt, va chạm càng thêm mãnh liệt ngược lại tính khí càng lớn thêm mấy vòng.

Tiêu Chiến bị kẹp chặt hít sâu một hơi, ôm lấy vòng eo ra sức mà đỉnh vào, cuối đầu ngậm lấy hai hạt đậu trước ngực đỏ ửng căng cứng.

Đầu vú bị hôn đến căng bóng hiện ra màng nước, giống như giọt nước đỏ vô cùng mê người. Vương Nhất Bác chịu không được khoái cảm đưa tay lên dày vò một bên còn lại mềm nhũn nũng nịu: "Chiến ca, bên này cũng muốn ..."

Không chịu được sự mê hoặc của tiểu nhân ngư, mặt mày tối xầm lại hung hăn đưa miệng đến dày xéo, bên dưới càng không có phút giây ngừng nghĩ, mỗi lần va chạm đều đi đến sâu bên trong cắm vào rên rỉ không thôi, giọng nói có chút khàn.

Vương Nhất Bác vô cùng hưởng thụ, Tiêu Chiến vô cùng ôn nhu ở bước dạo đầu mà lúc này càng ra sức luận động, trừu sáp bên trong, thích anh ôn nhu, lại càng thích anh thô bạo, cảm giác chìm chìm nổi nổi sau cùng đắm chìm trong khoái cảm không muốn tỉnh lại.

Hơi thở hổn hển, bên trong miệng không khống chế mà buôn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, nắm lấy xương hồ điệp xinh đẹp trên lưng anh, hai mắt ướt sũng câu nhân mà nhìn anh, ngọt ngào mở miệng: "Chiến ca, hôn em có được không?"

Tiêu Chiến luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, thời điểm nụ hôn rơi xuống môi cậu mang theo hơi thở nặng nề thở dốc, thô bạo cuồng dã hận không thể nuốt cậu vào bụng.

Vương Nhất Bác vô cùng thích bộ dạng này của anh, đôi mắt phượng lúc này ngập tràn dục vọng, thế là vô cùng phối hợp mà di chuyển cơ thể theo từng cú thúc, ôm cổ anh say sưa hôn đến, phía sau huyệt đạo giàn giụa màng nước ấm tràn vào bên trong, nhịn không được thỏa mãn mà rên lên một tiếng, nâng cằm Tiêu Chiến nhìn anh gần trong gang tất cười nói: "Ca, em thật thích ca."

Yết hầu Tiêu Chiến trượt lên xuống, không trả lời chỉ nhìn cậu, sau đó đáp lại lời nói kia bằng nụ hôn hết sức ôn nhu.

.

.

.

Lời tác giả: Bộ này ca ca và đệ đệ thực có chút đối lập, cảm giác có hơi ooc, hình tượng ngân ngư của Bác đệ lúc đầu chính là ngây thơ đơn thuần ngọt ngào như Vương Điềm Điềm, chuyện tình dục có hơi thụ động một chút, giai đoạn sau đó liền tốt lên như thể đã nắm bắt, nhưng mà có mạnh hơn thì cũng là thụ (ꈍᴗꈍ).

.

.

.

.

Mọi người đọc xong cho em xin 1 sao cho em có thêm động lực cày tiếp với ạ (。♡‿♡。).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro