Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chơi đùa hơn nữa ngày, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngủ thêm một chút, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, bước xuống giường đang định vào bếp làm cho cậu một ít thức ăn, ngoài cửa lại xuất hiện một tràng tiếng gõ cửa.

Một tiếng rồi lại một tiếng ngày càng lớn, anh hỏi lại không nghe tiếng trả lời, một mực kiên nhẫn gõ cửa.

Tiêu Chiến nín thở bình tĩnh, tiện tay trong góc cầm thêm cây gậy bóng chày, để tay lên chốt cửa chuẩn bị sẵn sàng ứng phó cho mọi tình huống.

Song khi mở cửa, anh cầm chắc gậy bóng chày đánh nhẹ vào không khí, ngoài cửa đã sớm không có bóng người, dưới đất lại xuất hiện phong thư.

Tiêu Chiến đảo mắt nhìn một vòng trước cửa, ngoài đường vắng hoe không một người đi bộ, lại khom lưng nhặt lá thư lên, đập vào mắt là hàng chữ số quen thuộc.

Trong thư chỉ có một cái địa chỉ, và hàng dài ký tự ngoằn ngòe. Tiêu Chiến lại nhiều năm trong đội nội ứng đương nhiên anh hiểu những ký tự này mang ý nghĩa gì.

-

Vương Nhất Bác chậm rãi từ phòng ngủ đi ra mơ mơ màng màng đưa tay dụi mắt, nhìn thấy Tiêu Chiến liền lao vào lòng ôm eo, dính chặt trên người anh.

Tiêu Chiến buồn cười nhìn, vỗ vỗ tay cậu: "Đừng ầm ĩ, nhanh rửa tay ra ăn cơm."

Vương Nhất Bác tựa cằm trên vai Tiêu Chiến, vô ý thức cọ cọ: "Chiến ca, ôm một cái." Không biết vì cái gì mà trên người Tiêu Chiến phản phất nhẹ nhàng mùi sữa tắm, rõ ràng hai người dùng cùng một loại, nhưng trên người cậu lại không có mùi giống như vậy.

Tiêu Chiến xoay qua đem người ôm vào trong ngực, đưa tay vuốt mặt người đối diện, trong mắt tràn đầy sủng nịnh: "Quỷ dính người."

Vương Nhất Bác nắm cái tay đang làm xằng làm bậy trên mặt mình, dán môi về phía lòng bàn tay rơi xuống nụ hôn, sau đó lại ôm ấp không muốn buông, hướng về mùi thơm phía bếp: "Thật đói a."

Tiêu Chiến mang người đi rửa tay, tiến lại nhà bếp mang ra hai bát mì nóng hổi thơm phức, đem chén trên mặt rải đầy rau mùi đặt trước mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chống cằm ở bên cạnh ngắm nhìn Vương Điềm Điềm đang vui vui vẻ ăn đến ngon lành, đụng đến chén mì đầy ớt trước mặt, mở miệng nói: "Ngày mai anh có việc."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, phồng má quay sang ưm a vài tiếng, bị Tiêu Chiến vỗ xuống tay: "Nuốt xuống hẵn nói tiếp!"

Vương Nhất Bác nuốt xuống ngụm mì, hai má sữa lại phồng lên, nói tới nói lui như tiểu bằng hữu đang ra sức làm nũng nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: "Em cũng đi!"

"Ăn cơm trước." Tiêu Chiến cuối xuống ăn tiếp ngụm mì đang dang dở, ánh mắt không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bắt lấy cánh tay anh, không cao hứng bĩu môi đáp: "Em không sợ bọn họ."

"Ăn mì xong?" Tiêu chiến vờ không nghe câu nói của cậu.

Vương Nhất Bác đây tới trước mặt anh cái chén sạch sẽ: "Ăn xong rồi, no rồi!"

Tiêu Chiến thoáng vui vẻ: "Em đến cùng vẫn là nhân ngư, mỗi ngày trải qua đều không giống bọn anh, ăn cơm ngủ chơi game, ngoại trừ thích bơi lội cũng không có gì đặc biệt."

"Đừng nói sang chuyện khác, Tiêu Chiến!" Sắc mặt cậu lạnh tanh, không cao hứng nói: "Anh giấu em cũng vô dụng, em vẫn có cách tìm ra anh."

Tiêu Chiến chăm chú nhìn Vương Nhất Bác chậm rãi ăn hết bát mì, sau đó hướng về khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đen kia cười cười: "Em tức cái gì cún con, anh lại không có nói không cho em."

Hai mắt Vương Nhất Bác lập tức sáng rực.

Tiêu Chiến lại đẩy hai cái chén không hướng đến trước mắt cậu: "Rửa chén đi."

-

Tiêu Chiến bận rộn nữa ngày có chút ra mồ hôi, đang chuẩn bị vào phòng tắm, chưa kịp đóng cửa liền thấy Vương Nhất Bác hướng đến chen vào.

"Em đây là làm gì? Muốn nhìn anh tắm?" Tiêu Chiến quay qua đối mặt với cậu, lại xoay người không nhanh không cởi quần áo, ánh mắt lơ đãng tựa như cười mà không cười.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh: "Vì cái gì?"

Tiêu Chiến nhíu mày, dưới người chỉ còn mỗi quần lót, cuối người mở vòi sen chạm tay thử nhiệt độ trong nước, dáng người gầy gò không che giấu được bờ mông căng tròn vung cao như quả đào.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh: "Tại sao muốn dẫn em đi?"

Vui vẻ nhất thời đi qua Vương Nhất Bác bỗng chốc không hiểu, rõ ràng thời điểm lần đầu đi Tiêu Chiến vô cùng dứt khoát, chỉ nói anh sẽ trở lại, nhưng vì cái gì lần này lại bằng lòng dẫn theo cậu?

Tiếng nước ào ào vang vọng bên trong không gian nhỏ hẹp, Tiêu Chiến đi ra phía trước đem người chống đỡ lên tường: "Cái đầu cá nhà em có bệnh à, không mang em theo em liền tức giận, mang em theo em cũng không cao hứng, em đây là muốn gì?"

Nắm lấy cằm Vương Nhất Bác trợn tròn hai mắt cười rộ hướng đến cậu: "Tính tình xấu như vậy, ngoại trừ anh ra còn có ai chịu được em?"

Vương Nhất Bác né tránh tay anh, xoay mặt ra hướng khác dẩu mỏ đáp: "Em không muốn anh giấu diếm em."

"Lúc nói chuyện mà không nhìn đối phương rất không lễ phép đấy, bạn nhỏ không nên có dáng vẻ như vậy a." Tiêu Chiến đem mặt cậu quay lại cười híp mắt dạy dỗ.

Vương Nhất Bác không hứng thú cậu vốn như vậy một mặt bình thản, quen dùng gương mặt trời sinh của mình tươi cười giả lã, giống như đeo mặt nạ, người khác nhìn vào cảm giác không thể lại gần.

Vương Nhất Bác muốn vòng qua Tiêu Chiến xây bức tường thành vững chắc, đi vào trong lòng anh. Tiêu Chiến vẫn còn nhìn cậu: "Nói."

Vương Nhất Bác thở dài, nhìn sâu đôi mắt như thể muốn đắm chìm sâu trong đó, trong lòng không thể bình tĩnh: "Tiêu Chiến, anh nghe cho kỹ, em không hiểu rõ nhân loại các anh, nhưng ít ra anh phải rõ ràng với em, em còn lâu mới yếu ớt như nhân loại các anh, thâm chí em có thể bảo vệ anh chu toàn."

Tiêu Chiến gật đầu khen ngợi: "Rất giỏi a."

"Em cũng không phải tiểu hài tử." Vương Nhất Bác một mực im lặng.

Tiêu Chiến thoáng tò mò hòi: "Em lớn bao nhiêu, không phải mấy ngàn tuổi a?"

Vương Nhất Bác lườm anh: "Dựa theo con người các anh tính, hai mươi mốt tuổi."

Tiêu Chiến che miệng cười: "Cái đó, em còn nhỏ hơn anh sáu tuổi, còn nói không phải tiểu bằng hữu, má sữa của em còn chưa tan!"

Vương Nhất Bác một phát bắt được cái tay đưa lên có ý định giày vò má sữa phúng phính của mình, đưa lên miệng không e dè cắn một phát, làm Tiêu Chiến đau đến hét lên lộ hai cái răng thỏ.

"Em là chó con hay sao, đè anh xong liền biến thành như vậy, ghê gớm nha." Tiêu Chiến vẫn là được như ý nguyện dày vò má sữa đang phình lên kia: "Giận cái gì mà giận, em đúng là không có lương tâm."

"Tiêu Chiến ---" Vương Nhất Bác kéo dài âm cuối, ngữ khí mềm mại, mang theo vài phần giọng sữa. Dựa vào ngực anh cọ cọ, giống như mèo con đang ra sức lấy lòng chủ nhân.

Tại sao lại dính người đáng yêu như vậy, Tiêu Chiến nghĩ thầm hai mươi bảy năm qua anh sống thật vô nghĩa, ước chừng do nghiệp anh gây ra nên mới độc thân nhiều năm như vậy, vừa gặp phải lại chính là một báu vật ngàn năm khó tìm a.

Vương Nhất Bác cọ cọ trong ngực mới phản ứng lại mắng anh: "Đừng khi dễ em không phải người sẽ không biết, rõ ràng anh đè em, lại còn phải đến mấy lần."

Tiêu Chiến bị chọc cười xém chút đau sốc hông, hận không thể đóng sầm cửa lại kéo người về dỗ dành: "Được rồi cún con."

Tiêu Chiến ngẩng đầu ngay tại xoáy tóc Vương Nhất Bác ôn nhu đặt lên nụ hôn, vuốt ve sợi tóc mềm mại nói ra: "Ngoan, anh không nói không nguyện ý với em, chỉ là những chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của anh, thật sự không thể nói cho em biết."

Vương Nhất Bác chép chép miệng, xoay người ôm chầm lấy anh xem như thông cảm. Tiêu Chiến bị cọ đến toàn thân có chút nóng, đẩy người trong lòng ra: "Em có thể hay không để anh tắm?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên ánh mắt mông lung ngập nước giống như đang cố ý câu dẫn anh, thân thể càng bám chặt hơn, tiến đến bên tai thì thầm: "Cùng tắm đi, Chiến ca."

Giọng nói trầm thấp đầy nam tính, trong phòng nhỏ lộ ra vẻ mị hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro