Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn lúc này so với lần đầu còn có chút mãnh liệt hơn, Tiêu Chiến đem người gắt gao ôm vào trong ngực, chậm rãi hôn vào giữa trán, giữa lông mày, mỗi tấc thịt phản phất như mảnh đất khô cằn khao khát sương mai làm dịu, người trước mắt dường như khát vọng lấy được sương mai.

Vương Nhất Bác rất nhanh liền cởi sạch quần áo, hai người quấn với nhau vừa hôn vừa tiến lại bồn tắm lớn trước mặt, âm thanh nước chảy ào ào tràn ra khỏi bồn tắm giống như khúc nhạc dạo đầu của hai người.

Vương Nhất Bác ngửa cổ lộ ra yết hầu cao cao, lập tức bị Tiêu Chiến tham lam ngậm vào miệng, hai mắt say đắm có chút do dự: "Ca, em ..."

"Xuỵt, đừng nói chuyện." Hai người quấn lấy nhau triền miên suốt đêm qua, Tiêu Chiến đối với những điểm mẫn cảm của tiểu bằng hữu hiểu rõ như lòng bàn tay, hai tay vỗ về chơi đùa trên người tiểu bằng hữu như rơi vào các phím đàn, trong khoảnh khắc tấu lên một khúc nhạc uyển chuyển dễ nghe, người trước mặt lại rên lên như câu hồn đoạt phách Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thở hổn hển đắm chìm hôn xoa bên trong người yêu, thân thể mất trọng lượng mềm nhũn như vũng nước, ngã vào bên trong cái ôm ấm áp đến khắp người đều nóng bỏng, nhưng càng nóng lại càng muốn gần hơn nữa.

"Bịch --" bọt nước cực lớn bay lên trời, nước tràn ra bốn phía, hai cỗ thân thể thon dài quấn lấy nhau rơi vào trong nước, lại không thể dập tắt lửa đang hừng hực trong đáy lòng, trong làn nước tựa hồ càng thêm kích thích.

"Chiến ca, anh ..." Vương Nhất Bác lại muốn mở miệng, lập tức bị nụ hôn phong bế, trong lúc nhất thời lại bị cạy mở hàm răng khẽ cắn môi dưới, hôn đến đôi môi hiện lên đỏ ửng mới chịu buông tha.

Tiêu Chiến hài lòng nhìn sắc mặt ửng hồng trong lòng mình, lại muốn ngậm quả hồng trước ngực cậu nhấm nháp một phen, lại cảm giác được hai chân mình quấn quanh càng thêm mềm mại trơn nhẵn, cọ lấy hạ thể cứng rắn có chút kỳ quái.

Dưới người, Vương Nhất Bác một mắt khốn đốn chập chờn lui đuôi cá về phía sau nhìn sắc mặt Tiêu Chiến kinh ngạc có chút sợ sệt: "Xin lỗi, vừa đến trong nước liền biến thành như thế ..."

Vương Nhất Bác chớp mắt hiện ra hơi nước mắt, nhìn vô cùng đáng yêu: "Anh, sẽ không chán ghét em đi?"

Tiêu Chiến nhìn một bộ dạng này của cậu sinh lòng yêu thương không hết, làm gì có chỗ nào chán ghét, không khỏi đem người dưới thân thêm áp sát vào lòng, trân trọng vuốt ve đuôi cá bóng loáng xinh đẹp.

Cái này phải gọi ông trời ban cho báu vật, vảy cá màu xanh ngọc tại đuôi cá như khảm nạm kim cương trong nước vẫn hiện lên lấp lánh, sờ lên cảm giác mềm mại như tơ lụa. Tiêu Chiến thề, nếu nhân ngư có nhiều cấp bậc, Vương Nhất Bác của anh nhất định là loại đứng đầu chí cao vô thượng.

Vương Nhất Bác thấy anh không nói lời nào, có chút luống cuống, sợ hãi Tiêu Chiến chán ghét hình thể này của mình, giẫy giụa trong nước muốn hóa đuôi cá lại nhân dạng, nhưng tựa hồ có chút vô lực, đuôi cá màu xanh ngọc đạp nước hai cái lại buông xuống.

Tiêu Chiến vội vàng nắm lại thân thể đang náo loạn tránh cậu rơi khỏi bồn tắm lớn ra ngoài, có chút buồn cười nhìn cậu: "Em muốn làm gì, muốn làm cá vượt Long Môn sao?"

Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát Tiêu Chiến, không có tức giận mới chậm rãi trả lời: "Cái kia là cá chép tinh mới làm ra chuyện đó đó, quá ngốc."

Tiêu Chiến vuốt vuốt đuôi cá, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: "Nhìn rất đẹp, em có như thế nào trong mắt anh đều là đẹp nhất."

Tiêu Chiến nhìn ra được tiểu nhân ngư đang cố ý mời gọi mình thân thiết trong nước, là muốn lấy diện mạo thực sự của mình thẳng thắn mà đối đãi, nhưng lại sợ anh sợ hãi mà chùn bước, được ăn cả ngã về không nhưng lại thấp thỏm lo âu.

Tiêu Chiết biết nếu chỉ dùng lời nói vẫn là không đủ, thế là anh chỉ có thể chặt chẽ đem yêu thương được giấu kín hôn vào thân thể làm cho chính mình ngày đêm không yên, trồng lên làn da trắng nõn kia chi chít quả dâu.

"Ừm ... ca, tới đi." Vương Nhất Bác ưỡn cơ thể về phía trên, tay vỗ lên tính khí sưng tím giúp anh vuốt ve lên xuống.

Vương Nhất Bác lôi kéo tay anh di chuyển qua hạ thể của mình, tại từng mảng vảy cá tinh xảo ẩn giấu cửa huyệt thần bí, say sưa dẫn dắt người trong lòng đi thăm dò.

Tiêu Chiến trước tiên cho vào một ngón tay, cửa huyệt bên trong căng mịn tràn đầy ướt át dịch thể, bắt đầu khuếch trương hậu huyệt, giống như thăm dò một thế giới chưa từng đến.

"Ưm ... a." Vương Nhất Bác tựa đầu vào vai anh thở hổn hển, dùng tông giọng trầm thấp phát ra tiếng rên rỉ mê người, vẫn không quên liếm láp cổ anh đòi hỏi nhiều thêm chút.

Tiêu Chiến đối với những đòi hỏi của cậu đều luôn thỏa mãn đáp ứng, tại cửa huyệt ướt át bên trong trực tiếp đi vào thêm ba ngón tay, mò mẫm bên trong hậu huyệt tìm điểm mẫn cảm.

Ngón tay giữa bắt đầu trừu sáp để hậu huyệt mở ra lớn hơn, Vương Nhất Bác hơi mở ra miệng nhỏ giọng nức nở, phát ra âm thanh ngọt ngào mềm mại rên rỉ, càng như vậy đầu óc Tiêu Chiến càng thêm trống rỗng.

Sắc mặt ửng hồng hơi thở dồn dập, cặp mắt mông lung mở to phát ra tiếng năn nỉ: "Anh trực tiếp vào đi, có thể ..." Nói xong, còn đưa tay tuốt tính khí anh từ gốc tới đỉnh một cái, Tiêu Chiến bị một trận kích thích tê cả da đầu, rút ngón tay ra đem theo đầy ắp chất nhầy bôi bên trên côn thịt, nhắm ngay cửa huyệt cắm vào.

"Ừm ... a." Vương Nhất Bác bị chơi đùa dưới nước cảm giác khác thường căng thẳng, tính khí sưng lên vẫn còn kẹt bên ngoài phân nữa, Tiêu Chiến ôm eo cậu nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, thả lỏng một chút ..."

Có lẽ giọng Tiêu Chiến ấm áp như cơn gió mùa xuân làm cho cậu từ từ thả lỏng, Vương Nhất Bác dần dần thích ứng không ngừng mài cửa huyệt, không nhịn được khẽ rên mấy tiếng nghênh đón côn thịt đi vào sâu hơn.

Tiêu Chiến cảm nhận được tiểu nhân ngư đang mời gọi, thoáng động thân đem cả tính khí nóng bỏng chen vào chỗ sâu nhất, phát ra hơi thở thỏa mãn. Cúi đầu ngậm lấy quả hồng chín đỏ trước ngực Vương Nhất Bác, bên dưới bắt đầu va chạm mãnh liệt, từng cái một đi sâu vào bên trong.

"A ... bên này cũng muốn." Vương Nhất Bác vụn vỡ rên rỉ, âm thanh như đang nịnh nọt mang theo quả hồng bên còn lại đưa tới, hi vọng được Tiêu Chiến chiếu cố.

Tiêu Chiến nào nỡ từ chối, đem quả hồng yêu thương một phen, bên dưới càng không biết mệt mỏi va chạm càng lúc nhiều hơn, rút ra rồi lại cắm vào nơi sâu nhất, một cái rồi lại một cái làm nước trong bồn ào ạt tràn ra, bên trong bồn tắm hai thân ảnh đang đắm chìm trong tình dục mặc kệ chuyện gì xảy ra.

-

Trời tờ mờ sáng mới coi như xong.

Hai người ầm ĩ trong phòng tắm một trận, Tiêu Chiến mang Vương Nhất Bác tắm rửa xong, Vương Nhất Bác cũng hóa lại hình người, Tiêu Chiến ôm cậu về giường lại muốn thêm một lần.

Hai người tiếp tục quấn lấy nhau độ hiểu nhau cũng tăng thêm một bậc, Vương Nhất Bác bị khoái cảm áp đảo, bên trong càng thêm thoải mái, Tiêu Chiến còn cười nhạo cậu làm đến hàng xóm cũng có thể nghe được, Vương Nhất Bác xấu hổ thẳng tay đánh người.

Sau đó Vương Nhất Bác gối đầu lên tay Tiêu Chiến, hai người trò chuyện câu được câu không, bỗng nhiên trên cổ mình rơi xuống cảm giác lạnh buốt.

Cậu cúi đầu nhìn, Tiêu Chiến lúc đầu từng thề sống chết bảo vệ cái balo bên trong chứa sợi dây chuyền mặt đầu trâu, cậu cũng chưa từng nói cho Tiêu Chiến biết mình đã lén lút nhìn qua.

Tiêu Chiến đeo dây chuyền lên người Vương Nhất Bác, ánh mắt sáng lấp lánh dịu dàng nhìn cậu mãn nguyện cười, nhắm giữa trán Vương Nhất Bác rơi xuống nụ hôn, nói ra lời ân ái ngọt ngào chết người.

Tiêu Chiến nói: "Anh bảo vệ em có được hay không?"







Cre: lượm nhặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro