-Chap 35-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tiểu Minh nhìn bộ dạng sững sờ của Tuấn Chung Quốc thì chỉ mỉm cười đi tới, hỏi: "Chung Quốc, anh đến tìm em à? Sao lại tặng cái này cho em?".

"Hình như cậu ta đến tìm Kim Tại Hưởng thì phải". Mân Doãn Khởi vội vàng nói: "Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe Phác Chí Mẫn nói, cho rằng người đi cùng tôi là Kim Tại Hưởng. Thế nên mới không ngại cực khổ mà đuổi theo, Tuấn Chung Quốc, xem ra cậu quả thực rất yêu Kim Tại Hưởng".

Vương Tiểu Minh nhìn Tuấn Chung Quốc, trong mắt bỗng nhiên lại ngập tràn hứng thú, "Tuấn Chung Quốc, thật thế à?".

Đầu óc Tuấn Chung Quốc hoạt động cấp tốc, sau đó, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, "Mân Doãn Khởi, cậu nói gì tôi nghe không hiểu. Tôi vì nghe tin cậu và Tiểu Minh sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. Tiểu Minh, em phải biết rằng cái người tên Mân Doãn Khởi này từ đầu tới cuối căn bản là không hề yêu em, em thực sự còn muốn ở bên cạnh cậu ta?".

"Chính bởi vì anh ấy không yêu em nên em mới yêu anh ấy". Vương Tiểu Minh thản nhiên cười, nụ cười làm mị hoặc chúng sinh, "Chung Quốc, rất xin lỗi, chúng ta không thuộc về nhau". (:V)

"Đừng trúng kế của cậu ta!". Mân Doãn Khởi vội vàng nhắc nhở: "Cậu ta rõ ràng rất ghét em, người cậu ta thích là Kim Tại Hưởng!".

"Doãn Khởi, anh đừng nói dối nữa, đến cả Kim Tại Hưởng cũng nhận ra là anh muốn đẩy em cho Tuấn Chung Quốc. Thế nhưng...", Vương Tiểu Minh vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Vô ích thôi, Doãn Khởi, anh vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay em".

Tuấn Chung Quốc nhịn cười đến nội thương, ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra vẻ buồn bực, anh lấy lại quả cầu hương trong tay Vương Tiểu Minh, tung ra một câu trí mạng: "Tiểu Minh, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn với Mân Doãn Khởi thì một ngày anh cũng sẽ không buông tha cho em". Nói xong tiêu sái bước ra khỏi khách sạn.

Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.

"Doãn Khởi à, chúng ta hãy kết hôn sớm một chút đi, đừng cho Tuấn Chung Quốc hi vọng nữa".

Mân Doãn Khởi xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét: "Tuấn Chung Quốc, tôi phải giết cậu!!!!!".

Tuấn Chung Quốc sau khi ra khỏi cửa khách sạn, đứng chống tay vào chiếc ô tô đỗ gần đó mà cười như được mùa, cười như chưa bao giờ được cười, vừa cười vừa vỗ vào mui xe đắt tiền của người ta bôm bốp.

Sau đó, Tuấn Chung Quốc về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà Phác Chí Mẫn , tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: "Không ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!".

"Ai bảo cậu phá tiệc cưới của tôi, lại còn chết không chịu hối cải? Làm như vậy đã là hời cho cậu lắm rồi đấy". Phác Chí Mẫn không them để ý.

"Chung Quốc, hết cách mà, Chí Mẫn em ấy dọa sẽ bỏ đi nếu tôi nói ra, tôi đành nghe lời em ấy chỉnh cậu một chút vậy". Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Rốt cục mọi chuyện là thế nào?". Tuấn Chung Quốc mất bình tĩnh hỏi.

Dù sao cũng đã đùa đủ rồi, nói cho cậu ta biết cũng chẳng sao, Phác Chí Mẫn cười khúc khích nói ra sự thật.

Hôm đó...

"Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?". Mân Doãn Khởi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu, "Tại Hưởng, cho anh một cơ hội nhé?".

Kim Tại Hưởng nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn anh, đáy mắt bỗng hiện lên sự hoài nghi, "Mân Doãn Khởi, anh định lợi dụng tôi để trả thù Tuấn Chung Quốc đúng không?".

Lông mày Mân Doãn Khởi khẽ giật giật rồi lập tức chối: "Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ như vậy?".

"Bởi vì thực sự là như thế". Kim Tại Hưởng liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, cho ra kết quả cuối cùng: "Nhất định là anh đến tìm Chí Mẫn trước, bảo cậu ấy đưa tôi đến nhà anh. Vì lúc đó Chí Mẫn còn đang giận tôi nên đã đồng ý. Sau đó anh lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để chọc giận Tuấn Chung Quốc. Tiếp tục anh lại nói với Tuấn Chung Quốc rằng tôi và anh hẹn hò, cũng là vì muốn anh ấy không vui. Nói chung, anh chính là muốn trả thù anh ấy. Thế nhưng bây giờ, anh ấy vẫn không quên được Vương Tiểu Minh, theo lý thuyết, anh hẳn là phải đi phá đám hai người họ mới đúng, sao lại đến đây dụ dỗ tôi?".

Kim Tại Hưởng chậm rãi nheo mắt lại: "Tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?!".

"Em suy nghĩ nhiều quá rồi". Mân Doãn Khởi không chịu thừa nhận.

"Được, anh đã không nói thì đừng trách tôi vô tình".

Kim Tại Hưởng nói xong liền đứng dậy đi vào bếp lấy sốt cà chua ra.

"Em định làm gì?". Mân Doãn Khởi cảm thấy mùi nguy hiểm.

"Anh đã nhất quyết không chịu nói, nếu vậy, tôi sẽ đổ sốt cà chua lên sofa! Cho anh vĩnh viễn cũng không dám ngồi xuống!".

"Tại Hưởng, em ngàn vạn lần đừng làm bậy!!". Trán Mân Doãn Khởi toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng làm anh không chịu đựng được.

"Vậy anh có nói hay không?". Kim Tại Hưởng trừng mắt dọa nạt.

"Căn bản là không có âm mưu gì". Mân Doãn Khởi nở nụ cười thảo mai lấy lòng, thà chết vẫn ngậm chặt miệng.

"Được, đây là anh ép tôi đấy nhé!". Kim Tại Hưởng nói xong, môi nhếch lên một đường đầy nham hiểm rồi bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi =)))) Chỉ chốc lát, trên sofa, trên tường, trên trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng sền sệt đỏ đỏ ấy.

Thấy thế, cả người Mân Doãn Khởi như có kiến bò, tạm thời gác việc đau đớn sang một bên lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.

Kim Tại Hưởng nháo loạn không ngừng, chạy về phòng lấy một cái hộp, mở ra, uy hiếp: "Đây là tất cả số lông mà con chó Merci (:V) của bạn tôi đã rụng. Bây giờ nếu anh còn không chịu nói thật tôi sẽ cho chúng nó vào chăn anh, cho lên quần áo anh, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng anh!!!".

Nói xong, cậu chạy vọt vào phòng Mân Doãn Khởi, giả vờ sắp đổ hết đống lông chó ra. Mân Doãn Khởi rốt cục nhịn không nổi, đành phải khai thật, "Bởi vì anh muốn đẩy Vương Tiểu Minh cho cậu ta!".

"Vì sao?". Kim Tại Hưởng ngơ ngác, "Hai người chẳng phải đã từng vì tranh giành Vương Tiểu Minh mà trở mặt hay sao?".

"Bọn anh là vì muốn đá Vương Tiểu Minh sang cho người kia nên mới trở mặt". Bị những sợi lông chó làm kích thích quá độ, Mân Doãn Khởi nói hết từ đầu đến cuối: "Vương Tiểu Minh là con trai độc nhất của vua đồ gia dụng Vương Thành Huy, từ nhỏ đã được nuông chiều tạo thành một tính cách quái dị - chỉ thích người nào ghét cậu ta. Ban đầu, cậu ta gặp Tuấn Chung Quốc trong một bữa tiệc, bị Tuấn Chung Quốc mắng nên bắt đầu quấn lấy cậu ta. Em vĩnh viễn cũng sẽ không biết được công lực cuốn lấy người khác của cậu ta kinh khủng cỡ nào đâu, đến cả Tuấn Chung Quốc cũng không chịu đựng nổi. Càng mắng chửi cậu ta càng dây dưa kinh khủng hơn, giống như vô số sợi dây quấn chặt lấy em khiến em không thể nào thở nổi vậy. Rốt cục, Tuấn Chung Quốc cũng tra ra được nguyên nhân, bắt đầu cố gắng hết sức làm theo mọi điều cậu ta nói. Kết quả, Vương Tiểu Minh hết hứng thú với cậu ta. Đáng hận nhất chính là, vì muốn được thoát khỏi Vương Tiểu Minh hoàn toàn, Tuấn Chung Quốc lại đẩy cậu ta sang cho anh! Thực sự là quá bỉ ổi! Những ngày đó... quả thực là nghĩ lại mà nổi hết cả da gà. Sau đó, anh rốt cục hiểu rõ tính cách của Vương Tiểu Minh, thành công thoát khỏi cậu ta. Mọi chuyện không thể quên đi dễ thế đươc, anh quyết định phải trả thù Tuấn Chung Quốc. Vì vậy, anh đã tìm đến Phác Chí Mẫn, liên hợp với cậu ấy cùng chỉnh Tuấn Chung Quốc. Anh tiếp cận em, hôn em, nói rằng đang hẹn hò với em đều là vì muốn cậu ta tức giận, anh đã thành công. Nhưng chỉ tức giận thôi thì chưa đủ, anh lại báo tin cho Vương Tiểu Minh, khiến cậu ta cho rằng Tuấn Chung Quốc đã quên cậu ta. Quả nhiên, Vương Tiểu Minh không chịu thua, lập tức tới tìm Tuấn Chung Quốc. Sau đó anh đã sắp xếp để Vương Tiểu Minh nhắm vào em, anh biết rõ vì sợ cậu ta dây dưa, Tuấn Chung Quốc nhất định sẽ làm vui lòng cậu ta và đồng thời sẽ khiến em đau lòng ra đi, tiến vào vòng tay anh. Nếu như chuyện này thực sự xảy ra thì đó mới chính là đả kích chí mạng với cậu ta".

Nghe thấy thế, giọng nói của Kim Tại Hưởng có chút kích động: "Vì sao, vì sao sự ra đi của tôi sẽ là đả kích lớn nhất đối với anh ấy?"

Mân Doãn Khởi chậm rãi nói: "Bởi vì, người cậu ta yêu nhất chỉ có em thôi".

Kim Tại Hưởng đã quá xúc động, nhất thời không nói nên lời.

Mân Doãn Khởi tiếp tục nói: "Tuấn Chung Quốc có một bức ảnh của em, cậu ta thường xuyên lặng lẽ lấy ra xem.... Mỗi lúc như thế, ánh mắt cậu ta lại trở nên đặc biệt dịu dàng. Chắc chắn, cậu ta vẫn luôn yêu em".

Trái tim vốn đang băng giá của Kim Tại Hưởng bắt đầu nứt ra một đường, từ bên trong chảy ra một dòng nước ấm áp từng chút từng chút khiến cả người cậu tan ra, hòa trong niềm hạnh phúc.

Tuấn Chung Quốc chỉ yêu một mình cậu, vẫn luôn luôn là như vậy.

"Vậy tại sao Tuấn Chung Quốc không nói sự thật cho tôi biết?". Kim Tại Hưởng hỏi.

"Cậu ta nhất định là xấu hổ nên không nói cho em biết, không ngờ cậu ta lại sợ Tiểu Minh, sợ một cậu nhóc". Mân Doãn Khởi nói xong, thở một hơi thật dài: "Thực ra, chuyện anh muốn em làm người yêu anh cũng không hoàn toàn là vì trả thù. Tại Hưởng, anh... cũng thích em".

Kim Tại Hưởng nhíu mày: "Vì sao anh lại thích tôi?".

"Bởi vì em là người duy nhất có thể chịu đựng được người nghiện sạch sẽ như anh".

"Không hẳn thế". Kim Tại Hưởng mỉm cười, "Còn có một người sẽ rất vui vẻ chịu đựng thói sạch sẽ của anh".

"Ai?". Mân Doãn Khởi nhíu mày.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói: "Hóa ra, người thích Kim Tại Hưởng là anh".

Mân Doãn Khởi cứng ngắc xoay người nhìn thấy Vương Tiểu Minh. Ánh mắt cậu nhìn anh lại khôi phục sự hứng thú: "Xem ra Chung Quốc nói không sai, anh quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho anh ta".

Mân Doãn Khởi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cậu, "Tiểu Minh, em hiểu lầm rồi, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu".

"Không phải". Kim Tại Hưởng lại nở một nụ cười tà ác: "Vương thiếu gia, người Mân Doãn Khởi yêu chính là tôi, anh ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong".

Mắt Mân Doãn Khởi bắn ra mấy tia phẫn nộ, "Kim Tại Hưởng!! Em !!".

"Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em nhắm tới chưa ai có thể thoát được". Vương Tiểu Minh kéo áo Mân Doãn Khởi, "Đi, ngoan ngoãn đi châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!".

Nói xong, cậu ta cứ thế lôi Mân Doãn Khởi ra ngoài.

Lúc này, Phác Chí mẫn vừa đúng lúc chạy tới, nhìn tình cảnh này không hiểu ra sao, "Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?".

Kim Tại Hưởng nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cậu biết rồi oán giận nói: "Chí Mẫn, không ngờ cậu lại cấu kết với Mân Doãn Khởi chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy".

"Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?". Phác Chí Mẫn cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục thở dài, "Hơn nữa, ai mà biết cậu ta lại yêu cậu sâu đậm như thế?".

Kim Tại Hưởng cười khúc khích, "Tớ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế".

Phác Chí Mãn đảo mắt, "Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc đã từng nói yêu cậu chưa?'.

Kim Tại Hưởng lắc đầu, "Anh ấy làm gì có chuyện sẽ nói mấy lời tâm tình như thế chứ?".

"Nếu như tớ có cách khiến cậu ta nói ra thì sao?'. Phác Chí Mẫn nháy nháy mắt.

"Cậu có cách gì?". Kim Tại Hưởng ôm một bụng tò mò.

Mắt Phác Chí Mẫn chợt sáng lên, "Cậu cứ chờ mà xem".

-End Chap 40-

------------------------------------------------------

Dù sao cũng chỉ còn khoảng 1 đến 2 chap nữa là hoàn rồi, nên có gì để hoàn fic rồi mình tâm sự sau nhé :))) Bây giờ tóm lại chỉ muốn nói một câu ngắn gọn là thực sự rất xin lỗi mọi người vì đã ngâm fic quá lâu, khiến cho một số bạn cảm thấy khá thất vọng và khó chịu. Vì thế nên là vừa nãy đang chuẩn bị đi ngủ thì đọc được một tin nhắn của một bạn hỏi trên tường là "có drop fic không?", thế là ngồi dậy, bật đèn, bật máy tính, ngồi type để up nốt trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài nên có gì sai sót mọi người cứ góp ý luôn nhé. Cảm ơn mọi người và yêu mọi người nhiều lắm !!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro