chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook với cuộc gặp "ngoài ý muốn" này cũng tương đối kinh ngạc. Cùng lúc Namjoon và Yeontan đẩy ra cửa thủy tinh, cậu cũng sững sờ trên ghế.

Bốn cái móng vuốt nho nhỏ trượt trên nền gạch bóng loáng, vì Namjoon giữ chặt dây nên nó không thể chạy về phía Jungkook, đành phải đứng yên đạp đạp chân sau.

"Cậu tại sao lại ở đây?" Im lặng một hồi, Namjoon mở miệng.


"Chúng ta đến cùng phải chờ ở đây bao lâu?" Hoseok nhìn xung quanh: "Namjoon định thu mua trạm xăng này nên đi bàn hợp đồng cùng người ta chắc?" 

Taehyung nhún vai, ai biết anh trai anh đang làm gì. Chỉ là muốn mua một món đồ chơi thôi, đối với phó chủ tịch BTS nổi tiếng lại khó như vậy?

"Thật ra... Taehyung à, anh và Namjoon đều rất lo lắng cho em." Hoseok thấy anh có chút ủ rũ, xuất phát từ tâm trạng một người làm anh nói.

"Em biết, em không sao." Đối phương rất hiểu chuyện gật đầu. Đến cùng đều là người trưởng thành, anh không muốn làm những người mà mình gọi một tiếng "hyung" vì mình mà lo lắng.

"Chỉ cần em muốn, công ty anh lúc nào cũng chào đón em." Hoseok nhìn Taehyung.

"Em...không muốn như vậy." Anh bước về phía trước, Hoseok cũng theo chân tiến về phía trạm xăng mà đi.

"Như là tất cả sự cố gắng trước kia của em đều trở nên vô ích."Taehyung dường như phải hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra được những lời này, "Không làm bác sĩ, nhưng...cũng không muốn trở lại điểm ban đầu."

Không muốn trở lại nơi có người vì mình trải sẵn đường, mà anh chỉ có thể theo sự sắp xếp của mọi người cứ vậy mà bước tới.

"Em chỉ muốn mình thử cố gắng hết sức bắt đầu lại, bất kể là làm điều gì." Miệng anh mấp máy, thật vất vả mới bộc lộ được những suy nghĩ mình đã cất giấu sâu trong lòng bấy lâu nay. Nhưng một giây sau khi tùy tiện quét mắt nhìn xung quanh trạm xăng liền khựng lại.

"Haiz, em cho rằng làm diễn viên rất dễ dàng à? Không có nền tảng vững chắc rất dễ bị khán giả ném đá." Hoseok nỗ lực sửa chữa suy nghĩ người khác về ngành công nghiệp giải trí mà mình đang theo đuổi.

Màu đỏ bắt mắt khắc sâu vào con ngươi của Taehyung, giống như tơ máu chầm chậm lan ra.

"Nếu như em thật sự muốn làm, chúng ta có thể bắt đầu với những điều cơ bản nhất của một diễn viên. Em thấy sao, Taehyung?" Hai người dừng bước, Hoseok cứ một mực đứng bên anh nói này nói kia, lại phát hiện đối phương không phản ứng lại: "Taehyung?"

Thuận theo ánh mắt của Taehyung nhìn qua, Jung Hoseok phát hiện ánh mắt anh đang dính chặt trên chiếc moto màu đỏ đậu ở một góc sân.

Anh lặng lẽ đứng đó, nhìn màu đỏ rực ánh vào trong mắt. Cứ đứng yên như vậy cho đến khi cửa thủy tinh một lần nữa bị đẩy ra, con cún nhỏ cõng theo trên lưng một cái túi ngộ nghĩnh, bốn cái chân ngắn tung tăng chạy về phía anh.

Khi cái đầu nhỏ của Yeontan đâm vào chân, Taehyung mới có một chút phản ứng.

Anh cúi đầu xuống, trông thấy Tanie đang nghiêng nghiêng đầu, một dáng vẻ ngơ ngác không hiểu sao. Namjoon theo sau đi tới, trong tay trống không.

Cậu trai làm việc ở trạm xăng xoắn ngón tay có chút bất an theo sau bọn họ, liền phát hiện chiếc moto của Jungkook còn chưa giấu đi. Vội vàng vọt tới trước mặt Taehyung, cố gắng ngăn cản ánh mắt anh.

Anh nhíu mày lại, mang theo nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mặt.

"Thế nào, có phải rất đẹp đúng không? Cái xe kia là của tôi!" Cậu chàng gấp gáp hướng đối phương tỏ rõ quyền sở hữu của mình, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của Namjoon.

"...Của cậu?" Taehyung hỏi.

"Đúng vậy, anh không nhìn ra sao? Tôi bảo dưỡng nó rất nghiêm túc, đây là....là một chiếc Dutica!" Cậu đột nhiên hối hận vì mình vác chuyện vào người, nói chuyện có chút cà lăm.

"Taehyung, họ nói rằng chương trình tặng quà đã kết thúc, chúng ta trở về thôi." Namjoon tiếp lời, nói.

Taehyung nhìn chằm chằm người trước mặt rất lâu, cuối cùng rời mắt gật đầu với Namjoon.



Mười lăm phút trước.

Jungkook đối mặt với sự chất vấn đến từ anh trai Taehyung, hít một hơi thật sâu.

"Tôi  không nghĩ rằng cảnh sát các cậu sẽ không tuân thủ ước định giữa chúng ta. Dù cho tôi cùng họ không kí kết bất kì biên bản cam đoan nào, nhưng tôi cho rằng tối thiểu cảnh sát còn có một chút uy tín." Namjoon buông dây, để cục lông màu nâu đen dưới chân lao thẳng về phía Jungkook.

Người sau xoay người ôm nó lên, hướng về phía Namjoon cất lời.

"Bọn họ rất tuân thủ ước định, nói tôi không nên gặp lại Taehyung." Cậu dùng kính ngữ, tránh cho Namjoon càng khó chịu hơn.

"Nhưng rõ ràng cậu không tuân thủ." Kim Namjoon nhìn chú chó đang xoay không ngừng trong ngực cậu.

"Ngược lại, anh Kim, tôi rất tuân thủ." Jungkook bước lên trước một bước: "Dựa theo yêu cầu của anh, tôi chưa từng gặp lại anh ấy một lần nào. Anh ấy cũng không biết tôi đã đến Daegu."

"Nhưng mục đích của cậu là để em ấy biết." Namjoon duỗi tay nắm lấy cổ áo Jungkook.

"......" Cậu không thể phủ nhận, đây đúng là mục đích của mình.

Cậu không muốn bị Taehyung lãng quên, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt anh. Cậu sợ, sợ sẽ gợi nhắc lại những hồi ức thống khổ ấy với Taehyung.

"Chuyện này tôi sẽ trực tiếp liên hệ với Min Yoongi. Nếu như cậu không muốn ném đi bát cơm của mình..." 

"Thực ra, tôi đã ném nó đi rồi." Jungkook lộ ra một nụ cười cay đắng.

"Tôi đã từ chối khôi phục thân phận cảnh sát." Cậu bổ sung một câu, trông thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Namjoon.

Namjoon rõ ràng, hiện tại quả cân trong tay anh không còn bất kì trọng lượng nào để hạn chế hành động của Jungkook nữa.

"Cậu vậy mà, từ bỏ thân phận cảnh sát?"

Anh nắm chặt cổ áo người trước mặt. Trong thời gian hợp tác với cảnh sát trước đó anh đã một cuộc trò chuyện riêng với Min Yoongi. Lúc đó anh ta không ngừng cường điệu nhấn mạnh với anh rằng Jeon Jungkook không phải nguyên nhân dẫn tới việc Taehyung bị thương. Hy vọng Namjoon đừng oán trách nội ứng của cảnh sát và cánh tay đắc lực của hắn quá nặng nề. Dù anh không thực sự hiểu sâu về cảnh sát ngầm, nhưng anh biết những người đã làm nội ứng trong một thời gian dài như vậy rất khó có thể khôi phục thân phận, hoàn toàn công khai danh tính của mình đúng là không dễ dàng.

Mà người trước mặt này, vì em trai anh, từ bỏ thân phận cảnh sát mình đã kiên trì bao lâu.

"Tôi vì em ấy mà suy nghĩ." Kim Namjoon rốt cuộc buông lỏng nắm tay túm đến nhăn cổ áo Jeon Jungkook, nhưng trong lời nói không có bất cứ sự nhượng bộ nào: "Bác sĩ nói rằng bất kỳ người, sự vật, sự việc có liên quan đến chấn thương đều rất dễ gây ra phản ứng kích thích cho em ấy. Tôi nhất định phải ngăn chặn mọi việc có thể phát sinh."

"Tôi rõ ràng." Jungkook nhìn anh, "Tôi có thể đợi."

Đợi một tháng, đợi sáu tháng, thậm chí một năm, hai năm. Đợi đến khi anh ấy có thể chấp nhận tôi một lần nữa.

Sau một hồi im lặng, Namjoon nhíu mày cho cậu một "phán quyết" tạm thời.

"Tôi không thể không thừa nhận cậu rất biết cách lợi dụng Yeontan, điều này rất thông minh. Cùng nhau suy nghĩ cho Taehyung, tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ ước định, tạm thời không xuất hiện trước mặt em ấy, cho em ấy một ít thời gian. Đợi đến thời điểm thích hợp..." Namjoon nói: "Tôi sẽ để hai người gặp mặt."

Kim Namjoon đến cùng cũng chỉ là một doanh nhân, không thể vi phạm pháp luật làm ra bất kỳ hành vi quá khích nào với Jungkook, đành phải tạm thời ổn định "quả bom hẹn giờ" trước mặt mình. Như là Jungkook đơn phương tin rằng Namjoon sẽ vì Taehyung mà nhượng bộ, tại thời điểm này, Namjoon cũng phải đặt cược một lần, hi vọng bằng vào lý do "vì Taehyung", cũng có thể kiềm chế được đối phương.

"Cảm ơn."

Điều mà anh trai của Taehyung chờ, là câu nói này của Jungkook.




Ngày đó ra ngoài đi dạo kết thúc sớm khi Namjoon mời Hoseok ở lại nhà ăn cơm. Chú cún nhỏ hài lòng mang về một chiếc balo gấu dễ thương, chạy vòng vòng trong nhà vui vẻ bị Namjoon cưỡng chế cởi xuống.

Taehyung chạy theo phía sau cậu nhóc hiếu động, thật vất vả mới bắt được liền dứt khoát ôm nó vào lòng, dùng mấy ngón tay cử động còn bất tiện muốn lấy xuống đồ trên người nó. Chiếc balo gấu nhỏ trông ngộ nghĩnh kia vì Yeontanie giãy giụa mà rơi xuống, Taehyung ngoài ý muốn phát hiện bên trong rơi ra một tờ giấy nhỏ.


...There is no remedy for love but to love more.

(Không có phương thuốc nào dành cho tình yêu, ngoại trừ yêu nhiều hơn nữa.)

Cái gì mà Dutica chứ, chiếc xe moto màu đỏ rực kia gọi là Ducati.



-tbc- 


Lời tác giả: Xưa có cổ nhân dùng bồ câu đưa thư, nay có Quả Quả rất cao cấp, dùng Yeontan đưa thư tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro