chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho đã có thời gian bình ổn tâm trạng kéo dài ba ngày nhưng Taehyung vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn đầu sau bao ngày xa cách. Có lẽ mọi thứ xảy ra quá đột ngột cũng quá mức bất ngờ, nhưng đến cuối cùng...

"Em sẽ không biến mất nữa phải không?" Anh hỏi sau khi biết cậu đã rời cục cảnh sát.

Jungkook đang dựa vào chiếc moto đỗ bên đường, cầm điện thoại trả lời anh.

Taehyung cứ liên tục xác nhận với Jungkook hết lần này đến lần khác mà không biết mệt mỏi. Mấy ngày nay họ đã gọi cho nhau rất nhiều lần. Trạng thái lo được lo mất của anh khiến Jungkook đau lòng không thôi, càng thêm quyết tâm muốn ở bên anh, cũng tính xem nên giành lại quyền chủ động từ tay Kim Namjoon như thế nào. Đề nghị của Min Yoongi vẫn văng vẳng bên tai, cậu không thể nắm chắc rằng Kim Namjoon sẽ chấp nhận ý tưởng đó hay không.

Jungkook cố gắng trấn an tâm trạng lo lắng bất an của Taehyung, lái xe đến chỗ Yoongi một lần nữa. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, khi còn làm việc dưới trướng Yoongi cậu thường không thể nào hiểu được mệnh lệnh của hắn, vậy mà sau khi rời đi, lại thường xuyên hỏi ý kiến của đối phương. Có thể Min Yoongi còn mục đích gì khác ngoài sự áy náy và tình nghĩa đối với cấp dưới cũ của mình, nhưng không thể phủ nhận, sự trợ giúp của hắn đối với cậu có tác dụng vô cùng lớn.

Ngoài dự liệu, Jungkook không gặp được Yoongi. Hắn dường như đã sớm biết cậu sẽ đến, để bảo vệ khu nhà lưu lại lời nhắn cho cậu: Hôm nay mở phiên tòa.


Hiện giờ, Namjoon đang ngồi trên ghế triệu tập. Ba mươi phút trước, anh gặp một người lạ trong nhà vệ sinh ở Tòa án tối cao. Khi anh đang rửa tay, đối phương chỉ để lại một tờ giấy được gấp kín rồi ngay lập tức rời đi. Namjoon mở tờ giấy kia ra, trên đó viết một tuyên bố rất có tính đe dọa: Đừng làm những điều mày không nên làm.

Anh gấp tờ giấy bỏ vào túi áo, chỉnh lại cà vạt trước gương, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

"Hope, việc kia nhờ cậu. Em ấy không thích bị người khác sắp đặt, tận lực đừng để em ấy cảm thấy như vậy."

Khoảng cách từ toilet đến phòng xét xử cũng không quá xa, Namjoon trông thấy một người quen thuộc bước tới từ phía đối diện. Huy hiệu cảnh sát trên ngực anh ta phản chiếu ánh sáng, đang cau mày nói gì đó với người bên cạnh. Anh vốn muốn lên tiếng chào, nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, anh đành phải giả bộ lướt qua như không quen biết.

Bây giờ, người đàn ông đó đang ngồi ở hàng đầu tiên của ghế triệu tập, đồng phục cảnh sát dán sát vào làn da sau gáy. Nhìn từ đằng sau, bóng lưng thẳng tắp ấy thực sự là của một sĩ quan cảnh sát cương trực công chính. Namjoon cúi đầu chuyển điện thoại về chế độ rung, chờ phiên tòa bắt đầu.

Cùng lúc đó, Taehyung vừa tiễn vị bác sĩ gia đình vẫn thường xuyên đến kiểm tra tiến độ phục hồi thương tổn của anh, bất chợt nhận được một cuộc điện thoại đến từ Jung Hoseok. Ngữ khí của hắn có vẻ rất sốt ruột, bảo Taehyung mang cho anh trai anh phần văn kiện quan trọng còn sót lại trong phòng sách. Không may là trợ lý cũng không có thời gian tới lấy nên đành nhờ Taehyung nhất định phải cầm đến. Anh cau mày nói Namjoon không cho phép mình ra ngoài.

Giọng nói sốt sắng như đang ngồi trên đống lửa của Hoseok truyền tới từ trong điện thoại, "Là Namjoon bảo em mang tới cho anh. Tài liệu đó liên quan đến hợp đồng của cậu ấy và công ty anh nên tuyệt đối không thể để người ngoài xem được, cho nên chỉ có thể nhờ đến em."

Taehyung nhìn cửa phòng làm việc khóa chặt của anh trai trên tầng hai.

"Anh đang ghi hình ở tầng bốn đài truyền hình Daegu. Đạo diễn Choi Joonho cũng đang ở đây, cần người bàn luận cùng nên anh không thể rời đi.
Làm ơn đấy, có thể nhờ em không?"

Ở Daegu sao? Chắc sẽ... không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Taehyung suy nghĩ mấy giây, nghe giọng nói nóng ruột ở bên kia đoán chừng Hoseok thật sự bị công việc xoay cho không thể thoát thân, đành phải đồng ý.

Jung Hoseok nói cũng không sai, có "giấy thông hành" Kim Namjoon phát xuống, người lớn trong nhà và quản gia cũng không tiếp tục ngăn anh ra ngoài nữa. Chỉ có hai vệ sĩ Namjoon để lại theo Taehyung ngồi vào trong xe.

Trong tay anh là túi giấy chứa "tài liệu quan trọng" theo miêu tả của Hoseok, ngồi ở ghế sau liên tục cúi đầu nhìn điện thoại. Xác nhận vẫn không có tin nhắn từ Jungkook, anh đành phải buồn bực đem tầm mắt rời ra ngoài cửa sổ.

Tình trạng giao thông trên đường tới đài truyền hình Daegu có vẻ hơi tắc nghẽn. Taehyung thấy xe cộ và dòng người trên đường phố càng ngày càng đông, không khỏi mở miệng hỏi một câu, "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"

Hai vệ sĩ ngồi đằng trước im lặng không trả lời. Anh bĩu môi, làm như câu vừa rồi chỉ là mình tự nói chuyện.

Xuống xe, Taehyung đứng ở cổng vào gọi điện thoại cho Hoseok. Hắn bảo mình sẽ cho người xuống đón, Taehyung chỉ có thể thành thật đứng chờ.

Xung quanh anh càng ngày càng có nhiều các cô gái trẻ, thỉnh thoảng sẽ vây quanh một người nào đó khi họ đi vào tòa nhà này. Taehyung được sinh ra với một khuôn mặt mà bất cứ ai đi qua cũng phải liếc nhìn lại mấy lần. Trong lúc chờ "nhân viên công tác" được Hoseok phái xuống, anh bị các loại ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm đến mức không hề dễ chịu, tự đưa tay quấn thật chặt áo khoác ngoài của mình.

"Cậu là Taehyung phải không? Anh Hoseok bảo tôi dẫn cậu vào." Có người đi tới vỗ vai anh.

Taehyung gật đầu, bước nhanh đi theo người đó tiến vào tòa cao ốc này.

"Người kia là minh tinh hở?"

"Nhìn giống thực tập sinh hơn..."

"So với oppa mình thì vẫn kém hơn một chút. Oppa mình có tài năng hơn là mấy người chỉ dựa vào visual nhiều."

Những tiếng lao xao ồn ào xen lẫn cả những lời đánh giá anh. Taehyung mím chặt môi: đang nói gì vậy, anh so với ai kém hơn?

Anh hơi không vui đi thẳng lên tầng 4,người dẫn đường để anh ở lại trước một cửa một gian phòng đóng kín rồi rời đi. Taehyung đứng đó cúi đầu nhìn điện thoại, Hoseok đúng là người bận rộn, chỉ nói anh chờ một lát, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời.

An ninh ở tầng này có vẻ tốt hơn nhiều so với tầng một. Taehyung ghé vào lan can nhìn xuống dưới, có vẻ hôm nay ở đây ghi hình gì đó nên mới có fan hâm mộ theo tới.

Anh chẳng có mục đích nhìn quanh, lại qua thêm mười phút, đột nhiên có người vỗ vỗ tay anh.

"Cậu là người của Jung Hoseok sao?" Đối diện là một cô gái thấp hơn anh cả một cái đầu, đang lật lật tập giấy trong tay, cũng không ngẩng đầu mà hỏi Taehyung.

"À...không. Hoseok hyung dặn tôi...." Taehyung cảm thấy hơi lạ, muốn nhìn thử tập giấy trong tay đối phương viết gì. Không nghĩ tới cô gái trước mặt đột nhiên vươn tay nắm cánh tay anh, kéo anh về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.

"Thật sự đấy, có biết chúng tôi phải đợi bao lâu rồi không? Cậu tại sao đứng đợi ở chỗ này, không biết tự mình đi qua sao?" Động tác cô gái kia kéo tay anh có chút nóng nảy, mặt mũi Taehyung tràn đầy nghi hoặc.

Rõ ràng Hoseok hyung bảo mình chờ mà...


Kim Namjoon hiểu rằng, là một doanh nhân, anh không nên ôm bất cứ chờ mong tốt đẹp nào với lần chung thẩm này.

"Tôi cho là cậu sẽ không bình tĩnh như vậy." Hai người họ sau khi phiên tòa kết thúc cuối cùng cũng có thể cùng nhau nói vài lời. Min Yoongi đứng bên trái anh, cúi đầu cởi cúc áo trên cổ tay.

"Tôi sẽ không tức giận vì những việc mình không thể thay đổi." Namjoon trầm ngâm nói.

Yoongi nhún vai.

"Trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không có thêm động tác gì. Dù sao phiên tòa vừa kết thúc, coi như hiện tại cân nhắc giảm mạnh mức hình phạt, ông ta cũng bị tổn hại rất nhiều." Hắn nhìn anh, "Tiếp theo cậu định làm như thế nào?"

"Thu thập thêm chứng cứ phạm tội của ông ta là việc của cảnh sát, tôi chỉ chịu trách nhiệm với BTS và gia đình của tôi." Namjoon đưa cặp đựng tài liệu cho trợ lý.

"Tôi thừa nhận mình đưa ra đề nghị để Jeon Jungkook đi theo bảo vệ sự an toàn của em trai cậu, xác thực là vì muốn đem tất cả những người có liên quan buộc chặt cùng một chỗ, để dễ dàng cho cảnh sát điều tra và kiểm soát tình hình...." Yoongi đi cùng Namjoon ra bãi đỗ xe, hắn nhận ra khi mình nhắc đến hai từ "kiểm soát" lông mày của đối phương nhíu chặt lại.

"Nhưng xin cậu tin tưởng tôi, lí do càng nhiều hơn vẫn là để đảm bảo an toàn cho em trai cậu." Hắn nắm chặt cánh tay anh, buộc anh phải dừng lại.

"Đề nghị này tôi sẽ cân nhắc. Nếu bất cứ người nào dám tiếp tục tổn thương em ấy, cho dù cái giá phải trả khi chống lại bọn chúng là BTS sẽ sụp đổ," Namjoon gỡ tay Yoongi đang giữ chặt mình, "Tôi cũng không do dự."

Dứt lời, anh xoay người đi về xe cùng trợ lý, kết thúc tất cả những việc diễn ra tại Tòa án tối cao vào ngày hôm nay.

Min Yoongi nheo mắt nhìn người rời đi. Hắn biết rõ Kim Namjoon đang che giấu một điều gì đó, không đến thời khắc cuối cùng, anh cũng sẽ không phơi bày ra ngoài ánh sáng.


Điểm đến của Namjoon không phải công ty, cũng không có ý định vội vã chạy về Daegu. Anh để lái xe đi đến bệnh viện Seoul - nơi Taehyung từng làm việc, ở bên ngoài văn phòng của bác sĩ gặp được Kim Seokjin.

Anh cần Seokjin thực hiện đánh giá sức khỏe cho em trai mình, xem liệu Taehyung có thể tiếp nhận "nhân tố kích thích" xuất hiện bên cạnh mình hay không.

Namjoon tới rất đúng lúc, đúng lúc đến nỗi nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Kim Seokjin và Jeon Jungkook.

Mà xa xa cách đây vài trăm km, chàng trai là nguyên nhân chú ý của tất cả mọi người, hiện giờ đang lúng túng đứng trước mặt những người ngồi sau chiếc bàn dài, trải qua một sự việc có thể làm thay đổi cuộc đời anh.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro