Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nghệ Hưng giơ hai cánh tay buông thõng ôm lấy hông Ngô Diệc Phàm, gương mặt nhẹ nhàng mà cọ, giống con nít đang làm nũng cọ cọ gò má hắn —— Nó đã từng là ám hiệu khi Ngô Diệc Phàm xuống nước muốn làm lành mỗi lúc hai người chiến tranh lạnh.

Chợt bừng tỉnh sau những hồi ức cũ kỹ, Ngô Diệc Phàm thuần thục đưa tay đặt sau ót cậu, tựa hồ còn có chút khẩn trương, hắn không dám dùng sức, chỉ ôn nhu xoa nhẹ mái tóc đen, như đang nói: Được rồi, chúng ta hòa nhau nhé.

Trước đây, không ít người lén than thở với Trương Nghệ Hưng: "Thật khó tưởng tượng, cậu làm sao chung đụng được với Ngô Diệc Phàm vậy ? Cậu không cảm thấy hắn, hắn rất đáng sợ sao ?"

Cậu ấm tính tình nóng nảy không hay cười thậm chí khó gần Ngô Diệc Phàm chính là cách người ngoài nhìn vào hắn, nhưng trong mắt cậu hắn không giống những nam sinh cùng tuổi khác —— Hắn có thứ yêu thích nhất định và sở trường đặc biệt, có lúc yêu ghét phân minh rạch ròi, cũng có tình tự phiền não riêng sẽ khóc sẽ cười, còn rất thích đùa dai.(Túm lại cả đoạn có thể tóm tắt bằng một câu 'người thương trong mắt hóa Tây Thi')

Kì nghỉ giáng sinh năm thứ hai tại LA.

Giáng sinh đêm đó, hắn và đám bạn tốt cùng đội bóng từ sân vận động trung tâm thành phố lái xe về nhà, trên đường không may gặp tai nạn.

Nửa đêm, Trương Nghệ Hưng bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu căn bản là buồn ngủ không mở nổi mắt, đến khi nhìn thấy James mặt hết tái rồi xanh, người run lẩy bẩy thở ra một câu sau cùng: "Kris bị tai nạn, rất nghiêm trọng", sợ hãi và lo lắng trong chớp mắt không ngừng lan tỏa choán lấy tâm trí cậu.

Cậu đầu óc ong ong (1), một bên vội vàng xoay người bước nhanh về phòng thay quần áo, một bên nói năng lộn xộn: "Tớ, tớ , hay tớ gọi điện về nhà trước a ? Không đúng không đúng, tớ, tớ nên mang gì đến bện viện bây giờ ? Diệc Phàm phải làm phẫu thuật hả ? Phải nằm viện nhiều ngày sao ? Tớ có cần sắp ít quần áo đem vào cho anh ấy không a ?"
Ông ông tác hưởng '嗡嗡作响' : tiếng vang ong ong, vù vù

Trương Nghệ Hưng ngồi cạnh ghế lái không nhịn được mà cả người phát run, anh tài xế bất đắc dĩ James lái cũng không yên thường thường nghiêng mặt nhìn cậu, chỉ biết luống cuống, liên tục nói "Calm down" với cậu.

Cửa phòng bệnh dần dần mở rộng, Trương Nghệ Hưng đứng trước cửa.

Bên trong phòng cũng có một vài thành viên đội bóng thương tích khác nhau ở mặt ở tay đứng đó, mà Ngô Diệc Phàm đang chụp mặt nạ oxy mê man nằm trên giường bệnh. Trương Nghệ Hưng đột nhiên không đám đi vào, dạ dày chịu đựng dày vò quá mức bắt đầu đau đớn, cậu khom lưng bàn tay bám chặt khung cửa đến phát xanh không ngừng hít khí.

James biểu tình trầm trọng ở bên giường gọi, cậu bước từng bước từng bước một nói không ra lời.

Một mảnh tĩnh lặng, cậu rốt cục tới gần giường bệnh, nhỏ giọng gọi "Diệc Phàm" sắp òa lên khóc thì bị đánh vỡ.

Đùng !

Phía sau chẳng biết tên nào bỗng nhiên bắn pháo ăn mừng, sợi ruy băng lấp lánh theo đường parabol bay ra hạ cánh xuống vai Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm vốn nằm trên giường bệnh phút chốc mở mắt —— Giống như ma cà rồng đã ngủ say suốt bấy lâu, bị tiếng chuông " Koong koong koong" làm tỉnh giấc, tàn ác chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng giây tiếp theo hắn không nhịn được cười hô to: "Merry Christmas".

Mọi người xung quanh bất chợt đều phá lên cười, Trương Nghệ Hưng nhíu mi, liếc mắt trừng Ngô Diệc Phàm, quay đầu bỏ đi.

"Hey! James giúp tao chặn em ấy lại, mau." Hắn luống cuống tay chân tháo cái mặt nạ oxy vướng víu ra.

James sớm đã cười ngất trên ghế sa lon, xem tí đau sốc hông: "Ha ha ha ha ha, hắc hắc, bố mày nói rồi Nghệ Hưng sẽ tức giận mà."

Ngô Diệc Phàm một lòng một dạ đuổi theo Trương Nghệ Hưng ra khỏi phòng bệnh, rạng sang hành lang bệnh viện so với ban ngày còn muốn an tĩnh hơn, nhưng vẫn không thiếu tiếng cước bộ vội vội vàng vàng chạy đi tìm y tá, bác sĩ cấp cứu.

Thât không trùng hợp, cậu tại chỗ rẽ hành lang gặp phải bệnh nhân vừa qua đời đẩy từ phòng cấp cứu ra, chứng kiến người nhà bệnh nhân cả người mềm nhũn tê tâm phế liệt gào khóc trên sàn nhà.

Trương Nghệ Hưng dừng bước nhường chỗ cho bệnh nhân chậm rãi bị đẩy đi, đúng lúc này, Ngô Diệc Phàm thở hồng hộc chạy đuổi theo nắm lấy cánh tay cậu.

"Nè, anh chỉ đùa em chút thôi mà." Hắn cắn răng nhịn cơn đau trên đùi, bước hai bước đứng trước mặt cậu.

Ngô Diệc Phàm giật mình.

Trương Nghệ Hưng rơi nước mắt, hung hăng đẩy bả vai hắn, khoảng cách giữa hai người xấp xỉ một cảnh tay, nghe Nghệ Hưng nức nở: " Đồ khốn nạn, con mẹ nó sao anh không chết luôn đi."

Lay động trong chớp mắt, Trương Nghệ Hưng thấy Ngô Diệc Phàm chân trần cứ như vậy từng tí một nhích tới gần mình.

Cuối cùng, hắn không thèm để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, ôm cậu vào lòng, cọ cọ cổ cậu, dịu dàng nói: "Có chết anh cũng muốn kéo em theo, chết một mình, anh sẽ buồn lắm đấy."

Hắn nghe Trương Nghệ Hưng hoàn toàn bùng phát không kìm nổi khóc to, sau đó ở trên cổ hắn, dứt quãng nói: "Chúng ta không về nước có được không ? Anh đừng kết hôn nữa được không ?"

"Được rồi, được rồi tất cả đều nghe theo em."

Đáng tiếc.

Câu hứa hẹn cửa miệng này, giống như trò đùa dai của một vài nhân vật phối hợp diễn, kết thúc đã định sẵn trong đầu của mỗi người.

Khi Trương Nghệ Hưng sát lại gần, Ngô Diệc Phàm muốn hôn cậu nhưng vẫn là thiếu dũng khí. Thực sự rất lâu rồi, bọn họ gần như đã quên thế nào gần gũi, thế nào vô cùng thân thiết trong quá khứ.

Thời gian im lặng triền miên, Ngô Diệc Phàm ngượng ngùng đặt nụ hôn lên cái trán quấn đầy băng vải của cậu.

Tại một thời điểm nào đó trong nháy mắt, quá khứ hai mươi năm kia, dù tốt hay xấu, rõ ràng trước mặt, muốn vươn tay bắt lấy nhưng sao lại xa xôi như vậy.

Đôi mắt đỏ bừng của cậu trông đặc biệt cô đơn, Trương Nghệ Hưng không còn là thiếu niên kiêu ngạo đã khắc sâu trong trí nhớ, lại thêm vài phần ổn trọng được rèn dũa qua năm tháng, hắn nhìn vào mắt cậu mang theo giọng mũi nồng đậm nói: "Trù phòng hôm ấy, những lời anh nói đều không phải sự thật."

Mũi Trương Nghệ Hưng đau xót, chỉ gật đầu không nói.

Rốt cuộc, không cần phải sống trong sự chờ đợi trống rỗng mệt mỏi và chấp nhất.

Rốt cuộc chúng ta cũng có thể thản nhiên đối diện quá khứ, đứng ở hiện tại cùng nhau trông về tương lại xa xôi phía trước.

Ngô Nhai hai tay cầm humburger, hâm mộ nhìn Lộc Hàm một tay cầm bánh một tay cầm đùi gà ăn đến là ngon lành, nhóc con nỗ lực thử bỏ một tay vươn ra với hộp khoai tây chiên nhưng bất thành, bàn tay kia quá nhỏ để cầm bánh, không thể làm gì khác hơn là buồn bực suông.

"Ba Bính, con muốn ăn tương cà không ?", đúng lúc này Trương Nghệ Hưng đưa qua miếng khoai tây chiên hỏi nó.

Ngô Nhai ngồi trên ghế gật gật, hai chân nhỏ đầy thịt không chạm đất lắc lư qua lại, chờ cậu mang khoai tây đến, cắn một miếng.

"Này, coca của con." Lộc Hàm an vị ngồi bên cạnh Ngô Nhai, cầm lon coca trên bàn đưa cho nó, nhóc đang ăn humburger bên cạnh liền uống ngụm nhỏ, sau lại cắn ống hút thỏa mã uống thêm ngụm nữa, anh cười cười nói: "Thằng nhóc này con xem mình là đại gia đấy hử, ăn cơm còn cần người hầu hạ."

"Lộc bá bá đại gia nghĩa là gì ?"

Mặt Lộc Hàm lộ rõ vẻ khó xử, đối với Trương Nghệ Hưng kế bên bạo phát không chút nào thu liễm tiếng cười rất là bất bình: "Không có nghĩa gì cả, con xem, bá bá sắp ăn hết bánh rồi nè."

Ngô Diệc Phàm và Trương gia ngồi ghế salon cách giường bệnh khoảng nhỏ, không giống hai lớn một nhỏ ở giường, ông tương đối không thích mấy loại thực phẩm không có dinh dưỡng nào này, nhiều nhất là như vừa rồi mua cho Ngô Nhai cây kem ốc quế, dưới ánh mắt chờ mong của nó cắn hai miếng nhỏ mà thôi

Chờ Ngô Diệc Phàm ném giấy gói humburger vào thùng rác, ông thu hai tay đặt trên đầu gối, đứng dậy: "Vậy ta về trước đây."

Lộc Hàm nhanh chóng xử lý xong miếng bánh, lại uống nốt ngụm coca: "Thúc thúc, con đưa thúc về."

"Không cần không cần." Trương gia vỗ vỗ đầu Ngô Nhai: "Tiểu bất điểm, con nhớ kĩ lần sau phải mua kem mời gia gia đấy nhé."

"Vâng, lần sau con mời gia gia hẳn hai cây kem luôn."

Thoáng nhìn qua con trai, ông không quên dặn dò: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm mẹ con lo lắng."

"Con biết rồi."

Ngô Diệc Phàm đứng bên trái Trương gia, ông xoay người đưa tay vỗ sau lưng hắn nhưng mặt vẫn hướng về chỗ Ngô Nhai: "Ha ha, a Hàm con cứ tiếp tục hầu hạ Ba Bính ăn xong đi, Diệc Phàm tiễn ta xuống lầu là được."

Ngoại trừ Ngô Nhai cúi đầu xuống ăn humburger thì mọi người còn lại trong phòng đều có một tia hoảng hốt, Lộc Hàm rất nhanh phản ứng kịp, chấm khoai tây chiên vào hộp tương cà dinh dính, đút vào mồm Ngô Nhai.

Trương Nghệ Hưng dời tầm mắt từ mặt Trương gia chuyển đến Ngô Diệc Phàm, đáp lại cái liếc mắt của ba phía sau, nhìn ông một chút, lồng ngực có phần thấp thỏm.

"Đi thôi."

"Vâng." Ngô Diệc Phàm tiến nhanh hai bước mở cửa chờ Trương gia từ phòng bệnh bước ra, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt chăm chú chỉ có mình Trương Nghệ Hưng, rồi theo ông đi ra ngoài.

Hắn vẫn còn đang chìm trong suy tư, đột nhiên bị một lực không nhẹ đập vào sau lưng, chờ Ngô Diệc Phàm hoàn hồn, giọng nói của Trương gia liền vang bên tai: "Người thì cao gần chín thước, cứ gù lưng đi như thế còn ra thể thống gì nữa ?"

Lưng lập tức thẳng tắp, Ngô Diệc Phàm lung túng cười cười: "Thói quen thôi ạ."

"Thói xấu khó hơn nữa cũng phải sửa, sắp ba mươi mốt tuổi đầu đến nơi rồi."

Hắn nghiêng mặt, lén lút nhìn bên tóc mai sớm đã bạc còn có nếp nhăn đọng đầy khóe mắt, nhớ lại từng có một năm sinh nhật ông, hắn tự mình bỏ ra khoản tiền lớn trằn trọc sai người tìm mua kì được bức tranh sơn thủy mà Trương gia thích, lúc mở cuộn tranh ông chợt nhíu mày, nói với hắn: "Giá tranh chính phẩm khẳng định không hề rẻ, cháu từ đâu mà có nó ?" Hắn cười đáp lại: "Thúc thúc người thích là được rồi." Trương gia giọng nghiêm túc: "Diệc Phàm, cháu vừa mới tiếp quản sòng bạc, cái tính tiêu tiền như nước này cần sửa, phải biết tiết kiệm một chút."

Mà ông khi đó, mái tóc vẫn chưa hoa râm, gương mặt vẫn tràn đầy phấn chấn trẻ trung, một điểm cũng không già.

"Xuống dưới lầu uống tách cà phê cùng thúc thúc chứ ? Được không ?"

Nhấn nút thang máy đi xuống, hắn ngẩn người, không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý.

Cạnh quán McDonald là nhà hàng đồ Tây, Ngô Diệc Phàm đứng sau quầy gọi hai ly cà phê, đồng thời không quên quay đầu nhìn Trương gia đang ngồi ngoài ban công lộ thiên, bàn tay nắm chặt hóa đơn rốt cuộc khẩn trương đến nỗi đổ không ít mồ hôi.

Đợi cà phê được bưng về chỗ, Ngô Diệc Phàm lấy thêm gói đường đặt vào tay Trương gia, chờ phục vụ mang khay dời đi hắn mới ngồi xuống. Đưa tay muốn giúp ông xé gói đường, nhưng bị ngăn lại: "Lớn tuổi rồi, nạp không nổi nhiều đường như vậy."Bỏ không đến một phần ba gói đường, ông dùng thìa khuấy cà phê trong cốc, ngắm khách nhân đông đúc xung quanh.

Chỗ ngồi lộ thiên nằm trên ban công làm từ gỗ, bốn phía còn dùng lan can bằng gỗ tối màu bao quanh. Sau khi mặt trời lặn, đèn nhỏ trên ban công sẽ được thắp sáng, rất có phong vị.

"Con không biết đâu, hiện tại dì của con nấu chè cũng không dám cho nhiều đường giống trước, mỗi lần ta ăn đều cảm thấy không đúng, bà ấy nói ăn quá ngọt không tốt cho cơ thể nhưng đồ nhạt thế ta lại ăn không vô."

Trọng tâm câu chuyện cứ như vậy liền bắt đầu, Trương gia ngước đầu nhìn hắn: "Lại nói, dạo trước dì của con đang xem lại album ảnh, bà ấy chỉ vào ảnh chụp con hồi bé rồi cứ nhắc tới con suốt."

Bưng cốc lên uống ngụm lớn cà phê đắng, Ngô Diệc Phàm trong nhất thời chẳng biết nên nói gì, ngay khi hắn vừa đặt cốc xuống mặt bàn kính, người phụ nữ trung niên ngồi cạnh đột nhiên khóc nức nở, một bên lau nước mắt một bên nghe điện thoại: "Chị à, có kết quả rồi, ba mắc bệnh giai đoạn cuối, bác sĩ, bác sĩ nói ba không chịu nổi quá nửa năm nữa."

Mà điều buồn cười chính là, bàn bên tay phải của người phụ nữ, một nhóm sinh viên trẻ đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, cụng ly cà phê, reo hò: " Chúc mừng lớp phó học tập của chúng ta xuất viện, hai ba dô."

Đem lực chú ý tập trung về cốc cà phê trong tay, Trương gia cảm thán: " Nhân sinh không phải đều vậy cả sao ? Ai, ta nhớ lúc ba con còn sống, mặc kệ thắng hay thua, luôn luôn nói một câu 'Cái nên đến sẽ đến, cái nên có sẽ có'."

Ngô Diệc Phàm cũng chỉ có thể mím môi không nói, như học sinh mắc lỗi nghe lời dạy dỗ của giáo viên, nhìn Trương gia tại quán nhỏ thích hợp ôn chuyện cũ nói hết những điều chôn giấu đã lâu, hắn không đành lòng quấy rối, nhưng cũng không cách nào phụ họa.

Đặt thìa khuấy cà phê xuống đĩa nhỏ, ông dựa lưng vào ghế: "Lão Trần bị thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại sòng bạc được."

Ngô Diệc Phàm thẳng lưng, ngón tay khoát lên miệng chén, do dự hồi lâu mới nói: "Là Chuột làm sao ?"

"Ha ha, không bằng không chứng, cũng không thể nói là nó."

Tựa hồ không cần bàn bạc quá nhiều, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương gia, không hề nao núng: "Chuột không xấu, con nghĩ chắc thúc thúc cũng biết."

"Cũng bởi vì Nghệ Hưng luôn nói nó không xấu, bảo vệ cho nó, nên ta mới không nhúng tay vào việc này" . Ông thở dài: "Mà hiện giờ Nghệ Hưng đã không quản nổi nó, tuy bây giờ không có vấn đề gì, nhưng chuyện ngày sau khó nói."

Nhìn Ngô Diệc Phàm khẩn trương mà không ngừng vân vê ngón tay, Trương gia đột hiên hỏi: "Diệc Phàm, lần trước ta nói muốn con quay lại sòng bạc, đã suy nghĩ kĩ chưa ?"

Ông vừa dứt lời, Ngô Diệc Phàm ngón tay cứng ngắc nặng nề đặt trên thành cốc, dùng hành động uống cà phê để che đi sự hoảng hốt của bản thân, ừng ực nuốt xuống, đắng chát qua đi lưu lại hương vị đậm đà: "Sòng bạc có Nghệ Hưng là đủ rồi, con cũng, cũng không giúp được."

"Ha ha", Trương gia lắc đầu bật cười: "Con là người hiểu rõ Nghệ Hưng hơn ai hết, để nó quản lý sòng bạc, aizz, ta thấy sớm muộn cũng phải đóng cửa." Không đợi Ngô Diệc Phàm nói thêm, ông tiếp tục: " Hai chúng ta đừng nói chuyện vòng vo, Nghệ Hưng lúc đó từ Bắc Kinh trở về xin ta tiếp quản sòng bạc, không cần ta nói con cũng biết là vì cái gì."

Ngô Diệc Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, hắn biết người bỏ vốn mua lại sòng bạc năm ấy chính là ông, nhưng 'Trương Nghệ Hưng cầu xin Trương gia' điều này, hắn hoàn toàn không biết.

Trương gia gật đầu với hắn, một đoạn quá khứ vốn chẳng muốn nghĩ lại nay nhắc tới vẫn có thể thản nhiên như thế: "Đúng vậy, là nó chủ động đến thư phòng tìm ta, đứng tròn một ngày một đêm. Con cũng biết con người nó, tính tình rất cố chấp, ta không đồng ý nó cứ không ăn không uống mà đứng lì ở đó, cuối cùng lão gia tử gọi ta lên mắng một trận, ta mới miễn cưỡng đáp ứng."

Hơi nóng từ ly cà phê truyền vào lòng bàn tay, Ngô Diệc Phàm mi tâm vặn vẹo, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cái vẻ mặt làm chuyện có lỗi mà ảo não này, Trương gia đã quen bất quá, ông nhớ lại mình và cha con Ngô Diệc Phàm cơm nước xong đêm ấy, lúc sắp đi ngủ bà xã đột nhiên hỏi, ông không hề giấu giếm nói ra hết mọi chuyện. Đèn tắt, căn phòng tối đen, hơn hai mươi phút trầm mặc qua đi, nghe thanh âm vợ mình tựa hồ có chút nghẹn ngào, bà nói: "Con của chúng ta, nó và Diệc Phàm thật sự đúng là..." Ông cái gì cũng không nói, chỉ nắm tay bà xã, tay kia sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ.

"Những điều này, con hẳn là không biết đúng không ?" Trương gia nhấp một hớp cà phê chẳng còn nóng, nhìn Ngô Diệc Phàm đầu gỗ kia lưng thẳng tắp ngồi ngây người trước mặt, ông nuốt xuống cà phê hỏi tiếp: "Trên người con có thuốc lá không ?"

"Dạ ? Có, có." Vội vội vàng vàng lôi bao thuốc lá méo mó từ trong túi ra, đang định mò thêm bật lửa, bất chợt hắn nói: "Thúc thúc người đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Vẻ mặt này của con thật giống Nghệ Hưng."

Trương gia vừa dứt câu, Ngô Diệc Phàm mi tâm nhíu lại cúi đầu, hai tay khoanh vào đặt ngay ngắn trên đùi, âm thanh giống như phát ra từ sâu dưới cuống họng, hắn giọng khàn khàn nói: "Thúc thúc, chuyện trước kia con xin lỗi."

"Vậy giờ thì sao ? Hiện tại sẽ không làm ta thất vọng chứ ?"

"Không phải, không phải." Vốn chỉ là câu nói đùa lại khiến cho Ngô Diệc Phàm chân tay luống cuống, cả người căng thẳng, thái độ lập tức trở nên hèn mọn, như rơi vào miệng cọp, vô pháp phản bác.

"Diệc Phàm, để ta kể con nghe một câu chuyện ?"

"Vâng."

Trương Gia kể chuyện không hề dài dòng, toàn bộ quá trình ông vẫn dùng giọng nói rất bình thản, phảng phất như đây là chuyện của người khác, vui hay buồn đều không liên quan tới mình vậy.

Chuyện đã qua nhiều năm.

Tất cả mọi thứ bắt đầu khi mẹ Trương vô tình gặp được Ngô Diệc Phàm, vô cùng vui vẻ thông báo cho Ngô Diệc Phàm "Cuối năm Nghệ Hưng sẽ kết hôn", ước chừng hai tháng sau, Trương gia gọi điện thoại giục con trai về nhà, không quên nhắc cậu "Cùng con gái cục trưởng hảo hảo bồi dưỡng tình cảm" là nhiệm vụ hàng đầu.

Trương Nghệ Hưng đã quá nhiều lần dùng chiêu công việc bận rộn làm cớ thoái thác, thẳng đến khi ông đích thân ra trận, từ Bắc Kinh 'túm cổ'cậu về nhà, lúc đó cả nhà đều cho rằng, hôn sự nên định rồi, rượu vải cũng nên uống rồi.

Vạn vạn không ngờ, từ "Tốc chiến tốc thắng" biến thành "Trường kỳ kháng chiến".

Thái độ của cậu vẫn rất cương quyết, nhà gái hai ba lần xem mặt thấy đối phương trước sau như một không lạnh không nhạt liền từ chối tiệc đính hôn cuối năm, mọi sự gác lại, giao thừa đi qua, vừa tròn một năm.

Mẹ Trương nhắc lại hôn sự.

Hôm ấy con trai lão Trần kết hôn, bà mở hầm để rượu dưới nhà, nhìn từng bình rượu vải chất thành đống, không chịu nổi mà hướng Trương Nghệ Hưng gào khóc kể lể: "Con xem con lão Trần nhỏ tuổi hơn cũng đã kết hôn, ít ngày nữa con gái cục trưởng từ Mỹ trở về, nếu hôn sự lần này con vẫn không đồng ý, rượu vải nhà chúng thực sự sẽ chất thành núi mất." Bà ôm mặt khóc: "Con không thể khiến mẹ an tâm được sao ? Tại sao con lại nhẫn tâm như vậy ?"

Tầng hầm quanh năm không ánh nắng chiếu vào, rất mát mẻ.

Đối diện với mẹ mình bỗng nhiên mất khống chế khóc nấc lên thế này, cậu chỉ biết lặng lẽ nắm chặt tay, xoay người cầm chìa khóa xe ở bàn phòng khách, ra khỏi nhà.

Kể từ đó, mọi người trong nhà dùng hết tất cả biện pháp bức hôn cậu, nhưng đều không thành.

Rồi một lần hai bên cùng nhau tổ chức tiệc, Trương Nghệ Hưng đột ngột 'Bị đính hôn", đột ngột 'Bị chọn ngày lành', đến lúc cô gái xấu hổ gật đầu, cậu ngốc lăng nhìn từng người, từng người trên bàn cơm.

Sau khi về nhà, cậu gõ cửa thư phòng của ba.

"Ba, con nói lại lần cuối, cả đời này con sẽ không kết hôn."

"Lời vô sỉ ấy mà mày cũng có thể nói ?, Mày có biết ông bà mày ngóng trông mày kết hôn thế nào không ? Mày có biết ba mẹ mày mong chờ cháu nội biết bao nhiêu không ?"

Trương Nghệ Hưng cười thê lương, nhìn vào ba: "Ha, là vậy sao ? Nếu mọi người đã không để ý đến cảm nhận của con chỉ muốn ẵm cháu nội, chỉ muốn uống rượu vải, tốt thôi, chuyện này không thành vấn đề. Bao giờ chọn xong ngày lành kết hôn, ba nhớ nhắc nhở con là được rồi, vợ con sẽ lấy, cháu nội của ba mẹ cũng sẽ có." Nói xong liền quay người rời đi.

Bàn tay Trương gia nắm chặt không ngừng phát run, ngồi tựa xuống ghế sô pha, lệ nóng doanh tròng.

"Qua hai ngày tiếp theo, ta chọn lễ vật lão cục trưởng thích, đến nhà họ từ hôn."

Không cần nhìn cũng biết Ngô Diệc Phàm bây giờ có bao nhiêu khiếp sợ, ông uống cạn chỗ cà phê còn lại trong cốc, cảm thán nói: "Tính tình Nghệ Hưng như vậy đều là do ta quá nuông chiều, không trách nó được. Aizz, không kết hôn cũng tốt, đỡ làm khổ con gái nhà người ta."

Dọc đường từ sảnh cửa hàng đi đến chỗ đậu xe, hai người không ai nói với ai câu nào.

Cho tới lúc lão Dương xuống xe, hết sức ngạc nhiên hô "A, Ngô đại thiếu gia", Ngô Diệc Phàm đi về phía trước, không để lão Dương mở cửa sau xe mà tự mình làm: "Dương thúc, đã lâu không gặp."

"Về đi." Trương gia ngồi vào trong xe.

Trước khi cửa xe đóng lại.

"Thúc thúc."

Ông nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sau này, ta sẽ giúp Nghệ Hưng quản lý tốt sòng bạc, con không cần bận tâm nữa."

Hết Chương 28 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro