🥀Chương 02: Không cho chạm vào?🥀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Nhỏ

Beta: Đào Nhỏ

Cô gái trong giấc mơ hai má ửng hồng, ngón chân thanh tú trắng nõn mềm mại, móng tay nhỏ nhắn màu hồng nhạt như cánh hoa hải đường, đẹp đến mức khiến người đàn ông trước mặt phải sững sờ.

Cô gái nhỏ như đang cố ý câu hồn người đàn ông, tuy ở thế chủ động nhưng hành động lại vô cùng vụng về. Có thể thấy đây là lần đầu tiên cô làm một việc táo bạo như vậy, đôi mắt ngập nước hơi đỏ lên vì ngại ngùng. Cô không thể thuyết phục bản thân tiến thêm bước nữa.

Người đàn ông này yêu cô đến tận xương tủy, loại cám dỗ này khiến anh không thể chịu được bao lâu. Thấy cô không chơi được nữa, anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên ngón chân rồi ôm lấy vòng eo mềm mại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô.

Lúc này, Lương Tri nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông phía trước, ánh mắt thâm thúy xen lẫn dục vọng chiếm hữu, khuôn mặt thanh tú, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khóe miệng nhếch lên, quai hàm đẹp như tạc, bờ vai rộng, dáng người cao ráo, là một dáng vẻ đẹp trai cô chưa từng gặp bao giờ.

Nhưng bây giờ, người đàn ông đẹp trai như vậy lại đang không ngừng ôm cô, hôn cô, không ngừng đòi hỏi, cướp đoạt, không ngừng lưu luyến. Hai người triền miên không dứt.

Dù chỉ là giấc mơ nhưng khuôn mặt Lương Tri vẫn đỏ bừng.

Hiện tại, cô đã mất đi ký ức vài năm qua và trở thành một con thỏ trắng thuần khiết. Cô ngủ không yên giấc, giật mình tỉnh dậy.

Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ tràn vào phòng qua tấm màn che, càng làm không gian thêm thoáng đãng.

Cô gái trên giường đỏ mặt. Cho dù đã tỉnh lại từ trong mộng, tim cô vẫn đập thình thịch. Cô khẽ cắn môi, gương mặt vừa thẹn thùng vừa lo lắng, vội vùi thân thể nhỏ nhắn của mình vào trong tấm chăn mềm mại. Cô dặn lòng không nghĩ nữa, mau quên đi.

Nhưng hiện thực không như cô mong muốn.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài bước vào.

Nghe thấy tiếng động, Lương Tri chậm rãi thò cái đầu nhỏ ra, lúc đầu còn chưa nhìn rõ mặt người đàn ông bước vào, nhưng khi người đó đến gần, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh.

Khuôn mặt này... là khuôn mặt của người đàn ông trong mộng vừa rồi mà!!! Lương Tri vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, muốn đào một cái hố chôn mình ngay lập tức. Cô quay người lại, kéo chăn qua đỉnh đầu che khuôn mặt đỏ như máu của mình.

Cô gái nhỏ quấn chăn bông nhưng vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông đang đi về phía mình.

Tim cô đập "thình thịch, thình thịch", càng ngày càng lo lắng, mặt đỏ bừng vì ngạt thở. Cô ôm tim, nhỏ giọng bảo nó đừng nhảy nữa không lát nữa anh sẽ nghe thấy bây giờ.

Đôi mắt đen của Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên giường, khuôn mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi cô mất trí nhớ. Trong lòng anh nhớ tới lời cảnh báo của Lục Tùy, giấu đi mặt biến thái của mình, anh muốn cùng cô bắt đầu lại một lần nữa. Tốt hơn hết là để cô dần dần tiếp nhận anh, ở bên anh.

Anh siết chặt lòng bàn tay, kìm nén cảm giác bồn chồn khó giải thích trong người, đưa tay đặt hai hộp đồ tráng miệng lên chiếc bàn cạnh giường.

Hương thơm bánh kem lướt qua mũi Lương Tri.

Cô gái nhỏ trên giường động đậy, người đàn ông khẽ cười hỏi: "Trong nhà vừa mới làm, không ăn sao?"

Ai có thể chịu được cái hương thơm này chứ???? Lương Tri vô vọng vùng vẫy nửa giây, sau đó lập giương vũ khí đầu hàng. Giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trong chăn: "Ăn chứ..."

Sau bao nhiêu ngày, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

Tuy nhiên, nụ cười này chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất không dấu vết.

Cô gái từ từ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra. Khi cô nhìn vào ánh mắt Phó Kính Thâm, cảm giác áp bức toát ra người anh khiến cô co người lại.

Lương Tri nhìn kỹ lại, người đàn ông cao ráo, ăn mặc tỉ mỉ, cả người toát ra vẻ giàu có, hoàn toàn khác với một sinh viên đại học nghèo như cô.

Phó Kính Thâm nhìn khuôn mặt cô gái đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù anh đã rất kiềm chế, nhưng ham muốn chiếm hữu mà anh vô thức bộc lộ ra vẫn rất mạnh.

Ngay cả một cử động nhỏ của cô cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Phó Kính Thâm. Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại.

Vẻ mặt đó càng làm cho Lương Tri sợ. Cô không thể ngờ người đàn ông lạnh lùng trước mặt lại chính là người chồng đã kết hôn ba năm của cô. Cô thật không thể hiểu nổi tại sao ba năm trước mình lại kết hôn với anh ta cơ chứ.

Phó Kính Thâm cười tự giễu, khóe miệng giật giật. Anh vươn tay cầm món tráng miệng vừa mang tới, mở ra rồi đưa cho cô gái ngồi trên giường: "Tri Tri, trong nhà mới làm theo khẩu vị trước đây của em, nhưng hiện tại em mất trí nhớ, không biết ăn có quen không".

Trước đây, Lương Tri thích nhất những thứ nhỏ nhắn, tinh tế và ngọt ngào như vậy. Phó Kính Thâm vô cùng yêu cô, lại lo lắng việc nấu nướng bên ngoài mất vệ sinh nên đã đặc biệt mời một đầu bếp bánh ngọt chuyên nghiệp từ Pháp đến phục vụ riêng cho Lương Tri.

Trong ba năm qua, anh đã lo lắng cho cô rất nhiều, tuy cô không thích anh nhưng vẫn vô cùng cảm kích những điều anh đã làm cho cô.

Vào ngày hai người gặp lại sau khi cô mất trí nhớ, Phó Kính Thâm lấy sở thích này ra để lấy lòng cô, ích kỷ hy vọng cô sẽ không còn sợ hãi và chán ghét mình như trước nữa.

Nhưng mà yêu một người thì rất khó để kiềm chế bản thân mình.

Lương Tri yên lặng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Phó Kính Thâm, cẩn thận vươn tay cầm lấy chiếc bánh nhỏ, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi há miệng cắn từng miếng nhỏ.

Lương Tri cúi đầu, cố gắng nghiêm túc ăn uống, nhưng hàng lông mi run rẩy đã bán đứng cô mất rồi.

Màu trắng ngần của kem dính trên đôi môi hồng hào, đầu lưỡi mềm mại vô thức vươn ra liếm lấy nó.

Nhìn vào đôi môi cùng đầu lưỡi mềm mại ấy, anh nhướng mày, không tự chủ được mà đưa tay về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Bàn tay to lớn chưa kịp chạm tới, Lương Tri lập tức cứng người, nghiêng đầu cúi gằm mặt xuống, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.

Người đàn ông cười nhẹ, trong lòng chợt lạnh, trầm giọng hỏi: "Không cho chạm vào sao?"

"Dạ, xin lỗi, tiên sinh..."

"Phó Kính Thâm."

"Xin lỗi, Phó tiên sinh."

"..."

Dù thế nào thì anh cũng là chồng của cô, thường ngày anh sắp xếp cuộc sống của cô rất chu đáo, ngay cả những việc nhỏ như chọn món tráng miệng cũng được anh quan tâm vô cùng. Dì Lâm thường nói với cô rằng chồng cô rất yêu cô, cưng chiều cô. Lương Tri tuy rằng không nhớ ra, nhưng cô vẫn rất cảm kích. Hiện tại cô không cho anh chạm vào mình, cũng là vì cô đang áy náy.

Phó Kính Thâm từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lương Tri, từng biểu hiện nhỏ của cô đều thu vào mắt anh. Người đàn ông kéo khóe miệng lạnh lùng, đến cuối cùng anh vẫn thực hiện hành động lúc nãy chưa hoàn thành. Anh vươn tay vuốt ve khóe miệng cô, nhẹ nhàng lau sạch chút kem còn sót lại trên đó.

Lòng bàn tay của người đàn ông dày và thô ráp, không mềm mại như Lương Tri. Cái chạm kỳ lạ khiến cô nín thở, từ cổ lên má ửng hồng, cuối cùng đến cả vành tai cũng nóng lên.

"Ăn xong nhớ nghỉ ngơi thật tốt." Sau khi rút tay lại, anh thấp giọng nói rồi xoay người định rời đi.

Trải qua hơn 20 năm, cô lại quên mất chồng mình, hôm nay còn không cho anh sắc mặt tốt. Trong lòng cảm thấy có lỗi, Lương Tri không khỏi thốt lên: "Phó... Phó tiên sinh, anh phải về nhà sao...?"

"Về nhà?"

Trong thương giới, Phó tiên sinh luôn hành động tỉnh táo và dứt khoát khiến đối phương run sợ, nhưng chỉ vì nghe một từ "nhà" thốt ra từ miệng cô, anh lại sững sờ một lúc. Trước đây nhà họ Phó là nơi cô ghét nhất, cô chỉ muốn trốn khỏi đó thôi, nhưng lúc này cô lại thận trọng hỏi anh có phải là đang chuẩn bị về nhà không.

Dù biết cô đã quên đi quá khứ nhưng sự dịu dàng của cô vẫn khiến trái tim lạnh giá của Phó Kính Thâm ấm lên.

Phó Kính Thâm dừng lại, trầm mặc quay lại cười với cô: "Còn chưa về nhà được, gần đây công ty có rất nhiều việc, mấy ngày nữa em có thể xuất viện rồi."

Lương Tri cực kỳ thành thật, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."

Ngay cả dì Lâm đứng bên cạnh cũng phải thở dài. Sau khi mất trí nhớ, cô thật sự rất ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, làm người ta cực kỳ yêu thích.

Mãi cho đến khi Phó Kính Thâm quay người rời đi, Lương Tri mới dám ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt ngượng ngùng dán vào bóng lưng của anh, cẩn thận quan sát.

Cô không biết rằng người đàn ông tuy bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi cửa phòng nhưng trong lòng vô cùng lưu luyến, không muốn rời đi. Anh cong chân lười biếng dựa vào tường, cách cô một cánh cửa.

Điện thoại trong túi quần liên tục rung lên, Phó Kính Thâm nhíu mày, lấy điện thoại ra. Ngay khi điện thoại vừa kết nối, anh đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Lục Tùy ở đầu dây bên kia: "Phó tiên sinh! Tôi xin anh, đừng đi tới đó gặp cô ấy, trước hết anh hãy chịu đựng đi! Quá khứ khó mà quên được, đừng để cô ấy sợ anh thêm lần nữa..."

Con ngươi của Phó Kính Thâm đen nhánh, không nhìn ra cảm xúc, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Lương Tri vừa rồi. Anh không còn tâm trí để tiếp tục nghe Lục Tùy nói nữa, tay cầm điện thoại buông thõng xuống. Giọng nói của Lục Tùy vẫn vang vọng khắp hành lang, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy.

Người đàn ông lẳng lặng dựa vào nơi mà Lương Tri không nhìn thấy, giơ bàn tay vừa mới lau kem cho cô lên, trên ngón tay cái vẫn còn sót lại một chút màu trắng sữa, anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, khẽ cười rồi nhẹ nhàng đưa ngón tay vào miệng, liếm sạch từng chút một.

Hết chương 02

Đào muốn nói: Đào sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chap nên mọi người hãy ủng hộ Đào nheeeee ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt