🌷Chương 04: Lăn lộn🌷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Nhỏ

Beta: Đào Nhỏ

Phó Kính Thâm rốt cuộc vẫn không làm khó cô đến cùng.

Lương Tri co người, không dám ngẩng lên, hai tay khẩn trương áp vào lồng ngực rộng rãi của người đàn ông trước mặt. Người đàn ông nhìn cô vài giây, sau đó phát hiện cơ thể mình nổi lên phản ứng, ho khan hai tiếng che đi sự lúng túng. Đôi mắt trong suốt của cô thận trọng nhìn anh: "Nếu không thì lần sau... lần sau em làm món gì ngon cho anh ăn nhé?"

Cô gái nhỏ đơn thuần không biết rằng, người đàn ông trước mắt này chỉ muốn ăn cô ngay lập tức thôi!

Phó Kính Thâm hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại, đưa tay ra kéo dây an toàn của cô, rồi quay trở lại vị trí của mình.

Cũng may lúc này Lương Tri chỉ là một cô gái 18 tuổi ngây thơ nên không chú ý đến sự bối rối của anh. Thấy anh khởi động xe, không còn nhìn chằm chằm mình nữa, cô mặc định rằng anh đã đồng ý với lời đề nghị của mình.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Phó Kính Thâm không lên tiếng, cô cũng không dám phát ra tiếng động. Hai tay cô nắm lấy dây an toàn trên ngực, đầu cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm những ngón chân tinh tế của mình.

Chiếc Spyke màu đen đi qua con hẻm nhỏ này với tốc độ rùa bò, mãi mới ra khỏi đám đông ồn ào để lái xe ra đường chính. Khi đi qua quãng đường có ánh đèn vàng ấm áp, Lương Tri lưu luyến ngoái lại nhìn.

Vừa rồi cô hào hứng gọi mấy món, còn chưa kịp ăn thì đã bị người đàn ông bên cạnh bắt về rồi. TT

Lương Tri lặng lẽ nhìn Phó Kính Thâm bên ghế lái, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, lông mày hơi cau lại, giống như đang chịu đựng điều gì đó, có cười hay không thì anh cũng rất đáng sợ. Dù anh có đẹp trai thế nào đi nữa, Lương Tri vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô vừa thu hồi tầm mắt thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Kính Thâm: "Em muốn ăn thì xuất viện về nhà sẽ có người nấu cho em."

Lương Tri hơi kinh ngạc, anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao????

"A.... Dạ" Cô gái hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đáp lại.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi tiếp tục nói. "Cái gì mà Tiêu... Tiêu em vừa nói, anh không quen biết, càng không phải là người bao dưỡng cô ta. Đừng nghi ngờ như vậy, anh sẽ đau lòng."

Ngược lại, anh muốn làm chỗ dựa cho nữ minh tinh bên cạnh này, anh đã trao trọn trái tim cho cô, nhưng Lương Tri lại không muốn nhận.

Lương Tri sửng sốt, một lúc sau, gương mặt vốn đang sợ hãi lại bắt đầu nóng lên, không chỉ gương mặt mà nhiệt độ toàn thân cũng bắt đầu tăng dần. Lương Tri có chút khó thở.

Cô không có chút ký ức gì về chiếc xe này, nhưng theo bản năng, cô lần mò ổ điều khiển, cửa sổ từ từ mở ra. Chiếc xe thể thao lướt nhanh, gió đêm ngoài cửa sổ tràn vào trong xe làm tóc Lương Tri bị rối. Gió lạnh như băng tạt vào mặt làm cô cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, lo lắng gió sẽ làm cô lạnh, anh nâng cửa kính lên, không nói lời nào.

Lương Tri nín thở không dám nói, cũng không dám nghĩ đến những lời lúc nãy của anh.

Nhưng nhờ những lời nói khi nãy của Phó Kính Thâm, sự buồn bực khi thấy những bức ảnh kia đã biến mất không còn giấu vết.

Khi đến cửa bệnh viện, Lương Tri đã ngủ say, đầu dựa vào chiếc ghế êm ái, hàng mi cong cong khẽ rung, làn da trắng như tuyết. Khi Phó Kính Thâm lại gần, hơi thở thơm tho của cô bao quanh chóp mũi khiến đôi mắt anh tối sầm lại, hơi thở nặng nề.

Cô không biết mình đã đi bộ bao lâu. Sau khi bị Phó Kính Thâm bắt gặp, cô vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, nửa đêm hết khóc rồi cười, bao nhiêu tinh lực cũng dùng hết cả rồi. Sau những lời giải thích trịnh trọng của anh, mây đen trong lòng cô đã biến không còn dấu vết. Một lúc sau, cô ôm con gấu bông nhỏ không biết lấy từ đâu ra mà ngủ thiếp đi.

Lương Tri ngủ rất say, ngay cả khi Phó Kính Thâm ôm cô về phòng, cô cũng không tỉnh giấc.

Căn phòng được bật đèn sáng trưng, khi Phó Kính Thâm bước vào, người giúp việc và y tá muốn tới giúp nhưng anh từ chối.
Dì Lâm nhìn Phó Kính Thâm cẩn thận bế Lương Tri đặt lên giường, đắp chăn mỏng rồi đưa hai tay cô vào trong chăn. Anh ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân hơi sưng vì đi bộ của cô.

**

Sáng hôm sau, khi Lương Tri thức dậy, cô giật mình nhận ra có nhiều y tá đang chăm sóc mình hơn trước, nhưng không có một ai quen thuộc, ngay cả cô gái dạy cô chơi điện thoại cũng không biết đã bị điều đi đâu rồi.

Đêm qua cô ngủ rất sâu, lúc tỉnh dậy đã gần trưa, cô quấn chăn nằm trên giường một lúc rồi mới ngồi dậy.

Lương Tri còn chưa tỉnh hẳn, lười biếng nghiêng đầu nhìn chằm chằm bó hoa dì Lâm mới cắm.

Từ sau vụ tai nạn, phản ứng của cô có chút chậm chạp, có lẽ liên quan đến việc mất trí nhớ, mà trí nhớ của cô cũng không tốt lắm. Cô mơ màng nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm qua, nhưng chỉ nhớ rằng hình như cô đã đi một quãng đường rất dài. Cô sờ sờ bắp chân, không bị sưng, thậm chí còn không có cảm giác đau nhức, thật không thể tin được!

Dì Lâm vừa thay nước cho bình hoa xong thì thấy Lương Tri tỉnh dậy, bà kéo tấm rèm cửa sổ ra một chút, làm căn phòng sáng bừng lên. Dì nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lương Tri cũng đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, bà nhẹ nhàng nói, "Hôm quá lúc tiên sinh ôm phu nhân về, phu nhân đã ngủ rồi."

Lương Tri ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, dì Lâm nói thêm: "Sau khi tiên sinh đưa phu nhân về đã xoa bóp chân cho phu nhân cả đêm, đến rạng sáng ngài ấy mới dừng tay. Sáng này tiên sinh còn chưa ăn gì mà đã đến công ty rồi."

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lương Tri khẽ mở, miệng khẽ mấp máy nhưng không nói gì.

Một người đàn ông cao ngạo như Phó Kính Thâm, cả Càn thị này không biết có bao nhiêu thiên kim nhà giàu, minh tinh, người nổi tiếng nịnh nọt, tiếp cận anh. Vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện thức cả đêm xoa chân cho cô, chỉ vì lo hôm sau cô sẽ bị đau.

Lương Tri nhớ tới những gì người đàn ông nói đêm qua, một mình cô đã đủ giày vò anh đến thảm rồi.

Còn không phải sao, cô đã hại anh lăn lộn đến thê thảm rồi.

Cô gái nhỏ tốt bụng đột nhiên cảm thấy áy náy, đôi mắt to tròn nhìn dì Lâm bận rộn, rồi nhìn bắp chân thon thả của mình, chợt ngẩn ra.

Sự dịu dàng và tình yêu của người đàn ông dành cho Lương Tri là vô hạn, nhưng không có nghĩa là anh ta không tức giận chút nào về việc cô chạy ra ngoài một mình ngày hôm qua.

Rõ ràng là giận chó đánh mèo lên những người xung quanh cô mà.

Tất cả nhân viên y tế chăm sóc cô đều được thay thế. Buổi chiều, các bác sĩ và y tá đến khám bệnh lần cuối cho Lương Tri đều là những gương mặt mới, cô chưa thấy bao giờ.

Cô gái nhỏ sợ người lạ nên lộ ra một chút cẩn thận, không dám nói một lời, thành thật hợp tác với bác sĩ. Nhưng vẻ nhu thuận của cô khiến mấy vị bác sĩ mới run sợ, lo có điều gì đó không ổn. May mắn thay, kết quả xét nghiệm đều ổn, cô cũng có thể xuất viện rồi.

Không chỉ không bị làm sao, Lương Tri còn ăn uống rất tốt, sau vài ngày vô tư hết ăn rồi lại chơi, cô đã béo lên hai cân rồi.

Buổi chiều hôm Lương Tri xuất viện, Phó Kính Thâm không đến, Lương Tri cho rằng anh bận công việc, không có thời gian quản chuyện của cô nên cũng không để ý.

Tài xế lái xe đến đón, cô ngoan ngoãn theo dì Lâm trở về biệt thự nhà họ Phó.

Dọc đường đi, Lương Tri tò mò nhìn xung quanh. Cô ở bệnh viện đã lâu, lại mất ký ức mấy năm nay, nên đối với cô, mọi thứ xung quanh đều vô cùng mới mẻ.

Căn biệt thự này chính là nhà tân hôn mà Phó Kính Thâm đã chuẩn bị khi hai người kết hôn. Lúc đó anh ích kỷ muốn trói Lương Tri lại bên mình, không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài. Biết cô chưa từng học lái xe, anh cố ý xây biệt thự tư nhân trên lưng chừng núi, ô tô muốn vào đều phải khai báo.

Phó Kính Thâm vì muốn lấy lòng cô, không có gì không làm được, ngoại trừ việc không để cô rời đi, mọi thứ khác cô muốn anh đều sẽ đáp ứng.

Xe chầm chậm đi vào lưng chừng núi, những cánh đồng hoa bất tận màu hồng tím được bố trí tỉ mỉ thành nhiều kiểu. Trên cánh đồng hoa còn có những khu vui chơi thơ mộng và thú vị khác nhau.

Lương Tri bị khung cảnh bên ngoài làm cho hoa cả mắt, cho dù có bình tĩnh đến đâu thì cô vẫn chỉ là một cô gái 18 tuổi. 18 năm qua, cô chưa từng đến nơi nào đẹp như thế này, cô chỉ thấy chúng trên TV, thậm chí cảnh trong TV không thể sánh với nơi đây, "Đằng kia là đâu vậy? Công viên giải trí sao? Đẹp quá!"

Dì Lâm nhẹ nhàng nói: "Đó là công viên tiên sinh xây cho phu nhân".

Một thiên đường dành riêng cho Lương Tri.

Lương Tri ngạc nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt không một gợn sóng của dì Lâm, kinh ngạc không nói lên lời.

Sau này, Lương Tri thấy bao nhiêu chuyện khó tin hơn, cô không còn quá kinh ngạc nữa, ngay cả khi nhìn thấy biệt thự có khí chất giống tương tự Phó Kính Thâm, cô cũng chỉ âm thầm hít một hơi.

Khoảng sân trước biệt thự khiến cô không khỏi bật cười, nơi này không rộng rãi cao cấp mà chỉ đơn giản là vài khúc gỗ được buộc thành hàng rào lỏng lẻo, đất bên trong bị xới tung lên, bắp cải và hành lá được trồng bừa bãi. Có ai mà nghĩ chỗ này với toà nhà nguy nga kia có liên quan chứ.
Lương Tri ngây ngốc nhìn nơi này một lúc lâu, nhìn mãi cũng không nghĩ ra câu gì miêu tả "kiệt tác nghệ thuật" này. Cô cười, đôi mắt cong cong, cảm thán nói: "Dì Lâm, sở thích của Phó tiên sinh thật đặc biệt......"

Dì Lâm nhìn theo hướng cô đang nhìn, người phụ nữ bình thường không biểu lộ cảm xúc gì thì giờ cũng phải bật cười, "Phu nhân không nhớ sao, tiên sinh đã tự tay dựng một cái xích đu ở đây cho phu nhân, còn tự mình trồng hoa phu nhân yêu thích xung quanh nữa. Nhưng sáng hôm sau, phu nhân nói mình không thích, bắt tiên sinh phải nhổ tất cả hoa đi. Cũng không biết phu nhân lấy mấy hạt giống rau ở đâu mà trồng nữa. "

Dì Lâm nhìn khuôn mặt không tin tưởng của Lương Tri, không khỏi cười: "Dì không dám lừa phu nhân đâu."

Lương Tri không nhớ gì cả. Cô chạy tới hàng rào, cúi người cẩn thận cầm lấy một cái lá rau, giơ về hướng dì Lâm, "Con... Con trồng? "

Dì Lâm mỉm cười gật đầu.

Khi đó, Phó Kính Thâm đã dành nhiều ngày để tạo ra một thế giới nhỏ trong trái tim người con gái, mong rằng cô có thể nhìn những bông hoa này mà nhớ đến mặt tốt đẹp của anh, nhẹ nhàng đối xử, yêu anh hơn một chút.

Anh hao tâm tổn trí xây một chiếc lồng vàng xinh đẹp, chỉ mong cô yên lòng ở bên anh.

Nhưng Lương Tri tin rằng chỉ cần gây chuyện, Phó Kính Thâm sẽ cảm thấy mệt mỏi và để cô đi.

Khi cô nói muốn nhổ hết những bông hoa xinh đẹp kia, người đàn ông không có lấy một câu oán hận, anh chỉ cười và nói: "Tri Tri thật lợi hại, hành lá sẽ phát triển rất tốt."

Hết chương 04

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt