🏵️Chương 07: Đến công ty🏵️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Beta: Đào

Chu Tĩnh Hàng bị bộ dạng của Phó Kính Thâm doạ sợ.

Anh ta chưa làm gì mà, trước đây kể cả hai người họ có không giữ miệng, nữ minh tinh nào cũng nói qua, Phó Kính Thâm cũng chưa từng bày ra vẻ mặt này, anh ta cảm thấy có chút chột dạ, không dám chậm trễ, vội vàng mở điện thoại đưa cho Phó Kính Thâm.

"Thâm ca?" Chu Tĩnh Hàng hoảng sợ.

Ánh mắt của Phó Kính Thâm chỉ dừng lại trên tấm ảnh chụp Lương Tri vài giây, vẻ ngoài thanh tú dịu dàng đã in sâu vào tâm trí anh, trước đây anh thích nhất cái cổ thon và mềm mại của cô, cơ thể thiếu nữ non mềm, bình thường anh còn chưa dùng sức, trên cổ cô đã nổi vài vết đỏ khiến cô tức giận, ánh người đàn ông ảm đạm, lập tức đóng hình ảnh.

Đè nén suy nghĩ xuống, anh thản nhiên bấm xem bình luận, ngón tay trên màn hình dừng ở cái tên đầu tiên.

Hình như Tiêu Tâm Vũ là cái tên mà Lương Tri từng nói khi cô khóc lóc làm nũng trong xe đêm hôm đó. Phó Kính Thâm nhíu mày, ngước mắt liếc Chu Tĩnh Hàng một cái, khiến anh ta suýt nữa tè ra quần.

"Người phụ nữ này là ai?" Phó Kính Thâm mở miệng hỏi, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Nhưng Chu Tĩnh Hàng không nghe ra giọng điệu ấy, liếc mắt thăm dò Phó Kính Thâm. Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó, hóa ra Thâm ca có hứng thú với Tiêu Tâm Vũ, mồ hôi lạnh vừa tuôn ra lập tức dừng lại: "Là Tiêu Tâm Vũ, một diễn viên mới nổi tiếng gần đây, cũng là nghệ sĩ của giải trí Cự Ảnh, cùng công ty với Lương Tri."

Phó Kính Thâm nhướng mày, Chu Tĩnh Hàng cho rằng anh không biết Lương Tri, cố ý nói thêm một câu: "Lương Tri là cô gái bên trên..."

Phó Kính Thâm không nói gì, uể oải gật đầu, "Lát nữa gửi tư liệu cô ta cho tôi."

Chu Tĩnh Hàng nghe vậy ngẩn người, một lúc sau thay bằng vẻ mặt ái muội, "Thâm ca, anh có hứng thú với Tiêu Tâm Vũ phải không? Anh phải nói sớm chứ, làm em giật cả mình." Anh ta mỉm cười, dáng vẻ lưu manh lại gần Phó Kính Thâm," Thâm ca, em nghe nói cô gái này không thuần khiết như vẻ ngoài đâu, sẽ có chuyện cho xem."

Phó Kính Thâm nhếch khóe miệng, rất phối hợp làm ra vẻ mặt hứng thú.

Nhìn thấy anh như vậy, Chu Tĩnh Hàng càng thêm hưng phấn, vỗ vỗ ngực cam đoan: "Hôm nào anh em mang người đến cho anh chơi."

Phó Kính Thâm khẽ cười, bộ dạng coi như ngầm đồng ý, thản nhiên ném điện thoại vào tay Chu Tĩnh Hàng, nhưng nụ cười trên mặt lại không có chút ấm áp nào.

Lúc Chu Tĩnh Hàng và Sở Cựu chuẩn bị rời đi thì có người gõ cửa.

Người bước vào là trợ lý riêng của Phó Kính Thâm - Từ Cải, anh ta cúi người lịch sự chào hai vị thiếu gia, sau đó nghiêng người thì thầm bên tai Phó Kính Thâm: "Phó tổng, dì Lâm nói tiểu thư đang đến đây."

Là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Kính Thâm, Từ Cải dĩ nhiên là biết về sự tồn tại của Lương Tri, nhưng cô không muốn anh gọi là "phu nhân", sau khi Phó Kính Thâm ngầm đồng ý, anh ngoan ngoãn sửa miệng gọi "tiểu thư".

Phó Kính Thâm đương nhiên biết "tiểu thư" trong miệng thư ký là ai, nghe thấy cô đang đến, ánh mắt anh trầm xuống, tần suất hô hấp trong nháy mắt trở nên lạc nhịp.

**

Tiết trời đang dần vào hè, bên ngoài nắng chói chang.

Lần này Lương Tri rất ngoan, vì không muốn lên hot search lần nữa nên cô đã nhờ dì Lâm tìm giúp kính râm, khẩu trang và mũ, trang bị kĩ càng, không ai có thể nhận ra.

Đến gần trưa, cô thay chiếc áo phông trắng cùng với váy ngắn màu đen, trông vừa thanh thuần vừa tràn đầy năng lượng.

Cô không khác gì một thiếu nữ mười tám tuổi, thậm chí với khuôn mặt xinh đẹp này, trông cô còn trẻ hơn thế.

Dì Lâm đã chuẩn bị tốt bữa trưa để cô mang cho Phó Kính Thâm, một hộp cách nhiệt sáu tầng gồm bốn món ăn và một món canh. Hơn nữa, bà còn làm phần ăn cho hai người, để vợ chồng tiên sinh và phu nhân có một bữa ăn ngon cùng nhau.

Lương Tri cầm đồ lên xe, khi xe đi được lưng chừng núi, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng mãnh liệt.

Thời điểm đến trước cửa Phó thị, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một toà nhà cao chót vót, rất có khí thế, lực uy hiếp mạnh mẽ, giống như nhìn thấy Phó Kính Thâm vậy. Tài xế đưa cô đến thang máy chuyên dụng rồi mới rời đi. Mặc dù mỗi nhân viên xung quanh đều tò mò nhưng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, ai cũng cố giữ bình tĩnh, không dám nhìn trộm cô.

Chu Tĩnh Hàng cùng Sở Cựu bị Phó Kính Thâm đuổi đến cửa thang máy, hai người tràn đầy hiếu kỳ, tò mò đến mức không muốn rời đi. Nhưng họ không phải đối thủ của Phó Kính Thâm, ba lần bảy lượt bị đuổi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy con số thang máy chuyên dụng bên cạnh không ngừng tăng lên.

Chu Tĩnh Hàng không cam tâm: "Thâm ca!! Là tiểu thư nhà nào! Cho em gặp với, nhìn qua một chút cũng được?"

"Gặp mẹ mày." Người đàn ông chế nhạo, tùy ý mở cửa thang máy bên cạnh, đá cả hai người vào.

"Chết tiệt! Thâm ca, anh quá độc ác!" Một giây trước khi giọng nói Chu Tĩnh Hàng biến mất, anh ta vẫn cố gắng nhìn qua cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại, một cô gái đeo kính râm cùng khẩu trang, mặc một chiếc váy ngắn màu đen bước ra từ thang máy bên cạnh, vóc dáng đẹp kinh người.

Dường như đuôi tóc còn có chút xanh sẫm, tim gan Chu Tĩnh Hàng cồn cào, quay sang nói với Sở Cựu: "Mẹ nó! Dáng người quá đẹp!"

Sở Cựu gõ mạnh vào sau đầu anh ta: "Người phụ nữ của Thâm ca, tiểu tử cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Không nghĩ tới, không nghĩ tới, tao chỉ đang đoán xem là ai thôi. Mày nói xem có phải Tiêu Tâm Vũ không?"

Sở Cựu lười để ý: "Tiêu Tâm Vũ cũng không đẹp như vậy..."

Chu Tĩnh Hàng cao hứng: "Đánh cược không, chắc chắn là Tiêu Tâm Vũ. Nếu thua, mày phải nhường mảnh đất phía tây cho tao."

Sở Cựu liếc anh ta một cái: "Ngu ngốc."

Lương Tri vừa bước ra cửa thang máy đã thấy Phó Kính Thâm đứng phía trước.

Đầu óc Phó Kính Thâm không đơn thuần như Lương Tri, anh vất vả lắm mới kìm nén được khao khát muốn đi gặp cô, trước đây cô hận không thể vĩnh viễn thoát khỏi anh, vậy mà hiện tại lại tự đưa mình đến cửa, đây cũng không phải chuyện tốt gì.

Những lần trước cô chủ động lấy lòng, mục đích cuối cùng vẫn là rời khỏi anh, người đàn ông nghĩ đến đây sắc mặt trầm đi vài phần, thậm chí anh còn sợ cô đã khôi phục trí nhớ, nóng lòng muốn đến công ty ngả bài với anh.

Lương Tri không ngờ rằng Phó Kính Thâm sẽ ra đón cô. Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, khuy măng sét trên cổ tay sáng lấp lánh, trông vừa đẹp vừa sang trọng. Anh khẽ mím môi, khi không cười trông khá hung dữ, có vẻ anh không hài lòng khi cô tự tiện đến đây.

Lương Tri cảm thấy vô cùng áy náy, tim đập rất nhanh. Cô đột nhiên hối hận vì đã đến đây, nhưng bây giờ dù có hối hận thế nào thì cũng đã quá muộn rồi.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ cô gái trong chiếc áo phông trắng cùng chân váy đen tràn đầy hơi thở học sinh, tay phải căng thẳng kéo gấu váy, lộ ra vẻ bất an. Anh lập tức nhận ra ký ức của cô vẫn dừng ở ba năm trước, sau khi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh che giấu hàn khí xung quanh, hoá trang thành người đàn ông nho nhã để cô không sợ.

"Em không ra ngoài sao?" Phó Kính Thâm hỏi.

Cô chưa kịp trả lời thì anh đã đưa tay kéo cô ra ngoài, bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một tay anh cầm hộp cơm, tay còn lại nắm chặt tay cô.

Phó Kính Thâm đau lòng vì để cô mang nhiều đồ lên đây như vậy, đôi bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô, "Nặng không?"

"Không... Không nặng..."

Lương Tri cùng anh sóng vai bước vào bên trong. Mặc dù cô gái không lùn nhưng người đàn ông lại quá cao, khó khăn lắm cô mới cao đến ngực anh nên khi đứng bên cạnh, trông cô đặc biệt nhỏ xinh. Nhiệt độ ở lòng bàn tay không ngừng truyền đến, Lương Tri ngượng ngùng rụt tay về, nhưng người đàn ông bên cạnh dường như không muốn chiều theo ý cô, bàn tay to lớn siết tay cô chặt hơn.

Phó Kính Thâm nghiêng đầu nhìn cô, Lương Tri cúi đầu, lông tơ trên dái tai mềm mại trông đặc biệt đáng yêu, vành tai hơi đỏ lên, một câu cũng không dám nói. Khoé miệng Phó Kính Thâm cong cong, anh cầm tay dắt cô vào trong văn phòng.

Vừa bước vào trong phòng, người đàn ông dùng tay khóa trái cửa lại, một tiếng "cạch" khiến Lương Chí Vỹ rụt rụt người lại.

Xuyên qua kính râm có thể thấy một đôi mắt hạnh trong suốt và tinh khiết, tròng kính đen phản chiếu hình dáng của người đàn ông đang đến gần.

Anh thản nhiên đặt hộp cách nhiệt lên bàn làm việc, Lương Tri ngẩn người nhìn anh, khẩn trương đến quên mất việc cởi bỏ kính cùng khẩu trang trên mặt, nhưng những chuyện nhỏ như vậy hiển nhiên không cần cô phải vất vả.

Phó Kính Thâm đưa tay nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt ngấn nước, bàn tay to lớn tiếp tục chạm vào vành tai mềm mại, móc nhẹ, chiếc khẩu trang cũng được cởi ra, lộ ra đôi môi hồng hào mềm mại. Ánh mắt anh lập tức ảm đạm, ngón tay không kiềm chế được nhẹ nhàng xoa cánh môi mềm mại kia, như thể một giây tiếp theo, anh sẽ ăn cô vào bụng.

Lương Tri căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, chiếc lưỡi nhỏ vô thức vươn ra liếm liếm môi, hầu kết Phó Kính Thâm giật giật, anh hít một hơi thật sâu.

"Phó tiên sinh?"

Một tiếng "Phó tiên sinh" của Lương Tri đã kéo lý trí Phó Kính Thâm trở về, anh cong môi đặt tay xuống, giọng nói trầm khàn quyến rũ, "Đến thăm anh sao?"

Mặt Lương Tri đỏ bừng, cô thật sự không ngờ anh lại hỏi một câu như vậy: "Không... Không phải..."

Thấy Phó Kính Thâm nghiền ngẫm mỉm cười nhìn mình, cô khẩn trương đến mức quên mất mục đích đến đây. Cô chạy đến bàn làm việc né tránh ánh mắt của anh, bộ dạng nhu thuận đáng yêu: "Ăn cơm trước đi... Dì Lâm nói anh bị đau dạ dày...."

Khoảnh khắc cô chạy qua qua anh, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của cô gái.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, mẹ nó ai muốn ăn cơm chứ, giờ anh chỉ muốn ăn cô ngay lập tức thôi!

Hết chương 07

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt