☘️Chương 15: Phòng nghỉ☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Beta: Đào

“Cô ấy đến bao lâu rồi?” Phó Kính Thâm ra khỏi phòng họp, bước chân vội vã.

Từ Cải đi phía sau anh dừng lại, một lúc sau mới nói thật: “Hơn nửa tiếng ạ.”

Phó Kính Thâm nhíu mày nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng, lộ rõ vẻ trách cứ.

Từ Cải nuốt nước bọt, chột dạ bổ sung: “Phu nhân nói không muốn quấy rầy cuộc họp, cho nên bảo tôi đừng thông báo cho ngài…”

Phó Kính Thâm thu lại nét mặt, cũng không làm khó anh ta nữa. Nghĩ đến việc Lương Tri một mình đợi anh trong văn phòng, mà anh lại lãng phí khoảng thời gian hiếm hoi hai người có thể ở bên nhau, ngồi nghe báo cáo dài ngoằng vô dụng, đối mặt với mấy lão cổ đông không có thành tựu gì, trong lòng dâng lên chút phiền muộn. Đến khi bước vào cửa văn phòng, anh trầm giọng phân phó: “Nếu sau này phu nhân có tới đây thì phải nói cho tôi biết ngay lập tức, cho dù lúc đó tôi có đang làm đi nữa.”

Tuy rằng chính anh cũng không xác định được liệu Lương Tri còn có lần nào chủ động đến thăm anh nữa không, rốt cuộc thì chuyến này cũng là anh có tư tâm đi lừa con gái nhà người ta đến đây.

“Dạ.” Từ Cải thành thật trả lời.

Phó Kính Thâm vừa mở cửa đi vào liền thấy một thân hình nhỏ nhắn co lại một chỗ trên góc ghế sô pha rộng lớn.

Chiếc gối sẫm màu được ôm trước ngực, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, chiếc váy màu xám nhạt xoã ra.

Mặc dù cô đang mặc đồ tông màu lạnh, nhưng toàn thân lại toả ra ấm áp, càng làm tăng thêm màu sắc cho văn phòng vốn lạnh lẽ không có gì nổi bật của Phó Kính Thâm.

Người đàn ông cẩn thận đóng cửa văn phòng, bước chân chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu mỹ nhân đang ngủ trên sô pha.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Tri, bóng dáng cao lớn đổ xuống, bao phủ cả người cô.

Từ Cải dẫn cô vào rồi để cô một mình trong phòng làm việc, cô liền cởi chiếc áo khoác mỏng kia ra. Lúc này, chiếc áo kia được cô đặt trên ghế sô pha, cánh tay trắng nõn mảnh mai cứ như vậy lộ ra bên ngoài.

Phó Kính Thâm nhìn một lát, khóe môi cong cong.

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc gối Lương Tri ôm ra, trên gối vẫn còn vương hương thơm của cô, Phó Kính Thâm cúi người, một tay đặt lên lưng cô, định ôm tiểu mỹ nhân vào phòng nghỉ.

Nhưng khi lòng bàn tay chạm vào tấm lưng mịn màng của cô, cơ thể Phó Kính Thâm lập tức căng cứng, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể, người đàn ông nín thở, như thể đang chạm vào một bảo vật quý giá.

Cô gái nhỏ ngủ say, lông mi cong vút, mềm mại che vùng dưới mắt, hơi thở đều đều mang theo hương thơm ngọt ngào.

Người đàn ông đưa hai tay ôm người đang ngủ trên ghế sô pha vào lòng. Có lẽ vì mất trọng lượng, cô gái giật mình, mơ mơ màng màng đưa đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo sơ mi thẳng tắp của Phó Kính Thâm, sợ mình ngã xuống, vô thức cọ cọ vào lồng ngực anh.

Giữa trưa, Phó Kính Thâm bị mấy công việc phức tạp kia chọc cho tức giận giờ lập tức bị dập tắt, ngược lại biến thành người tràn đầy nhu tình.

Anh ôm chặt cô vào lòng, lông mi đen nhánh của Lương Tri khẽ run, đôi mắt khẽ mở, nhưng nhìn bộ dạng mơ màng kia, cô thật sự không hoàn toàn tỉnh.

Phó Kính Thâm cố tình nói nhẹ nhàng hơn, khóe môi cong cong, giễu cợt cô: “Vật nhỏ này từ đâu ra mà lá gan lớn như vậy, lại dám ngủ ở văn phòng tổng giám đốc Phó thị?”

Lương Tri hiển nhiên không phản ứng kịp, chỉ ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt quanh chóp mũi, giọng nói bên tai cũng khá quen thuộc, cô gái nhỏ cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng phát ra âm thanh ngọt ngào: “Dạ……?”

Phó Kính Thâm cười khẽ, bàn tay to lớn ôm cô vào lòng rồi đi về phía cầu thang dẫn đến phòng nghỉ.

Vừa đi được vài bước lại nghe thấy cô gái trong lòng phát ra giọng nói mềm mại, có vẻ lúc này cô tỉnh hơn nhiều rồi, thanh âm còn mang theo chút ngượng ngùng: “Phó tiên sinh…? “

“Ừ.” Phó Kính Thâm cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt đầy ý cười: “Còn buồn ngủ không?

Lương Tri vô thức gật đầu, sau đó chợt nhớ ra mình còn nhiệm vụ đến giao áo vest cho anh, làm sao lại ngủ quên mất rồi! Cô lắc lắc đầu, mái tóc xù cọ vào lồng ngực Phó Kính Thâm khiến anh có chút ngứa.

Một lúc sau cô mới kịp phản ứng, hình như cô đang ở trong vòng tay của một người đàn ông, mặc dù cô gái nhỏ vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẫn hơi hơi cố gắng giãy dụa muốn xuống. Phó Kính Thâm làm sao có thể cho cô cơ hội này được, bàn tay ôm cô càng chặt hơn.

“Mệt thì ngủ thêm một lát đi.” Anh bồng cô vào phòng nghỉ trên lầu, mở cửa đi vào, rèm cửa vẫn chưa mở ra, bên trong tối đen như mực, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Khi thân thể tiếp xúc với chiếc giường lớn mềm mại, Lương Tri cảm thấy càng buồn ngủ hơn, nhưng cô vẫn nhớ mục đích tới đây, cố gắng chống đỡ, mềm mại nói: “Em mang áo của anh đến rồi, đang để trên ghế sô pha.”

Phó Kính Thâm đắp chăn cho cô, cúi người lại gần, giọng nói đầy từ tính: “Cảm ơn Phó phu nhân.”

“Dạ…” Lương Tri nằm trên chiếc giường mềm mại, cong cong khoé miệng, mặc cho Phó Kính Thâm đặt cô ở đây, giờ phút này cô rất tin tưởng anh. Khi có anh ở bên, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng an toàn, như thể nhớ ra điều gì đó, cô vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra nhẹ nhàng kéo cổ tay áo Phó Kính Thâm.

Người đàn ông nhướng mày, hiểu ý cúi đầu, ghé sát tai vào, chỉ nghe thấy cô nhu thuận nói: “Phó tiên sinh, em mua trà sữa, để trên bàn làm việc, cho anh.”

Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng, dáng vẻ đáng yêu đến mức tim gan anh run lên, Phó Kính Thâm không nhịn được vươn tay nhéo nhéo đôi má non nớt của cô, bật cười: “Cảm ơn bảo bối.”

Nhưng mà hình như cô không nghe thấy tiếng “bảo bối” cuối cùng của anh, cô gái nhỏ bị chăn che kín, không có chút phản ứng nào.

Phó Kính Thâm đứng bên giường nhìn cô một lúc lâu rồi thì thầm: “Bảo bối ngủ ngon, họp xong anh sẽ đưa em đi ăn tối, được không?”

Vật nhỏ lên trên giường khẽ nhúc nhích nhưng không cho anh phản ứng gì, một lúc sau tự nhiên xoay người lại, tìm một tư thế nằm nghiêng thoải mái, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.

Chăn bông Phó Kính Thâm vừa đắp cho cô rơi sang một bên, để lộ ra tấm lưng trắng nõn. Con ngươi người đàn ông phía sau lập tức tối sầm, anh đứng đó nhìn hồi lâu.

Hầu kết lên xuống, anh nhẹ nhàng thăm dò: “Tri Tri?”

“Ưm…” Tiểu mỹ nhân trên giường đã ngủ say.

Anh rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, hai tay áp bên cạnh cô, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng non mềm, cánh môi lành lạnh lập tức dán lên chiếc cổ thon dài. Cô vừa uống trà sữa, hiện tại trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào, người đàn ông không nhịn được hôn lên cái cổ yêu kiều ấy, khàn khàn nói nhỏ: “Tri Tri, Tri Tri? Anh yêu em…”

Cô gái không đáp, một lúc lâu sau Phó Kính Thâm mới đứng dậy, mím môi, đắp lại chăn cho cô, cô gái nhỏ ngây thơ trên giường cái gì cũng không biết.

Phó Kính Thâm trở lại phòng họp.

Mấy vị giám đốc nhận ra lần này Phó tổng đi vào, quần áo trước đây không chút cẩu thả giờ có hơi xộc xệch, khuôn mặt lạnh lùng cũng không nghiêm túc như vừa rồi nữa.

Anh cũng mang theo cốc trà sữa mà cô đã uống hết một phần ba.

Trên bàn có hai ly, một ly chưa mở, đó là cái Lương Tri đã nói là để lại cho anh.

Nhưng anh lại cầm cái ly có có cắm ống hút lên nhấp vài ngụm. Hình như… cùng một mùi với mùi trên người cô. Thật ngọt ngào!

Thần kỳ, thật sự quá mức thần kỳ.

Mấy giám đốc rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ khi tâm trạng Phó Kính Thâm còn tốt, báo cáo nốt phần còn lại.

Lúc này, người đàn ông không còn châm chọc mỉa mai người ta như trước mà chỉ thỉnh thoảng bày tỏ ý kiến của mình, khi gặp điều gì chưa đúng cần làm lại, anh cũng không tức giận mà thản nhiên cầm ly trà sữa lên uống vài ngụm, căn bản chẳng quan tâm đến mấy người kia.

Đến lần thứ ba Phó Kính Thâm nhìn đồng hồ, cuộc họp mới kết thúc.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Phó Kính Thâm nhắc nhở, ai ngờ đến ánh mắt anh còn không cho bọn họ, hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Đều đi về hết đi, về nhà ăn cơm sớm một chút.”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị tổng giám đốc mặt lạnh kia rời khỏi phòng họp, trước khi đi còn không quên lấy đi ly trà sữa đã uống gần hết.

Chu Tĩnh Hàng dựa theo lời hứa hẹn vừa rồi, cười lất pha lất phất: “Này này này đều đi với tôi đi. Đêm nay bản thiếu gia bao hết, đừng có lo lắng, không nghe thấy Phó thiếu cho mọi người về sớm ăn cơm sao? Thế nào? Muốn tăng ca à?”

Cả nhóm lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Phó Kính Thâm vô cùng quan tâm đến Lương Tri vẫn còn đang ngủ trong phòng nghỉ, không biết bây giờ cô đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh lại, chắc chắn lúc này cô rất đói, lại lo lắng cô tỉnh lại có về biệt thự luôn không, bởi vậy anh vội vàng kết thúc cuộc họp để về phòng nghỉ ở cùng cô.

Thời điểm anh đến văn phòng vừa hay nhìn thấy Lương Tri đang bước xuống cầu thang, tay nhỏ dụi dụi mắt. Cô mới đi được nửa đường thì thấy anh đẩy cửa bước vào, cô gái nhỏ khựng lại, dừng bước ở giữa cầu thang, ngượng ngùng nhìn anh.

Váy trên người cô có chút xộc xệch, Phó Kính Thâm đi tới chỗ cô, khóe miệng cong lên: “Dậy rồi à?”

Hai má Lương Tri hồng hồng, giương đôi mắt còn buồn ngủ nhìn anh, mềm mại gật đầu.

Cô từ từ đi xuống cầu thang, Phó Kính Thâm thản nhiên đặt lại cốc trà sữa xuống bàn.

Lương Tri lập tức phát hiện cái ly chưa mở vẫn còn nguyên, trong khi ly cô đã uống được một phần ba lại cạn sạch, cô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp xấu hổ: “Phó tiên sinh…”

“Sao vậy?”

“Cái đó… Em uống rồi mà…” Cô cho rằng anh không biết, muốn giải thích.

Phó Kính Thâm không kinh ngạc chút nào, anh nghiêng đầu cười cười, vẻ mặt đầy ý tứ nhìn cô: “Ừ, mùi vị không tệ, rất ngọt.”

Lương Tri cúi đầu, hai má nóng bừng, nhưng lại không thể nói được lời nào.

Người đàn ông cười khẽ, ôn như hỏi cô: “Có đói không?”

Lương Tri sửng sốt, sau đó cười nhẹ: “Không đói lắm ạ.”

“Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?”

“Dạ?”

Phó Kính Thâm thản nhiên đặt chiếc áo vest đang vắt trên khuỷu tay xuống ghế sô pha, đi tới ôm cô, cười xấu xa: “Đưa em đi hẹn hò.”

“…” Trái tim Lương Tri vừa bình tĩnh lại bắt đầu đập thình thịch.

Phó Kính Thâm nhìn mặt cô đỏ đến lợi hại, biết da mặt cô mỏng, nhưng anh vẫn cười nhẹ trêu chọc cô: “Không muốn đi?”

Lương Tri ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh chậm rãi nói: “Phó phu nhân quên cả anh mất rồi. Tốt xấu gì anh cũng nên đưa em đi chơi để bồi đắp Tình. Cảm. Vợ. Chồng…”

Hết chương 15

Đào: Đây là chap hôm qua Đào quên up.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt