🌊Chương 19: Thể lực (01)🌊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Beta: Đào

Càn thị căn bản là địa bàn của Phó Kính Thâm, máy bay trên trời tùy tiện rơi xuống một chỗ đều có thể là bất động sản của anh.

Chỗ hai người xem phim cách Phó thị không xa, Phó Kính Thâm có một căn hộ anh thường ở ở gần đó, nói là thường ở, cũng chỉ là so với mấy chỗ khác thì anh thường về đây hơn. Khi không về nhà, nếu không phải về biệt thự đối diện biệt thự Phó thị thì anh sẽ về đây.

Phó Kính Thâm từ sâu trong sương tủy đã chảy dòng máu tư bản, có tiền liền tùy hứng, sai sử người khác tuyệt đối không nương tay. Thời điểm này nhân viên văn phòng bình thường đã ngủ, hai người đứng ở ven đường, anh lấy điện thoại ra gọi cho Từ Cải, bảo người ta lái xe đến đón.

Lương Tri đứng chờ một bên, do dự một lát mới mở miệng hỏi anh: “Căn hộ cách đây có xa không ạ?”

Phó Kính Thâm rũ mắt nhìn cô, không biết ý cô là gì, chỉ cho rằng cô gái nhỏ mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, vẻ mặt anh dịu dàng, giọng điệu ấm áp: “Không xa, rất nhanh có thể về nhà rồi, đợi chút nữa Từ Cải sẽ đến đón chúng ta.”

Lương Tri nhìn anh bấm điện thoại, sau khi suy nghĩ, cô quyết định giật giật ống tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Nếu không còn xa nữa thì sao chúng ta không đi bộ về? Bây giờ muộn lắm rồi, mọi người đều đã ngủ, chúng ta không nên làm phiền anh ta như vậy.”

Phó Kính Thâm đã quen sai sử Từ Cải, căn bản là vô nhân tính, theo bản năng anh định nói: không phiền, lương ngàn vạn một năm không phải lấy không. Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, bàn tay vẫn đang nắm lấy áo anh, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có từng đấy, cơ hồ như làm trái tim anh hòa tan thành một vũng nước.

Thế này cần gì đi xe nữa, gió đêm hiu hiu, mỹ nữ ở bên, lại đúng lúc nửa đêm. Đúng là thời điểm tuyệt cmn vời!

Người đàn ông nhướng mày, thầm mắng mình sống 28 năm lại chịu thua dưới tay một cô gái nhỏ. Anh lập tức cúp điện thoại, cũng mặc kệ người ở đầu dây bên kia còn buồn ngủ mà phải dậy thay quần áo.

Khóe môi anh cong lên, Lương Tri ngẩn người nhìn anh. Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, khi không cười nhìn có chút đáng sợ, nhưng khi cười lên lại có thể khiến trái tim người ta đập rộn ràng. Chờ đến khi phản ứng lại, cô cuống quít rời mắt, tim đập rộn ràng, vội thu bàn tay đang nắm trên ống tay áo anh lại, không dám nhìn anh.

“Khẩn trương cái gì? Muốn nhìn thì cứ nhìn.” Người đàn ông cười khẽ, mắt nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ như nhìn thế nào cũng không đủ, ánh mắt nóng bỏng tràn đầy yêu thương.

Lương Tri nào phải đối thủ của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người đều không được tự nhiên: “Ai nha, đi mau đi mau, em buồn ngủ quá…”

Người đàn ông hưởng thụ bộ dạng làm nũng vô thức này của cô, đáy mắt toàn là ý cười.

Căn hộ nằm sau quảng trường, trên đường đi có rất ít người qua lại. Nhưng thành phố vào ban đêm vẫn vô cùng đẹp, ánh đèn lấp la lấp lánh.

Trong ký ức 18 năm của mình, Lương Tri là một đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn tuân theo nội quy của trường và lời dạy của cha, cô chưa bao giờ về nhà muộn thế này.

Cô cũng chưa bao giờ biết rằng, thành phố ban ngày bận rộn phức tạp, ban đêm lại thanh tĩnh đến mức khiến người ta càng thêm yêu thích.

Phó Kính Thâm đi bên cạnh Lương Tri, anh có thể cảm nhận được tâm trạng cô gái nhỏ đặc biệt tốt.

Cô vui, anh càng vui hơn.

Đôi mắt hạnh của Lương Tri cong cong, cô gái nhỏ ham chơi, con đường bằng phẳng không đi lại vung chân chạy đến cái vách ngăn cao hơn mặt đường vài chục centimet, cười hì hì dang hai tay bước đi trên đó. Phó Kính Thâm đi theo sau cô, ánh mắt luôn nhìn theo thiếu nữ xinh đẹp phía trước.

Anh rũ mắt cười, lại lo lắng rằng cô đi không vững nên vội bước lên bên cạnh, đưa hai tay để sau lưng cô, sẵn sàng tiếp lấy cô bất cứ lúc nào. Gương mặt người đàn ông nhu hoà, giọng nói trầm trầm: “Vui lắm sao?”

“Dạ.” Lương Tri gật gật đầu, trên đường không có ai nên cô không cần đeo khẩu trang, vì thế cô càng thoải mái hơn: “Thích ban đêm thanh vắng như vậy, cảm giác như toàn bộ thành phố đều thuộc về em, em cũng thuộc về toàn bộ thành phố.”

Cô gái cảm thán một phen, Phó Kính Thâm sủng nịch bật cười, bất quá anh cũng không nói gì.

Nếu cô muốn, anh có thể cho cô toàn bộ thành phố, nhưng cô không thể thuộc về thành phố, chỉ có thể thuộc về anh thôi.

Cô vừa đi vừa mỉm cười, đầu ngửa lên thưởng thức đêm khuya yên tĩnh. Cô chỉ biết tung tăng nhảy nhót mà không thèm để ý dưới chân, mỗi bước cô đi đều làm anh lo lắng. Dù vách ngăn không cao nhưng trái tim Phó Kính Thâm vẫn như treo trên dây, thật sự lo lắng cô sẽ ngã xuống, vì thế anh bá đạo nắm lấy tay cô, làm điểm tựa cho cô, dù cô có đi nhanh hay ngã xuống anh cũng có thể bảo hộ cô chu toàn.

Lương Tri không hề quan tâm, bàn tay nhỏ bé mềm mại kệ anh nắm lấy. Càng đi, từng toà nhà cao chọc trời càng hiện ra rõ ràng. Toà cao ốc hướng ra mặt đường, trên đỉnh treo một bảng quảng cáo. Người được in trên đó vô cùng quen mắt.

Lương Tri ngây ngốc nhìn chằm chằm một lúc, nhìn mãi mới nhận ra bản thân mình. Sau hot search Weibo lần trước, đây là lần thứ hai Lương Tri chân chính cảm nhận được bản thân thật sự đã là một minh tinh.

Mỹ nhân trong poster thanh thuần mềm mại, mái tóc cũng được làm tinh xảo, cô nín thở nhìn hồi lâu, càng nhìn càng đắc ý, lại có chút thẹn thùng.

Cô mềm mại nói: “Phó tiên sinh, em kìa!” Giọng nói mang theo chút phấn khích.

Ngón tay mảnh khảnh của Lương Tri chỉ vào tấm biển quảng cáo cách đó không xa, hai mắt sáng lấp lánh, Phó Kính Thâm nhìn về hướng cô chỉ, trên tấm biển quảng cáo khổng lồ kia chính là tâm can bảo bối của anh, anh gật gật đầu, “Ừ, vô cùng xinh đẹp.”

Được chồng khen, Lương Tri ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng không nhịn được mà mừng thầm. Cô cúi mắt, đôi môi anh đào phấn nộn cong cong.

Lại nhìn lên, trên tấm poster còn có một chú chó con màu trắng tinh đang nằm dưới chân cô gái, có điểm giống vật nhỏ cô vừa mua.

Lương Tri ngẩn người một hồi, chợt nhớ tới quả bóng nhỏ được Từ Cải đón đi trước đó còn chưa có tên, cô gái nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nói thanh thúy: “Phó tiên sinh.”

“Ừ?” Cô khó có khi chủ động gọi anh như vậy. Phó Kính Thâm nhướng mày, sủng nịch nhìn cô.

“Chúng ta đặt tên cho chú chó nhỏ mới mua chiều nay đi, nó còn chưa có tên.” Ánh mắt Lương Tri nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.

Phó Kính Thâm rũ mắt, anh kỳ thật không thích con súc sinh kia tí nào, ngoại trừ phân tán lực chú ý của Lương Tri ra, nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Nhưng nếu cùng Lương Tri đặt tên cho nó, ý nghĩa đương nhiên hoàn toàn bất đồng.

Trong quá khứ Lương Tri không bao giờ nguyện ý nghe anh nói, cô hận không thể khắp nơi chống đối hắn, nhưng hiện giờ cô thường xuyên nói đến hai chữ “chúng ta”, trái tim cứng rắn lạnh lùng của Phó thiếu Càn thị từ lâu đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù rồi.

Tuy nhiên việc đặt tên không phải việc anh am hiểu, nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, đến khi anh định nói ra vẫn là mấy từ khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười: “Con súc……… Tiểu gia hoả kia trắng nõn sạch sẽ, nếu không thì gọi là Tiểu Bạch đi?”

Hai mắt Lương Tri mở to, đôi môi mím chặt nghẹn cười, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn anh.

“Sao vậy? Không thích à?”

Tâm tư thiếu nữ thật khó đoán, dù là người ngày thường hô mưa gọi gió trên thương trường như Phó Kính Thâm cũng không đoán được ý cô. Anh cũng là lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên từ bỏ phương thức cưỡng đoạt, chân chính đi tìm hiểu nội tâm con gái.

“Muốn cười đừng nhịn, nhịn nhiều sẽ khó chịu.” Nhìn Lương Tri nghẹn cười đến mức mặt đỏ bừng, chính anh cũng không nhịn cười nổi.

Cô gái bên cạnh không phụ lòng mong đợi, tiếng cười ngọt ngào xông thẳng vào trái tim anh. Phó Kính Thâm đối xử với cô thật sự rất tốt, tốt đến mức lá gan cô càng lúc càng lớn, vì vậy cô cười nói: “Phó tiên sinh, anh là thiên tài lấy tên của thế kỷ trước à?”

Người đàn ông nhướng mày, nhìn cô hỏi: “Ý gì?”

Lương Tri dừng lại một chút, lặng lẽ nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo: “Dì Lâm nói, anh lớn hơn em bảy tuổi…”

Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt ảm đạm đi, chẳng trách Chu Cảnh Hằng luôn nói rằng không nên nuông chiều phụ nữ quá mức, chiều quá là muốn lên trời.

Phó Kính Thâm nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của cô gái nhỏ trước mặt, thật sự nghĩ rằng anh sẽ không nóng nảy với cô sao?

Đào: Thì đúng là anh có dám nổi giận với con gái nhà người ta đâu =)))

Người đàn ông nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ý vị không rõ. Rốt cuộc thì Lương Tri không thật sự chân chính hiểu anh, bộ dạng này… thật sự tức giận sao? Cô gái nhỏ nhát gan, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ xinh tắt ngấm, đôi mắt to tròn thận trọng nhìn chằm chằm anh, rồi lại rời mắt nhìn mũi chân, tốc độ chậm đi không ít, cả người căng chặt.

Giây tiếp theo, không đợi cô kịp phản ứng, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của người đàn ông bên cạnh đã ôm lấy eo cô. Dáng người cô gái vô cùng đẹp, vòng eo nhỏ nhắn. Phó Kính Thâm chỉ cần một cánh tay cũng đủ để nhấc cô lên khỏi mặt đất.

Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến Lương Tri hét lên, nhưng giọng nói của cô gái mềm mại, cho dù có hét lên cũng rất dễ nghe. Phó Kính Thâm nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, nhìn con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, anh hạ giọng cười thành tiếng, cười đến lồng ngực rắn chắc khẽ rung rung khiến trái tim cô ngứa ngáy.

Lương Tri lúc này mới biết anh căn bản không hề tức giận, cô bị người đàn ông ôm lấy, mặt đỏ bừng xấu hổ: “Thả em xuống!”

Bàn tay nhỏ bé của cô gái đánh vào lưng anh vài cái, bất quá cái lực này đối với Phó Kính Thâm mà nói, nó không giống đánh mà giống như gãi ngứa thì đúng hơn.

“Không thả, lớn hơn em bảy tuổi, hửm?” Giọng nói người đàn ông nặng nề, lộ ra vài phần nguy hiểm.

Anh giữ Lương Tri bên mình, lúc cô còn nhỏ đã lừa cô ra nước ngoài lấy giấy đăng ký kết hôn, ngoài mặt thì tỏ ra chính trực, thẳng thắn nhưng trong lòng lại có chút bận tâm về tuổi tác. Lương Tri còn quá nhỏ, lại đơn thuần, đương nhiên không thể so sánh với con cáo già túc trí đa mưu như anh. Nói đến khoảng cách tuổi tác, anh không phải súc sinh thì là cái gì? Nhưng cho dù có là súc sinh, anh cũng nhất định không bao giờ buông tha cho cô.

Lương Tri không nói được lời nào, môi mím chặt, đáy mắt toàn là ý cười nhưng lại không dám tiếp tục cười trước mặt anh, đôi mắt ngập nước vô tội nhìn anh, đáng yêu đến mức khiến trái tim Phó Kính Thâm tan chảy.

Người đàn ông rũ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn trong veo của cô, khóe miệng nhếch lên, lời nói nhẹ nhàng nhưng không khỏi khiến Lương Tri khẩn trương: “Có biết thể lực người đàn ông hơn em bảy tuổi tốt như thế nào không? “

“Dạ?” Lương Tri thật sự không hiểu ý, ánh mắt nghi ngờ mềm mại nhìn anh.

Phó Kính Thâm than nhẹ một tiếng, cô nghe không hiểu, anh cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản vác cô gái trên vai rồi chạy. Lương Tri ở trên vai anh hưng phấn cười khanh khách, xoay đi xoay lại tìm cách đi xuống. Phó Kính Thâm nghiêng đầu cười xấu xa, vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô, giả vờ hung dữ uy hiếp: “Không nháo nữa, nếu không lát nữa ném em xuống đường giờ.”

Anh cứ tưởng rằng chiêu này vô dụng, nhưng nào biết được cô gái trên vai lập tức thành thật, như thể sợ anh làm những gì vừa nói.

Không khí lập tức yên tĩnh, Phó Kính Thâm chậm rãi mở miệng: “Sao vậy? Sợ sao?”

Cô gái trên vai im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, nghe thật đáng thương: “Em sợ ma…”

Nếu anh thực sự ném cô lại bên đường, cô phải làm sao đây…

Đàn ông trên đời đều giống nhau, đều thích người phụ nữ của mình ở trước mặt mình lộ ra vẻ yếu đuối, anh siết chặt vòng tay đang ôm cô, ngữ khí nặng nề: “Sợ cái gì, anh làm sao bỏ em ở đây được!”

**

Hết chương 19 – Phần 01

Đào: Chương này dài lắm luôn ấy 🥺 tui edit mà muốn trầm cảm :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt