Chương 25: Tiến triển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Nghe được tin tức Thái hậu bị kinh hách, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vội vàng đi tới Vĩnh Phúc cung. Chỉ mới qua hai, ba ngày mà chuyện xảy ra một vụ tiếp một vụ, Hoàng hậu vội đến chân không chạm đất, Hoàng thượng cũng rất sầu tâm. Hiện tại chuyện này đã nháo đến Thái hậu ở Vĩnh Phúc cung, Hoàng thượng không phụ trách quản lý hậu cung nên còn tính là tốt chút, nhưng Hoàng hậu liền chỉ có thể chịu bị Thái hậu giáo huấn.

Chỉ thấy Thái hậu vô lực nằm trên giường, mặc dù là đối với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhưng sắc mặt giống như màu gan heo, tinh thần rất không phấn chấn, cũng không thấy bộ dáng hòa hoãn nửa phần. Bà nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào cũng không nhìn Cảnh Hữu đế cùng Hoàng hậu đang ở bên cạnh giường, nhìn giống như là ý tứ không muốn phản ứng.

Rốt cuộc là mẫu hậu của mình, mặc dù bị đối xử lạnh nhạt nhưng trên mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trước sau chỉ có thần sắc lo lắng. Hoàng hậu vẻ mặt ảo não, đau lòng, bộ dáng vô cùng tự trách, không nói lời nào chọc Thái hậu không vui, chỉ cúi đầu đứng ở chỗ đó. Hoàng thượng biểu tình quan tâm, sầu lo, không ngừng ôn nhu an ủi, “Mẫu hậu hiện tại như thế nào? Có gì thì cứ nói, ngàn vạn lần đừng chịu đựng nếu không bệnh sẽ nặng thêm, chuyện lần này trẫm nhất định tự mình phái người đi tra, đem người giả thần giả quỷ kia bắt cho bằng được!”

Được Cảnh Hữu đế ôn tồn dỗ nửa ngày, Thái hậu dù không vui thì cũng không có cách nào, cuối cùng nửa mở mắt, nói, “Hoàng thượng a, ai gia đây là tức giận a, bị người khác khi dễ đến trên đầu, ai gia nuốt không trôi khẩu khí này.”

Tiêu Thịnh không nói gì, Thái hậu ngừng nửa ngày, mới nói tiếp, “Lúc trước ngươi nói để ai gia nghỉ ngơi thật tốt, sự vụ hậu cung hết thảy giao cho Hoàng hậu quản lý, ai gia đồng ý, nhưng còn bây giờ thì sao? Lúc trước Hoàng Quý phi bị người hạ độc, cứ bỏ qua đi, nhưng hiện tại Thục phi nói bị người hại suýt chết đuối, Đức phi trúng độc, đến ai gia cũng bị người dọa sợ, Hoàng thượng ngươi lấy lương tâm ra nói xem, hậu cung này không ngừng xảy ra chuyện, thật sự còn có thể giao cho Hoàng hậu quản sao?”

Thái hậu một bộ vô cùng đau đớn, bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, câu nói cuối cùng càng là trực tiếp ép hỏi Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu đang cúi đầu đứng ở một bên, Diệp Bội Lan bị lời nói này làm cho hai mắt đỏ bừng, ủy khuất không thôi, nhưng cắn chặt môi, không biện không tranh.

“Mẫu hậu, trẫm biết việc này tính chất ác liệt làm mẫu hậu bị kinh hách, nên sẽ điều tra thật rõ ràng, cho mẫu hậu một cái công đạo. Chỉ là hiện tại nên đi điều tra thật tốt mọi chuyện mà không phải là trách tội Hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu có sai, nhưng mẫu hậu cũng nên cho nàng một cơ hội để lập công chuộc tội. Mẫu hậu là người rộng lượng, ôn nhu như vậy, hà tất muốn cùng Hoàng hậu so đo? Nàng còn trẻ, khó tránh khỏi có chỗ làm không thỏa đáng, rốt cuộc mẫu hậu vẫn ở đây, mẫu hậu chỉ bảo nàng nhiều hơn là được.”

Tiêu Thịnh giảng hòa, Diệp Bội Lan ngay lúc này đúng lúc khóc nức nở bi thương nói, “Thần thiếp cảm phiền mẫu hậu chịu tội như vậy, là sai lầm của thần thiếp, chỉ nguyện mẫu hậu cho thần thiếp một cơ hội chuộc tội, để thần thiếp đem việc này điều tra rõ cho mẫu hậu một cái công đạo.”

Nói xong Diệp Bội Lan đã quỳ xuống, dập đầu với Thái hậu, này xem như là hành đại lễ. Trong phòng này trừ bỏ Thái hậu cùng Cảnh Hữu đế, Hoàng hậu thì chỉ có hai nữ quan ở lại hầu hạ Thái hậu.

Biết chính mình không thể sống chết lại lôi việc này, nếu không càng không chiếm được chỗ tốt, không nói đến chuyện Cảnh Hữu đế xác định sẽ vững chắc che chở Hoàng hậu, mà nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng có chút thế lực, không dễ dàng lung lay. Thái hậu mím môi, liếc mắt dò xét Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất, mặc dù trong lòng không tình nguyện, ngoài miệng lại cũng chỉ có thể nói, “Đứng lên đi, ai gia là bị dọa đến đầu óc mê muội. Hoàng hậu đừng quỳ như vậy, nếu như truyền ra ngoài, không chừng lại cho rằng ai gia khi dễ ngươi. Ai gia không gánh nổi bêu danh ngược đãi quốc gia chi mẫu.”

“Tạ mẫu hậu ân điển.” Diệp Bội Lan lại dập đầu với Thái hậu một lần nữa, “Thần thiếp nhất định tận tâm tận lực tra rõ chuyện lần này, cho mẫu hậu một câu trả lời thỏa đáng.”

Mắt nhìn Hoàng thượng khom lưng đỡ Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất lên, trong lòng Thái hậu càng thêm hụt hẫng, nếu không phải lúc trước bà không đủ quyền lực để có thể đưa Thi Di Quang lên vị trí Hoàng hậu, thì bà hiện tại tội gì mà đến nỗi không được quản lý hậu cung.

“Hai ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Hoàng hậu trông cũng rất mệt, nếu không thì để Hoàng quý phi cùng Hoàng hậu cùng nhau xử lý. Hoàng thượng, ngươi nói đi?”

“Trẫm cũng cho rằng một mình Hoàng hậu gánh vác những chuyện này không khỏi quá mức mệt nhọc, nếu như Hoàng quý phi có thể thay Hoàng hậu chia sẻ thì tự nhiên là tốt, nhưng trẫm cũng cảm thấy Mạnh Quý phi là người đáng tin cậy, trẫm đang muốn để các nàng cùng nhau thẩm vấn mấy vụ án này.” Lời của Tiêu Thịnh nói rất rõ ràng, muốn cho Thi Di Quang cắm một chân, có thể, vậy cũng để Mạnh Thanh Ca cắm một chân, nếu không được vậy thì để Hoàng Hậu quản.

“Thì ra là trong lòng Hoàng thượng đã có ý tưởng như vậy, là ai gia lắm miệng.” Thái hậu nói xong, lại hỏi Tống Y Lan cùng Thôi Nghê Thường, “Canh an thần đã nấu xong chưa? Ai gia cảm thấy mệt mỏi, muốn uống sớm một chút để nghỉ ngơi.”

Tống Y Lan tiến lên thi lễ cùng mấy người, nói, “Nô tỳ đi xem liền.”

Mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Công chúa Tiêu Xu đi vào, vội vàng hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Công chúa.”

Tiêu Xu nhận ra Tống Y Lan, vội miễn lễ nàng nhưng trên mặt không có ý cười, lại hỏi nàng, “Nghe nói mẫu hậu bị kinh hách, ta liền lập tức chạy tới, hiện tại đã tốt hơn chưa?”

“Công chúa một mảnh hiếu tâm, Thái hậu nương nương hiện đã khỏe hơn rồi. Nô tỳ hiện tại đang muốn đi lấy canh an thần thay Thái hậu, Công chúa có thể vào thăm Thái Hậu nương nương.”

Tiêu Xu gật gật đầu lại đi sát vào Tống Y Lan, ở bên tai nàng thấp giọng nói một câu, “Hắn ở ngoài điện.”

Tống Y Lan trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt không lộ ra ý cười, lại hành lễ nói, “Nô tỳ cung tiễn Công chúa.”

Tiêu Xu lại gật đầu, hướng vào trong phòng đi. Tống Y Lan đợi nàng đi vào, lúc này mới đi ra ngoài. Vừa đi ra, liền nhìn thấy cách đó không xa là hình dáng vô cùng quen thuộc, nhịn không được mũi đau xót. Đối phương cũng đồng dạng thấy nàng, rất nhanh liền hướng nàng gật đầu, Tống Y Lan lộ ra gương mặt tươi cười, không dám đến gần ngược lại đi hướng khác.

Tống Hạo Trạch thấy Tống Y Lan như thế cũng có chút không kiềm được, hai huynh muội bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mặt nhau, gặp mặt cũng chưa chắc có thể nói được một câu. Hậu cung hiểm ác đáng sợ, muội muội mình lại hầu hạ ở bên người Thái hậu, chỉ hy vọng nàng có thể hết thảy đều tốt, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu không hắn cho dù chết cũng không có cách nào chuộc tội nửa phần.

***********

Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan, Tiêu Xu từ Vĩnh Phúc cung đi ra, Tiêu Xu trở về Trường Trữ cung của mình, Tiêu Thịnh đưa Diệp Bội Lan hồi Phượng Loan cung. Lúc hai người không có ở Vĩnh Phúc cung nhìn thấy biểu tình của Thái hậu, càng có vài phần khoái chí cùng hả hê, nhưng cũng không quá rõ ràng để tránh tai mắt của người khác.

Mãi cho đến Phượng Loan cung, hai người cầm tay vào trong phòng, đợi không có những người khác, Tiêu Thịnh mới nói với Diệp Bội Lan, “Ở Vĩnh Phúc cung, ủy khuất cho tam tẩu.”

Diệp Bội Lan không cảm thấy có ủy khuất gì, liền hướng Tiêu Thịnh lắc lắc đầu, sau đó đến bên cạnh bàn ngồi xuống rót hai ly trà mát, “A Thịnh không cần tự trách, bất quá là quỳ một cái mà thôi, không phải đại sự gì. Chuyện lần này, phỏng chừng là Thái hậu ngồi cũng không yên, có lẽ có thể có cơ hội biết mẫu phi A Thịnh cùng A Xu rốt cuộc bị giấu ở chỗ nào.”

Tiêu Thịnh không tự chủ được siết chặt nắm tay, chỉ cùng Diệp Bội Lan nói, “Nếu có thể như vậy thì tốt rồi. . .Ta chỉ hy vọng có thể sớm ngày cứu mẫu phi ra, không cần lại chịu những nổi khổ da thịt cùng tra tấn.” Hắn càng sợ là mẫu phi không đợi được ngày hắn đi cứu.

“A Thịnh tạm thời nhẫn nại. . .Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chớ nên quá mức nóng vội mà rối loạn một tấc vuông.” Diệp Bội Lan an ủi Tiêu Thịnh một câu, lại hỏi, “Chuyện của Thục phi, nghe nói đã có manh mối, hiện tại như thế nào rồi?”

“Ao sen kia quả nhiên là có một cái mật đạo, trực tiếp thông hướng ao súng ở Chiêu Hi điện của Lương phi. Mặc kệ có phải là Lương phi làm hay không, nhưng chỉ bằng điểm này thì nàng ta rửa cũng không sạch.”

“Nếu có thể đem Lương phi kéo xuống ngựa, tương đương là loại bỏ một quân cờ tốt của Mạnh Thanh Ca, chuyện này đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.” Diệp Bội Lan lập tức phụ họa Tiêu Thịnh, “Vậy trước liền lấy Lương phi khai đao, như vậy, vị trí tứ phi, cuối cùng cũng có thể dư ra một chỗ, vừa lúc có thể nghĩ cách để người của chúng ta lên ngồi.”

Tiêu Thịnh thần sắc nghiêm túc gật đầu đồng ý với Diệp Bội Lan, hỏi nàng tiếp, “Chuyện Đức phi trúng độc có tiến triển gì mới không?”

“Thật ra cùng tin tức Thục phi cung cấp không sai, đoán chừng là vốn muốn hại Thục phi nhưng cuối cùng không nghĩ tới lại ngộ thương Đức phi. Chỉ là ta không biết được độc kia rốt cuộc là hạ như thế nào.” Diệp Bội Lan nhíu mày, “Sau lại đi hỏi qua Thục phi, Thục phi nói thu thập sương sớm dùng để pha trà, phương pháp này là Trần Chiêu dung nói cho nàng.”

“Nếu là Trần Chiêu dung, nàng ta cũng có thể tính là người có hiềm nghi.” Diệp Bội Lan cười khổ bổ sung một câu.

“Nàng ta cũng nên chịu chút giáo huấn.”

Tiêu Thịnh chỉ nói một câu, là nói Diệp Bội Lan không cần quá mức che chở nàng ta, nếu thật sự không được thì lúc cần thiết cũng có thể. . .Diệp Bội Lan trong lòng sớm có ý, đối với lời Tiêu Thịnh không tỏ ra ý kiến gì. Tiêu Thịnh lại đứng lên, nói, “Ta nên rời đi rồi, đợi lâu không tốt. Lát nữa ta đi một chuyến đến chỗ Thục phi, rốt cuộc việc này có quan hệ lớn nhất với nàng ấy, mà hiện tại người không thể xảy ra chuyện nhất là nàng ấy.”

Diệp Bội Lan cung tiễn Tiêu Thịnh lên ngọc liễn, Tiêu Thịnh cùng nàng nói một câu “Hoàng hậu ngày mai liền tìm Hoàng quý phi cùng Mạnh Quý phi cùng nhau thẩm vấn chuyện hai ngày nay” lúc sau mới ý bảo cung nhân có thể đi rồi

Thẩm Úy Nhiên nằm trên giường một ngày, cuối cùng cũng hạ nhiệt, thân thể cũng thoải mái chút. Nằm lâu khó tránh khỏi đau nhức xương sống cùng thắt lưng, Thẩm Úy Nhiên thừa dịp còn chưa chuẩn bị tốt bữa tối đi tắm gội, sau đó để Anh Đào lấy khăn bông thay nàng lau tóc, một bên lại nghe Lệ Chi nói chuyện vừa nghe được về Đức phi cùng Thái hậu, thẳng đến cuối cùng mới nói một câu, “Đức phi tỉnh lại là chuyện tốt.” Nhưng đối với Thái hậu cũng không có nói cái gì.

Thời điểm dùng xong bữa tối đang chuẩn bị uống thuốc, cung nhân liền tới báo nói Hoàng thượng tới, Thẩm Úy Nhiên lập tức để chén thuốc xuống, ra ngoài Lâm Lang điện cung nghênh thánh giá.

Hôm nay gió đêm có chút lạnh, Tiêu Thịnh hạ ngọc liễn, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên không quên mang áo choàng ra nghênh giá, khẽ cong khóe miệng. Bước qua đỡ nàng lên, lúc đến gần, Tiêu Thịnh dễ dàng ngửi thấy trên người nàng không có mùi hương nồng đậm.

Không giống như mọi lần lui tới chỉ đi ở phía trước, lần này Tiêu Thịnh lại ôm lấy Thẩm Úy Nhiên vào trong điện. Thời gian gần đây Tiêu Thịnh hay làm một chút hành động thân mật, Thẩm Úy Nhiên đã không còn khẩn trương như lúc đầu nữa, đã có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi.

Tiêu Thịnh đi ở bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Úy Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên tầm mắt hai người giao vào một chỗ. Để tránh bất kính nên Thẩm Úy Nhiên mỉm cười nhìn hắn, nhưng Tiêu Thịnh lúc nàng lộ ra tươi cười rất nhanh liền dời tầm mắt đi, có chút kỳ quái.

Hai người trong lúc không biết đã đi vào nội phòng, Tiêu Thịnh nhìn thấy chén thuốc trên bàn Thẩm Úy Nhiên còn chưa kịp uống, cảm thấy có chút kinh ngạc hỏi, “Thục phi. . .Đã dùng qua bữa tối?”

Ngày edit: 07/06/2020
Ngày beta: 07/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro