Chương 26: Lương phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Thịnh không nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày bởi vì bị người nhìn chằm chằm mà có loại cảm giác sợ hãi trong lòng, hắn giống như bị Thẩm Úy Nhiên biến tướng trả thù. Nguyên nhân gây ra là thật lâu trước đây, hắn đã từng ngồi ở một bên nhìn chằm chằm nàng dùng bữa đến khi nàng đem tất cả thức ăn đều dùng xong, mà hiện tại, này đã là lần thứ hai, Thẩm Úy Nhiên ngồi ở một bên nhìn hắn một người dùng thức ăn.

Cũng không phải chưa từng có thời điểm hắn bị người nhìn chằm chằm hắn dùng bữa, nhưng Tiêu Thịnh cũng không nói lên được, chính là cảm thấy ánh mắt Thẩm Úy Nhiên làm hắn thấy rất không được tự nhiên. Lúc nàng nhìn, không tự giác được để ý cử chỉ dùng bữa của mình, khó có thể miêu tả được cảm giác không thể hiểu này.

Vẫn là nên nỗ lực trấn định mà dùng xong bữa tối, Tiêu Thịnh vừa mới buông đũa bạc xuống, Thẩm Úy Nhiên liền phân phó cung nữ mang nước súc miệng cùng nước rửa tay, bản thân lại quên chưa uống chén thuốc, hiện tại có lẽ là nguội rồi. Tiêu Thịnh nhẹ giương mắt nhìn nàng, thấy Thẩm Úy Nhiên thay hắn lau khô bọt nước trên tay, chỉ hỏi, “Vì sao lại không uống thuốc?”

Tươi cười bên môi Thẩm Úy Nhiên thoáng chốc cứng đờ, lắc đầu thở dài nói, “Hoàng thượng nếu không đề cập tới, thần thiếp có thể làm bộ quên mất để không cần phải uống thuốc. Thế nhưng cuối cùng Hoàng Thượng vẫn nói ra, thần thiếp hiện tại trốn không thoát.”

Tiêu Thịnh buồn cười nhìn nàng nói, “Nàng vậy mà nghĩ ra được biện pháp an ủi chính mình.”

Sau lại không bao lâu, Tiêu Thịnh liền rời Lâm Lang điện đi Quỳnh Hoa điện thăm Đức phi, nhưng hắn cuối cùng cũng không có nghỉ ngơi ở Quỳnh Hoa điện, thậm chí thời gian ở lại còn không thể so với lúc ở Lâm Lang điện, sau đó hắn trở về Thừa Càn cung.

Ngày hôm sau, Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ được miễn đi thỉnh an. Nàng sau khi rời giường, như thường lệ rửa mặt trang điểm, dùng qua đồ ăn sáng cùng chén thuốc, nghỉ ngơi chưa được một chung trà thì có tiểu thái giám tới truyền chỉ của Hoàng hậu, thỉnh nàng đi một chuyến đến Phượng Loan cung. Hôm qua Tiêu Thịnh trước khi đi đã cùng nàng nói qua về cuộc hội thẩm chuyện hai ngày nay vào hôm nay, còn nói chuyện nàng bị hạ độc, nên nói nàng đi nhìn xem. Đợi người truyền lời đến, Thẩm Úy Nhiên rất nhanh liền theo tiểu thái giám đi Phượng Loan cung.

Được Lệ Chi cùng Anh Đào đỡ xuống bộ liễn, nhìn bên ngoài Phượng Loan cung một chút, Thẩm Úy Nhiên liền nhìn thấy nữ tử mang cung trang xinh đẹp quỳ trên mặt đất, đợi đến gần mới phát hiện là vũ cơ không lâu trước đây từng gặp qua, tên gọi là Ninh Phật Tang.

Ninh Phật Tang liền quỳ như vậy thỉnh an Thẩm Úy Nhiên, biểu tình cung kính nhìn không ra điểm không kiên nhẫn nào, “Tỳ thiếp thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương vạn phúc kim an.” Thẩm Úy Nhiên nhớ rõ một ngày kia nàng ta cũng không được Tiêu Thịnh lâm hạnh, nhưng cuối cùng vẫn cho nàng ta một cái phong bào chính bát phẩm Vinh hoa.

Giữa các nàng cũng xem như là có oán cũ, nàng ta bị phạt quỳ gối ở nơi này cũng không biết là do xúc phạm quý nhân nào, nếu không phải Hoàng hậu nương nương phạt vậy thì chuyện này trở nên khá vi diệu. Thoáng gật đầu, Thẩm Úy Nhiên cái gì cũng chưa nói, không hỏi cũng không liếc nhìn nàng một cái, liền đi thẳng vào trong điện.

Trong điện đã có không ít phi tần, Hoàng hậu Diệp Bội Lan thì không cần phải nói, ngoài Hoàng quý phi Thi Di Quang, Quý phi Mạnh Thanh Ca, thì còn có Đức phi Tô Liễm Diễm, Trần Chiêu dung Trần Vân Noãn cùng Từ Chiêu nghi Từ Tố Mân. Không nghĩ đến, nàng lại là người tới trễ nhất.

Hành lễ qua đi, Diệp Bội Lan ban tọa cho Thẩm Úy Nhiên, lúc sau đợi nàng ngồi xuống, liền cùng mọi người nói, “Nên tới đều đã tới đủ, vậy liền bắt đầu thẩm tra đi, trước từ chuyện Thục phi bị ngộ hại bắt đầu.” Diệp Bội Lan còn không quên hỏi Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca một chút xem có ý tưởng gì khác hay không, hai người đều nói “Liền y theo ý tứ Hoàng hậu nương nương”. Vì vậy, liền phân phó đem người dẫn tới.

Nguyên bản cho rằng sẽ từ cung nhân bắt đầu thẩm vấn trước, nhưng thời điểm khi thấy người bị dẫn tới, trừ Hoàng hậu thì không có một ai ở đây mà không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì người nọ không phải ai khác, chính là Lương phi Phó Tân Đào. Mọi người đều chưa từng nghe qua tin tức Lương phi xảy ra chuyện, ngay cả Mạnh Thanh Ca một chút cũng không biết, kinh ngạc qua đi nhưng trong lòng mọi người đều có một phen suy đoán cùng tính toán khác nhau.

Diệp Bội Lan quét mắt nhìn biểu tình mọi người, mới thu hồi tầm mắt lại, nhìn Phó Tân Đào bị áp quỳ gối trong điện. Thẩm Úy Nhiên không nghĩ tới động tác của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhanh chóng như vậy, đem chuyện này giấu kín không một kẽ hở, đây chính là chỗ không dễ dàng nhất. Có thể tưởng tượng được người trong Chiêu Hi điện của Lương phi có bao nhiêu người là người của Mạnh Thanh Ca, thế nhưng không người nào có thể có biện pháp truyền tin tức đi cho Mạnh Thanh Ca.

Phó Tân Đào ngày trước có chút kiêu căng, ngạo khí cùng kiêu ngạo, hiện tại có thể làm cho người ta cảm giác được trong lòng nàng ta có bao nhiêu mệt mỏi cùng tuyệt vọng. Bất quá là hai ba ngày không thấy, mỹ nhân xinh đẹp đã hoàn toàn mất đi nhan sắc tràn đầy sức sống, trở nên nản lòng không thôi. Xiêm y gấm vóc tốt nhất trên người nàng đã bị lột đi, lúc này chỉ còn mặc một thân áo tang vải thô; tóc tuy rằng vẫn vấn lên, nhưng nhìn rất là hỗn loạn, không có bất luận trang sức gì, chỉ có một cây trâm gỗ; trên mặt càng không có trang dung tinh xảo, cũng không có chút huyết sắc nào, cứ như vậy mặt trắng bệch mà không hề có chút tức giận nào.

Mơ hồ có thể nhìn thấy từ cổ áo, cổ tay áo tựa hồ có vết roi, mà chỗ khác bị áo thô che dấu hẳn là sẽ có nhiều vết thương hơn. Mặc dù là không nghe nói qua, cũng chưa từng biết qua, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của Phó Tân Đào, liền có thể biết được nàng ta trong khoảng thời gian ngắn ngủn đã nhận hết mọi tra tấn. Đây căn bản là không có nghĩ tới cho nàng ta bất cứ cơ hội nào để xoay người.

“Tội thiếp Phó Tân Đào, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng quý phi nương nương, thỉnh an Quý phi nương nương.” Phó Tân Đào thanh âm gầy yếu mà khàn khàn, phảng phất là giọng nói bị thương, nàng cúi đầu, lộ ra da thịt sau cổ, mơ hồ có thể nhìn thấy có vết roi. Mạnh Thanh Ca nhìn thấy bộ dáng Phó Tân Đào như vậy, bởi vì quá mức phẫn nộ mà đồng tử hơi co lại, cứ việc kiệt lực nhẫn nại làm bản thân trấn định lại, tay giấu ở trong tay áo không tự giác được nắm chặt đến gắt gao.

Diệp Bội Lan thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, nàng rũ mắt nhìn Phó Tân Đạo phủ phục ở trên mặt đất, nói, “Lương phi miễn lễ, đứng lên đáp lời đi.”

Xưng hô Lương phi, người khác nhìn ra được hiện tại là vô cùng châm chọc, nhưng Phó Tân Đào lại không có cảm giác gì. Từ lúc nàng bị bắt, thời điểm vào ngục, nàng liền biết chính mình lần này chỉ có một con đường chết. Nàng đối với chuyện Thẩm Úy Nhiên bị hại một chút cũng không biết, chỉ là hiện giờ đi đến một bước này, tội danh này nàng phải gánh, không gánh cũng phải gánh. Phó Tân Đào cuối cùng cũng hiểu được, lúc ấy Hoàng thượng vì cái gì chỉ xử lý mỗi Trần Vân Nhan mà không xử lý nàng nửa câu, không phải bởi vì sủng ái hay là thương tiếc, mà hắn căn bản là bởi vì đã sớm tồn tại tâm tư muốn mạng của nàng!

“Tội thiếp cảm tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.” Phó Tân Đào muốn dập đầu với Hoàng hậu, lại bị hai gã thái giám nửa kéo nửa đỡ đứng lên.

Phó Tân Đào bị người trong điện đánh giá, nàng cúi đầu xuống, ai cũng không nhìn thấy được biểu tình của nàng ta, thanh âm Diệp Bội Lan hình như có chút lạnh lẽo thấu xương, khiến thân thể nàng ta không tự chủ được mà run lên. Diệp Bội Lan chỉ hỏi một câu, “Lương phi, ngươi cũng biết tội?” Phó Tân Đào nghĩ, hà tất lại để nàng đứng lên, lúc này không phải lại quỳ xuống sao, nàng liền nghe theo quỳ xuống, một tiếng “Bùm” khiến nhân tâm mọi người cả kinh.

“Tội thiếp biết tội, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Một câu nhận tội, không tranh không biện, hoàn toàn không có ý tứ muốn phản kháng.

Thi Di Quang trầm mặc nhìn một hồi, nhưng không rõ ràng được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bộ dáng Lương phi như vậy rõ ràng là vào ngục, vừa lên tới liền nói nhận tội làm người mơ màng hồ đồ. Nàng cũng không suy nghĩ vòng quanh, trực tiếp mở miệng hỏi Phó Tân Đào, “Lương phi ngươi rốt cuộc là làm ra chuyện gì?”

Diệp Bội Lan cũng không để Phó Tân Đào trả lời, nàng nghiêng đầu nhìn Thi Di Quang, nắm thật chặt tay áo, mới nói, “Hoàng thượng phái người tra ra Lương phi là chủ mưu vụ án ngộ hại Thục phi, sau đó bổn cung cũng phái người đi tỉ mỉ kiểm chứng kỹ càng, cuối cùng phát hiện quả nhiên là vậy.”

“Ngoài điện Lương phi có một ao súng, trong ao kia có một cái mật đạo, vừa lúc thông hướng với ao sen mà Thục phi suýt chết đuối. Theo lời nói của cung nhân ngày đó cứu Thục phi lên, người trong ao liều mạng kéo Thục phi vào chỗ nước sâu đột nhiên biến mất, tìm không được bất cứ bóng dáng nào, hung thủ đúng là từ mật đạo này đào tẩu.”

“Căn cứ theo manh mối này, tra ra được cung nhân ở Chiêu Hi điện lúc Thục phi bị ngộ hại, trong khoảng thời gian ngắn không thấy bóng dáng, hắn sinh ra ở làng chài, thập phần am hiểu bơi lội. Hắn sớm đã nhận tội, thừa nhận chuyện ngày đó là hắn làm, mà người sai sử sau lưng là Lương phi. Một người khác đẩy Thục phi xuống nước là cung nữ cũng đã bị điều tra ra, đã nhận tội cũng như thừa nhận người sai sử sau lưng là Lương phi.”

“Lương phi vừa mới nhận tội danh chủ mưu, Hoàng quý phi nếu còn có chỗ không quá rõ ràng, có thể phân phó đem hai cung nhân kia lên để hỏi chuyện.”

Hai cung nhân chỉ ra và xác nhận Lương phi mà Lương phi cũng đã nhận tội danh, dù mang lên hỏi chuyện cũng sẽ không thay đổi được kết quả hiện tại. Thi Di Quang liếc mắt nhìn Lương phi quỳ trên mặt đất, không khỏi sinh lòng đồng tình, bị lợi dụng xong sẽ bị vứt bỏ, cho dù còn chỗ có thể lợi dụng thì thời điểm cần thiết vẫn có thể bị loại bỏ —— vận mệnh các nàng ở điểm này thật đúng là giống nhau như đúc.

“Hoàng hậu nương nương đã điều tra rõ, thần thiếp cũng không cần phải thẩm vấn một lần nữa, đỡ lãng phí thời gian cùng tinh lực.” Thi Di Quang đứng dậy hành lễ với Diệp Bội Lan, khó có được hòa thanh hòa khí* nói.

* Đại khái là hòa thuận với nhau á.

Diệp Bội Lan gật gật đầu, nhưng không có miễn lễ cho Thi Di Quang, chỉ nhìn về phía Mạnh Thanh Ca, thập phần công bằng cũng dò hỏi ý kiến của nàng ta, “Mạnh Quý phi nghĩ sao?”

“Thần thiếp cùng Hoàng quý phi nương nương ý tưởng nhất trí, Hoàng hậu nương nương đã điều tra xong, việc này liền y theo ý tứ xử lý của Hoàng hậu nương nương.” Ngụ ý là Phó Tân Đào như thế nào, Mạnh Thanh Ca nành đều sẽ không đi quản.

Đến tận đây, Phó Tân Đào mới xem như là hoàn toàn bị vứt bỏ, nàng lại sớm đã biết kết cục của bản thân. Dù cho nghe nói như vậy, nội tâm nửa phần cũng không gợn sóng, nàng hiện tại ngẫm lại, cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Chuyện này từ lúc bắt đầu, nàng đã định sẵn là sẽ bị vứt bỏ.

“Lương phi Phó Tân Đào, âm mưu hãm hại Thục phi, rắp tâm hiểm ác, làm người ác độc, bổn cung hạ lệnh, hình phạt là u chết chi hình*, lấy chính hậu cung, răn đe cảnh cáo!” Diệp Bội Lan ý chỉ xuống dưới, Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca đều không nói gì, các phi tần khác càng không cần phải nói.

* Theo từ điển Hán Nôm, U: cầm tù, tối tăm. “U chết chi hình” có thể hiểu là giam lại đến chết.

Phó Tân Đào dập đầu tạ ơn, thân mình run càng thêm lợi hại, ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng nàng vẫn như cũ không có nói nửa câu dư thừa. U chết chi hình, hình phạt cho người ở phi vị, đem tiến vào phòng tối cho buồn đến chết, không có lệnh thì không được ra ngoài, những người khác cũng không thể vào thăm cùng nói chuyện, từ thân đến tâm đều là tra tấn.

Thẩm Úy Nhiên nhìn nàng ta chân mềm đến mức chỉ có thể bị thái giám mạnh mẽ mang ra ngoài, trong lòng nàng có chút đồng tình nhưng sau đó lại lắng xuống. Đây là hậu cung ăn thịt người, hiện tại ngươi có thể đồng tình người khác nhưng rất có thể người lần sau xảy ra chuyện chính là chính ngươi, cho đến lúc này sẽ không có ai tới đồng tình với ngươi? Không có người làm trò hay vỗ tay trầm trồ khen ngợi ngươi đã là một loại may mắn. Đúng sai căn bản không quan trọng, có oan uổng hay không cũng không có kẻ nào để ý, càng không nói đến tại hậu cung có quá nhiều chuyện căn bản cũng không luận đúng sai.

Nửa canh giờ trôi qua, vụ án thứ nhất xem như kết thúc, nhưng Diệp Bội Lan không chờ mọi người có thời gian thở dốc, liền nói, “Đưa đại cung nữ bên người Đức phi lên.”

******

Tác giả có lời muốn nói: Lương phi lãnh hộp cơm. . .Châm cho nàng một cây nến. . .

Chương sau còn có người lãnh hộp cơm, tiếp tục châm nến.

Nếu đại gia cảm thấy chuyện này là do Mạnh Thanh Ca chủ mưu thì tác giả muốn nói thật ra là không phải nha!

Hoàng Tang: Cảm ơn đại gia duy trì chính bản! 【 lôi kéo Thẩm Thẩm cùng nhau khom lưng cảm tạ ╭(′▽')╭(′▽')╯】

******

Hoàng Tang là anh Hoàng thượng á =))

******

Ngày edit: 07/06/2020
Ngày beta: 08/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro