Chương 29: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

“Ngươi đã đến rồi?”

Nữ tử thanh âm khàn khàn khó nghe, có thể nghe ra được là cổ họng chịu tổn thương. Rõ ràng cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng chỉ hơi nâng cằm lên, liền giống như đang nhìn người trước mặt.

“Đúng vậy, ta tới rồi.”

Thái hậu đối với “A Như” trong miệng bà, ngữ điệu nhẹ nhàng, biểu tình thả lỏng, tựa hồ là tâm tình không tồi, lại phảng phất chỉ cần nàng ở chỗ này, thì cái gì cũng không cần lo lắng.

“Lần trước ngươi tới, đem luôn đôi mắt của ta đi, lần này ngươi lại muốn làm cái gì.”

“A Như, ta chỉ đến thăm ngươi một chút mà thôi, ngươi nói như vậy, không sợ ta thương tâm sao?”

Thái hậu mỉm cười nhìn “A Như”, căn bản không có nửa phần bộ dáng “Thương tâm”. Mà thời điểm “A Như” nói ra một câu như vậy, thập phần bình thản, yên ổn, tựa hồ là đối Thái hậu sẽ làm ra cái dạng gì đều thập phần rõ ràng, căn bản không thèm để ý.

“Vậy thật đúng là vinh hạnh cho ta.” “A Như” mặt không chút biểu tình, khóe miệng Thái hậu cười lại càng thêm rõ ràng.

“A Như, ta dẫn ngươi vào trong cung, về sau ngươi liền tiếp tục lưu tại bên người ta, bồi ta, được không?”

******

Chuyện của Phó Tân Đào cùng Từ Tố Mân cùng với Trần Vân Noãn làm các phi tần đều cảnh giác đứng ngồi không yên, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong hậu cung hết sức hài hòa vi diệu.

Từ vũ cơ tấn lên chính bát phẩm Vinh hoa, Ninh Phật Tang xem như là nhân vật có chút gây sự chú ý, chỉ là tại hậu cung vốn không dễ dàng trải qua chút chìm chìm nổi nổi, hiện tại nàng ta bất quá mới là chính bát phẩm Vinh hoa, mà Hoàng thượng còn chưa lật thẻ bài lại, người để ý nàng ta cũng không quá hai người.

Trần Quý tần ở tại Lưu Doanh hiên hẻo lánh, trừ thời điểm đi thỉnh an, cơ hồ không ai có thể nhìn thấy nàng ở chỗ khác ngoài Lưu Doanh hiên. Nàng xem như là cả ngày đều ở trong kia, chỗ nào cũng không đi, phảng phất giống như muốn ẩn nấp.

Sau khi Thái hậu tự xuất cung đi Bách Niên Cổ Tự cầu phúc trở về, thì thường xuyên miễn cho các phi tần đi thỉnh an, ngày nào cũng vậy. Thẩm Úy Nhiên đi Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu xong, vừa mới trở lại Lâm Lang điện, thái giám Tiểu Lý Tử liền cầu kiến, nói là có chuyện cần bẩm báo.

Tiểu Lý Tử xem như là nhân vật cơ trí, cho nên so với các cung nhân khác, có thể nói Thẩm Úy Nhiên hơi trọng dụng hắn, có một chút chuyện liền giao cho hắn đi làm. Hiện giờ hắn đã nói là có chuyện cầu kiến, Thẩm Úy Nhiên không nói gì, trực tiếp để tiểu cung nữ dẫn hắn tiến vào.

“Nô tài tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Tiểu Lý Tử rất nhanh được cung nữ mang vào. Đã đổi thành một thân thường phục, Thẩm Úy Nhiên đang ngồi ở trước bàn trang điểm để Lệ Chi cùng Anh Đào thay nàng gỡ trang sức dày nặng xuống, nghe thấy Tiểu Lý Tử thỉnh an với nàng, chỉ phất tay nói, “Miễn lễ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Vâng.” Tiểu Lý Tử vẫn như cũ là cúi thân mình đáp lời, không quanh co lòng vòng nói, “Nương nương lúc trước phân phó nô tài chú ý ao sen xem có cái gì khác thường, nô tài vẫn luôn chú ý, nhưng cái gì hữu dụng cũng chưa phát giác ra được, hiện giờ nhìn thấy lá sen kia sáu bảy phần có dấu hiệu khô héo. Dựa theo thời tiết mà nói, hiện tượng như vậy rất là quỷ dị, năm ngoái cũng chưa từng xảy ra.”

Thẩm Úy Nhiên nghiêng người nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Lý Tử, không thể nào hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, “Lúc trước không phải vẫn còn tốt sao? Mới qua vài ngày thì làm sao lại khô héo?” Từ sau chuyện suýt chết đuối, nàng không hề đi ao sen kia nữa vì nàng suýt chút nữa chết ở nơi đó, hơn nữa mỗi ngày đi qua nghỉ ngơi ngắm cảnh một hai canh giờ lại không có cảnh sắc gì, vậy thì nàng cần gì phải làm vậy.

“Nô tài vốn dĩ cũng không có chú ý qua hiện tượng kỳ quái này, chỉ là có một ngày đột nhiên phát hiện cành sen bắt đầu khô héo, xung quanh cũng bắt đầu khô héo theo. Nô tài chỉ từng thấy lá khô, nào từng gặp qua hiện tượng như vậy, lập tức cảm thấy mới lạ nên nhìn nhiều hơn, sau lại phát hiện không chỉ một mảng hai mảng, không bao lâu liền phát giác ra được một mảng lớn. Nô tài tự hiểu rõ kiến thức mình nông cạn nên tất nhiên là không rõ, nhưng nương nương thì không giống, vì vậy nô tài liền tới bẩm báo.”

Tiểu Lý Tử một bên nói, Thẩm Úy Nhiên cũng một bên ngưng thần suy nghĩ. Đợi Tiểu Lý Tử nói xong, Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ nghĩ đến lời của hắn, một lát sau, nàng mới mở miệng nói, “Việc này ngươi làm rất tốt, nhưng không cần nói ra với ai khác, đã hiểu chưa?” Tiểu Lý Tử liên tục gật đầu, Thẩm Úy Nhiên liền để hắn đi theo Lệ Chi đi xuống lĩnh thưởng.

Anh Đào cầm lược gỗ thay Thẩm Úy Nhiên chải đầu, thấy Tiểu Lý Tử cùng Lệ Chi đã đi, nàng mới mở miệng hỏi, “Nương nương, ao sen đẹp như vậy đều bị hư hết sao? Là gặp bệnh hại? Trong cung hoa cỏ đều có người chuyên môn chăm sóc, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Thật đúng là thất trách.”

“Đúng vậy, có chút đáng tiếc, chưa đợi được ao sen nở thì cái gì cũng không còn.” Thẩm Úy Nhiên than nhẹ một hơi, rũ mắt che giấu tia sắc bén lóe lên trong mắt. Nàng ban đầu vẫn luôn thắc mắc sương sớm kia rốt cuộc là bị hạ độc như thế nào, nhưng giờ đã hiểu rõ. Đối phương thật sự là có hoa đại tâm tư*, đáng tiếc là không thể giết chết nàng, sợ là trận này đã đem chính mình chọc tức chết đi. Tưởng tượng như vậy, thật đúng là có chút khoái chí.

* Hiểu nôm na là tâm tư lớn chứa đầy âm mưu xảo quyệt á. Chắc vậy╭(′▽')╯

Anh Đào thấy Thẩm Úy Nhiên không thích nói đề tài này nên nói sang chuyện khác, “Nương nương, sinh thần Hoàng thượng sắp tới rồi, nương nương chuẩn bị tốt cái gì chưa? Nô tỳ nghe nói, các nương nương khác đều đang vắt óc suy nghĩ xem nên tặng gì để Hoàng thượng vui vẻ.”

Sinh thần Cảnh Hữu đế? Thẩm Úy Nhiên quả thật là không biết, nhưng mà Anh Đào thế mà dám nói bậy, đúng là lá gan càng ngày càng lớn. “Chuyện của các nương nương khác sao ngươi lại biết rõ ràng vậy?” Từ trong gương đồng thấy hai mắt Anh Đào vui cười chớp mắt, Thẩm Úy Nhiên mỉm cười, mới hỏi nàng, “Cách ngày sinh thần Hoàng thượng còn bao nhiêu ngày?”

Anh Đào nghĩ nghĩ mới nói, “Chỉ còn lại bảy ngày.” Thấy Thẩm Úy Nhiên nhướng đầu lông mày, Anh Đào vội vàng nói, “Nô tỳ thấy nương nương trước giờ không hỏi qua, nên cho rằng trong lòng nương nương đã nắm chắc. Nô tỳ có tội, thỉnh nương nương trách phạt.” Nói xong đã thối lui sang một bên quỳ xuống thỉnh tội.

“Ta không có ý tứ muốn phạt ngươi, đừng tự nghĩ loạn, đứng lên đi. Ngươi nếu thật sự làm sai chuyện gì thì dù xin tha cũng không trốn trách phạt được. Ta cũng không phải là người hồ đồ, thưởng phạt phân minh vẫn rõ ràng. . .Không nhanh đứng lên là thật sự muốn bị phạt?”

Thẩm Úy Nhiên cuối cùng nói to một câu, Anh Đào mới vội vàng đứng lên, cảm tạ ân điển rồi tiến lên tiếp tục chải tóc cho Thẩm Úy Nhiên, nhưng trong lòng cảm thấy khổ không thôi.

******

Thời tiết đột ngột nóng lên, cây cối càng thêm xanh tươi, chỉ là trăm hoa ẩn giấu kỹ đến mức không thấy bóng dáng, trời nóng nhưng vẫn chưa đến thời điểm cung ứng khối băng. Tuy vậy, nhưng Thẩm Úy Nhiên rất là sợ nóng nên trừ thời gian đi ra ngoài thỉnh an, ban ngày nàng cũng không đi ra ngoài, chỉ chờ mặt trời lặn mới để Anh Đào cùng Lệ Chi bồi nàng đi dạo ở phụ cận Lâm Lang điện.

Rất nhanh còn hai ngày nữa là đến sinh thần của Tiêu Thịnh. Ngày này vào ban ngày, Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ ở trong Lâm Lang điện, đợi mặt trời lặn chỉ còn lại hoàng hôn, sớm đã dùng qua bữa tối, Thẩm Úy Nhiên thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, theo sau nàng chỉ có Anh Đào cùng Lệ Chi.

Nàng không đi xa, từ từ đi thì tới chỗ lần trước pha trà cho Tiêu Thịnh. Thẩm Úy Nhiên ngừng lại, Anh Đào cùng Lệ Chi cũng dừng bước, liền nghe thấy Thẩm Úy Nhiên hỏi, “Sinh thần của Hoàng thượng là sau ngày mai sao?”

Đợi nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Úy Nhiên giơ tay sờ sờ chóp mũi nghĩ nghĩ, sau đó liên tục phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi đi làm chút chuyện. Hai người lúc đầu còn nghi hoặc, sau lại hiểu rõ, Anh Đào càng vô cùng vui mừng, bản thân ban đầu cho rằng nương nương không có để tâm đến sinh thần của Hoàng thượng, cũng may là không phải như vậy.

Thừa Càn cung.

Tiểu thái giám giơ khay bạc để Hoàng thượng lật thẻ bài, nhưng Tiêu Thịnh chỉ chuyên chú xử lý chuyện trong tay, nhìn cũng không nhìn, đang muốn nói đêm nay nghỉ ở chỗ của Đức phi. Lời nói chưa nói ra, lại có tiểu thái giám tới nói đại cung nữ của Thục phi cầu kiến. Đã như vậy, Tiêu Thịnh đơn giản liền nói, “Đêm nay triệu Thục phi thị tẩm, đi xuống đi.” Lại nói, “Để cung nữ kia tiến vào.”

Lệ Chi nhìn thấy tiểu thái giám Kính Sự Phòng đi ra, trong lòng kinh hãi một phen, Hoàng thượng nếu đã lật thẻ bài phi tần khác, vậy sự chuẩn bị của Thục phi nương nương đều uổng phí. Bởi vì không dám nhìn loạn nên Lệ Chi chỉ cụp mi rũ mắt đi theo thái giám vào bên trong.

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh liếc mắt nhìn, nhận ra là Lệ Chi, liền tiếp tục xử lý chính sự, chỉ hỏi nàng một câu, “Chuyện gì?”

Lệ Chi lại hành lễ, đáp, “Thục phi nương nương để nô tỳ tới truyền lời cho Hoàng thượng nói nương nương đêm nay sẽ ở chỗ pha trà lần trước chờ Hoàng thượng, chỉ nguyện Hoàng thượng có thể dành ra một chút thời gian dời bước đến Lâm Lang điện.”

Tiêu Thịnh lại nhìn Lệ Chi một lần nữa, vốn dĩ muốn hỏi cụ thể là chuyện gì, tóm lại nàng ta khẳng định biết, chỉ là làm vậy có lẽ sẽ lãng phí một mảnh “Khổ tâm” của Thục phi, nên từ bỏ, nói, “Trẫm đã biết.” Lệ Chi xin cáo lui. Trước đó hắn đã lật thẻ bài của Thục phi, cũng xem như là đánh bậy đánh bạ.

Lệ Chi trở lại Lâm Lang điện, tiểu thái giám tới truyền tin tức vừa mới đi. Nghe Anh Đào nói Hoàng thượng tối nay vừa lúc lật thẻ bài nương nương, tảng đá trong lòng tức khắc buông xuống, nàng lại không phát giác được bản thân một lòng đã có chút thiên hướng Thục phi.

Tiêu Thịnh thường xuyên bận rộn nên quên mất canh giờ, mãi đến khi Từ Hi nhắc nhở đã giờ hợi*, hắn mới gác châu phê ngự bút xuống. Tiêu Thịnh nhẹ thở một hơi, nhắm mắt xoa xoa mi tâm, nhớ tới chuyện đêm nay thị tẩm Thục phi cùng chuyện nàng cho người tới truyền lời, liền phân phó, “Bãi giá Lâm Lang điện.

(*) Từ 21 giờ đến 23 giờ.

Tối nay ánh trăng rất sáng, dịu dàng như lụa mỏng như sương mù bao phủ vạn vật thiên địa, mặc dù trời không đầy sao, nhưng lại có gió mát nhè nhẹ làm bạn, làm lòng người phá lệ sảng khoái. Tâm tình giãn ra, mệt mỏi cả ngày cũng tan đi rất nhiều.

Tiêu Thịnh ở ngoài Lâm Lang điện hạ ngọc liễn, không thấy Thẩm Úy Nhiên cung nghênh hắn mà chỉ có một đám cung nhân, Tiêu Thịnh không khỏi mím môi. Có cung nhân mở miệng nói, Thục phi ở đình hóng gió chờ Hoàng thượng, Tiêu Thịnh chưa nói gì, miễn lễ mọi người, lúc sau liền lệnh Cao Đức Toàn cùng Từ Hi đi đến đình hóng gió.

Dọc theo đường đi đã có đèn cung đình chiếu sáng lên, đèn lưu ly lục giác trong tay Cao Đức Toàn cùng Từ Hi ngược lại có vẻ dư thừa. Đèn lưu ly này hiển nhiên là sớm đã bố trí tỉ mỉ, Tiêu Thịnh nhìn những thứ này, có chút tò mò không biết Thẩm Úy Nhiên chuẩn bị cái gì.

Đi đến cuối đường thì đã đến đình. Lúc này Thẩm Úy Nhiên đang ngồi ở trong đình cười khanh khách nhìn hắn. Phía sau Thẩm Úy Nhiên là hai cung nữ, thấy hắn thì đều không tiếng động hành lễ lui ra. Lại quét mắt nhìn bàn đá trước mặt nàng, có ba món ăn, hai ly rượu, một bầu rượu gạo, hai đôi đũa bạc, Tiêu Thịnh khóe miệng giương lên cười, dưới chân bước không ngừng đi qua chỗ Thẩm Úy Nhiên. Cao Đức Toàn cùng Từ Hi đều thức thời ngừng ở nơi xa không đến gần.

Thẩm Úy Nhiên không có đứng dậy hành lễ, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Thịnh đi tới. Đợi Tiêu Thịnh ngồi xuống đối diện nàng, Thẩm Úy Nhiên một tay giữ tay áo to rộng một tay cầm bầu rượu rót rượu. Ở khoảng cách gần, Tiêu Thịnh mới có thể cẩn thận nhìn bộ dáng Thẩm Úy Nhiên, cùng ngày trước thấy không có gì khác biệt, chỉ là trên người nàng mặc áo rộng màu nguyệt bạch cùng váy dài thêu ám văn làm cả người thêm chút linh khí, cũng nhiều hơn vài phần cảnh đẹp ý vui, hoặc là bởi vì ánh trăng tối nay quá đẹp, quá mê hoặc tâm thần.

“Cũng may chờ được Hoàng thượng tới, bằng không thần thiếp đêm nay chỉ có thể thương tâm, phiền muộn, cô độc uống rượu với trăng, cô phụ một đêm cảnh đẹp.” Thẩm Úy Nhiên trong lúc nói giỡn, đưa ly rượu đến trước mặt Tiêu Thịnh, lại đưa đũa bạc qua xong, cuối cùng mới giơ ly rượu nàng mới rót cho mình lên, nói, “Bởi vì Hoàng thượng dành thời gian tới, thần thiếp cũng nên kính Hoàng thượng một ly.”

Không chờ Tiêu Thịnh phản ứng, Thẩm Úy Nhiên đã mỉm cười uống một hơi cạn sạch rồi lại rót rượu tiếp. Hành động tự nhiên tùy tính như vậy, ít nhất Tiêu Thịnh không cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng uống như vậy, sợ là không lâu lắm sẽ bị say, nhưng nhìn nàng một bộ dáng hứng thú bừng bừng nên không đành lòng làm nàng mất hứng.

Tiêu Thịnh rốt cuộc vẫn đem ly rượu kia uống hết, rượu gạo vào cổ họng, rượu thơm thuần hậu, nhưng tính rượu ôn hòa không đậm đặc, uống vào rất là thoải mái, thật ra cùng người trước mặt có chút giống nhau. Trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, Tiêu Thịnh không khỏi muốn yên lặng đỡ trán, hắn đối với Thẩm Úy Nhiên thật sự không thể nói là hiểu rõ, tiếp xúc với nàng cũng không nhiều lắm, nhưng đối với người khác thì không có ý nghĩ gì như lúc ở cạnh nàng.

Thẩm Úy Nhiên nào biết rằng trong lòng Tiêu Thịnh đang loạn, nàng chỉ tiếp tục thay Tiêu Thịnh thêm rượu, sau đó làm tư tưởng chính mình thật tốt mới giải thích với Tiêu Thịnh chuyện tối nay là như thế nào. “Sắp tới sinh thần Hoàng thượng, mà thần thiếp thấp cổ bé họng, muốn cùng Hoàng thượng cùng nhau chúc mừng, nhưng không có biện pháp gì khác nên chỉ có thể thừa dịp hôm nay tìm cơ hội chúc mừng Hoàng thượng.”

“Một ly rượu này, thần thiếp chúc Hoàng thượng phúc vận tràn đầy, phú quý vinh quanh, ước muốn thành sự thật.”

Tiêu Thịnh lẳng lặng nhìn Thẩm Úy Nhiên đem ly rượu thứ hai uống xong, nghĩ đến câu nói cuối cùng của nàng “Phúc vận tràn đầy, phú quý vinh quang, ước muốn thành sự thật”. Nếu ước muốn trong lòng hắn thành sự thật thì thật sự là quá tốt, trên đời này còn có chuyện nào khác tốt hơn? Đảo mắt thấy Thẩm Úy Nhiên lại thay mình rót đầy rượu, mà mỗi một câu nàng nói ra đều không để ý nhiều như Tiêu Thịnh.

“Thục phi có tâm, ly rượu này, trẫm thật đúng là không thể không uống.”

Thẩm Úy Nhiên vẫn luôn cười nhìn Tiêu Thịnh, tươi cười kia giống như cố định ở trên mặt, từ lúc nhìn thấy hắn đến bây giờ tựa hồ vẫn không có thay đổi. Đợi Tiêu Thịnh để ly rượu xuống, nàng lại thay hắn rót thêm một ly, sau đó nâng chén, lại nói thêm lời chúc phúc, từ Tiêu Thịnh đến Tiêu Xu đến Hoàng hậu thậm chí đến Đại Tề, bách tính, thần dân Đại Tề đều được Thẩm Úy Nhiên chúc phúc một lần, Tiêu Thịnh nếu như không phát giác ra Thẩm Úy Nhiên không thích hợp, thì sợ rằng hắn cũng trở nên ghét bỏ chính mình.

Rốt cuộc không phải là người có thể uống ngàn chén không say, mười ly rượu vào bụng —— tuy rằng ly rượu vô cùng nhỏ và tinh xảo nhưng Thẩm Úy Nhiên lúc này đã có chút chóng mặt, nhưng ý thức xem như vẫn còn thanh tỉnh. Tiêu Thịnh nhìn hai má nàng đều nổi lên rặng mây hồng, hai mắt cũng mê mang, vừa tức giận vừa buồn cười. Không uống rượu được mà còn rót nhiều như vậy, không biết là nàng có tâm tư gì. Thấy nàng lại muốn uống, Tiêu Thịnh duỗi tay ngăn cản động tác của nàng, nhíu mày nói, “Uống nữa thì sẽ thật sự say, gọi trẫm tới là để bồi nàng uống rượu sao?”

Thẩm Úy Nhiên nhếch miệng cười, rất có vài phần ngu đần, hai mắt lại mờ mịt nhìn Tiêu Thịnh, hơi dẩu miệng có chút bất mãn nói, “Nếu không uống nhiều để thêm can đảm, thần thiếp cũng không dám làm chuyện tiếp theo, Hoàng thượng không biết tâm thần thiếp, lại còn trách cứ thần thiếp.” Lời nói bất mãn nhưng bên trong lại tràn đầy ý vị làm nũng.

Tiêu Thịnh cảm thấy bộ dáng nàng lúc này có phần ngây thơ, lại mang theo vài phần ngu ngốc, lời nói ra lại vừa bất mãn vừa ủy khuất, cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng hắn lại xuất hiện. Lại nghe nàng nói hắn không những không biết tâm nàng mà còn trách cứ nàng, càng nhíu mày nói, “Trẫm cũng không có ý tứ trách cứ nàng.” Hai mắt nguyên bản có chút mờ mịt tức khắc trở nên phát sáng, Tiêu Thịnh lập tức liền tin nàng không phải là diễn trò, nếu là diễn trò thì cũng không tránh khỏi quá mức chân thật chút.

Thẩm Úy Nhiên rụt rụt thân mình, nhưng để ly rượu xuống, lại nhìn Tiêu Thịnh nhếch miệng cười, rốt cuộc vẫn còn có chút ngu đần, vui sướng nói, “Vậy thần thiếp không uống nữa.” Tiêu Thịnh áp xuống cảm giác dị dạng trong lòng, lại chột dạ không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Úy Nhiên, đem cánh tay đè tay Thẩm Úy Nhiên thu lại, cũng đem tầm mắt dời về phía nơi khác, sau đó ứng nàng một tiếng.

Bộ dáng lãnh đạm của Tiêu Thịnh căn bản không có ảnh hưởng đến Thẩm Úy Nhiên, nàng thu lại ý cười, bỗng nhiên đứng dậy, lại nghiêm túc nhìn Tiêu Thịnh, hỏi, “Hoàng thượng biết đánh đàn sao?” Lại một lần nữa không chờ Tiêu Thịnh trả lời, Thẩm Úy Nhiên đã xoay người đi lấy đàn lại đây, Tiêu Thịnh nãy giờ căn bản không chú ý tới chỗ kia có đặt đàn, càng cảm thấy mọi chuyện có chút lung tung rối loạn, nhịn không được đỡ trán. Nhưng Thẩm Úy Nhiên ngay lúc này đã cầm đàn nhét vào trong lòng ngực hắn, nói, “Hoàng thượng giúp thần thiếp tấu nhạc đi.” Ngữ khí kiên định, chân thật đáng tin.

Cao Đức Toàn, Từ Hi cùng với Anh Đào, Lệ Chi sớm đã thập phần có ánh mắt lui xa ra, không nhìn lung tung sang bên kia.

Thẩm Úy Nhiên đi ra ngoài đình, chỗ này rất rộng, ánh trăng không hề có trở ngại gì chiếu trên người nàng, nàng đứng ở chỗ đó, hướng Tiêu Thịnh cúi người hành lễ, dịu dàng cười nói, “Hoàng thượng đêm nay muốn nhìn cái gì? Thần thiếp tuy rằng không thông minh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhảy một cái có thể nhìn ra được là múa, chỉ là không so được với Ninh Vinh hoa. Toàn bộ Đại Tề đều là của Hoàng thượng, thần thiếp muốn tặng cũng không tặng được vật gì hiếm lạ, chỉ hy vọng một vũ khúc này có thể mang đến một chút vui sướng cho Hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, nàng phảng phất như là ngâm mình ở trong ánh trăng, quanh thân tựa như nhiễm một vòng vầng sáng màu bạc, ngọn đèn dầu xung quanh chiếu trên người nàng, cũng không thể so được với đôi mắt sáng ngời của nàng. Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục của hắn, Tiêu Thịnh cảm thấy bản thân tối nay tựa hồ đặc biệt cảm tính, lại tự mình trấn định, hắn cũng không có cách nào tiếp tục phủ nhận hắn bị lời nói của Thẩm Úy Nhiên làm động tâm.

Vô luận là nàng cố ý hay là thật tâm, hắn cũng không nghĩ sẽ phủ nhận chuyện bản thân lúc này đã bị đả động. Tin một hồi thì có gì không tốt, dù sao hắn cũng đã hoài nghi quá nhiều lần, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Chỉ cần Thẩm Úy Nhiên không phản bội hắn, hắn sẽ cho nàng sủng ái, cho nàng vinh hoa vô hạn, dù sao bên cạnh hắn cũng không có người làm bạn.

“Thục phi muốn múa như thế nào cũng được, trẫm đệm nhạc cho nàng.” Tiêu Thịnh đẩy đồ trên bàn qua một bên, đặt đàn lên, cười cười với Thẩm Úy Nhiên, lại nói, “Trẫm chuẩn bị tốt rồi.”

Nếu Cao Đức Toàn cùng Từ Hi ở đây thấy một màn này, sợ là sẽ cho rằng bản thân già đến mờ cả mắt. Bọn họ đi bên cạnh Tiêu Thịnh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua bộ dáng tươi cười từ nội tâm của hắn. Trên người hắn gánh nặng quá lớn nên không có cách nào có thể thở phào nhẹ nhõm, càng không dám lơi lỏng nửa phần, cảm xúc vui buồn càng không có.

Nàng lúc đầu cảm thấy Tiêu Thịnh lớn lên không tệ, chỉ là không nghĩ tới hắn cười rộ lên lại đẹp như vậy, nàng nhìn đến sửng sốt. Thẩm Úy Nhiên ngơ ngác nhìn Tiêu Thịnh, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại cười với hắn, gật đầu nghiêm túc nói, “Thần thiếp cũng chuẩn bị tốt.”

Dưới ánh trăng, dáng người nữ tử thướt tha không tiếng động nhẹ nhàng múa, không lâu sau, có tiếng đàn du dương vang lên, làm dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển trong đêm tối tạo nên cảnh tượng vô cùng mỹ diệu (xinh đẹp + kỳ diệu). Xa xa, mấy người Cao Đức Toàn chợt nghe thấy tiếng đàn, lại nhìn Anh Đào cùng Lệ Chi ở bên cạnh đang nhìn lén cười trộm, cũng không nhịn được lén nhìn bên kia một chút.

. . . . . .

Nếu nói lúc trước Thẩm Úy Nhiên ba phần thanh tỉnh bảy phần say, thời điểm Tiêu Thịnh bế nàng lên, nàng đã sớm biến thành bảy phần thanh tỉnh ba phần say. Cái ôm của Tiêu Thịnh rất ấm áp, sau khi múa xong một đoạn thật dài, Thẩm Úy Nhiên lúc này biểu thị thập phần mệt mỏi, xác thật là không có sức lực để đi bộ, chỉ có bị ôm trở về Lâm Lang điện, hắn thật sự là quá tri kỷ.

Chuyện kế tiếp có chút ngoài dự đoán là thuận lý thành chương*.

* Cứ như vậy mà thành.

Có lẽ là bị ghét bỏ, Thẩm Úy Nhiên bị Tiêu Thịnh trực tiếp ôm đi tắm rửa. Ngay cả y phục cũng không cởi, trực tiếp đặt nàng vào trong thùng tắm, Thẩm Úy Nhiên cảm giác đầu óc nàng hiện tại có chút trì độn, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Thịnh đã đem bản thân lột sạch sẽ, cũng vào trong thùng tắm.

Tiêu Thịnh ở phía sau ôm lấy nàng, động tác rất nhẹ, thay nàng cởi từng kiện xiêm y —— tuy rằng nàng mặc rất ít. Thẩm Úy Nhiên rất rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không tính toán phản kháng cùng trốn tránh, chỉ là cho dù da mặt nàng dày như thế nào đi nữa, bị Tiêu Thịnh lột sạch không nói, vậy mà hắn còn tự mình thay nàng tắm rửa sạch sẽ thân mình, thân thể tinh tráng của hắn dính sát vào người nàng, nơi nào đó cũng hùng dũng khí phách hiên ngang chống trên người nàng, nàng không thể nào không thẹn thùng.

Thẩm Úy Nhiên lại không biết trong lòng nàng buồn phiền, hơn nữa nước ấm thấm vào, toàn thân da thịt trắng nõn đều nổi lên hồng nhạt, phá lệ mê người. Tiêu Thịnh trong mắt đã nhiễm nồng đậm tình dục, hắn bất quá chỉ mới hai mươi tuổi đầu, dù cho ngày thường có thể khắc chế được, lúc này cũng đã có chút chịu không nổi cảm giác này.

Tục ngữ nói rất đúng, không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn, Tiêu Thịnh cảm thấy hắn hiện tại là đang ở trong tình huống như vậy. Vì vậy, cảm thấy chính mình không cần phải nhẫn nhịn, Tiêu Thịnh quyết đoán xoay người Thẩm Úy Nhiên lại, nâng mặt nàng lên, hôn xuống thật sâu. . .
(*/▽\*)

**********

Tin tức Thục phi vì Hoàng thượng hiến vũ rốt cuộc vẫn truyền ra ngoài, buổi sáng ngày hôm sau, ban thưởng như nước chảy dũng mãnh vào Lâm Lang điện, không ít phi tần âm thầm đỏ mắt. Lại thêm một câu của Tiêu Thịnh “Vũ khúc của Thục phi tựa như thiên tiên, cả quốc gia cũng không người nào có thể so sánh”, từ trong cung cho đến ngoài cung, đều sôi nổi thông qua mọi loại con đường tìm hiểu, hỏi thăm, học tập “Thiên tiên chi vũ” này.

Hiền Thân Vương phủ.

Tiêu Diễm có khách nhân ghé thăm, nên cho người đi an bài vũ cơ cùng nhạc sư biểu diễn. Trong lúc ăn uống linh đình, hắn cảm thấy vũ khúc mà vũ cơ biểu diễn rất là quen mắt, nhưng không nghĩ ra được vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy. Hắn cảm thấy chỉ là việc nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều nữa, cho đến khi có một khách nhân tán thưởng nói, “Đây không phải là vũ khúc trong lời đồn Thục phi vì Hoàng thượng mà biểu diễn độc vũ (vũ khúc độc nhất) sao?”

Chuyện bên trong hậu cung Tiêu Diễm trước giờ không để tâm, cũng đối với rất nhiều người lén lút thảo luận hành vi của Hoàng thượng cùng phi tần mà khinh thường. Nhưng hiện tại nghe người này nói như vậy liền ứng phó một chút, kêu nhạc sư ngừng tấu nhạc, hỏi vũ cơ một chút về vũ khúc kia, vũ cơ kia thừa nhận như lời người nọ nói.

Người nói chuyện cũng không chút khách khí vuốt mông ngựa nói, “Quả thật là Hiền Thân Vương phủ, những nơi khác sợ là qua vài tháng mới có thể có cơ hội thưởng thức vũ khúc này a.” Tiêu Diễm lúc này đã không còn tâm tình ứng phó hắn.

Thục phi, Thẩm Úy Nhiên, vũ khúc cảm thấy rất là quen mắt, những tin tức này liên hệ với nhau, Tiêu Diễm trong đầu trong nháy mắt liền hiện lên một ý niệm, cả kinh bản thân đến mức thất thủ làm đổ ly rượu trước mặt, rồi lập tức đứng lên muốn đi chứng thực, nhưng sau đó mới phát hiện căn bản không thể nào chứng thực được.

Tiêu Diễm chỉ cảm thấy trong lòng hắn hiện tại tràn đầy buồn phiền vì cái ý nghĩ kia —— Thẩm Úy Nhiên thật sự là Thẩm Úy Nhiên kia, nàng cũng giống hắn xuyên đến chỗ này.

******

Tác giả có lời muốn nói: Quyển thứ nhất kết thúc! o(* ̄▽ ̄*)o~~

Nếu chỉ ra nước trà Đức phi có độc, hạ độc ở ấm trà hoặc nắp trà xác thật là có đạo lý, nhưng Thẩm Úy Nhiên đã nghiệm ra được nước trà cũng có độc ~233333333 mọi người xem một đoạn kia có hiểu được không? Độc là hạ ở bên trong sương, lúc cung nhân đi thu thập sương thì độc cũng đã bị hạ từ trước, sau đó một giọt sương tuy rằng độc tính rất ít, nhưng thu thập nhiều thì độc tính cũng sẽ rất nhiều, như vậy mới có cảm giác thật sự là phi thường dụng tâm. . .Đáng tiếc là thất bại. . .【 tác giả nói qua ai đoán được cái này thì có khen thưởng, vì vậy nhắn lại cho cô nương chương trước ta đã tặng 100 điểm *che mặt*, dầu vừng cái gì cũng tốt, liền tỏ vẻ một chút đi 23333333 xác định là dầu vừng hố người 】【 quyết đoán mặt thổ hào 】【 đại gia chú ý kiểm tra và nhận ngạch trống ~ moah moah ~ 】

Hoàng thượng cố lên! Cho Hoàng thượng 32 lời khen! ~\(≧▽≦)/~【 tác giả ngồi xổm trên nắp nồi, hài hòa quá nghiêm trọng, không dám viết thịt, đành phải kéo đèn ô ô ô, cầu thông cảm moah moah, thịt gì đó, về sau có cơ hội lại miễn phí đưa cho mọi người xem moah moah, quyết đoán đừng khóc!! 】

Che mặt, Thẩm Thẩm tốt xấu gì cũng là nữ tử cổ đại thuần khiết, sẽ khiêu vũ thần mã, quyết đoán không tính là khai gian dối đi? Đúng không đúng không?

Cầu không cần bá vương oa hảo sao, đều canh hai liền quyết đoán không cần bá vương oa hảo sao, cho dù là vì Hoàng Tang giơ lên cũng quyết đoán không cần bá vương oa hảo sao ●ω●【← xem oa chân thành mắt to 】

***

Có mấy phân đoạn lời của tác giả tui không hiểu nên xin phép giữ nguyên =))

Các bạn thấy "thịt" của tác giả có chất lượng không („ಡωಡ„)

******

Ngày edit: 11/06/2020
Ngày beta: 13/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro