Chương 30: Gây khó dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thời tiết tựa hồ chỉ qua hai ba ngày thì hoàn toàn nóng lên, trong cung cũng bắt đầu cung ứng khối băng. Không nói đến mùa này, ngày thường Hoàng thượng cũng cách vài ngày mới lật thẻ bài một lần, chỉ có liên tiếp ba ngày đều nghỉ ngơi ở Lâm Lang điện, không ít phi tần đều cho rằng Hoàng thượng sửa lại tính, liền có chút mong đợi. Nhưng lúc sau chuyện này lại khôi phục như dĩ vãng, trong lòng có một chút chênh lệch như lòng sông so với mặt biển, không khỏi càng thêm đố kỵ với Thục phi luôn luôn nổi bật.

Mặc dù đố kỵ nhưng nhất thời cũng không dám gây ra động tĩnh gì, hiện tại phi vị còn trống một chỗ chưa thêm vào, chín ghế tần vị cũng càng không, cơ hội tốt để bò lên trên như vậy nên ai cũng không muốn nháo ra chuyện gì chọc cho Hoàng thượng không vui. So với việc ngầm ngáng chân Hoàng thượng sủng ái Thục phi, đại đa số người hiện tại càng quan tâm là làm như thế nào mới có thể giành được một chút sủng ái của Hoàng thượng.

Thời điểm thỉnh an từ Phượng Loan cung đi ra, canh giờ tuy không tính là muộn, nhưng lúc này mặt trời đã chói chang, nóng đến mức khô héo cả người.

Trần Vân Nhan mặc dù tấn lên Tiệp dư nhưng phẩm cấp không cao, chỉ có thể chờ phi tần phẩm cấp cao hơn nàng đi trước thì nàng mới có thể rời đi. Vừa mới ra chính điện, Trần Vân Nhan liền nhìn thấy vị vừa tấn lên chính bát phẩm Vinh hoa cách đây không lâu —— Ninh Phật Tang. Ninh Phật Tang diện mạo rất tốt, lại thêm đôi mắt to tròn vô tội nhìn người khác, Trần Vân Nhan mỗi lần thấy nàng ta đều cảm thấy hết sức không vui.

Ngày thường mặc dù nhìn thấy Ninh Phật Tang, Trần Vân Nhan liền làm như chưa từng thấy, trực tiếp ngó lơ. Cũng không biết là thời tiết khô nóng làm người trở nên xúc động hay là bởi vì tâm tình phiền muộn muốn tìm chút lạc thú. Ngày hôm nay Trần Vân Nhan không có giống như mọi khi trực tiếp rời đi bỏ qua Ninh Phật Tang, nhưng lần này lại tới trước mặt Ninh Phật Tang.

“Tỳ thiếp thỉnh an Trần Tiệp dư, Trần Tiệp dư vạn phúc kim an.” Ngày thường không cùng Trần Vân Nhan tiếp xúc nên Ninh Phật Tang không rõ ràng lắm cách làm người của nàng ta. Thấy Trần Vân Nhan cười đến chói mắt, Ninh Phật Tang liền biết nàng (Trần Vân Nhan) có lẽ là cố ý tới tìm nàng (Ninh Phật Tang) gây phiền toái.

“Ninh Vinh hoa.”

Trần Vân Nhan cười đi đến trước mặt Ninh Phật Tang, cũng không miễn lễ nàng. Ninh Phật Tang không những phải duy trì tư thế hành lễ, còn phải thừa nhận Trần Vân Nhan đánh giá nàng từ đầu đến chân, nhưng biểu tình vẫn như cũ, động tác không chút sứt mẻ. Trần Vân Nhan thấy Ninh Phật Tang cho dù là hành lễ cũng làm người cảm thấy thân thể yêu kiều mềm mại, không khỏi âm thầm chắt lưỡi, bĩu môi khinh thường.

“Nghe nói Ninh Vinh hoa xuất thân từ vũ cơ, ta rất là tò mò, nên nhìn nhiều hơn một chút, lại quên mất để Ninh Vinh hoa đứng dậy, thật là xin lỗi.” Một lúc lâu sau, Trần Vân Nhan mới ngoài cười nhưng trong không cười tùy ý đỡ Ninh Phật Tang một phen, để nàng đứng dậy không cần đa lễ như vậy.

Ninh Phật Tang trong lòng hừ lạnh, nhưng công phu diễn trò của nàng so với Trần Vân Nhan còn tốt hơn nhiều, hoàn toàn là một bộ bảy phần thành thật, ba phần vô tội, cúi đầu mỉm cười nói, “Đều là bổn phận của tỳ thiếp, Trần Tiệp dư cũng không cần phải nói như vậy.”

“Ninh Vinh hoa đúng là người tuân thủ quy củ, chớ trách có thể được Hoàng thượng yêu thích.” Trần Vân Nhan giả vờ nhìn sắc trời, lại cùng Ninh Phật Tang nói, “Chờ thêm chút nữa sợ là trời càng nóng, ta lại có chút lời muốn nói cùng Ninh Vinh hoa, không bằng cùng đi dạo một chút.”

Chính bát phẩm cùng chính ngũ phẩm trừ phẩm cấp khác biệt ra, thì còn có chỗ bất đồng rất quan trọng, thí dụ như thời điểm đi ra ngoài, chính ngũ phẩm Tiệp dư có thể ngồi bộ liễn mà chính bát phẩm Vinh hoa chỉ có thể đi bộ. Cho nên Trần Vân Nhan nói đi dạo, bất quá là Trần Vân Nhan đi tới, mà Ninh Phật Tang cùng cung nhân giống nhau đi theo bộ liễn.

Đây là muốn đổi biện pháp gây khó dễ nàng sao. Ninh Phật Tang nét mặt thủy chung dịu ngoan, bộ dáng ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại hận không thể lập tức đem Trần Vân Nhan dẫm ở dưới chân, chà đạp một phen. Nàng là người Hiền Thân Vương đưa cho Hoàng thượng, sau lưng nàng là Mạnh Quý phi, Hiền Thân Vương, một phi tần bị quên lãng như Trần Vân Nhan, hôm nay lại có thể kiêu ngạo phách lối dùng sức dẫm nàng, ngày nào đó nàng nhất định sẽ trả lại!

Trần Vân Nhan ngồi trên bộ liễn, mắt liếc nhìn Ninh Phật Tang đi theo bộ liễn, bước chân có vẻ vội vàng, tâm tình càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, nên tươi cười cũng xán lạn hơn rất nhiều. Nàng ngồi có chút lười nhác, tay cầm quạt tròn nhẹ lay động để xua tan chút nóng bức, cười tủm tỉm cùng Ninh Phật Tang “Nói chuyện phiếm”.

“Ninh Vinh hoa có từng nghe qua cách đây không lâu Thục phi nương nương chiếm được tán thưởng của Hoàng thượng về vũ khúc?”

“Tỳ thiếp đã từng nghe nói qua, Hoàng thượng nói vũ khúc của Thục phi nương nương trên dưới quốc gia không ai có thể so sánh, tỳ thiếp cũng cảm thấy vậy.” Ninh Phật Tang châm chước, đáp Trần Vân Nhan.

Lấy quạt tròn che miệng, khẽ cười một tiếng, Trần Vân Nhan không nhanh không chậm còn nói thêm, “Ninh Vinh hoa thật sự là người rất rộng lượng, bản thân xuất thân từ vũ cơ nhưng chưa từng được Hoàng thượng khích lệ nửa câu, lại có thể thật tâm thật ý tán thưởng Thục phi nương nương. Người tốt như vậy, ta càng nhìn càng thích, ngày khác ta nhất định sẽ ở trước mặt Hoàng thượng thay Ninh Vinh hoa nói tốt vài câu.”

Một câu cuối cùng của Trần Vân Nhan cơ hồ là muốn chọc cho Ninh Phật Tang phụt cười, nàng ở trong cung cũng gần một tháng, nhưng không nghe nói Hoàng thượng lật thẻ bài Trần Vân Nhan, vậy mà nàng ta có thể ở trước mặt nàng không e lệ mà nói như vậy. Ninh Phật Tang nén lại ý cười, tiếp tục dịu ngoan, tư thế mềm mại đáp lời, “Tỳ thiếp cảm tạ Trần Tiệp dư khích lệ, tỳ thiếp cảm thấy có chút hổ thẹn.”

Bộ dáng này của Ninh Phật Tang, làm Trần Vân Nhan cảm giác được một tia không ổn. Nàng cố ý nói vậy để kích thích nàng ta, mà nàng ta lại không dao động chút nào, hoặc là người này che giấu quá sâu, hoặc là người này quá mức trì độn, nhưng rất hiển nhiên, Ninh Phật Tang không phải là người sau. Trần Vân Nhan nhớ tới Trần Vân Noãn chỉ vì một cái cớ nhỏ đã bị hạ phân vị, chợt cảm thấy người như Ninh Phật Tang nếu mà giữ lại thì không phải là chuyện tốt lành gì, ngày sau leo lên trên đầu nàng thì chẳng phải là một hai phải muốn mạng của nàng sao?

“Ninh Vinh hoa không chỉ rộng lượng mà còn khiêm tốn, nhìn Ninh Vinh hoa như vậy, bản thân ta liền cảm thấy xấu hổ vạn phần.” Trần Vân Nhan thu hồi bộ dáng lười nhác, ngồi ngay ngắn, lại quay đầu hỏi Ninh Phật Tang, “Chợt nhớ tới hoa sen ở Ngự Hoa Viên nở rất đẹp, chọn ngày chi bằng gặp ngày, Ninh Vinh hoa cùng ta đi ngắm một chút không?”

Mắt nhìn thời tiết nóng bức làm nàng muốn đến Đình Lan hiên của Trần Vân Nhan để nói chuyện phiếm nhưng nàng ta ngay lúc này lại nói muốn đi Ngự Hoa Viên, Ninh Phật Tang cắn chặt răng, mới có thể tiếp tục tươi cười đồng ý với Trần Vân Nhan.

Nào ngờ dọc đường, Trần Vân Nhan lại nói canh giờ không còn sớm, chậm chút nữa thì thời tiết càng nóng làm một hồ cảnh đẹp cũng sẽ mất đi thú vị, phải nắm chắc thời gian, rồi sau đó phân phó thái giám nâng bộ liễn bước nhanh. Ninh Phật Tang muốn đuổi kịp bộ liễn, không thể không bước nhanh hơn. Bộ dáng không tốt không nói, thời tiết nóng nực rất nhanh làm nàng một thân đầy mồ hôi, đi hồi lâu chân nàng càng ngày càng vô cùng đau đớn, hôm nay thật sự xem như là gặp tội lớn!

Ninh Phật Tang trong lòng kêu khổ không ngừng, không biết chính mình rốt cuộc là trêu chọc nàng ta lúc nào, càng đối với Trần Vân Nhan sinh ra oán hận, thù này nàng không thể không trả. Có tâm tình buồn khổ như vậy, cảnh sắc đẹp như thế nào đi nữa Ninh Phật Tang cũng không thưởng thức nổi. Trần Vân Nhan thấy Ninh Phật Tang không còn dáng vẻ tốt đẹp nữa, trong lòng nhịn không được cười nhạo, nhưng càng biết sau lần này, nàng nên lại nghĩ biện pháp trông thấy Thái hậu nương nương mới được.

Vốn chính là muốn làm Ninh Phật Tang không quá tốt, Trần Vân Nhan cũng không phải thật tâm muốn ngắm cảnh, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy hồ sen càng cảm thấy quả thật là rất đẹp. Tâm tình vui vẻ thưởng thức, trời càng nóng, nàng cũng có chút nóng chịu không nổi, lại nhìn trán Ninh Phật Tang ra không ít mồ hôi, lúc này mới cười nói muốn trở về.

Ninh Phật Tang không những phải chịu đựng đau đớn, mà còn phải cố gắng làm chính mình thoạt nhìn không chật vật, chỉ là đi dạo ở Ngự Hoa Viên thôi mà thật không dễ chịu. Chẳng qua là khi nhìn thấy nghi trượng của Hoàng thượng, trong lòng nháy mắt hiện lên vài tia mừng rỡ.

Tiêu Thịnh bất quá là đi ngang qua Ngự Hoa Viên mà thôi, cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Trần Vân Nhan cùng Ninh Phật Tang. Chỉ thấy Ninh Phật Tang ước chừng là bởi vì ra mồ hôi nên trang dung trên mặt có chút nhạt, hai má đỏ bừng, bộ dáng có chút chật vật. Tiêu Thịnh không tự giác được nhớ tới bộ dáng đỏ mặt của Thẩm Úy Nhiên, so sánh một chút, vẫn cảm thấy Thẩm Úy Nhiên nhìn đáng yêu hơn.

Ngày thường không thấy cũng không thể nào nhớ tới hai người kia, hiện tại nhìn thấy Ninh Phật Tang, Tiêu Thịnh liền nhớ tới đêm kia Thẩm Úy Nhiên nói qua kỹ thuật múa của nàng không sánh bằng Ninh Vinh hoa, lúc này mới hậu tri hậu giác, nàng là ngầm ăn giấm với hắn vì thu Ninh Vinh hoa vào hậu cung. Đáng tiếc là không thể cùng nàng nói rõ ràng nguyên nhân trong đó, chỉ là ngẫm lại một chút, hắn tựa hồ đã có lý do rất tốt để đuổi Vinh Ninh hoa đi, tỷ như múa quá khó coi. . .

Tiêu Thịnh miễn lễ Trần Vân Nhan cùng Ninh Phật Tang, bởi vì nghĩ đến Thẩm Úy Nhiên nên tâm tình hắn rất tốt, không khỏi câu khóe miệng, hỏi Trần Vân Nhan cùng Ninh Phật Tang, “Trần Tiệp dư cùng Ninh Vinh hoa là mới vừa đi dạo Ngự Hoa Viên sao?”

Trần Vân Nhan cảm thấy may mắn bản thân hiện tại vẫn là bộ dáng tươi mát thoải mái, càng cảm thấy may mắn Ninh Phật Tang chật vật, nên cười đến cao hứng đáp Tiêu Thịnh, “Khởi bẩm Hoàng thượng, tỳ thiếp nghe nói trong Ngự Hoa Viên có hồ sen rất đẹp nên mời Ninh Vinh hoa cùng đi ngắm cảnh.”

“Lúc này thời tiết có chút nóng, muốn ngắm cảnh sắc thì cũng nên tìm thời điểm tốt.” Nguyên bản nhìn Trần Vân Nhan, Tiêu Thịnh ngược lại nhìn về phía Ninh Phật Tang bên cạnh Trần Vân Nhan, lại nói, “Ninh Vinh hoa tựa hồ ra không ít mồ hôi, hiện tại vẫn tốt chứ, hay là không cẩn thận bị cảm nắng.”

Ninh Phật Tang sớm đã khôi phục bộ dáng nhất quán nhu thuận ôn hòa, thanh âm càng có vẻ có chút ôn nhu động lòng người, “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, tỳ thiếp còn tốt.”

Tiêu Thịnh hơi nhíu mày, lập tức hỏi lại Ninh Phật Tang một câu, “Đúng không?” Trần Vân Nhan âm thầm buồn bực Hoàng thượng chỉ chú ý Ninh Phật Tang, không đợi Ninh Phật Tang ngẫm lại ý tứ của hắn, Tiêu Thịnh đã rút khăn lụa tuyết trắng trong tay Ninh Phật Tang, cúi người thay nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cùng chóp mũi. “Ra nhiều mồ hôi như vậy, cũng không biết lau sao?” Ngữ khí sủng nịch, làm Trần Vân Nhan cơ hồ nhịn không được dậm chân.

Ninh Phật Tang chưa từng nghĩ tới bản thân vậy mà nhân họa đắc phúc*, vốn ban đầu oán niệm với Trần Vân Nhan nhưng lúc này lại bớt đi một chút, càng bởi vì động tác ôn nhu của Tiêu Thịnh mà càng thêm vui sướng. Vô luận nàng là bởi vì lí do gì mới bị đưa đến bên người Hoàng thượng, có thể được Hoàng thượng đối đãi tự nhiên như vậy thì nàng cao hứng cực kỳ, Hoàng thượng không có thật sự quên mất nàng, dù sao đây cũng là chuyện tốt.

* Trong lúc gặp họa thì gặp được chuyện may mắn.

Tiêu Thịnh kiên nhẫn thay Ninh Phật Tang lau mồ hôi, nhưng không trả lại cho nàng mà còn thu vào trong tay áo, “Khăn lụa này dính mùi hương của mỹ nhân, trẫm vẫn còn luyến tiếc.” Ninh Phật Tang nghe nói vậy tức khắc ngượng ngùng cúi đầu cười.

“Trẫm còn có việc nên đi trước.”

Trần Vân Nhan cùng Ninh Phật Tang cung tiễn Tiêu Thịnh rời đi, một người tình cảnh bi thảm, ghen tỵ mọc lan tràn, một người vui sướng vạn phần, tâm tình sung sướng. Trần Vân Nhan thấy Ninh Phật Tang rõ ràng là đắc ý lại còn giả bộ làm như không có cái gì cả liền cảm thấy tức giận, tức giận này không có chỗ có thể phát tiết, liền để thái giám nâng bộ liễn trở về Đình Lan hiên. Ninh Phật Tang một đường nhẫn nại chờ đợi chính mình ngày sau leo lên trên đầu Trần Vân Nhan, tuyệt đối phải cho nàng ta chịu tội so với nàng ngày hôm nay còn lớn hơn mới có thể hả giận.

Màn đêm buông xuống, Cảnh Hữu đế lật thẻ bài Ninh Phật Tang.

Trần Vân Nhan nghe được tin tức này, tức giận đập đổ đầy đồ trên mặt đất, mà Ninh Phật Tang còn đang đắm chìm trong cảm xúc vui sướng rạo rực, chỉ nghĩ đến ngày nàng xoay người rốt cục đã tới.

******

Tác giả có lời muốn nói: 23333 đột nhiên cảm thấy Trần Vân Nhan có một loại. . .Khí chất manh xuẩn. . .Gây khó dễ người ta lại dùng biện pháp manh xuẩn như vậy. . .

╰(*°▽°*)╯ Hoàng Tang quyết đoán mở ra thuộc tính phúc hắc.

Hoàng Tang 【 mặt ngạo kiều 】: Điều đó là cần thiết!

Buổi tối còn có một chương đổi mới sớm nói 9 giờ vẫn không vượt qua 10 giờ rưỡi quyết đoán pháo hôi Ninh Vinh hoa! (*/ω\*)

Ngày hôm qua hồi phục bình luận nhìn thấy A ngoan nói 【 tác giả quân, ngươi như vậy mẹ nó ngược đãi Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi 】 tác giả tỏ vẻ không cần như vậy! Oa rõ ràng thực vô tội! Hoàng Tang ngươi quyết đoán không thể trách ta sao! 【 ngồi xổm góc tường yên lặng vẽ xoắn ốc 】

Cảm ơn DioLively cùng An tĩnh oa oa bổ phân, khom lưng cảm tạ.

Cảm ơn duy trì chính bản, tiếp tục khom lưng cảm tạ.

Ngày edit: 12/06/2020
Ngày beta: 13/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro