Chương 31: Khi quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ninh Phật Tang tuy rằng xuất thân không đủ cao quý, nhưng cũng được Hiền Thân Vương phái chuyên gia dạy dỗ, ban ngày bị Trần Vân Nhan lăn lộn một phen, đợi trở về Thu Thủy hiên, lúc đang tắm gội thì nàng phát hiện lòng bàn chân đã nổi lên rất nhiều bọt nước, ngón chân nhỏ cũng sưng lên. Chả trách vì sao lúc sau mặc dù đi chậm rãi nhưng cũng vô cùng đau đớn, Ninh Phật Tang trong mắt bốc lên lửa giận, càng đau lòng đôi chân của mình.

Dùng qua cơm tối, tiểu thái giám tới truyền lời nói Hoàng thượng lật thẻ bài nàng. Bởi vì Hoàng thượng lật thẻ bài phi tần từ trước đến nay sẽ không thường xuyên, mà ba ngày trước vừa mới lật qua thẻ bài Đức phi, Ninh Phật Tang rốt cuộc là có chút kinh ngạc, sau đó vui mừng phân phó đại cung nữ Lan Chi tiễn người đi cũng không quên đưa cho tiểu thái giám kia hà bao nặng trịch.

Lần trước bởi vì Thục phi xảy ra chuyện, nàng mới không có cơ hội thật sự thị tẩm, dù là vậy, Hoàng thượng vẫn phong nàng lên chính bát phẩm Vinh hoa. Hôm nay đợi nàng thị tẩm lại, có lẽ là có thể lại tấn cấp, Hiền Thân Vương không chỉ phái người dạy nàng tài múa, học tập mưu kế, cũng cho người dạy nàng chuyện nội phòng, để có một ngày có thể đưa nàng vào trong cung sau đó. . .Ninh Phật Tang rất là tin tưởng, không lo lắng Hoàng thượng không nhìn nàng bằng con mắt khác.

Tắm gội cộng thêm chải tóc trang điểm, rất nhanh sắc trời liền tối.

Ninh Phật Tang dẫn chúng cung nhân sớm chờ ở ngoài Thu Thủy Hiên chờ Tiêu Thịnh đến. Ban đêm có gió, nhưng cũng sẽ không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy thập phần mát mẻ, nếu không phải lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn, nàng ước chừng là sẽ cảm thấy chờ đế vương lâm hạnh là cảm giác rất tốt.

Hơn một canh giờ sau, lúc sắp đứng không vững thì Ninh Phật Tang rốt cuộc chờ được tiểu thái giám đi thám thính tin tức chạy vội tiến vào nói Hoàng thượng tới, nàng vội vàng giãn lông mày, bày ra tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, hai tay giao nhau ở vòng eo, lại thẳng lưng. Nàng một thân xiêm y gấm Tô Châu nguyệt hoa cẩm sam, vòng eo mang thắt lưng màu xanh biếc, tóc vấn phi tiên kế cài thêm trân châu màu trắng, không khác gì trang sức, trang phục đơn giản phảng phất có thể mang đến cảm giác tươi mát khiến người thoải mái, xa xa nhìn lại có thể mang đến cảm giác duyên dáng yêu kiều, hơn nữa đèn cung đình ở Thu Thủy hiên rất sáng nên cảnh tượng đó lại càng rõ ràng hơn.

Tiêu Thịnh nhìn thấy cảnh tượng này nhưng lại không có chút cảm giác gì, đáy lòng hắn vốn không thích Ninh Phật Tang. Hiện tại lại nhìn nàng ta trang điểm như vậy, luôn cảm thấy nàng ta cố ý học bộ dáng Thẩm Úy Nhiên để lấy được niềm vui của hắn, hắn càng cảm thấy không vui.

Ninh Phật Tang thấy Tiêu Thịnh không có bộ dáng ôn nhu như ban ngày, nhìn hắn đi một mình ở phía trước cũng không hề có ý tứ muốn nắm tay hay ôm lấy nàng đi vào Thu Thủy hiên, trong lòng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ là nàng trang điểm xấu, còn kém hơn dáng vẻ chật vật ban ngày sao?

Chân đau thật sự có chút nặng, lúc ở trước mặt Tiêu Thịnh, Ninh Phật Tang chờ đợi Tiêu Thịnh phát hiện chân nàng bị thương, tự nhiên là chậm rì rì đi theo sau. Nàng chỉ còn chờ Tiêu Thịnh phát giác nàng không đuổi kịp bước chân hắn, sau đó hỏi nàng chuyện gì xảy ra, như vậy nàng có thể uyển chuyển đem chuyện Trần Vân Nhan đã làm nói ra.

Nhưng mà, Ninh Phật Tang không có chờ được Tiêu Thịnh quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, vốn tưởng rằng bản thân trang điểm không đủ để hấp dẫn hắn, nhưng hiện tại xem ra, thời điểm Hoàng thượng tới tâm tình hình như không tốt? Như vậy tựa hồ ít nhiều so với việc Hoàng thượng không thích nàng thì tốt hơn một chút sao?

Yên lặng an ủi mình hai câu, Ninh Phật Tang tự mình ngồi xuống, nhìn thần sắc Tiêu Thịnh không rõ, dâng trà lên, lại vẫn như cũ không đổi lấy được cái nhìn của hắn. Nàng mí mắt giựt giựt, trong lòng cũng nhảy ra cảm giác khác thường, cố đè ép xuống, nàng ôn nhu cười mở miệng nói với hắn, “Tỳ thiếp gần đây học trà nghệ, thừa dịp Hoàng thượng tới liền hiến trà bêu xấu, Hoàng thượng nếm thử xem có tốt không?”

Tiêu Thịnh không nói tốt, cũng không nói không tốt, chờ đến khi một lòng Ninh Phật Tang cơ hồ nhảy lên tới cổ họng, thần sắc hắn lại hờ hững mà bưng chung trà lên. Chỉ hơi hớp một ngụm nước trà, hắn liền để chung trà xuống, nhưng không mở miệng nói cái gì, cũng không có nửa chữ đánh giá.

Ninh Phật Tang thầm nghĩ Hoàng thượng quả nhiên là như những gì nàng biết, tính tình kỳ quái, cũng khó hầu hạ, sau đó chủ động dò hỏi, ngữ khí tràn đầy chờ đợi, khẩn trương, nhưng thanh âm lại nhu mị động lòng người, “Hoàng thượng cảm thấy tỳ thiếp pha trà…… Như thế nào?”

Trong Thu Thủy hiên đốt loại hương lạ mà Tiêu Thịnh không đoán ra được, nước trà này uống cũng không có gì khác thường, nhưng đáy lòng hắn lại dâng lên một cổ nhiệt ý, lúc nghe thấy thanh âm Ninh Phật Tang là lúc trong nháy mắt thiêu hết toàn thân, tìm không được chỗ phát tiết. Thoáng chốc đáy lòng hắn trầm xuống, nhưng trên mặt ngược lại có ý cười, thanh âm cũng ôn nhu lên, nói, “Ninh Vinh hoa pha trà tất nhiên là vô cùng tốt.”

Ninh Phật Tang thấy thái độ Tiêu Thịnh có chuyển biến lớn, mừng thầm bản thân sớm có dự kiến trước, phân phó cung nữ đốt hương liệu kích dục cho chính tay nàng chuẩn bị, nước trà kia cũng bỏ thêm một chút xuân dược để trợ hứng. . .Hơn nữa nàng dùng thanh âm nhu mị, dụ hoặc cùng Tiêu Thịnh nói chuyện, nàng không tin hắn tuổi trẻ cường tráng có thể chịu và áp chế được.

“Hoàng thượng cảm thấy uống ngon thì uống nhiều một chút được không?”

“Ngày tốt cảnh đẹp như thế này chỉ để uống trà, có thể có chút lạc thú gì chứ.”

Tiêu Thịnh cười nhìn Ninh Phật Tang, thanh âm rơi xuống, liền thấy Ninh Phật Tang cúi đầu mặt đỏ bừng. Nàng cắn môi áp chế ý cười, chờ đợi Tiêu Thịnh nói tiếp. Sau đó, một đêm xuân, ngày lành của nàng cuối cùng cũng chân chính đến. Ninh Phật Tang đợi hơn nửa ngày cũng không chờ được Tiêu Thịnh nói câu kế tiếp, không khỏi ngượng ngùng ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Thịnh chính nhìn chằm chằm nàng tinh tế đánh giá.

Nhưng lần này không chờ nàng mở miệng, Tiêu Thịnh đã lên tiếng trước, Ninh Phật Tang chỉ nghe thấy hắn nói, “Trẫm nhớ tới khi lần đầu tiên thấy Ninh Vinh hoa, Ninh Vinh hoa vì trẫm biểu diễn một vũ khúc. Hiện giờ lại nhớ đến, quả thật là hoài niệm vô cùng, trẫm muốn. . .Nhìn lại điệu múa kia, được không?”

Chuyện đó cùng chuyện Ninh Phật Tang tưởng tượng Tiêu Thịnh sẽ nói với nàng căn bản không giống nhau, hiện tại, xem ra là Hoàng thượng cũng không hoàn toàn bị nàng mê hoặc mất tâm thần. Chân Ninh Phật Tang vô cùng đau đớn, thật ra rất muốn cự tuyệt yêu cầu Tiêu Thịnh, nhưng thanh âm của hắn quá mức ôn nhu, rõ ràng, nàng nên làm theo ý tứ của hắn thì đối với nàng mới tốt.

Nhẫn nhịn đau đớn trong chốc lát liền tốt, Ninh Phật Tang hành lễ với Tiêu Thịnh, “Có thể được Hoàng thượng nhớ tới, là chuyện may mắn của tỳ thiếp, Hoàng thượng muốn nhìn, tỳ thiếp múa trăm ngàn lần cũng cam tâm tình nguyện.”

Tiêu Thịnh suýt chút bị lời nói của Ninh Phật Tang chọc cười, sau hắn lại hỏi thêm một câu, mới biết Trần Vân Nhan ban ngày đã làm ra chút chuyện gì. Không nói trăm ngàn lần, hiện tại chỉ cần nhảy một lần thì có thể làm chân nàng ta đau đến chết đi sống lại đi? Cái này tốt, tóm lại là chính miệng nàng ta nói, trăm ngàn lần, mặc dù khó coi đi nữa hắn cũng vui vẻ nhìn một chút.

Ninh Phật Tang chịu đựng lòng bàn chân đau xuyên tim, cố gắng cười, vì Tiêu Thịnh múa một khúc. Lúc sau chân nàng bị đau đến suýt khóc, nàng chỉ cảm thấy bọt nước dưới lòng bàn chân đã bị ma sát thành vũng máu, nhưng Tiêu Thịnh lại không buông tha nàng, nói, “Ninh Vinh hoa múa thật sự là cực kỳ xinh đẹp, trẫm nhìn đến ngây người, nhưng trẫm vẫn chưa cảm nhận đủ. Mới vừa rồi Ninh Vinh hoa nói nguyện ý vì trẫm nhảy trăm ngàn lần, không phải lừa trẫm đi?”

Tội khi quân, nàng có thể gánh nổi sao? Truyền tới tai Mạnh Quý phi hoặc Hiền Thân Vương, ngoại trừ nói nàng quá ngu xuẩn, còn có thể thương tiếc nàng nửa phần không? Ninh Phật Tang chịu đựng nước mắt, cắn răng, lại vì Tiêu Thịnh múa một lần nữa. Lần này là lần thứ hai, lòng bàn chân chảy máu ngày càng nặng, có chút cảm giác ướt át.

Lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba. . .

Tiêu Thịnh có chút si mê nhìn chăm chú, Ninh Phật Tang không thể chống đỡ nổi lần thứ ba vì lòng bàn chân đau đớn mà ngã xuống, ngồi trên mặt đất. Nàng đáng thương vô cùng, hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Thịnh đang ngồi nhìn nàng biểu diễn nãy giờ, ngữ khí nhỏ nhẹ cáo tội, lại làm người đau lòng không thôi, “Tỳ thiếp có tội, không thể vì Hoàng thượng múa tiếp, mong Hoàng thượng bớt giận.”

Ninh Phật Tang ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh, hai mắt rưng rưng, bộ dáng thập phần đáng thương. Chẳng qua khi Ninh Phật Tang nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo của Tiêu Thịnh, nàng cũng phục hồi tinh thần lại, muốn nàng múa bất quá là trêu chọc mà thôi, là nàng dại dột muốn tìm chết, cái gì mà múa trăm ngàn lần cũng cam tâm tình nguyện nói ra. Sợ là từ lúc bắt đầu tới Thu Thủy hiên, Hoàng thượng đã không có tồn tại tâm tư tốt gì. Nàng hiện tại làm cái gì cũng không còn kịp nữa rồi, có lẽ hắn cũng biết hương liệu kia có vấn đề, nước trà kia cũng không thích hợp, cho rằng bản thân mình làm rất bí ẩn, nhưng vẫn khiến người khác nhận ra.

“Phạm tội khi quân là rơi đầu, Ninh Vinh hoa chẳng lẽ không biết sao?” Tiêu Thịnh tự tiếu phi tiếu*, tiến lên phía trước cúi người nhìn nàng, còn nói thêm, “Thục phi nói dáng múa nàng ấy không thể so với Ninh Vinh hoa, trẫm nhìn ra, rõ ràng là Ninh Phật Tang so ra kém hơn Thẩm Úy Nhiên trăm triệu lần. Trẫm giữ ngươi trong hậu cung thì còn có tác dụng gì?”

* Cười như không cười.

Tiêu Thịnh rõ ràng là ngay từ đầu đối với nàng tồn tại sát tâm, mà nàng ngu xuẩn cái gì cũng không biết, thậm chí còn tưởng rằng hắn rất có hảo cảm với nàng. Những gì mà Hiền Thân Vương nói về Tiêu Thịnh với nàng hoàn toàn không giống như ông ta nói, người này vô tình, máu lạnh còn tàn nhẫn, căn bản không có tính tình ôn hòa cũng tuyệt đối không phải là người có thể dễ dàng điều khiển!

Ninh Phật Tang há miệng thở dốc, nói không nên lời, đáy lòng tuyệt vọng giống như thủy triều dâng lên, trong lúc mê man nàng nghe thấy Tiêu Thịnh phân phó cung nhân “Ninh Vinh hoa phạm tội khi quân, tội không thể thứ, trẫm niệm tình vô tri, miễn đi tử hình, ngay trong ngày hôm nay biếm vào lãnh cung.”

Tiêu Thịnh ra khỏi phòng, thấp giọng giao cho Cao Đức Toàn nói, “Không được để cung nhân trong Thu Thủy hiên hoặc cung nhân khác tiếp xúc với Ninh Vinh hoa, đợi qua hai ba ngày sau thì giải quyết, bên ngoài chỉ cần nói nàng ta bệnh rồi biến mất.” Cao Đức Toàn lập tức lĩnh mệnh đi làm, Từ Hi thì tiếp tục đi theo sau Tiêu Thịnh.

Lên ngọc liễn, cố nén cổ nhiệt ý trong người, Tiêu Thịnh bị gió lạnh thổi tới cảm thấy cả người đều bị trêu chọc rất là khó chịu. Từ Hi thấy thần sắc Tiêu Thịnh không bình thường, vội hạ giọng quan tâm hỏi, “Hoàng thượng thân mình có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiêu Thịnh phất phất tay không nói gì, Từ Hi cũng đã đoán ra được nguyên do, lại hỏi, “Người có muốn triệu phi tần khác thị tẩm?”

Tiêu Thịnh mím môi nhưng không nói gì, Từ Hi liền tự chủ trương phân phó cung nhân nâng ngọc liễn, “Bãi giá Lâm Lang điện.” Thấy Tiêu Thịnh không có phản đối, lập tức thở phào nhẹ nhõm, có chuyện có thể nhịn, có chuyện thì không thể, cho dù hắn là thái giám nhưng đạo lý này hắn cũng hiểu.

Chỉ là bọn thái giám vừa nâng ngọc liễn lên, muốn đi đến Lâm Lang điện, Tiêu Thịnh lại nói, “Quay về đi, trở về Thừa Càn cung.” Từ Hi muốn phản đối, thế nhưng tâm ý Tiêu Thịnh đã quyết, chỉ có thể làm theo ý tứ của hắn, không chọc hắn tức giận.

Lúc sau không bao lâu, thì có một thùng lại một thùng nước lạnh đưa vào trong Thừa Càn cung. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Không phải Ninh Phật Tang không quá quyết đoán mà là Hoàng thượng quá giảo hoạt a, đến nỗi vì sao nhảy đến lần thứ ba đã mệt mỏi chết khiếp. . .Lần thứ nhất khẳng định là muốn nhảy sao, Hoàng Tang nói thích, sưng sao có khả năng không nhảy, lần thứ hai đại khái chính là, Hoàng Tang thích như vậy, sưng sao có thể không nhảy, lần thứ ba thì hoàn toàn không được. . ._(:з” ∠)_ sau đó cũng là vì nguyên nhân nàng ta tự mình nói ra mà. . . ,kỳ thật nàng hoàn toàn bị Hoàng Tang mê hoặc, nếu biết Hoàng Tang ngay từ đầu tới tìm nàng gây phiền toái, nàng khẳng định cái gì cũng không dám làm.

Tự ♂ loát ♂ ♂ một ♂ vãn ♂ thượng ♂ cái ♂ sao ♂ Hoàng Tang, thân mụ quyết đoán điểm 64. (Tui không hiểu khúc này nên xin lỗi nha :)))

Hoàng Tang: Lăn!

Tác giả: (~o ̄▽ ̄)~o... Lăn qua lăn lại……o~(_△_o~) ~【 một chút cũng không vui sao 】【 mặt đứng đắn 】

Cảm tạ!

Đồng tiền ném một cái lựu đạn vào thời gian:2013-12-14 13:28:04.

A lân ném một cái địa lôi vào thời gian:2013-12-14 16:13:39.

Nấm mỹ lệ nấm ném một cái địa lôi vào thời gian:2013-12-16 19:40:43.

Nguyện đến một thổ hào, đầu bạc không xa nhau o(*////▽////*)q.

Giúp cơ hữu đẩy cái văn《 Quý Phi 》.

Ngày edit: 12/06/2020
Ngày beta: 13/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro