Chương 32: Thật tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tuy được phong làm chính bát phẩm Vinh hoa, nhưng Ninh Phật Tang lại chưa từng được thị tẩm, nàng lại chưa từng nháo chuyện gì, rất là an phận, phần lớn các phi tần không thể nào để ý người này. Đêm qua Hoàng thượng đột nhiên lật thẻ bài nàng ta, vốn cho rằng nàng ta lại lần nữa được Hoàng thượng coi trọng, nhưng không ngờ tới được là trong nháy mắt nàng ta chọc giận Hoàng thượng, bị biếm vào lãnh cung.

Cho dù là các phi tần vào cung sớm nhất, cũng chưa từng thấy có phi tần chọc giận Hoàng thượng đến mức bị biếm lãnh cung, không đề cập tới chuyện khác, chỉ dựa vào phần hiếu kỳ này cũng đã làm rất nhiều phi tần cẩn thận đi thám thính nguyên do.

Sau khi biết được Ninh Phật Tang chọc giận Hoàng thượng là vì nói nguyện ý vì Hoàng thượng múa trăm ngàn lần, mà cuối cùng chỉ múa ba lần thì không được nữa, mọi người còn có chút như lọt vào trong sương mù. Rồi lại biết được Hoàng thượng từng nói —— “Thục phi nói dáng múa nàng ấy không thể so với Ninh Vinh hoa, trẫm nhìn ra, rõ ràng là Ninh Phật Tang so ra kém hơn Thẩm Úy Nhiên trăm triệu lần. Trẫm giữ ngươi trong hậu cung thì còn có tác dụng gì?” Nói như vậy, đại đa số người mới tỉnh ngộ lại, Hoàng thượng căn bản không phải bởi vì hành vi của Ninh Phật Tang mới biếm nàng ta vào lãnh cung, mà rõ ràng là bởi vì Thục phi không vui!

Chuyện như vậy thật sự là làm người khó chịu, Thục phi đang ở phi vị được Hoàng thượng sủng ái không đề cập tới, hiện tại chẳng lẽ là Hoàng thượng có ý tứ muốn độc sủng nàng? Nói “Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời”, hoá ra đúng là xảy ra ở trên người Thục phi!

Trần Vân Nhan so với các phi tần khác thì suy nghĩ có chút bất đồng. Hôm qua ngẫu nhiên gặp được Hoàng thượng, Hoàng thượng đối xử với Ninh Vinh hoa rõ ràng là có phần ôn nhu, ban đêm lật thẻ bài nàng rồi biếm vào lãnh cung, sợ không đơn giản là bởi vì Thục phi, mà sớm đã tồn tại tâm tư như vậy. Hoàng thượng đặc biệt nói ra Thục phi, hoặc là thật sự sủng ái Thục phi đến mức tận cùng, hoặc là muốn. . .Thay Thục phi kéo thêm cừu hận. Nghĩ như vậy, Trần Vân Nhan lại cảm thấy Thục phi mặc dù được nhiều sủng ái, nhưng nếu không có mạng để nhận thì rất uổng phí.

Thời điểm vừa mới biết được chuyện này, suy nghĩ của Thẩm Úy Nhiên cùng Trần Vân Nhan có thể nói là không kém nhau lắm. Cảnh Hữu đế muốn biếm ai vào lãnh cung, nói trắng ra là cũng chỉ là một câu nói, nhưng nếu đem nàng đẩy lên, làm nàng không thể không suy nghĩ. Thẩm Úy Nhiên yên lặng an ủi chính mình, cũng may nàng từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị tốt tinh thần để đối mặt với một loạt chuyện nguy hiểm, cho nên đụng phải chuyện này nàng cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp thu không oán không giận, chỉ nghĩ làm thế nào để đòi chỗ tốt từ Cảnh Hữu đế để bồi thường tinh thần của nàng.

Lệ Chi cùng Anh Đào đang trang điểm cho Thẩm Úy Nhiên, thấy nàng trầm mặc suy nghĩ, biết nàng có thói quen này nên đều không lên tiếng quấy rầy. Anh Đào không thể có tâm tư nhạy bén như Lệ Chi, biết được chuyện này cũng chỉ cảm thấy Hoàng thượng quả thực sủng ái Thục phi, Lệ Chi lại có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ lo lắng ở trong lòng. Không đợi Thẩm Úy Nhiên bừng tỉnh, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm tiểu thái giám, “Nương nương, Từ Phó tổng quản tới.”

Từ Phó tổng quản là Từ Hi, Thẩm Úy Nhiên vì thanh âm đột nhiên truyền tới mà hoàn hồn, cũng không biết vì sao mới sáng sớm mà Từ Hi đến Lâm Lang điện, mày nhíu lại, chỉ nói tiểu thái giám mời người vào.

Sau khi vào phòng, Từ Hi cách Thẩm Úy Nhiên khoảng mười bước chân thì dừng lại. Còn không chờ hắn hành lễ, Thẩm Úy Nhiên đã cười miễn lễ cho hắn trước. Từ Hi là đại thái giám bên người Hoàng thượng, tới Lâm Lang điện tất nhiên là truyền lời nói của Hoàng thượng hoặc là truyền ý chỉ của Hoàng Thượng, nàng nên khách khí một chút, không nên lấy thân phận Thục phi ra làm giá. Từ Hi không dám, rốt cuộc vẫn hành lễ với Thẩm Úy Nhiên, so với lúc đầu tiến vào thì biểu tình hòa hoãn hơn chút.

“Từ Phó tổng quản sáng sớm đích thân đến Lâm Lang điện, là có chuyện quan trọng gì sao?”

Thẩm Úy Nhiên khách khí hỏi chuyện, Từ Hi hơi liếc mắt Lệ Chi cùng Anh Đào, hai người bọn nàng cực kỳ có ánh mắt lập tức lui xuống. Đợi các nàng ra khỏi phòng canh giữ ở ngoài cửa, Từ Hi mới trả lời Thẩm Úy Nhiên, trên mặt không cười, ngữ khí rất bình thản.

“Hoàng thượng muốn nô tài tới truyền lời cho Thục phi nương nương. Hoàng thượng nói, Thục phi nương nương tự nhận tài múa không sánh bằng Ninh Vinh hoa, hiện tại đã không có Ninh Vinh hoa, Thục phi nương nương cũng nên tiếp thu sự thật bản thân là người rất tốt, như vậy mới không uổng công Hoàng thượng đã từng nói Thục phi đẹp tựa thiên tiên.”

Từ Hi nói xong, thấy Thẩm Úy Nhiên hoàn toàn là một bộ dáng kinh ngạc, càng khách khí với Thẩm Úy Nhiên hai phần, cười nói, “Nô tài đi theo bên người Hoàng thượng mười năm, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng thượng cùng người khác giải thích chuyện bản thân đã làm.”

“Ta cũng không nghĩ tới. . .Hoàng thượng thật có tâm.” Thẩm Úy Nhiên kinh ngạc cũng không phải giả vờ, Hoàng thượng sáng sớm đặc biệt phái Từ Hi tới truyền lời, rõ ràng là biết nàng sẽ suy nghĩ nhiều như thế nào, mà vì không muốn nàng hiểu lầm nên để Từ Hi tới đây nói rõ, đây là cùng nàng giải thích vì sao chuyện Ninh Phật Tang lại liên quan đến nàng. Tiêu Thịnh là muốn cho nàng biết, hắn thật tâm sủng ái nàng, không để ý đến ý nghĩ của người khác.

Nàng không chỉ kinh ngạc, mà còn khiếp sợ, nhưng lời nói sau của Từ Hi lại càng làm cho nàng khiếp sợ hơn đến mức nói không nên lời. Bởi vì Từ Hi trực tiếp nói cho nàng biết, tối hôm qua ở Thu Thủy hiên, Ninh Phật Tang lén để Cảnh Hữu đế hít hương liệu kích dục cộng thêm uống nước trà có xuân dược, mà khi Từ Hi đề nghị hắn triệu nàng thị tẩm, bản thân hắn thầm cam chịu chuyện này nhưng cuối cùng lại phân phó hồi Thừa Càn cung.

Thẩm Úy Nhiên hoàn toàn ngây ngốc, Từ Hi lại cùng nàng nói, “Nô tài nói chuyện này đã là lắm miệng, nếu Hoàng thượng biết nô tài cùng Thục phi nương nương nói những lời này, đầu nô tài sẽ giữ không nổi. Nhưng nhiều năm như vậy, nhìn bên người Hoàng thượng ngay cả người biết lạnh biết nóng* cũng không có, không ai đau lòng Hoàng thượng. Hoàng thượng đối với Thục phi nương nương ít nhiều có chút thật tâm, cho dù liều cái mạng này, nô tài cũng lắm miệng muốn nói với nương nương, chỉ nguyện nương nương chớ có cô phụ một mảnh tâm ý của Hoàng thượng. Nếu ruồng bỏ Hoàng thượng, nhìn kết cục của Lương phi cùng Từ Chiêu nghi, hẳn là nương nương đã thấy rất rõ ràng.”

* Chắc ý anh Từ là người tri kỷ.

Lời nói cuối cùng, đã mang hàm ý uy hiếp.

Thẩm Úy Nhiên lúc này ngoại trừ ngốc lặng ra thì còn cảm thấy vô cùng choáng váng, nàng có chút phản ứng không kịp lời Từ Hi nói. Nếu sợ nàng biết những chuyện này sẽ lợi dụng Tiêu Thịnh thì quả thật không cần phải nói với nàng, hoặc là cảm thấy nàng sớm hay muộn cũng sẽ biết nên không bằng sớm để cho nàng rõ ràng lợi và hại trong đó?

Từ Hi rất nhanh thì rời đi, Thẩm Úy Nhiên hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, đem lời Từ Hi lĩnh ngộ hoàn toàn. Từ Hi không cần phải lừa nàng, Thẩm Úy Nhiên cũng không nghi ngờ những gì hắn nói. Vì vậy nàng tin tưởng tình cảm Tiêu Thịnh đối xử với nàng cùng những người khác không giống nhau, tuy rằng hiện tại phần tình cảm này cũng không mãnh liệt, bởi vì Từ Hi nói Tiêu Thịnh đối với nàng “Ít nhiều là có chút thật tâm”.

Nếu không trải qua những chuyện kiếp trước, có lẽ nàng lúc này cũng sẽ không khiếp sợ như vậy, kiếp trước xảy ra đủ chuyện làm nàng trước sau đều đối với hành vi của Tiêu Thịnh vẫn duy trì phỏng đoán xấu xa. Trước khi biết những chuyện này, nàng chưa từng hoài nghi qua ý nghĩ của chính mình, cho dù là tới hiện tại Thẩm Úy Nhiên cũng không cảm thấy bản thân làm sai chuyện gì. Từ lúc nàng đến triều đại này, cho đến bây giờ, tình cảm của nàng với Tiêu Thịnh vẫn trong tình trạng không biết, nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm hiểu.

Tiêu Thịnh đối với nàng như vậy, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy rất cảm kích cùng cảm động. Không nói chuyện khác, chỉ cần Tiêu Thịnh không làm hành động giống như người kia ở kiếp trước, lúc sau hết thảy đều yên ổn, nàng có thể khoan thai an nhiên qua hết cả đời này, chuyện không ruồng bỏ hắn nàng hoàn toàn có thể bảo đảm mình làm được.

Trong đầu trào ra rất nhiều ý nghĩ làm cảm xúc Thẩm Úy Nhiên có chút kích động, nàng hung hăng hít vào, lại chậm rãi thở ra, lặp lại như vậy hơn hai mươi lần, Thẩm Úy Nhiên mới có thể hoãn lại tâm tình. Lệ Chi ở bên ngoài nhắc nhở canh giờ đã không còn sớm, nên đi Phượng Loan cung thỉnh an, Thẩm Úy Nhiên chỉ có thể kiệt lực thu lại toàn bộ cảm xúc để các nàng tiến vào thay nàng thay y phục.

Rốt cuộc là vẫn chậm trễ chút canh giờ, Thẩm Úy Nhiên khó có được một lần đến muộn.

Thẩm Úy Nhiên vừa mới đi vào, nguyên bản trong chính điện có chút ầm ĩ chỉ một thoáng thì an tĩnh, cũng không biết có bao nhiêu phi tần tại đây tức khắc đem tầm mắt đặt trên người nàng. Thẩm Úy Nhiên không để ý, ngay trong tầm mắt của mọi người sắc mặt bình tĩnh tiến lên phía trước hành lễ thỉnh an với Hoàng hậu.

Nếu nói trong điện có người so với Thẩm Úy Nhiên càng bình tĩnh hơn, thì chỉ có thể là Hoàng hậu. Diệp Bội Lan miễn lễ Thẩm Úy Nhiên, ban tọa cho nàng, không có một tia bất mãn hay chỗ không vui với Thẩm Úy Nhiên, thậm chí lúc Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống, nàng liền cao giọng cùng mọi người nói, “Các ngươi mới vừa rồi đều nói thân mình Thục phi có phải không thoải mái hay không mà canh giờ này còn chưa tới thỉnh an. Hiện tại Thục phi đã đến rồi, đều biết nàng cũng không có chuyện gì, những ý nghĩ vừa rồi nên thu hồi lại cho tốt.”

Các phi tần im miệng, Thẩm Úy Nhiên chỉ nghe Diệp Bội Lan nói mấy câu thì đã rõ ràng đây là có người trong tối ngoài sáng muốn tìm gốc rạ của nàng, mà Hoàng hậu không chỉ nói cho Thẩm Úy Nhiên biết mà còn nói cho những người khác rằng đến tìm nàng cáo trạng Thục phi thì không có bất cứ tác dụng gì.

Nếu như mọi khi, Thẩm Úy Nhiên nhất định sẽ không đi nghĩ sâu lời nói của Diệp Bội Lan, chỉ biết nàng là vì bày ra tư thái hiền lương rộng lượng, bởi vì tạm thời còn cần lợi dụng nàng cho nên đối tốt với nàng hơn một chút. Thế nhưng có lời của Tiêu Thịnh còn có Từ Hi, cũng làm nàng bắt đầu một lần nữa nghĩ kỹ rất nhiều chuyện.

Diệp Bội Lan là người của Hoàng thượng, điểm này từ lúc bắt đầu nàng cũng đã phát giác ra, hơn nữa đến bây giờ cũng không có bất kỳ hoài nghi gì. Mặc dù các nàng hiện giờ lập trường giống nhau nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo Diệp Bội Lan sẽ không có bất cứ thành kiến gì với nàng. Như vậy, nếu Diệp Bội Lan lúc này không phải đang giả trang rộng lượng, vậy thì là vì lí do mới có thể khiến nàng ấy không để ý đến phi tần được sủng ái hay không được sủng ái? Hoàng thượng vẫn luôn đối tốt với Hoàng hậu, Từ Hi lại tới tìm nàng nói những lời đó, có phải là đang gián tiếp nói rõ với nàng chuyện gì đó hay không?

Thẩm Úy Nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ, lại cảm thấy chính mình không khỏi nghĩ quá nhiều, mặc dù trong đó có ẩn tình, nhưng nàng không thể biết được. Tâm tư của Tiêu Thịnh cùng Từ Hi nàng cũng không muốn đoán, dù sao chỉ cần nàng làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được. Thẩm Úy Nhiên tự giác biết mình không có ưu điểm gì, nhưng chỉ cần có người đối xử tốt thật lòng với nàng, thì nàng sẽ thật lòng quan tâm người kia, hắn đối xử tốt với nàng một phần, nàng lại tốt với hắn mười phần, cũng sẽ không cảm thấy bản thân thua thiệt.

Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca đều không đến Phượng Loan cung thỉnh an, Hoàng hậu nói ra, phi tần phân vị thấp cũng không dám nói nữa, phi tần địa vị cao càng thêm cẩn thận, nên không có ai tới tìm Thẩm Úy Nhiên gây phiền toái. Không cần cùng các nàng cãi nhau, Thẩm Úy Nhiên thanh thản ngồi ngay ngắn phẩm trà.

Cái này hẳn là trà mới tiến cống vào tháng năm, Lâm Lang điện tự nhiên cũng được phân trà mới, nhưng trà mới cũng có khác biệt, nơi này của Hoàng hậu có những thứ tốt nhất mà các phi tần khác muốn cũng không có. Thứ tốt chính là thứ tốt, không biết có phải bỏ xuống hết mọi lo lắng trong lòng hay không, mà Thẩm Úy Nhiên nhẹ nhàng tự tại uống trà, ở trong lòng vừa cảm khái vừa nghĩ không thể lãng phí trà ngon.

“Bổn cung từng nghe nói Thục phi yêu trà, hiện tại nhìn thấy quả thật là có chuyện như vậy. Thục phi nếu thích, chờ lát nữa liền mang về một chút để từ từ thưởng thức.”

“Thần thiếp bất quá là học đòi văn vẻ, nghe Hoàng hậu nương nương nói xong chỉ cảm thấy hổ thẹn. Chỉ là trà nàu thật sự uống ngon vô cùng, thần thiếp nhịn không được nên uống nhiều một chút, có thể uống được trà ngon như vậy đã là chuyện may mắn, thần thiếp không dám để Hoàng hậu nương nương lại bỏ những thứ yêu thích?”

Thẩm Úy Nhiên đứng dậy đáp lời, Hoàng hậu nhìn nàng cười cười, lại nói, “Không sao, Thục phi nếu thích, lấy toàn bộ cũng không có vấn đề gì.”

Lúc này, có cung nhân Vĩnh Phúc cung tới truyền lời, nói Thái hậu miễn mọi người đi thỉnh an, Hoàng hậu không hề cho Thẩm Úy Nhiên cơ hội nói chuyện, để chúng phi tần tất cả đều tự giải tán.

Bởi vì chuyện này, Thẩm Úy Nhiên muộn một chút mới rời khỏi Phượng Loan cung trở về Lâm Lang điện, nhưng vừa mới ra thì bị một người đột nhiên lao tới ngăn cản đường đi.

******

Tác giả có lời muốn nói: Thời điểm đang ăn cơm chạy tới xem hậu trường bình luận, sau đó liền nhìn thấy mọi người thúc giục, vì vậy lập tức buông đũa thêm chương mới T^T【 nghiệp giới lương tâm quả thực không thể càng bổng o(* ̄▽ ̄*)o 】

《Cuối cùng vẫn là chạy tới bắt trùng cưỡng bách chứng chịu không nổi đệ nhị lớn hơn nữa khái là 10 giờ rưỡi. (Tui không hiểu khúc này nên mọi người thông cảm =))) 》

Chương trước cuối cùng Hoàng Tang cũng không có triệu Thẩm Thẩm thị tẩm, kỳ thật là bởi vì không nghĩ sẽ đem Thẩm Thẩm làm công cụ tiết dục _(:з” ∠)_ tuy rằng Hoàng Tang cũng rất muốn cùng Thẩm Thẩm lăn giường 2333333333.

Cho nên thời điểm Thẩm Thẩm biết việc này quả thực là khiếp sợ, ngẫm lại Hoàng đế có nhiều nữ nhân hậu cung như vậy, chuyện lăn giường căn bản dầu vừng cự tuyệt đường sống, bởi vì cổ nhân xem cái này là bổn phận, là vinh hạnh của các nàng, huống chi Hoàng đế căn bản có thể không cần đi quản những việc này.

Tuy rằng là như thế, nhưng Hoàng Tang cũng không phải là người tốt, chỉ có thể nói nhất định hạn độ bên trong vẫn là có thể tính người tốt moah moah.

Vì thế tác giả tiếp tục đi ăn cơm sau đó mã đệ nhị càng……_(:з” ∠)_ về thời gian thêm chương thì nói sau づ ̄ 3 ̄)づ

Ngày edit: 13/06/2020
Ngày beta: 21/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro