Chương 35: Gặp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Từ Hi đưa một vật gì đó giống như viên thuốc cho Tiêu Thịnh, lại nói, “Nàng nói vị kia hiện tại đã nổi lên lòng nghi ngờ, muốn trong khoảng thời gian ngắn để tra rõ thì không dễ dàng.”

Tiêu Thịnh tiếp nhận vật kia rồi bóp nát, bên trong có một tờ giấy nhỏ, mặt trên viết một loạt chữ nhỏ xinh đẹp. Tiêu Thịnh quét mắt nhìn một cái, mày nhăn lại, cùng Từ Hi nói, “Truyền lời cho nàng, chuyện này không gấp được, vị kia nếu nổi lên lòng nghi ngờ thì càng phải cẩn thận hơn một chút, an toàn của bản thân cũng rất quan trọng.”

“Vâng.” Từ Hi đáp ứng, tiếp nhận tờ giấy Tiêu Thịnh đưa lại, bỏ vào trong một cái túi gấm, nhét vào trong tay áo, rồi sau đó lại không nói gì.

Bốn ngày sau, Đại Hoàng tử Đại Hạ Bạch Trạm rốt cuộc cũng tới đế đô Đại Tề, qua hai, ba ngày nữa, Tiêu Xu nói Nhiếp Hành Viễn cùng Ngũ ca của Tiêu Thịnh —— Tiêu Hách đều cùng nhau tới đế đô, quan viên phụ trách nghênh đón trở nên thập phần bận rộn.

Ngày này, Bạch Trạm, Nhiếp Hành Viễn cùng Tiêu Hách đều triệu kiến Tiêu Thịnh, trong cung cũng đang chuẩn bị làm yến hội đón gió tẩy trần cho ba người. Yến hội này cũng không giống gia yến sinh thần lúc trước của Công chúa, phi tần bình thường không có tư cách tham dự. Trong danh sách bồi yến, chỉ có Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca cùng phi tần ở phi vị Hiền phi, Đức phi cùng với Thẩm Úy Nhiên, các phi tần khác không có tư cách tham dự thì oán giận không có đường sống.

Lúc đầu Thẩm Úy Nhiên nghĩ yến hội như vậy ngoại trừ Hoàng hậu thì các phi tần khác hẳn là đều không có tư cách tham dự, nhưng không dự đoán được là Hoàng thượng chọn rất nhiều phi tần bồi yến, nhưng rốt cuộc có rất nhiều thứ của triều đại này nàng không biết nhiều lắm. Hiện giờ điểm danh nàng, nàng chỉ cần chuẩn bị thật tốt, đúng hạn đi dự tiệc là được.

Dù sao đây cũng là yến hội chuẩn bị cho Hoàng tử nước khác, chi tử của phiên vương cùng với Ngũ ca của Hoàng thượng, không được phép chậm trễ cùng xảy ra sai lầm, cũng không thể đánh mất dáng vẻ, Thẩm Úy Nhiên trang điểm rất trang trọng, đi Cảnh Thái điện dự tiệc thật sớm.

Thẩm Úy Nhiên tới rất sớm, nàng ngoại trừ nhận thức Hoàng hậu, Hiền phi, những người khác đến rồi thì không có mấy người. Diệp Bội Lan đang giao chuyện gì đó cho đại cung nữ Tuệ Chân, Hiền phi ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình, nghe tiểu thái giám báo Thục phi đến rồi, có chút kinh ngạc nàng tới sớm như vậy.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Thẩm Úy Nhiên quét mắt nhìn trong điện, thấy không có nhiều người, cũng chỉ tiến lên thỉnh an Hoàng hậu.

Diệp Bội Lan vừa lúc giao phó vài chuyện cho Tuệ Chân xong, liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên cười cười với nàng, “Miễn lễ, vì sao Thục phi đến sớm vậy?”

“Hoàng hậu nương nương cùng Hiền phi nương nương đều đến sớm hơn thần thiếp. Sợ bản thân chậm chạp sẽ chậm trễ canh giờ, thần thiếp chỉ có thể đến sớm một chút, lại không nghĩ rằng Hoàng hậu nương nương cùng Hiền phi nương nương đến rồi.” Thẩm Úy Nhiên thấy Diệp Bội Lan tựa hồ là tâm tình tạm ổn, lại cùng nàng nhàn thoại, liền đứng dậy cười trả lời.

“Ta bất quá cũng chỉ mới vừa đến, sớm hơn Thục phi không quá hai bước.” Hiền phi chen lời nói, trên mặt đồng dạng có ý cười, Thẩm Úy Nhiên cũng nghiêng đầu hướng nàng lộ ra gương mặt tươi cười.

“Tới rồi thì ngồi đợi một lát, không lâu lắm mọi người sẽ đến đông đủ.” Diệp Bội Lan còn nói thêm, xem như là đuổi hai người bọn nàng. Nhưng cũng có thể lý giải, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm, không có đạo lý Hoàng hậu vẫn luôn bồi các nàng nói chút chuyện không có ý nghĩa.

Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống bên cạnh Hiền phi, không có những người khác cũng không có chuyện gì để làm, Hiền phi chủ động cùng nàng bắt chuyện, Thẩm Úy Nhiên cũng cùng nàng hàn huyên.

Ngày trước không cùng Hiền phi tiếp xúc, chỉ biết đối phương là chi nữ tướng môn, tính tình ngay thẳng, hôm nay Thẩm Úy Nhiên cùng nàng trò chuyện nhiều hơn hai câu, đã có thể dễ dàng cảm giác được Hiền phi thật sự là tính tình ngay thẳng, nói chuyện thẳng thắn không làm ra vẻ cũng sẽ không làm người cảm thấy là già mồm cãi láo, còn có trong xương cốt không thể xóa nhòa ngạo khí. Nữ tử như vậy, đối với Thẩm Úy Nhiên mà nói, mặc dù không có biện pháp giao hảo, nhưng cũng sẽ không làm người cảm thấy chán ghét.

Giữa lúc hai người nói chuyện với nhau, Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca cùng Đức phi lần lượt đến Cảnh Thái điện. Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca rốt cuộc khinh thường chủ động cùng các nàng nói chuyện với nhau, Đức phi lại rất nhanh liền gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm của Thẩm Úy Nhiên cùng Hiền phi. Kỳ thật các phi tần ghé vào một chỗ nếu không phải nói chuyện có chút thâm ý khác hoặc có chút ghen toan, vậy cũng chỉ có thể trò chuyện một chút đề tài sống phóng túng. Các nàng trò chuyện xem như vui sướng, thoạt nhìn hoàn toàn là cảnh trò chuyện với nhau thật vui, hình ảnh tỷ muội tình thâm hòa hợp.

Đối với chuyện lúc trước Đức phi thay nàng chịu tội, bị trúng độc, làm nàng tránh được một kiếp, không có khả năng Thẩm Úy Nhiên cảm kích Đức phi, đồng dạng cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy. Đây hết thảy bất quá là trùng hợp mà thôi, nàng không hạ độc vào sương sớm, càng không chủ động đưa sương cho Đức phi cầm đi, không có đạo lý muốn nàng cảm thấy cảm kích hoặc áy náy. Chuyện này không phải là Từ Chiêu nghi làm, Từ Chiêu nghi cũng chỉ là thay người khác cõng nồi mà thôi, cái này giống như Đức phi không cẩn thận thay nàng chịu tội, ai cũng không có cách nào tiên đoán trước.

Thẩm Úy Nhiên duy chỉ hơi ngại là, Đức phi vậy mà không thèm để ý cùng các nàng nói chuyện với nhau, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, sẽ không quá mức rộng lượng một chút đi?

Lúc Tiêu Thịnh đến, Hiền phi, Đức phi cùng với Thẩm Úy Nhiên đều trong khoảnh khắc dừng lại lời nói, hành lễ xong, lúc sau lại ngồi xuống, Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Thịnh một cái. Vừa vặn Tiêu Thịnh cũng đang nhìn nàng, Thẩm Úy Nhiên mỉm cười với Tiêu Thịnh lại gật đầu nhẹ một cái mới dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Đức phi ngồi ở bên cạnh Thẩm Úy Nhiên đem tất cả thu vào đáy mắt, tươi cười hơi cứng lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên, lúc này mới một lần nữa ngồi ngay ngắn.

Thân phận của Tiêu Diễm không cho phép hắn tùy ý vào cung, lúc đầu biết được Thục phi có thể là Thẩm Úy Nhiên hắn nhận thức, hắn hận không thể lập tức liền đi nhìn người này, xác định thân phận của nàng. Nhưng những ý nghĩ này quá mức xúc động, không nói hắn căn bản không có mặt mũi đi gặp nàng, nếu gặp được thì có thể như thế nào? Thẩm Úy Nhiên hiện tại thân phận là sủng phi của Cảnh Hữu đế Tiêu Thịnh, mà hắn chỉ là Thế tử Hiền Thân Vương, bọn họ nếu có tiếp xúc thân thiết, đối với Thẩm Úy Nhiên mà nói là chuyện cực kỳ không tốt, hắn không thể hại nàng như vậy.

Hàng đêm vô pháp ngủ yên, Tiêu Diễm rốt cuộc chờ được một cơ hội. Chỉ cần Thẩm Úy Nhiên tham dự yến hội lần này, hắn liền có thể có biện pháp xác định thân phận của nàng. Tiêu Diễm vào Cảnh Thái điện, dư quang thoáng nhìn thân ảnh Thẩm Úy Nhiên, nỗi lòng có chút phập phồng. Mắt nhìn thẳng tiến lên hành lễ với Tiêu Thịnh, vào chỗ ngồi, trong lòng lại nghĩ như thế nào đi nữa Tiêu Diễm cũng không dám nhìn Thẩm Úy Nhiên nhiều. Cứ việc kiệt lực đè nén, nhưng dư quang luôn thỉnh thoảng quét mắt thấy thân ảnh Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Diễm trong lòng thở dài một hơi thật lớn lại bưng chung trà trước mặt lên uống một ngụm để che dấu dị thường của bản thân.

Trong Cảnh Thái điện người càng ngày càng nhiều, ghế trống cũng theo đó dần dần lấp đầy. Thái hậu nói thân mình không khoẻ, không thể đến dự yến tiệc.

Tiêu Hách cùng Nhiếp Hành Viễn cùng nhau tiến vào trong điện, trong tức khắc đều hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Tiêu Hách cùng Tiêu Thịnh diện mạo cũng không có nhiều điểm tương tự, nếu lúc trước không biết được, sợ là không thể nghĩ đến hai người là quan hệ huynh đệ. Cái gọi là “Rồng sinh chín con không thành long, mỗi người mỗi sở thích”, đại khái chính là đạo lý như vậy.

Diện mạo Tiêu Hách thiên về âm nhu, dù cho trên mặt treo ý cười, nhưng cũng làm người cảm thấy hắn ở trong tối đánh chủ ý gì đó, không dễ dàng tin hắn. Đi cùng hắn Nhiếp Hành Viễn lại là người cũng như tên, liếc mắt một cái liền có thể liên tưởng tới câu “Mày kiếm mắt sáng, oai hùng bất phàm”.

Vô luận sau lưng quan hệ tốt hay xấu, Tiêu Hách là Ngũ ca của Tiêu Thịnh mà Tiêu Thịnh lại triệu hắn nhập kinh, thì quyết định sẽ không có bất luận chuyện không thoải mái gì phát sinh. Thẩm Úy Nhiên mặc dù cách Tiêu Thịnh không tính là xa, nhưng cũng không để ý nhiều đến những việc này, chuyện trên triều đình nàng không hiểu, phải ứng phó phi tần trong hậu cung đã vô cùng mệt mỏi, còn nữa, nàng cũng không phải là Hoàng hậu, không cần phải biết quá nhiều là tốt rồi.

Vô luận Tiêu Thịnh hiện tại đối tốt với nàng như thế nào, nhưng khó bảo toàn về sau sẽ khác, đối với Tiêu Thịnh mà nói, chuyện quan trọng nhất hẳn là phân tán quyền lực trong tay Thái hậu, Hiền Thân Vương, nhanh chóng thu vào trong tay mình, để phòng ngừa biến cố. Ai có thể bảo đảm về sau Tiêu Thịnh sẽ không đối với nàng như giày cũ bị vứt bỏ? Nàng không nghĩ sẽ đi đánh cuộc.

Binh lực cường thịnh quốc gia của Đại Hạ không hề thua Đại Tề, Bạch Trạm làm Đại hoàng tử Đại Hạ, ở Đại Hạ lúc này chưa lập trữ quân, liền chỉ có thể cạnh tranh vị trí Hoàng trữ. Nếu như có thể cầu thú Công chúa Đại Tề, vị trí Hoàng trữ này không nói mười phần nắm chắc, nhưng tám, chín phần thì có thể. Bạch Trạm diện mạo thiên về loại tục tằng, thoạt nhìn liền cảm thấy làm người sang sảng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhiều người ở trong lòng đều biết bất quá là biểu tượng mà thôi.

Thẩm Úy Nhiên ở trong lòng bình luận ba người nàng ấn tượng một phen, rốt cuộc là cảm thấy Hoàng thượng sẽ không có khả năng hứa gả Công chúa cho Bạch Trạm, ngược lại là Nhiếp Hành Viễn, khả năng hơi cao hơn một chút. Chỉ là Công chúa hẳn là sớm đã có người trong lòng, vì vậy Nhiếp Hành Viễn cùng Bạch Trạm cơ hồ không có khả năng.

“Bạch Trạm Đại Hạ gặp qua Hoàng thượng Đại Tề, gặp qua Hoàng hậu Đại Tề.”

Thẩm Úy Nhiên tâm tư bay xa, Bạch Trạm đã đi đến trước mặt Tiêu Thịnh thăm hỏi. Dù sao cũng là Đại hoàng tử nước khác, Đại Hạ cũng không phải là nước phụ thuộc Đại Tề, cũng không có quỳ xuống hành lễ, Bạch Trạm chỉ thoáng cung kính thân mình, tỏ vẻ kính ý.

“Đại hoàng tử không cần đa lễ như vậy, đã là yến hội đón gió tẩy trần, Đại hoàng tử có thể chơi vui vẻ mới thỏa đáng.” Tiêu Thịnh cao giọng nói, ban tọa cho Bạch Trạm.

Yến hội bắt đầu, ca vũ tấu nhạc, cung nhân xinh đẹp, món ngon rượu ngon mọi thứ đều không ít, rượu quá ba tuần, ngươi tới ta đi, bầu không khí rất nhanh liền trở nên thập phần nhiệt liệt, yến hội lúc này quả thật không thể nói náo nhiệt như thế nào.

Chỉ là kính rượu, uống rượu những việc này đều không có quan hệ gì với Thẩm Úy Nhiên, nàng vẫn như cũ chỉ phụ trách ăn ăn uống uống còn có thưởng thức biểu diễn rực rỡ, ngoại trừ trưng ra khuôn mặt tươi cười, đối với náo nhiệt xung quanh mình thì không chút phản ứng. Cho dù là không đi để ý, nhưng Thẩm Úy Nhiên vẫn phát giác ra có tầm mắt vẫn luôn giằng co ở trên người nàng, lúc trước chỉ là không xác định, thời gian càng lâu hơn thì biết bản thân không có cảm giác sai lầm.

Thẩm Úy Nhiên nhìn về phía Thẩm Thừa tướng, ông lúc này bận ứng phó người kính rượu quanh mình, huống hồ thời điểm lúc trước nàng từng cùng đối phương gật đầu thăm hỏi, cho nên không phải là Thẩm Thừa tướng. Nàng lại nhìn về phía Tiêu Thịnh, cũng thật sự bận rộn, không ngừng xã giao, căn bản không có nhìn nàng. Thẩm Úy Nhiên cũng cảm thấy, dựa vào tính tình Tiêu Thịnh, mặc dù thật sự nhìn nàng, nhưng cũng tuyệt sẽ không né tránh. Về phần những người khác, Thẩm Úy Nhiên cũng không quen biết nên càng không có ý nghĩ gì, chỉ có thể cho rằng bản thân hẳn là nghĩ sai rồi.

Tiêu Diễm từ lúc phát hiện Thẩm Úy Nhiên nhận thấy được tầm mắt của hắn thì không hề nhìn nàng, so với chuyện muốn Thẩm Úy Nhiên phát hiện thì cảm xúc sợ hãi của hắn đã chiếm thượng phong. Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, hắn hiện tại cũng đã xác định Thục phi đó là người kiếp trước.

Nếu như nói tên, một vũ khúc kia bất quá là vừa khéo, thì mới vừa rồi hắn nhìn thấy đối phương dùng bữa theo thói quen, thức ăn nàng chạm vào đều giống Thẩm Úy Nhiên mà hắn biết, thậm chí nàng trong lúc vô ý lộ ra biểu tình cũng tương tự như vậy, muốn nói bất quá là trùng hợp thì không khỏi có chút gượng ép. Mặc dù xác định nàng là Thẩm Úy Nhiên kiếp trước, nhưng chuyện hắn làm cũng sớm đã không còn đường sống, muốn bồi thường cũng không có biện pháp bồi thường, hiện tại muốn nhìn nàng nhiều hơn cũng cảm thấy xa xỉ.

Càng suy nghĩ, Tiêu Diễm càng cảm thấy chua xót không thôi, chợt cúi đầu buồn khổ uống một ly rượu vào bụng.

Người ngồi bên cạnh Tiêu Diễm cũng phát hiện hắn không thích hợp, men theo hắn ánh mắt nhìn qua, phát hiện hắn vẫn luôn ở chú ý đến phi tần của Hoàng thượng, mà hắn lại buồn khổ uống rượu như vậy, trong lòng đã có chút ý nghĩ. Hắn đi lên, cười cùng Tiêu Diễm hỏi, “Thế tử vì sao lại một mình uống rượu vậy?”

Thấy Tiêu Diễm cũng không muốn để ý đến bộ dáng của hắn, thì lại càng tới gần thấp giọng nói, “Thế tử vừa rồi vẫn luôn nhìn Thục phi nương nương trong lời đồn đãi có thể múa tựa thiên tiên?” Bên trong thanh âm ầm ĩ chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Như nguyện nhìn thấy thần sắc do dự của Tiêu Diễm, người nọ lại khặc khặc cười, giơ ly rượu lên cùng chạm vào ly Tiêu Diễm, thoải mái dễ chịu uống xong một ly rượu ngon. Tiêu Diễm càng cảm thấy trong lòng phiền muộn, chỉ có thể lại uống xong một ly rượu như vậy nữa.

Thời điểm yến hội đang hứng thú, đột ngột vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ vụn trên mặt đất, thanh âm huyên náo trong nháy mắt liền im lặng, trong điện rộng như vậy mà không có nửa điểm tiếng vang. Thẩm Úy Nhiên cũng theo mọi người cùng nhau nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một cung nữ quỳ trên mặt đất trước mặt Đại hoàng tử Đại Hạ không ngừng xin tha. Cung nữ tựa hồ là không cẩn thận để đồ rơi xuống người Bạch Trạm, làm xiêm y của hắn bị bẩn.

Tuy rằng không nghe được thập phần rõ ràng, nhưng thanh âm này tựa hồ có chút quen tai, Thẩm Úy Nhiên nhìn lại nhìn, nhưng nhìn không thấy mặt, không dám tùy ý xác định suy đoán trong lòng. Cùng cảm giác với Thẩm Úy Nhiên còn có Tiêu Thịnh, Hoàng hậu cùng với Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca cùng không ít người, nhưng ai cũng không dám tùy tiện nói chuyện.

Trên yến hội, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở chỗ này, Bạch Trạm cũng không có ý tứ muốn cố ý khó xử một cung nữ, không đợi ai mở miệng, trước khoát tay không để ý lắm, nói, “Thôi thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Đại hoàng tử lòng dạ rộng lượng, thực sự khiến người khâm phục.” Tiêu Thịnh cùng Bạch Trạm nói, cung nữ quỳ rạp trên mặt đất cũng rất phối hợp nói cảm tạ Bạch Trạm không trách phạt, Tiêu Thịnh lại phân phó cung nhân dẫn Bạch Trạm đi thiên điện thay y phục, nhìn cung nữ trên mặt đất với ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo. Cung nữ nhặt hết bạch sứ vỡ vụn lên, sau đó dưới ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Thịnh cúi đầu khom người rời khỏi điện.

Lúc cung nữ này đứng dậy, cho dù không thể nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng Thẩm Úy Nhiên cũng xác định ý nghĩ trong lòng nàng —— cung nữ này, quả thật là Tiêu Xu.

Phát hiện chuyện này làm Thẩm Úy Nhiên đau đầu không thôi, Tiêu Xu chọc ra chuyện như vậy, sau này nếu cùng đám người Bạch Trạm, Nhiếp Hành Viễn chỉ cần vừa thấy mặt, không phải toàn bộ đều bại lộ sao? Nàng hiện tại đã cập kê, yến hội hôm nay cũng không thích hợp tham dự, nàng cũng dám giả dạng cung nữ trà trộn vào? Tính tình hoạt bát là chuyện tốt, nhưng tốt quá hoá dở, Tiêu Xu nháo như vậy, quay đầu lại có bao nhiêu cung nhân chịu tội.

Tiêu Xu một tay cầm mảnh sứ vỡ rời khỏi Cảnh Thái điện, trong lòng lại “Bùm bùm” đến lợi hại. Ánh mắt Hoàng thượng ca ca quá mức dọa người, nàng chưa từng gặp qua hắn như vậy. Tiêu Xu uể oải cúi đầu, nàng chỉ có chút tò mò Đại hoàng tử Đại Hạ, còn có Nhiếp Hành Viễn rốt cuộc là có bộ dáng gì, liền lén lút thừa dịp người nhiều hỗn loạn giả trang cung nữ đưa thức ăn đi vào, nghĩ rằng nhìn hai người này xong thì bỏ chạy trở về Trường Trữ cung, ai có thể nghĩ tới chút chuyện nhỏ như vậy nàng cũng không thể làm tốt?

Ngón tay bị mảnh sứ cắt, chảy máu, nhưng một lòng nghĩ những chuyện khác nên Tiêu Xu không có cảm giác đau đớn. Nàng đem mảnh sứ vỡ trong tay đi xử lý, càng nghĩ đến ánh mắt Tiêu Thịnh càng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được co rúm lại một trận. Tiêu Xu có chút ngơ ngác, lại ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Hạo Trạch cách đó không xa đang dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn nàng, trong lòng sợ hãi càng lớn, nhưng vẫn đi xuống bậc thang đến trước mặt Tống Hạo Trạch.

“Thỉnh Công chúa hồi Trường Trữ cung.”

Tống Hạo Trạch thanh âm lạnh lùng, nghe không có nửa phần độ ấm. Tiêu Xu không dám cùng Tống Hạo Trạch nói thêm gì nên chỉ gật đầu, nàng cố ý lừa gạt hắn để có thể trốn ra khỏi Trường Trữ cung, nhưng hắn luôn có thể dễ dàng tìm được nàng.

“Ngươi là Công chúa?”

Phía sau Tiêu Xu đột ngột truyền đến thanh âm, khúc quanh hành lang đi tới một người, Tiêu Xu quay đầu lại nhìn, là Đại hoàng tử Đại Hạ Bạch Trạm. Nghĩ đến Tống Hạo Trạch không quen biết người này, Tiêu Xu lập tức xoay người hành lễ với hắn, “Nô tỳ gặp qua Đại hoàng tử Đại Hạ.”

Tống Hạo Trạch cũng lập tức ôm quyền hành lễ, “Ti chức gặp qua Đại hoàng tử Đại Hạ.”

Bạch Trạm rất nhanh thì đổi xong y phục, từ thiên điện đi ra chuẩn bị hồi chính điện, nhưng không cẩn thận nghe được lời Tống Hạo Trạch nói, liền nhịn không được hỏi. Lời ra khỏi miệng lại cảm thấy bản thân không khỏi xúc động, mặc dù đối phương là Công chúa, trực tiếp vạch trần như vậy cũng thật sự làm cho đối phương khó chịu một chút.

“Đại hoàng tử nếu hỏi Công chúa, Công chúa lúc này hẳn là ở trong cung của mình, sẽ không xuất hiện ở Cảnh Thái điện.” Tiêu Xu ngữ khí kiệt lực bình tĩnh nói.

Bạch Trạm tuy rằng không tin tưởng lời này, nhưng trong lòng biết mà lại truy vấn cũng không có tác dụng gì, chỉ thoáng gật đầu, lại nói một câu, “Chuyện vừa rồi. . .Không cần để ý.” Không thấy Tống Hạo Trạch liếc mắt, nhấc chân xoay người đi đến chính điện, nhưng Tiêu Xu dù trì độn như thế nào đi nữa, lúc này cũng rõ ràng Bạch Trạm đã biết được thân phận của nàng, càng cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Uể oải đi theo Tống Hạo Trạch trở về Trường Trữ cung, cho rằng Tống Hạo Trạch không phát hiện trên tay nàng bị thương, kết quả hắn lúc trở về việc đầu tiên hắn làm là phân phó đại cung nữ đi thỉnh Thái y lại đây, Tiêu Xu liền biết hắn không hoàn toàn tức giận với nàng.

“Từ Cảnh Thái điện trở về Trường Trữ cung đường đi cũng không ngắn, chờ cung nữ đi thỉnh Thái y lại đây thì vết thương trên tay ta cũng đã đóng vảy.” Tiêu Xu lẩm bẩm lầm bầm, ý bảo đại cung nữ không cần phải đi, lại cười hì hì cùng Tống Hạo Trạch nói, “Thời điểm ở ngoài cung, mỗi lần ta bị thương đều là ngươi thay ta băng bó, chẳng lẽ hiện tại không làm vậy nữa sao?”

Tống Hạo Trạch nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, lại trầm giọng nói, “Công chúa thân phận tôn quý, huống hồ Công chúa hiện giờ đang đợi gả đi, trong cung tự có người khác có thể chiếu cố Công chúa thật tốt.”

Tiêu Xu vừa nghe lời này liền không vui, “Cái gì gọi là thân phận tôn quý vẫn đang đợi gả? Ở ngoài cung ngươi còn che chở ta, hồi cung liền giống như biến thành người khác, đối với ta một chút cũng không tốt. Hoàng thượng ca ca phái ngươi bảo hộ ta nhưng không cho ngươi khi dễ ta. Ngươi nếu nói ta thân phận Công chúa tôn quý, ta đây hiện tại ra lệnh ngươi thay bản cung băng bó vết thương, ngươi làm hay không làm?”

Tống Hạo Trạch mày nhăn đến càng sâu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, lại nghiêng đầu nhìn đại cung nữ của Tiêu Xu nói, “Thỉnh lấy thuốc trị thương, nước ấm cùng đồ để băng bó miệng vết thương lại đây.” Lúc này không khí trong phòng thập phần không tốt, đại cung nữ lập tức lên tiếng trả lời rồi rời đi.

Cho dù Tống Hạo Trạch không cự tuyệt lời nàng nói, nhưng Tiêu Xu cũng không cảm thấy cao hứng nửa phần. Nàng ở bên cạnh bàn ngồi xuống, giơ hai tay lên trước mắt nhìn một cái, lại giận dỗi lật lòng bàn tay hướng về phía Tống Hạo Trạch nói, “Ngươi xem, tất cả đều là máu.” Lời nói còn mang theo một chút khóc nức nở. Ngốc hề hề giật ngón tay, lập tức lại đau đến nhe răng trợn mắt. Tống Hạo Trạch đứng nhìn ở một bên, nhưng không nói gì.

Đến lúc đêm khuya, yến hội tự nhiên tan đi.

Cho dù không có uống đến mức say, nhưng Tiêu Thịnh uống cũng không tính là ít. Khó có được gió đêm mát lạnh, Tiêu Thịnh ngồi ở trên ngọc liễn bị gió thổi làm cảm giác say bay hơn phân nửa.

Nghĩ đến Tiêu Xu nháo ra chuyện như vậy liền cảm thấy tức giận, hận không thể đem nàng trói lại đánh một trận để nàng hoàn toàn an phận. Lúc trước không muốn để nàng dính vào những việc này, cho nên vẫn luôn dưỡng nàng ở ngoài cung, hiện giờ dưỡng ra tính tình không biết nặng nhẹ làm hắn không thể không hối hận khi quyết định như vậy, trường hợp Công chúa giả làm cung nữ đâu chỉ là hồ nháo đơn giản như vậy. Nếu có ai nhận ra nàng thì đánh bản tử đã là rất nhẹ.

“Cao Đức Toàn, Công chúa lúc sau như thế nào?”

“Nô tài phái người đi Trường Trữ cung hỏi qua, nghe nói Công chúa bị thương ở tay, cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi băng bó xong thì đi nghỉ ngơi.”

Tiêu Thịnh xoa xoa mi tâm, thở một hơi dài, lại nói, “Nói Tống thị vệ đi gặp trẫm.”

“Vâng.” Thời điểm Cao Đức Toàn phát giác cung nữ kia là Công chúa, trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh, phạt Công chúa Hoàng thượng tất nhiên luyến tiếc, hiện tại nói muốn tìm Tống thị vệ, vậy hắn phỏng chừng là chịu chút tội thì việc này mới có thể bỏ qua.

Bỏ qua chuyện của Tiêu Xu, Tiêu Thịnh liền nhớ tới hôm nay ở trong yến hội trong lúc vô ý hắn phát hiện ra một khác chuyện. Hắn kỳ thật không có dành công phu đi chú ý những chuyện này, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện Tiêu Diễm để ý Thẩm Úy Nhiên, nên không thể không để bụng.

Hắn biết lúc trước Thẩm Úy Nhiên vô tình gặp phải Tiêu Diễm bị lạc đường, vì vậy để cung nữ thay hắn dẫn đường. Thẩm Úy Nhiên đặc biệt để Lệ Chi dẫn đường cho Tiêu Diễm, đó là vì để hắn biết việc này, không có ý tứ muốn giấu nửa phần, đủ để thấy nàng cũng không tiếp xúc gì với Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm nếu lúc trước chưa từng nhận thức Thẩm Úy Nhiên, duy chỉ tiếp xúc một lần lạc đường kia, vậy vì sao lần gặp mặt lại thì có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ Tiêu Diễm nhất kiến chung tình với phi tần của hắn sao? Lá gan không khỏi có chút lớn đi.

Tiêu Thịnh chợt cảm thấy chuyện này rất thú vị, không khỏi cười một cái, Tiêu Diễm nếu dám trắng trợn táo bạo nhớ thương người của hắn, vậy phải chuẩn bị mạng cho tốt.

******

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Thịnh chợt cảm thấy chuyện này rất thú vị, không khỏi cười một cái, Tiêu Diễm nếu dám trắng trợn táo bạo nhớ thương người của hắn, vậy phải chuẩn bị mạng cho tốt.

===========================

Xoát mười mấy phút mới xoát xong * ngược cry *

_(:з” ∠)_ ta phát hiện ta tự mang theo kỹ năng hứa hẹn hẳn phải chết. . .Chỉ cần thời điểm nói thêm chương thì cơ bản sẽ xuất hiện. . .Đột nhiên có chuyện gì muốn đi làm. . .Hoặc là tạp văn. . .Hoặc là rõ ràng mã hảo kết quả võng không hảo……* xoát không khai cái gì…… Linh tinh sự tình……# còn như vậy lăn lộn ta đi xuống sẽ dầu vừng người đọc hảo sao T^T#

Cho nên ta liền không nói rõ thiên bổ càng nói dù sao mã ra tới sẽ đổi mới.

Cuối cùng đấm mặt đất lại dong dài một câu hôm nay lại bị ngược trăm ngàn lần cầu đại gia bình luận nhiều hơn tới chữa khỏi một chút khổ bức áng văn của tác giả quân thật là mệnh đồ nhiều chông gai, vận mệnh nhấp nhô, ngược thân ngược tâm
〒▽〒

******

Đại khái ý của tác giả là mỗi lần muốn thêm chương thì lười, cộng thêm tác giả muốn mọi người bình luận. Vậy đó =))

******

Ngày edit: 16/06/2020
Ngày beta: 21/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro