Chương 37: Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngẫu nhiên gặp được một đoàn người, thời điểm chào hỏi nhau, chó con có lẽ là ngửi được khí tức của Bạch Trạm, rất là vui sướng chạy vội qua chỗ hắn. Tiêu Xu dư quang thoáng nhìn một màn này, thiếu chút nữa làm mặt quỷ với chó con, nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy thật sự là không được, rốt cuộc nhịn xuống.

Tiêu Thịnh tiến lên đỡ Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên, nói, “Miễn lễ.” Rồi sau đó nắm tay Thẩm Úy Nhiên, xoay người đối diện với mọi người. Tiêu Thịnh không dấu vết liếc nhìn Tiêu Diễm, người sau sớm đã dời ánh mắt đi, không nhìn bọn họ.

“Đã từng nghe qua Thất đệ khen ngợi Thục phi, hiện tại thật sự nhìn thấy, lại cảm thấy lời nói kia thật sự một chút cũng không sai, Thất đệ quả thực có phúc khí.” Đã biết được thân phận Thẩm Úy Nhiên, Ngũ ca Tiêu Hách liền trêu ghẹo Tiêu Thịnh một câu.

Tiêu Diễm trong lòng pha chút hụt hẫng, mà đối diện, Tiêu Thịnh nắm tay Thẩm Úy Nhiên, lại cười nói, “Ngũ ca vẫn là giống như trước đây thích trêu ghẹo trẫm, trẫm thì không sao, nhưng ái phi da mặt thật sự mỏng, sợ là xấu hổ không chịu được.”

Thẩm Úy Nhiên hết sức phối hợp với Tiêu Thịnh cúi đầu xuống, lộ ra thần thái thẹn thùng, dùng tay không bị Tiêu Thịnh nắm nhẹ kéo khuỷu tay hắn, thân mình cũng hướng về phía hắn, hoàn toàn là một bộ hận không thể lập tức giấu mình đi, thậm chí hờn dỗi hô một câu, “Hoàng thượng.” Bách chuyển thiên hồi, mị thái mười phần, cực kỳ có tư thái của sủng phi. Thẩm Úy Nhiên lại thiếu chút nữa ở trong lòng hung tợn mắng Tiêu Thịnh hai câu, cố ý làm trò này trước mặt rất nhiều người, căn bản là cố ý trêu cợt nàng, nàng lại không thể không phối hợp.

Tiêu Thịnh đối với phối hợp của Thẩm Úy Nhiên cảm thấy vô cùng vừa lòng, cầm tay Thẩm Úy Nhiên càng chặt. Tiêu Xu khó có được cơ hội nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên như vậy, cùng bộ dáng tùy ý bình thường, hào phóng rõ ràng chính là hai người, trong lòng cơ hồ muốn cười to, nhưng trên mặt phải bảo trì bộ dáng đoan trang, hiền thục. Rốt cuộc nhịn không được trộm nhìn Thẩm Úy Nhiên nhiều lần, Tiêu Xu tức khắc càng muốn cười. Thẩm Úy Nhiên thoáng nhìn Tiêu Xu nghẹn cười, trên mặt tươi cười càng ngượng ngùng, trong lòng lại kêu rên không thôi.

Chó con giơ hai móng vuốt lên ghé vào trên người Bạch Trạm, Bạch Trạm khom lưng bế nó lên, chó con ngoan ngoãn ở trong lồng ngực hắn lè lưỡi, đôi mắt quay tròn nhìn mọi người xung quanh. Một là nam tử dáng người cường tráng, diện mạo tục tằng, một là chó con đáng yêu ngoan ngoãn, ghé vào một chỗ làm Tiêu Xu không đành lòng bật cười.

Tiêu Diễm không nhìn Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh, bởi vì mỗi một lần nhìn đều cảm thấy có vật gì đó ghim vào tim hắn. Thẩm Úy Nhiên cũng đã từng ở trong lòng hắn thẹn thùng làm nũng, hiện tại đứng đối diện nàng, ngay cả thân phận thật của mình cũng không có biện pháp nói cho nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người khác nồng tình mật ý, hắn làm sao có thể không đau lòng.

Tay rũ bên người bởi vì ý nghĩ trong lòng mà không tự chủ được nắm chặt, Tiêu Diễm dời tầm mắt đi, vừa lúc thấy cảnh tượng Bạch Trạm khom lưng ôm chó con vào trong lòng, liền làm ra tư thái nhẹ nhàng, ngữ khí bình thường cười nói với Bạch Trạm, “Đại hoàng tử oai hùng bất phàm thì ra lại có một trái tim tinh tế như vậy, con chó này rất đáng yêu, vừa nhìn đã làm người thích.”

Theo tiếng nhìn về phía Tiêu Diễm, Bạch Trạm sang sảng cười, trả lời hắn, “Thế tử nói đùa.” Lại làm như giải thích với Tiêu Diễm, tựa như lại muốn nói cho Tiêu Xu nghe, tiếp tục nói, “Chó con này nhìn tuy có chút đẹp mắt, nhưng trên thực tế thập phần không dễ gần, ta cũng chỉ ngẫu nhiên có cơ hội có được hai con, trong đó một con hiến cho mẫu hậu của ta, một con khác thì đưa đến đây.” Bạch Trạm nói đến nước này, liền có chút không rõ ý vị trong đó.

Một con là đưa cho mẫu hậu, một con khác mang đến Đại Tề, đưa cho Công chúa Đại Tề, ám chỉ không tính là rõ ràng, nhưng người ở đây nghe rất rõ. Thẩm Úy Nhiên ỷ Tiêu Thịnh bên người, có chút lo lắng nhìn Tiêu Xu. Tiêu Xu nghe Bạch Trạm nói xong, bởi vì rối rắm mà không ý thức được cắn chặt cánh môi, hai tay cũng không tự chủ được nắm cùng nhau, hơi cúi thấp đầu ai cũng không nhìn, nhưng trên mặt không có xuất hiện vết đỏ ửng khả nghi, liền nói rõ nàng vẫn như cũ không có nửa phần tâm tư khác với Bạch Trạm.

Bạch Trạm không trực tiếp biểu lộ hoàn toàn ý tứ của mình, nhưng lời nói ra lại làm người vừa nghe liền hiểu, cũng không biết là thử hay là có ý tứ gì khác. Bởi vì lời này của hắn, không khí miễn cưỡng xem như hòa hợp trong nháy mắt cứng đờ.

“Đại hoàng tử có thể có tâm ý này với Công chúa, là chuyện may mắn của Công chúa, trẫm cực kỳ vui sướng.” Tiêu Thịnh mở miệng, lời nói hàm hồ, nhưng cũng không đến mức làm Bạch Trạm mất hết mặt mũi. Bạch Trạm lại cười, nói tiếng khách khí, mới tính là hóa giải không khí cứng đờ này. Nhiếp Hành Viễn từ đầu đến cuối ở một bên cũng không nói gì, cuối cùng lại nhìn Tiêu Xu một chút.

Tiêu Diễm nỗ lực dời lực chú ý mình khỏi hình ảnh Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên nắm tay nhau, hắn kỳ thật cùng Bạch Trạm đứng rất gần, lúc này cũng nói sang chuyện khác, “Chó con này thoạt nhìn hòa bình, nhưng nhìn lại cảm thấy thập phần không dễ gần.” Hắn duỗi tay sờ chó con trong tay Bạch Trạm.

Rõ ràng một khắc trước còn ngoan ngoãn nhưng ngay lúc này lại đột nhiên há mồm cắn tay Tiêu Diễm, hành động này thực sự quá mức đột ngột, không nói đến Tiêu Diễm, Bạch Trạm cũng không cảm giác được chó con khác thường. Chó con non nớt, răng cũng còn rất non, tuy rằng cắn Tiêu Diễm nhưng cũng không đến nỗi chảy máu.

Nhìn trên tay xuất hiện một loạt dấu răng nhỏ, Tiêu Diễm trong lòng cười khổ, cùng mọi người đang kinh hoảng liên tục xua tay, cười nói không có việc gì. Bởi vì vẫn chưa chảy máu, nên không có chuyện gì, mọi người rất nhanh liền an tâm. Bạch Trạm cảm thấy vạn phần xin lỗi, lập tức giải thích nói chó con này còn đang mọc răng, thích cắn loạn đồ vật để hóa giải xấu hổ của Tiêu Diễm.

Tiêu Thịnh trong lòng cười nhạo, ngay cả chó con cũng nhịn không được cắn hắn, thật là thống khoái, nhưng trên mặt là vẻ mặt vạn phần quan tâm, hoàn toàn bất đồng với ý nghĩ trong lòng, càng quan tâm dò hỏi, “Thế tử có sao không? Có muốn cho người đi gọi Thái y tới nhìn kỹ?”

Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Diễm lại nhìn Tiêu Thịnh, nghĩ như thế nào đều cảm thấy Tiêu Thịnh nói có chút vui sướng khi người gặp họa. Rốt cuộc cảm thấy là ảo giác của mình, vô luận Tiêu Thịnh cùng Hiền Thân Vương hoặc là Thế tử bất hòa cỡ nào, đều không đến mức sẽ lộ ra bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, không nói đến làm vậy rất ấu trĩ, hành vi như vậy rõ ràng có thể nói là ngu xuẩn. Bất quá Hoàng thượng nếu thật sự quan tâm tình huống của Thế tử, thì sẽ không dò hỏi có muốn gọi Thái y hay không, sợ là sớm đã phân phó cung nhân đi thỉnh Thái y. Nhưng rốt cuộc Thế tử không bị thương, cũng không cần thỉnh Thái y.

Ngự Hoa Viên rất náo nhiệt, mà Thái hậu ở Vĩnh Phúc Cung lại là một bộ dáng khác.

Thái hậu lại một lần nữa để tất cả cung nhân đều lui xuống, chỉ chừa lại Diêu ma ma ở cùng bà trong nội phòng, không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy. Hai nữ quan Tống Y Lan cùng Thôi Nghê Thường canh giữ ở ngoài cửa phòng, nhưng ngoại trừ các nàng, cũng không thấy thân ảnh cung nhân nào khác.

Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, trước kia Thái hậu cũng không làm vậy, Thôi Nghê Thường nhịn không được thấp giọng hỏi Tống Y Lan, “Thái hậu từ lúc xuất cung trở về tựa hồ yêu thích yên tĩnh không cho kẻ nào quấy rầy, sau đó cùng Diêu ma ma ở trong phòng ngây ngốc hồi lâu, Y Lan, ngươi nói đây rốt cuộc là vì sao?”

Tống Y Lan bất đắc dĩ cười với Thôi Nghê Thường, cũng dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói, “Ta cũng không biết, Thái hậu muốn ở trong phòng, chúng ta canh giữ ở ngoài cửa là được, chuyện dư thừa không nên nghĩ nhiều, đoán nhiều, hỏi nhiều hay nhiều lời. Nghê Thường, ngươi ở trong cung thời gian dài như vậy, chút đạo lý như vậy nên hiểu rõ.”

Thôi Nghê Thường cũng cười rộ lên, nghiêm trang cùng Tống Y Lan nói, “Tống cô cô giáo huấn phải, Nghê Thường sau này cũng không dám nữa.” Tống Y Lan tức khắc cười đến càng thêm bất đắc dĩ.

Trong phòng, yên tĩnh một hồi lâu, Thái hậu gật đầu, Diêu ma ma liền sờ soạng trên đầu giường một phen, trong phòng lộ ra một cái bậc thang đi xuống. Diêu ma ma một tay giơ mồi lửa, một tay bưng một đĩa điểm tâm cùng một chung trà, đi đằng trước Thái hậu, dọc theo bậc thang từng bước một thật cẩn thận đi xuống. Hai người rất nhanh liền đến một căn phòng dưới mặt đất.

Căn phòng này trừ một cái rương gỗ lớn ra thì không có những thứ khác, mà rương gỗ này cũng không phải dùng để đựng vật gì, mà là đựng một nữ nhân. Người này thân thể bị nhốt ở trong rương, cả người chỉ có đầu lộ ra bên ngoài, là “A Như” ở trong chùa miếu Thái hậu gặp qua.

Diêu ma ma đốt nến lên, Thái hậu đi đến trước mặt “A Như”, lấy vải trong miệng nàng ra. “A Như” so với dĩ vãng càng thêm gầy yếu, thậm chí có thể làm người cảm giác ra được hơi thở thoi thóp, nàng nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu, nhưng không có trợn mắt.

“A Như, ta cho người đưa nước cùng thức ăn tới, ngươi hẳn là đói bụng đi.” Thái hậu đứng trước rương gỗ, chậm rãi nói.

Qua hồi lâu, “A Như” suy yếu, thanh âm khàn khàn trong tầng hầm vang lên, “Ngươi nên đến muộn hai ngày, đến quá sớm, không tốt.”

“Ngươi đã hai ngày không ăn gì, ta nếu lại muộn hai ngày mới nhìn ngươi, ngươi không phải liền bỏ lại ta đi xuống trước ta sao? Như vậy sao được?” Thái hậu cười khẽ nhìn người trước mặt, lại vẫy tay Diêu ma ma, nói, “Mang điểm tâm cùng nước lại đây.”

Diêu ma ma mang qua, Thái hậu duỗi tay cầm một khối điểm tâm, đưa tới bên miệng “A Như”, “Đây là bánh như ý ngươi thích ăn nhất, A Như, mau nếm thử.” Nói xong Thái hậu liền muốn bỏ điểm tâm vào trong miệng “A Như” , “A Như” cắn chặt khớp hàm không mở miệng, Thái hậu thở dài, nói, “A Như, không thể nháo như vậy.” Người trước mặt vẫn như cũ nửa điểm động tĩnh cũng không có, Thái hậu thu hồi tay lại, đem điểm tâm thả trở về.

“A Như, ta cũng mang ngươi vào trong cung rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Hiện tại ngươi cách hài tử của ngươi gần như vậy, ngươi còn không hài lòng sao?” Thái hậu lo lắng nói, lại thở dài, lần này lại nghiêng đầu nhìn Diêu ma ma nói, “Ma ma, để A Như ăn một chút gì đi.”

Diêu ma ma gật đầu xác nhận, Thái hậu cũng gật đầu theo, lưu lại một câu “A Như, ngươi ăn cho tốt”, lại một lần nữa trở lại trong phòng. Lưu lại Diêu ma ma, dựa vào phân phó của Thái hậu, chuẩn bị đút cho người trong rương gỗ “thật tốt”. Bà động tác thành thạo bóp miệng “A Như” bức nàng há mồm, đem non nửa khối điểm tâm vào, lại rót chút nước.

“Thục phi nương nương, ngài hãy ăn đi, đừng làm khó dễ cái lão ma ma này.”

******

Tác giả có lời muốn nói: “Thục phi nương nương, ngài hãy ăn đi, đừng làm khó dễ cái lão ma ma này.”

===========================

Lăn lộn đã lâu không đăng *# châm nến # lặn xuống nước các muội tử có thể bơi một chút sao? Dầu vừng bình luận không hạnh phúc, T^T ngược cry

Thứ sáu tới rồi 《 ba ba đi chỗ nào 》 tới một phát ~(~o ̄▽ ̄)~o

Ngày edit: 20/06/2020
Ngày beta: 21/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro