Chương 38: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngự Hoa Viên nháo cười một trận, tạm biệt đoàn người Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Xu biết được bọn họ còn có chính sự.

Chó con lại từ trong tay Bạch Trạm trở về, tâm tình Tiêu Xu phức tạp không nguyện ý ôm.

Nàng không có tâm tư gì khác với Bạch Trạm, cũng không muốn tiếp thu tâm ý của hắn, ý nghĩ không muốn gả xa của nàng chưa từng thay đổi. Ở trong Ngự Hoa Viên, thời điểm Bạch Trạm nói vậy, Hoàng thượng ca ca nói ba phải thế nào cũng được, ý tứ kia thật đúng là không nói rõ.

Tiêu Xu trong lòng phiền loạn không thôi, trên mặt càng là mây mù che phủ, ngồi ở trên bộ liễn không ngừng than ngắn thở dài trở lại Trường Trữ cung.

Tống Hạo Trạch dọc theo đường đi nhìn Tiêu Xu như vậy, cũng không nói gì. Đã không có người ngoài, cảm xúc của Tiêu Xu cũng trực tiếp hiện ở trên mặt. Nàng lúc này không có nửa điểm vui mừng hoặc thẹn thùng, người ngoài đều có thể nhìn ra được là bởi vì nàng không có ý kia với Bạch Trạm. Tống Hạo Trạch cảm thấy Tiêu Xu hoàn toàn không cần lo lắng, nếu nàng không thích, mà Hoàng thượng sủng nàng như vậy, trước đây không muốn nàng cùng triều đình nhấc lên quan hệ, thì không đạo lý cam lòng để nàng đi hòa thân.

Lại nhớ đến Nhiếp Hành Viễn, Tống Hạo Trạch bất giác rũ mí mắt xuống nửa khép mắt. Nhiếp Hành Viễn vừa rồi tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng tầm mắt hắn luôn dừng lại trên người Công chúa, ít nhất nói rõ hắn thật sự cảm thấy hứng thú với Công chúa. Công chúa lúc này chỉ phiền muộn Đại hoàng tử Đại Hạ Bạch Trạm nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ người như vậy, sợ là sau này càng phiền muộn hơn.

Một tiếng kêu sợ hãi mang suy nghĩ của hắn trở về, Tống Hạo Trạch hướng bên kia nhìn, là thanh âm của cung nữ suốt một đường ôm chó con, mà chó con trong lòng nàng đã không thấy.

Tiêu Xu mới vừa được đỡ xuống bộ liễn, đã thấy chó con chạy ra ngoài Trường Trữ cung, vội vàng kêu cung nhân bắt nó trở về. Các cung nhân vội vàng đi bắt, người quá nhiều nên lại loạn thành một đoàn. Tiểu gia hỏa này hiện tại tinh quý, cũng không thể xảy ra sai lầm.

Tống Hạo Trạch là người tập võ, thân thủ nhanh nhẹn, cung nhân bình thường không thể so được. Mọi người chỉ thấy một đạo thân ảnh lướt qua, rất nhanh liền chạy ra bên ngoài bế chó con lên, phát hiện là Tống thị vệ, mọi người đều vui vẻ. Mà trên thực tế trên người Tống Hạo Trạch vết thương còn chưa tốt lên, mặc dù chỉ hành động nhẹ nhưng cũng tương đối kịch liệt, dễ dàng khẽ động đến vết thương. Thời điểm Tống Hạo Trạch khom lưng xuống ôm tiểu gia hỏa kia, từng kêu lên một tiếng, chịu đựng đau đớn.

Các cung nhân khác chưa từng phát hiện điểm này, Tiêu Xu thấy Tống Hạo Trạch ôm chó con trở về, hưng phấn đi lên đón, mây mù che phủ khuôn mặt trong giây lát đã hóa thành lúm đồng tiền như hoa. Tiêu Xu nhìn Tống Hạo Trạch, hai mắt phát sáng, cùng hắn nói, “Tống thị vệ thân thủ vẫn tốt như vậy, thật quá tuyệt vời!”

“Tạ Công chúa khích lệ.” Tống Hạo Trạch không có biểu tình gì, đưa chó con cho đại cung nữ của Tiêu Xu, Tiêu Xu chỉ nói cung nữ ôm cho tốt.

Vẫn luôn bồi Tiêu Xu cho đến khi cung nhân chuẩn bị xong ngọ thiện, Tống Hạo Trạch mới lấy cớ rời đi. Miệng vết thương vô cùng đau đớn, vốn không nhất thiết vội vàng, chỉ là miệng vết thương tựa hồ vỡ ra, cũng không biết có chảy máu hay không, hắn trở về thay thuốc trị thương băng bó cho tốt mới được.

Tống Hạo Trạch nói muốn tạm thời rời đi một lát, Tiêu Xu không nghi ngờ hắn, lập tức để hắn rời đi. Tống Hạo Trạch đi trong chốc lát, ngọ thiện liền được đưa lên, Tiêu Xu đang chuẩn bị dụng thiện, lại phát giác đại cung nữ một bộ ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng kỳ quái liền hỏi nàng có chuyện gì.

Đại cung nữ lập tức quỳ xuống cáo tội, còn nói bởi vì lúc nãy thấy Tống thị vệ rời đi, hành động quái dị giống như trên người có thương tích mà không tiện, không nói ra được vì lý do gì mới đến nỗi như vậy.

Tiêu Xu nghe đại cung nữ nói xong, nghĩ đến lúc trước Tống Hạo Trạch đột nhiên biến mất nửa ngày, nhớ tới bản thân gặp rắc rối mà không chịu bất cứ trách phạt gì, trong lòng có chút suy đoán.

Đũa bạc vừa mới cầm lên “Lạch cạch” rơi xuống, Tiêu Xu lập tức đứng dậy, mặt mày hiện lên vẻ lo lắng, cùng đại cung nữ nói, “Tống thị vệ hiện tại ở đâu? Lập tức dẫn ta qua.”

Tống Hạo Trạch trở lại chỗ ở, sai mấy cung nhân hầu hạ hắn chuẩn bị tốt đồ cần dùng, đóng cửa phòng, mới cởi xiêm y ra xem xét miệng vết thương trên lưng. Vừa kết vảy không lâu đã bị nứt ra, máu nhiễm hết cả trung y, cũng may không nặng đến mức thấm ra ngoại y.

Động tác tùy ý rửa sạch miệng vết thương, Tống Hạo Trạch đang chuẩn bị bôi thuốc trị thương thì cửa phòng lúc này đột nhiên bị người mở ra. Theo bản năng quay đầu nhìn xem, đang muốn tức giận, mới phát hiện người đến là ai. Nơi này của hắn cơ bản đều là thô sử cung nhân, ngày thường hắn đều không cần người hầu hạ, các cung nhân đều tự giác không tới quấy rầy. Tống Hạo Trạch không nghĩ người tới sẽ là Tiêu Xu, liền cho rằng có cung nhân không có tâm tư bất chính, nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?

Ngẩn người một lát, Tiêu Xu mới nhấc chân vào phòng, tiện đà xoay người đóng cửa lại. Tống Hạo Trạch nhìn Tiêu Xu tới gần hắn, chau mày, nhưng vẫn như cũ trấn định lấy xiêm y mặc vào, trong lòng sớm đã ngốc lặng, kinh ngạc cùng hoảng loạn tràn đầy. Tiêu Xu hiếm khi có sắc mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Tống Hạo Trạch, lạnh giọng, “Cho ta xem vết thương trên lưng ngươi.” Nếu thanh âm này không nghe ra run rẩy thì càng hoàn mỹ.

Tống Hạo Trạch vội vàng mặc xiêm y vào, nhưng vẫn chưa ăn mặc thoả đáng. Tiêu Xu đối mặt với hắn, không nhìn loạn chỉ dời ánh mắt xuống, là có thể dễ dàng thấy lồng ngực tinh tráng của hắn, còn có không ít vết sẹo cũ dữ tợn, nhìn thấy ghê người. Tống Hạo Trạch nhẹ than thở, động tác không ngừng lại, quấn chặt đai lưng, cũng không biết nên nói cái gì với Tiêu Xu mới tốt. Một mình nàng xông vào phòng hắn, còn nhìn nửa người hắn như sắp phát sáng, quan trọng là nàng còn chưa phát giác ra chỗ nào không đúng, nàng còn cần danh dự hay không?

“Thỉnh Công chúa tạm thời đi ra ngoài.”

Tiêu Xu căn bản không chuẩn bị đi, tự nhiên nghe Tống Hạo Trạch nói vậy, nàng đứng cách Tống Hạo Trạch rất gần, gần đến mức lần đầu tiên phát giác ra Tống Hạo Trạch cao hơn nàng rất nhiều, nàng kỳ thật còn chưa cao đến cằm hắn.

“Ta không đi ra, ngươi cho ta xem vết thương trên lưng ngươi, có phải lần trước ta hồ nháo giả dạng cung nữ nên Hoàng thượng ca ca phạt ngươi? Lần đó ngươi nửa ngày không thấy, có phải là bị phạt hay không? Ngươi vì sao không nói cho ta, vì sao cái gì cũng không nói?” Tiêu Xu càng nói càng kích động, cũng càng cảm thấy trong lòng khó chịu, trong thanh âm rất nhanh liền mang theo khóc nức nở.

Tống Hạo Trạch không muốn nói thật cho Tiêu Xu nghe, chỉ có thể thấp giọng, khuyên nàng, “Thỉnh Công chúa tạm thời đi ra ngoài, chuyện đó lúc sau lại nói.”

Tiêu Xu tính tình cũng bắt đầu bướng bỉnh, chỉ nói một câu, “Cho ta xem qua vết thương trên lưng ngươi thì ta đi ra ngoài, bằng không ta không đi.”

Tống Hạo Trạch không có cách nào, nhưng thấy nàng một chút cũng không suy xét càng cảm thấy đau đầu, cũng không nói chuyện nữa, sửa sang xiêm y đi đến cửa phòng. Tiêu Xu thấy hắn vòng qua nàng, chuẩn bị đi ra ngoài, đây rõ ràng là căn bản không đem lời nàng nói để tâm. Còn không phải là cảm thấy bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tốt sao? Còn không phải là muốn nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nàng không để ý có được hay không?

Tiêu Xu mếu máo, chạy đến trước mặt Tống Hạo Trạch ngăn cản hắn, lời còn chưa nói mà nước mắt đã xoạch xoạch rơi xuống, mở miệng càng nghẹn ngào, “Ta nhìn không được sao? Ta cũng không mang cung nhân nào lại đây, ta bảo đảm không ai biết. Bởi vì ta ngươi mới bị phạt, mới bị thương, ngươi không cho ta xem, lòng ta rất khó chịu.”

Tống Hạo Trạch nhìn thấy hai mắt Tiêu Xu đẫm lệ mông lung, biểu tình càng nghiêm túc, lời từ chối đành phải nuốt xuống, trong đầu có ý nghĩ phá lệ rõ ràng —— lúc này hoàn toàn chối bỏ không được.

……

Tống Hạo Trạch cảm thấy chính mình sống hai mươi mốt năm qua chưa từng cảm thấy chân tay luống cuống như vậy. Hắn từ nhỏ học tập võ nghệ, lớn một chút từng ở trong quân đội ngây ngốc ba năm, sau lại được Hoàng thượng phái đi bảo hộ Công chúa an toàn. Liền chú định hắn thời điểm gặp bất chuyện gì cũng yêu cầu duy trì trấn định, tuyệt đối không thể xuất hiện hoảng loạn, phải hoàn toàn duy trì lý trí, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng đưa ra quyết định chuẩn xác nhất. Nhưng hiện tại, hắn không thể không ghé trên giường, lỏa lồ nửa người trên, đem lưng mình “Hiện ra” cho tiểu cô nương mười lăm tuổi nhìn, hơn nữa thân phận của tiểu cô nương kia là Công chúa.

Tiêu Xu tầm mắt một tấc lại một tấc đảo qua vết thương cùng vết sẹo trên lưng Tống Hạo Trạch, nước mắt cũng không ngừng. Miệng vết thương cực kỳ dữ tợn, nguyên bản kết vảy rồi, kết quả lại bị nứt ra, nhất định là rất đau, Tiêu Xu trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng cưỡng bức chính mình nhìn kỹ, nhớ cho thật tốt.

“Lần trước. . .là ngươi. . .tự mình. . .thoa thuốc sao?” Tiêu Xu thanh âm xót thương, đứt quãng hỏi Tống Hạo Trạch.

Tống Hạo Trạch mặc dù không nhìn thấy bộ dáng Tiêu Xu nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, khẽ thở dài, tận lực trấn an nàng, “Vâng, bất quá chuyện như vậy cũng không có gì, trước kia thần bị thương, cũng đều tự mình thoa thuốc băng bó, cũng không có quan hệ gì.” Lại bổ sung thêm một câu, “Công chúa không cần cảm thấy như vậy.”

Tiêu Xu vẫn khóc, “Ta mỗi lần bị thương, cũng là ngươi thay ta băng bó.” Giơ tay lau nước mắt, đứng lên nhìn quanh một vòng, không tìm được đồ muốn tìm, mới lại hỏi, “Thuốc trị thương ở đâu?” Không chờ Tống Hạo Trạch trả lời, Tiêu Xu hàm hồ lại nói một câu, “Vì giảm bớt lòng áy náy của ta, lần này ngươi nhất định phải để ta thay ngươi băng bó vết thương mới được, nếu không ta khẳng định sẽ tự trách cả đời.” Cũng không biết là thuyết phục chính mình hay là thuyết phục Tống Hạo Trạch.

******

Đoàn người Tiêu Thịnh từ Ngự Hoa Viên đến Thừa Càn cung phẩm trà tán gẫu.

Tiêu Thịnh ngồi ở vị trí đầu, hai bên theo thứ tự là Bạch Trạm, Tiêu Hách, Nhiếp Hành Viễn cùng Tiêu Diễm cùng với một vài vị thần tử trẻ tuổi đi cùng. Tiêu Diễm đã rút hết cảm xúc lúc trước ra, bộ dáng không chút để ý, Tiêu Thịnh cũng không hề nhìn hắn.

Tuy là tán gẫu, nhưng chung quy vẫn còn chuyện đứng đắn chưa nói ra. Một ly trà nhỏ còn chưa uống xong, Nhiếp Hành Viễn đột nhiên đứng dậy, khom mình hành lễ với Tiêu Thịnh, nói, “Hoàng thượng, thần có một chuyện muốn nhờ.”

Tiêu Thịnh nghe xong, ngay sau đó để chung trà xuống, cười, hơi đỡ Nhiếp Hành Viễn một phen, nói, “Ái khanh xin đứng lên, có chuyện gì không ngại nói thẳng.”

Nhiếp Hành Viễn không đứng dậy, Tiêu Thịnh cũng không để ý, thu tay lại, liền nghe thấy hắn nói, “Vi thần cả gan, có ý muốn cầu thú Công chúa, thỉnh Hoàng thượng thành toàn.”

Mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Hành Viễn, mà lúc này, Bạch Trạm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhiếp Hành Viễn, khom người cùng Tiêu Thịnh nói, “Đại hoàng tử Đại Hạ Bạch Trạm, cũng có ý cầu thú Công chúa.”

Tiêu Thịnh không nói gì chỉ giương mắt nhìn hai người trong điện, tươi cười khó lường.

******

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Hành Viễn, mà lúc này, Bạch Trạm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhiếp Hành Viễn, khom người cùng Tiêu Thịnh nói, “Đại hoàng tử Đại Hạ Bạch Trạm, cũng có ý cầu thú Công chúa.”

Tiêu Thịnh không nói gì giương mắt nhìn hai người trong điện, tươi cười khó lường.

====================================

Ngày hôm qua tác giả có chuyện, nói thật không phải ta viết XDDDD _(:з” ∠)_ hoan nghênh đại gia đi vây xem khu bình luận tác giả viết ngày hôm qua đổi mới huyết lệ sử 2333333333

Hôm nay rời giường chậm, không biết vì sao ngủ không tỉnh, vì thế đây là thứ nhất, thứ hai là ta càng tiếp tục đi mã, tận lực trước 12 giờ phát, nhưng không thể bảo đảm, dù sao không mã hảo không ngủ được, moah moah

Ta đột nhiên nghĩ đến một việc chính là…… Dựa theo ta như vậy thường xuyên khi tốc một ngàn không đến…… Một ngày 6000 đã tới rồi buổi tối 10 giờ nhiều trạng thái…… Khi nào mới có thể cho đại gia bổ càng a……【 ôm đầu ngồi xổm 】

Ngày edit: 20/06/2020
Ngày beta: 24/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro