Chương 4: Gặp gỡ (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Manh

Sóng ngầm ở cung Phượng Loan bắt đầu khởi động, điện Lâm Lang mất đi vài phần sức sống. Thục phi xảy ra chuyện như vậy, tất cả quản sự, cung nữ và thái giám đều bị mang đi hỏi chuyện, ai cũng không dám nói lung tung, được thả trở về càng thêm trầm mặc làm việc, còn có người không thể trở về.

Hai đại cung nữ bên người Thẩm Úy Nhiên đều bị mang đi tra hỏi, Hoàng hậu liền lưu đại cung nữ Tuệ Chân bên người mình lại. Đợi Thẩm Úy Nhiên tỉnh, tốt xấu gì cũng có người chăm sóc. Vốn nên chờ hai người bị hại —— Thi Di Quang cùng Thẩm Úy Nhiên tốt hơn một chút mới thẩm vấn, tiện thể để các nàng nói chút chuyện là như thế nào. Thế nhưng Thái hậu lại vội vàng nhất quyết muốn thẩm vấn ngay, mới náo loạn thành ra như vậy.

Thẩm Úy Nhiên bởi vì mệt mỏi, thừa dịp lúc này nghỉ ngơi cho khỏe một chút, thời điểm tỉnh lại đã gần tới thời gian dùng bữa trưa. Lệ Chi cùng Anh Đào đều không ở đây, gọi người tiến vào chính là người sáng sớm thay Hoàng hậu tới thăm nàng —— Tuệ Chân cô cô. Chỉ sững sờ trong nháy mắt, Thẩm Úy Nhiên đã đoán được bảy tám phần chuyện lần này, rốt cuộc là cảm thấy hành động của Thái hậu quá nhanh.

Thấy Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, tuy nhìn còn có chút suy yếu, khí sắc không xem như là quá tốt, nhưng ít nhiều cũng có chút tinh thần. Tuệ Chân hành lễ, lập tức giải thích tình huống lúc này với nàng, “Thục phi nương nương không cần quá lo lắng, Hoàng hậu nương nương nói chuyện lần này sẽ cho Thục phi nương nương một công đạo.”

Kiếp trước lăn lộn ở hậu cung mười năm, Thẩm Úy Nhiên rất rõ ràng nghe như vậy là ổn rồi, không cần phải quá để tâm, cố gắng cười nhẹ, chỉ nói “Làm phiền  Hoàng hậu nương nương lo lắng.”

“Chén thuốc và bữa trưa đều chuẩn bị xong, nương nương có muốn dùng bữa không?” Nụ cười trên mặt Tuệ Chân vẫn không đổi, hỏi lại Thẩm Úy Nhiên.

“Làm phiền cô cô.” Không phải người trong cung mình, thậm chí là đại cung nữ bên người Hoàng hậu, Thẩm Úy Nhiên có chút khách khí, không dám tùy tiện sai sử. Đạp lên mặt mũi của Hoàng hậu, nàng hiện không có vốn liếng này.

Tuệ Chân lại hành lễ, nói một câu, “Thục phi nương nương khách khí, đây là việc nô tỳ nên làm.” Sau đó rời khỏi phòng. 

Trong lòng Thẩm Úy Nhiên biết mình bỏ lỡ thời điểm Hoàng hậu đến thăm, nếu bên Hoàng hậu đã thẩm tra, vậy nàng nên an phận ở điện Lâm Lang dưỡng tốt thân thể chờ kết quả là được, không nên làm việc dư thừa. Rửa mặt sơ qua một chút, dùng chút cháo lại uống chén thuốc, thân thể vẫn mệt mỏi như cũ. 

Bởi vì lúc trước lăn lộn một phen cảm thấy thân thể không quá thoải mái, lúc này tuy rằng vẫn thấy mệt, nhưng rốt cuộc đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Úy Nhiên lập tức phân phó cung nhân chuẩn bị nước ấm tắm gội, sau đó lại nghỉ ngơi.

Tiêu Thịnh đến điện Lâm Lang, thấy Thẩm Úy Nhiên đang ngủ trên ghế quý phi. Vốn là để cung nhân không cần lộ ra, đi thẳng vào điện, lại nhìn thấy đại cung nữ bên người Hoàng hậu đang thay nàng đắp chăn mỏng. Cung nữ không tiếng động hành lễ, Tiêu Thịnh biết được người trên ghế quý phi đã ngủ, liền vẫy lui cung nữ và thái giám sau lưng ra.

Người nằm trên ghế quý phi sắc mặt có chút trắng bệch, thiếu chút huyết sắc, tóc đen rối tung, nhưng là một màu đen khác*, hai màu trái ngược nhau, trắng càng trắng, đen càng đen. Cũng may cánh môi màu hồng nhạt, mới làm đen trắng rõ ràng nhiều hơn vài phần nhân khí, cũng có vẻ nhiều hơn vài phần linh khí.

* Màu đen khác ở đây là vì nguyên văn của ‘tóc đen’ là ‘thanh ti’ (青絲): thanh ti dùng để chỉ tóc đen (màu xanh lam, nghĩa là màu đen thời cổ đại. Sau này, người ta sẽ sử dụng "lụa xanh" như một phép ẩn dụ cho tóc, tức là tóc đen.

So với Thi Di Quang là mỹ nhân tự nhiên, người trước mặt thực sự không gây chú ý nhiều, lần đầu tiên Tiêu Thịnh nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên thì nghĩ như vậy. Hiện tại nhìn lại, bộ dáng mỏng manh không trang điểm này, lại không hiểu sao khiến hắn thương tiếc. Tiêu Thịnh mỉm cười một chút, bọc kỹ mỹ nhân trên ghế bằng chăn mỏng cùng ôm ngang lên. Thương hương tiếc ngọc là phẩm đức tốt đẹp, thời điểm cần thiết hắn cũng muốn phát huy một chút. 

Tiêu Thịnh ôm Thẩm Úy Nhiên đến bên giường, mãi cho đến đặt nàng ở trên giường, để nàng nằm ổn định, thay nàng đắp chăn đàng hoàng, nàng cũng không tỉnh. Đối với việc Thẩm Úy Nhiên ngủ say như vậy, Tiêu Thịnh thật sự tò mò vạn phần. Trước đó có người muốn hại nàng, chớp mắt nàng lại ngủ yên ổn như vậy? Nhưng cẩn thận nhìn lại, nàng nhíu chặt mày, có vẻ không như hắn nghĩ.

Thẩm Úy Nhiên ngủ đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát giác mình không nằm trên ghế quý phi sau đó ý thức lập tức tỉnh táo lại. Mở mắt ra lại đột ngột đối diện với một đôi mắt đen tuyền mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc, đợi thấy rõ người trước mặt lại chú ý tới phục sức trên người này, chút hoảng loạn ban đầu đã sớm biến mất không còn.

Mang theo hơi kinh ngạc cùng vui sướng lại thêm vài phần ý cười khổ, Thẩm Úy Nhiên không chút hoang mang đứng dậy, nói, “Thần thiếp nhất thời ngủ mê, vậy mà không phát hiện Hoàng thượng đến, là thần thiếp có tội.” Thời điểm cần xuống giường hành lễ, quả nhiên bị Tiêu Thịnh ngăn lại. Nếu ngay từ đầu Hoàng đế không để ý đến chuyện nàng ngủ say, vậy cũng sẽ không quá mức để ý vấn đề hành lễ, nàng không cần quá mức hoảng loạn mà khiến mình bối rối. Hiện giờ xem ra tình huống như vậy quả thực xem như là khá tốt.

“Thân mình ái phi còn suy yếu, không cần để ý đến mấy nghi thức xã giao này, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể.” Thần sắc của Tiêu Thịnh rất có vài phần nghiêm túc, giống như là thật tâm nói những lời này. Một đôi mắt nhìn chằm chằm người khác mà không thấy khủng hoảng cùng nửa phần không ngượng ngùng khi bị ai đó bắt gặp, hoàn toàn là bộ dáng thản nhiên.

“Hoàng thượng đã biết?” Tươi cười mừng rỡ có chút cứng đờ, lập tức thu liễm đi, thay vào đó có chút áy náy, Thẩm Úy Nhiên nhẹ giọng hỏi Cảnh Hữu đế.

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Thịnh đã ngồi bên mép giường, nghe nàng nói liền nghiêng đầu nhàn nhạt lên tiếng, khóe mắt nhìn rõ biểu tình của nàng, sửa lại tay áo một chút rồi nói, “Đợi có kết quả Hoàng hậu sẽ tự nói cho nàng biết.”

“Vâng." Lời này của Hoàng đế là muốn nàng không cần nhúng tay vào chuyện này, vậy nàng phải ngoan ngoãn nghe lời thật tốt. Nên bố trí đều đã bố trí, chuyện còn lại xác thật không phải do nàng kiểm soát. Tâm tư Thẩm Úy Nhiên hơi xoay chuyển, lấy lại bình tĩnh mới đặt lực chú ý trên người người trước mặt.

Đại Tề Cảnh Hữu đế Tiêu Thịnh, năm nay hai mươi hai tuổi, hoàn toàn là tuổi tác như sói tựa hổ. Hiện giờ là Cảnh Hữu năm thứ mười, hai năm trước Tiêu Thịnh đến nhược quán chi niên*, mới dần dần tiếp nhận chút thực quyền từ trong tay Thái hậu cùng với Hoàng thúc phụ quốc Tiêu Xán. Nhưng mà cục diện hình thành đã nhiều năm, trên triều đình mặt ngoài bình tĩnh, ngầm như cũ chia làm ba phe phái. Tiên đế thật đúng là lưu lại một cục diện rối rắm cho Hoàng đế.

* Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ. Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲) để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên” (弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.

Thẩm Úy Nhiên lặng lẽ đánh giá Tiêu Thịnh vài lần, mới vừa rồi nhìn thấy hắn tuy không nhìn kĩ, nhưng vẫn có thể biết rõ ràng diện mạo của hắn thực sự anh tuấn. Hiện tại hắn an tĩnh ngồi ở đó, nàng chỉ có thể đánh giá một bên sườn mặt, cũng cảm thấy đường cong cương nghị trông rất đẹp mắt. Hồi tưởng lại lúc mới tỉnh lại thấy hắn đứng ở bên giường, trong nháy mắt đã liên tưởng đến câu “Trường thân ngọc lập”* như vậy. Thân là Đế vương, không phải là người mềm yếu dễ bị lừa, tự có khí chất độc đáo của riêng mình.

* Trường thân ngọc lập: miêu tả người đàn ông dáng người cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Tuy túi da chỉ là túi da, nhưng đẹp mắt lại là cảnh đẹp ý vui hơn khó coi.

“Hoàng thượng đã dùng qua bữa trưa chưa? Là thần thiếp chậm trễ, thế nhưng quên mất chuyện này.” Thời điểm đánh giá Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên nửa ngồi ở trên giường cũng không quên quan tâm hắn hai câu, tránh thaajta sự phạm phải tội chậm trễ.

Tiêu Thịnh lần thứ hai nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên một chút, “Còn chưa dùng bữa trưa sao?”

Thẩm Úy Nhiên đỏ mặt lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Bữa trưa có dùng qua chỉ là ăn không nhiều lắm, bây giờ không biết vì sao có chút đói. . .”

“Muốn ăn cái gì?” Nói xong cảm thấy không ổn, lại nói, “Vẫn là ăn chút món ăn thanh đạm đi, Ngự Thiện Phòng làm cháo gà không tồi, lại thêm một dĩa nhỏ măng xào chay?” Kiên nhẫn chờ Thẩm Úy Nhiên gật đầu, Tiêu Thịnh mới phân phó cung nhân bên ngoài, “Nghe được còn không nhanh đi chuẩn bị?” Bên ngoài lập tức có thanh âm đáp lại.

Lần đầu thấy Tiêu Thịnh, đã không có cảnh tượng tình cảm mãnh liệt va chạm cũng không có thiên lôi câu địa hỏa*, thậm chí có chút không thú vị, Thẩm Úy Nhiên thầm nghĩ tính tình Hoàng đế thực sự thâm trầm, không phải là nhân vật dễ nắm bắt, đồng thời cũng nhiều hơn vài phần cẩn thận.

* Thiên lôi địa hoả: Nghĩa đen: Thiên lôi (sét trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Ở đây dùng với nghĩa bóng: ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người, một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", ở gần nhau thì. . .hê. . .hê. . .tự hiểu ha (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄).

Bất luận là Thái hậu hay là Hoàng thúc của Tiêu Thịnh, trong lòng Tiêu Thịnh vẫn có một cây gai, nàng ở trong hậu cung, Thái hậu chắc chắn sẽ không tha cho nàng, nói vậy trong hậu cũng cũng có người của Hoàng thúc Tiêu Thịnh, cũng không phải là người nàng có thể thân cận. Lại nói tiếp, Hoàng hậu cũng có chút giống như là người của Hoàng đế. . .giao hảo cùng Hoàng hậu hẳn là sẽ không sai, nhưng nếu nói trắng ra thì tất cả ân sủng đều đến từ người trước mặt.

Bởi vì biết rõ chuyện xấu xa trong hậu cung như thế nào, cũng hiểu rõ kết cục của không tranh không đoạt là gì, Thẩm Úy Nhiên không ngờ bản thân đã có thể tiếp nhận những việc này nhanh như vậy, nhưng lại nghĩ thích ứng nhanh như vậy là chuyện tốt, nếu không nàng thật sự chỉ có thể chờ chết.

Đồ ăn rất nhanh được đưa tới, cung nữ bày biện một chén cháo gà cùng một dĩa nhỏ măng xào chay trên bàn gỗ tròn, hoàn toàn làm theo lời Tiêu Thịnh phân phó. Kiếp trước trong hậu cung đã nhìn quen hơn mười mấy loại thức ăn bày ở trước mặt mình, hiện tại tuy không có ý nghĩ gì khác, nhưng lại tỏ vẻ thưởng thức hành vi không phô trương. Kiếp trước lúc còn ở khuê các, bản thân cùng dùng bữa với phụ mẫu trước nay cũng là ba bốn món ăn đã đủ cùng nhau ăn thật vui vẻ.

Nghĩ đến kiếp trước trước khi nàng bị ban chết đã từ trong miệng Hoàng đế biết được phụ thân cùng mẫu thân mình đã bỏ mạng, hiện tại nàng một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bi thương, Thẩm Úy Nhiên cắn môi dưới, nhanh chóng thoát ra cảm xúc kia.

Thời điểm Thẩm Úy Nhiên đang khoác tay áo lên rửa tay, Tiêu Thịnh đã ngồi xuống bên cạnh bàn, chống cằm, bộ dáng thờ ơ có vài phần nhàm chán. Lau khô tay, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, có chút thích ứng cử chỉ như vậy của Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên trực tiếp cầm muỗng sứ bắt đầu thong thả ung dung dùng cháo gà cùng măng.

Bất luận là nhai kỹ nuốt chậm không phát ra bất kì tiếng vang gì, hay là tướng ăn ưu nhã, kiếp trước Thẩm Úy Nhiên đã được dạy dỗ đến mức chôn thói quen này đến tận xương tủy, căn bản không cần cố ý vẫn có thể làm được. Cho dù Tiêu Thịnh nhìn chằm chằm nàng cũng hoàn toàn không phát hiện được cái gì không thích hợp, thậm chí không biết từ khi nào trên mặt hắn đã rút đi vẻ nhàm chán lúc trước, hiện lên tươi cười có chút nghiền ngẫm.

Mọi khi hắn không chú ý qua tướng ăn của phi tần như thế nào, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên như vậy thế nhưng cảm thấy có chút thú vị, không biết các phi tần khác có phải cũng là dáng vẻ này hay không?

Thẳng đến lúc Thẩm Úy Nhiên ăn uống no đủ, súc miệng, Tiêu Thịnh mới đi đến trước mặt nàng, thay nàng chỉnh lại áo khoác ngoài, nói, “Ta nên trở về điện Thừa Càn, đợi lát nữa nàng lại nghỉ ngơi thêm một chút, cẩn thận dưỡng tốt thân thể, đừng để lại nhiễm phong hàn.”

Thẩm Úy Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh, lúc trước cảm thấy dường như hắn cao hơn các nam tử bình thường, hiện tại cách hắn gần như vậy, mới phát hiện hắn cao hơn nàng một cái đầu. Hoàng đế ôn tồn dịu dàng như vậy có lẽ không thể tin, nhưng không có vấn đề gì, chờ đến thời điểm hắn không muốn nói với ngươi như vậy mới thực sự đáng sợ.

“Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp nhất định cẩn thận chăm sóc thân mình, nhất định không dám lại sinh bệnh.” Cười cười nhìn Tiêu Thịnh mà nói, Thẩm Úy Nhiên không quên bổ sung thêm một câu, “Cháo gà quả thực có vị rất ngon, măng cũng rất ngon miệng, quả nhiên Hoàng thượng có phẩm vị rất tốt.”

Tiêu Thịnh hơi gật đầu một cái xem như đáp lại lời Thẩm Úy Nhiên, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

Thẩm Úy Nhiên đứng ở cửa điện Lâm Lang nhìn bóng lưng Tiêu Thịnh ngồi ngọc liễn rời đi, nhớ tới kiếp trước người từng cùng nàng tiếp xúc thân mật nhất cuối cùng lại tự mình muốn mạng của nàng, nhịn không được híp đôi mắt lại. Tuy rằng Tiêu Thịnh không phải người kia, không có chút quan hệ nào với người kia, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng rùng mình vì tàn nhẫn độc ác của vị Đế vương kia.

Nhưng thân là phi tần hậu cung, muốn bò lên trên địa vị cao, trên tay sao có thể không dính bất luận máu tanh nào? Chuyện “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.”* xảy ra không phải ít, càng bò lên cao, lại càng phải dẫm đạp càng nhiều người. Lại nói tiếp, bọn họ kỳ thật là cùng một loại người, chỉ là. . .chiến trường của Hoàng đế lớn hơn, mà chiến trường của nàng chỉ là hậu cung này.

* Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết (我不殺伯仁,伯仁因我而死): tuy căm hận Bá Nhân nhưng “ta” không có ý giết hắn, nhưng vì quá uất hận nên Bá Nhân đã bị người khác giết chết, và cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp đến “ta”. ( Theo Baidu).

Thu hồi tầm mắt, Thẩm Úy Nhiên chỉnh lại ống tay áo, mặt không biểu tình xoay người vào trong điện.

Tiêu Thịnh trở lại điện Thừa Càn, thời điểm đợi chỉ còn lại Cao Đức Toàn cùng Từ Hi, mới thấp giọng phân phó chuyện cực kỳ riêng tư, “Đêm nay đưa nàng đến đây, trẫm có việc muốn hỏi.”

Một đêm này, nhìn như bình tĩnh, lại đặc biệt không bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro