Chương 5: Trận đánh ác liệt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Manh
Beta: Tạ Huyên

Đảo loạn tình thế để cho chính mình và Thi Di Quang cùng nhau trúng độc, nhưng điều này không hoàn toàn giúp Thẩm Úy Nhiên tránh được một kiếp, thế nên đêm nay thực sự không thể yên tâm mà ngon giấc. Trước một ngày biết được bản thân tạm thời không có việc gì, còn an ủi chính mình phải tận dụng mà nghỉ ngơi thật tốt, mà bây giờ có lẽ không thể vô tâm được nữa.

Mặc dù sức còn yếu, nhưng vẫn chưa đến nỗi cái gì cũng không làm được. Sớm tỉnh lại thấy thân thể tốt lên, Thẩm Úy Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ngoài trời từ đen như mực đến dần dần ánh đỏ của bình minh. Tuệ Chân tiến vào xin ý kiến về bữa ăn sáng, Thẩm Úy Nhiên không nghĩ nhiều liền phân phó chiếu theo ngọ thiện của Tiêu Thịnh ngày hôm qua, đơn giản một chút là được.

Trời đã sáng, Hoàng thượng cũng đã xuất cung, trận đánh ác liệt của nàng vẫn còn tiếp tục.

Dùng qua đồ ăn sáng cùng chén thuốc, vừa súc miệng, lau sạch qua tay, Hoàng hậu phái người tới thỉnh nàng đến Phượng Loan cung một chuyến. Hỏi thái giám mọi chuyện ra sao, đối phương chỉ nói Hoàng hậu nương nương nói là liên quan đến sự việc hôm qua, Thẩm Úy Nhiên cười đáp rồi bảo người này chờ một lát.

Phân phó cung nhân chuẩn bị bộ liễn, thay xiêm y áo tử sắc cùng nhu váy bích hà*, thêm lớp trang điểm nhẹ, làm vẻ bệnh trạng trên khuôn mặt giảm đi, Thẩm Úy Nhiên mới theo thái giám kia hướng đến Phượng Loan cung.

* Theo từ điển Hán Nôm, bích: xanh biếc, hà: sông 河 hoặc sen 荷. Lý giải như thế nào thì tùy vào các bạn ( 〃▽〃).

Vừa lúc mặt trời mọc, đón tia nắng sớm chói mắt rồi đi về phía cung điện Phượng Hoàng sắc đỏ, Thẩm Úy Nhiên híp mắt duỗi tay chắn ánh sáng, chú ý thấy có bộ liễn xông ra.

Thu hồi tay, Thẩm Úy Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, chạm phải khuôn mặt dần dần lộ rõ diễm lệ đến động lòng người, trong đầu lập tức xuất hiện cái tên “Quý phi Mạnh Thanh Ca”. Hôm nay các phi tần đều không cần đi thỉnh an, Mạnh Thanh Ca lúc này đến Phượng Loan cung vì Hoàng hậu thỉnh đi hay là chính nàng có việc?

“Nghe nói hôm qua Thục phi muội muội không được khoẻ, lại gặp tội như vậy, hôm nay đã tốt hơn một chút?” Mạnh Thanh Ca cười nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên, khuôn mặt bởi vì ngược hướng ánh sáng nên nhìn không rõ biểu cảm, nhưng ngữ khí nghe xác thật là thái độ quan tâm.

“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc kim an.” Thẩm Úy Nhiên lúc này đã hạ bộ liễn, hướng Mạnh Thanh Ca hành lễ, ôn nhu cười, “Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thiếp đã tốt hơn rất nhiều.”

“Vậy thì tốt.” Mạnh Thanh Ca gảy gảy cây trâm trên đầu, “Muội muội hôm nay đến chỗ Hoàng Hậu nương nương? Không bằng cùng đi.”

“Vâng.” Con đường này dẫn đến chỗ Hoàng hậu, không đi chỗ đó thì đi chỗ nào? Thẩm Úy Nhiên đem suy nghĩ Mạnh Thanh Ca chia làm hai phần, cũng không rõ lắm nguyên chủ và vị Quý phi này có chỗ nào không hợp nhau, quay qua quẩn lại cũng cảm thấy lời này có chút ẩn ý khác.

Địa vị Quý Phi so với tứ phi cao hơn một bậc, dù Thẩm Úy Nhiên thân là Thục phi, thấy Mạnh Thanh Ca cũng không thể không hạ bộ liễn hành lễ, thái độ cũng cần phải cung kính. Nhưng nguyên chủ ở trong cung không thân cận cùng ai, điểm này ít nhiều cũng có lợi cho nàng.

Bộ liễn Mạnh Thanh Ca đi phía trước, Thẩm Úy Nhiên ở phía sau, hai người lần lượt tới Phượng Loan cung. Hạ bộ liễn, Mạnh Thanh Ca vẫn chưa đi vào trong điện, ngược lại chờ Thẩm Úy Nhiên cùng đi. Hành động như vậy làm Thẩm Úy Nhiên đoán được Hoàng hậu có lẽ thỉnh không ít vị phi tần địa vị cao.

Vào chính điện, ngồi ở ghế chủ vị chính là Hoàng hậu, phía dưới có vài vị phi tần, Thẩm Úy Nhiên dư quang thoáng quét mắt, đảo qua mặt mỗi người, trong đầu có thể phân biệt rõ thân phận những người đó. Thứ nhất nàng cảm thấy tất cả đều có dung mạo kiều diễm, thứ hai chứng minh suy nghĩ trước đó của nàng là đúng.

Chân bước liên tục không ngừng, cùng Mạnh Thanh Ca tiến lên hành lễ với Hoàng hậu, đợi Hoàng hậu ban ngồi, Thẩm Úy Nhiên mới cùng Hiền phi, Đức phi và Lương phi chào hỏi. Cùng phẩm vị nhưng có chút khác nhau, thí dụ như tứ phi lấy Hiền phi dẫn đầu, Đức phi thứ hai, Thục phi thứ ba, cuối cùng là Lương phi. Ngoại trừ tứ phi, Từ Chiêu nghi cùng Trần Chiêu dung cũng được mời tới.

Cứ thế buổi gặp mặt hôm nay quả nhiên là náo nhiệt.

Diệp Bội Lan ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt nhìn qua vài vị phi bên cạnh đang hàn huyên cùng Thẩm Úy Nhiên, trong lòng đối với việc nàng và Mạnh Thanh Ca cùng nhau tiến vào có chút để ý, nhưng rất nhanh phần để ý này biến mất.

Lúc ấy để Tuệ Chân lưu lại Lâm Lang điện hầu hạ Thục phi, bởi vì khi đó Thục phi cần người chăm sóc, nhưng cũng là để giám thị nàng ta. Thục phi và Mạnh Thanh Ca không tiếp xúc gì, tuy hai người không có mâu thuẫn, nhưng không cần thiết ghé vào một chỗ. Diệp Bội Lan thầm nghĩ bản thân đã quá đa nghi đến trình độ như vậy, lại nghĩ đến không hiểu rõ hành động của Thục phi, không thể làm gì khác hơn là quyết định tạm thời mang thái độ tùy tiện mà đối với nàng.

Tâm tư Diệp Bội Lan quay lại hướng cũ, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám cao giọng, “Thái hậu giá đáo——, Hoàng quý phi đến——", nhất thời đứng lên dẫn chúng phi tần cùng nhau ra ngoài điện nghênh đón.

Thẩm Úy Nhiên đi trong đám người, lặng lẽ dò xét người bên ngoài. Thái hậu ưỡn ngực ngẩng đầu được người đỡ vào trong, ăn mặc hoa lệ nhưng không mất đi vẻ đoan trang trầm ổn. Đỡ Thái hậu chính là hai nữ quan trẻ tuổi, dáng dấp so với đa số phi tần hậu cung không kém nửa phần. Thi Di Quang theo sát ở phía sau Hoàng cô cô của nàng, cũng được hai cung nữ đỡ hai bên, sắc mặt có thể nhìn ra có chút không tốt, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, có thể nói là “Bệnh như Tây Thi thắng ba phần.”*

* Ý nói mặc dù bị bệnh nhưng người đẹp như Tây Thi vẫn không mất đi vẻ vốn có.

Thái hậu, Hoàng quý phi, Hoàng hậu, cùng với những vị phi tần địa vị cao, đây là muốn công khai thẩm vấn. Thẩm Úy Nhiên đoán chừng ít nhất hiện tại trong lòng Hoàng hậu có dự tính, sẽ không bị Thái hậu làm cho trở tay không kịp, nên là tình huống có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Cảnh Hữu đế đêm qua ở cung Hoàng hậu, có lẽ đã cùng Hoàng hậu bàn không ít chuyện. Không phải là nàng tự tin, mà là vì biết chính mình đối với Cảnh Hữu đế vẫn còn có giá trị.

Ổn định lại tinh thần, Thẩm Úy Nhiên cùng các phi tần khác hướng Thái hậu và Hoàng quý phi hành lễ, rồi lần lượt cùng nhau vào trong điện.

Thái hậu ngồi ở chủ vị, Hoàng hậu ngồi xuống bên trái, Thái hậu phân phó cung nhân mang ghế muốn Hoàng quý phi ngồi cạnh bà. Hoàng hậu vẫn là dáng cười đến bất động thanh sắc*, còn khuyên Hoàng quý phi một câu, “Mẫu hậu thương yêu muội muội như thế, muội muội chớ có từ chối.” Trong lòng biết rõ ràng mọi người đều không tranh vũng nước đục này, nên tự mình chủ ý.

* Bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, thản nhiên, bình tĩnh.

Đợi tất cả mọi người ổn định xong, Hoàng hậu mới trước sau như một cười nhẹ dò hỏi ý kiến Thái hậu, “Mẫu hậu, bây giờ bắt đầu?” Thái hậu tựa hồ hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì hơi gật đầu, Hoàng hậu lúc này mới nhìn về phía chư vị phi tần phía dưới, cao giọng, “Hôm nay thỉnh chư vị muội muội tới cung của ta, cùng nhau nói cho rõ ngọn nguồn mọi chuyện.”

“Hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, là ta sai sót, ta đã suy nghĩ kĩ lại. Hôm nay thỉnh chư vị tỷ muội đến, một là mọi người cùng nhau làm chứng đem việc này xử lý thật tốt, không oan uổng ai, cũng không dung túng ai, càng không ủy khuất ai; hai là mọi người bình ổn tinh thần, vạch trần thủ đoạn này, để bọn tỷ muội không phải e ngại. Đây là ý của ta, cũng là ý của Thái hậu nương nương.”

“Không nói lời vô ích nữa, để cung nữ của ta nói chuyện với mọi người xem ý kiến như thế nào.”

Hoàng hậu quay đầu, gật đầu với đại cung nữ Diệu Dung đứng hầu bên cạnh, người sau quỳ gối tiếp ý, rồi hướng mọi người hành lễ qua, thái độ kính cẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh bắt đầu cùng phi tần nói qua về sự tình lần này. Thẩm Úy Nhiên lúc trước không hề biết đến chuyện này, lúc này cùng mọi người hiểu được quá trình thẩm tra.

Chuyện lúc trước Thẩm Uý Nhiên ít nhiều biết được một ít, lại không có gì đặc biệt nên nghiêm túc nghe nhưng không thực sự để tâm đến.

“Hoàng hậu nương nương phái người đi tra cung nữ kia, tra ra thạch tín. Lúc đó, nương nương chưa xét hỏi cung nữ đó, chỉ đem việc này tạm gác qua một bên để hôm nay sẽ xét tiếp. Nhưng đến sáng hôm nay, có thái giám tới Phượng Loan cung báo, cung nữ kia đã tự sát.”

Nghe Diệu Dung nói những lời này, Thẩm Úy Nhiên mới thật sự để ý. Cung nữ trong miệng Diệu Dung nàng biết rõ là Lệ Chi, từ Lệ Chi mà tra ra nàng cũng đúng ý của nàng. Lệ Chi là người của Thái hậu, không thể không lợi dụng nàng ta, thậm chí có khả năng nàng ta sẽ vì chuyện đó mà chết. Nhưng giờ Lệ Chi chết rồi, là bút tích của Thái hậu?

Các phi tần nghe qua những lời của Diệu Dung, không có phi tần nào không bất động thanh sắc nhìn hướng Thẩm Úy Nhiên. Hai cung nữ đi theo bên người Thục phi cũng không phải là hai người trước, Hoàng quý phi bên người vẫn là hai người cũ, vậy cung nữ tự sát kia không phải là đại cung nữ bên người nàng (Thẩm Úy Nhiên) sao?

Nhận được ý mọi người truyền đạt, Thẩm Úy Nhiên rất phối hợp mà khẽ vuốt ngực, thần sắc thay đổi, một hồi lâu mới khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh.

“Hôm qua sau khi điều tra, manh mối đều thắt ở trên người cung nữ này, hiện tại cung nữ đã chết, nên mọi chuyện khá phức tạp.” Hoàng hậu lần nữa lên tiếng, ý cười trên mặt đã không thấy, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, “Hôm nay mời mọi người tới, cũng là hy vọng có thể cùng nhau nghĩ xem việc này giải quyết thế nào mới tốt, Hoàng thượng đã phân phó qua, phải điều tra cho rõ mọi chuyện.”

Hoàng hậu vừa nói lời này, các phi tần ban đầu còn ôm ý xem cuộc vui giờ đều nghiêm túc lên, tuy rằng chuyện này làm không xong cũng không liên quan gì đến các nàng, nhưng hiển nhiên nếu làm tốt, thì có thể được Hoàng thượng coi trọng, đây là chuyện tốt cầu còn không được a! Điểm vui sướng ấy còn chưa chuyển được hai vòng, đã có phi tần nghĩ tới, chuyện như vậy nếu làm không tốt thì có thể liên lụy bản thân mình vào, thế thì quá không đáng giá để liều.

Các phi tần đang ngồi ở đây phân vị không thấp, cũng chính bởi vì không thấp, muốn lên trên nữa không phải là chuyện dễ dàng. Tứ phi đã đủ quân số, Quý phi còn dư lại một vị trí, Hoàng quý phi không có chỗ để chân, như vậy chỉ có thể để mắt đến chỗ trống duy nhất kia. Mà vị trí này, chỉ có thể dựa vào sủng ái của Hoàng thượng mới có hy vọng đi lên. . .

Cân nhắc giữa lợi và hại, thì có người muốn đánh cược một lần, tự nhiên cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn.

“Nghe Hoàng hậu nói như vậy, ai gia cũng không thể không nói một lời, hôm qua có tiểu thái giám, cùng cung nữ kia có chút mờ ám. Vốn định giao cho Hoàng hậu xử lý, thế nhưng vẫn luôn nhớ chuyện này, tự tiện làm chủ đề đưa hắn đến Vĩnh Phúc cung hỏi chuyện, thật đúng là phát hiện chút sự tình khó mà tưởng tượng.”

Tay Thẩm Úy Nhiên giấu trong áo khẽ run, Lệ Chi chết quả nhiên là Thái Hậu ra tay, tiểu thái giám này sợ là thay thế Lệ Chi dùng để vu hãm nàng. Sớm biết khả năng này có thể xảy ra nên không giật mình nhiều, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, không thể không khẩn trương.

“Mẫu hậu nói chuyện không thể tưởng tượng là chỉ?” Hoàng hậu nghi hoặc nhìn về phía Thái hậu, trong lòng tính toán thêm chuyện khác.

“Hoàng hậu nếu muốn biết thì không có gì khó, giải hắn lên hỏi chẳng phải là được sao?”

Chúng phi tần rùng mình, tuy các nàng biết việc này không có nửa điểm quan hệ, nhưng cũng không thể không lo lắng sẽ có người khác làm dê thế tội. So với phi tần khác đang lo sợ, Quý phi Mạnh Thanh Ca trước sau vẫn là bộ dáng xem trò vui. Hậu cung trong tối chia ra làm bốn phe Thái hậu, Hoàng hậu cùng Quý Phi, còn lại được tính là phe trung lập, Hoàng quý phi là người của Thái hậu, Thục phi không nhập vào phe phái nào, Hoàng thượng hôm nay không ở trong cung, còn ai sẽ bảo hộ nàng?

Ngày edit: 13/04/2020
Ngày beta: 15/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro