Chương 48: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên thừa dịp Anh Đào đi chuẩn bị bữa tối mà ngủ thêm một chút, lúc bị đánh thức dùng bữa uống thuốc có chút hỗn loạn, mí mắt trầm trọng đến mức hầu như không mở ra được. Cảm giác được cánh tay đỡ nàng ngồi dậy thập phần hữu lực, Thẩm Úy Nhiên hậu tri hậu giác* thanh âm vừa mới kêu nàng tỉnh không phải là Anh Đào cũng không phải Lệ Chi.

* Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Trong đầu hỗn độn tựa hồ bởi vì phát hiện này mà tan đi một chút, Thẩm Úy Nhiên nỗ lực mở mắt, nhìn về phía người bên cạnh, mặt mày quen thuộc hiếm thấy có vẻ ngưng trọng cùng lo lắng. Thẩm Úy Nhiên không quay mặt đi, lại rũ mắt, thấp giọng kêu một tiếng, “Hoàng thượng,” hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt Tiêu Thịnh hiện lên mất mát.

Tiêu Thịnh cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, muốn mở miệng, nhưng lại không thể nào làm được. Bộ dáng Thẩm Úy Nhiên rõ ràng là đang nói nàng để ý, để ý hành động lúc trước của hắn, bao gồm hắn hiểu lầm nàng, nhưng chỉ vì thân phận của hắn mà không thể coi thường hắn, nếu không, có lẽ là cũng không muốn gặp hắn.

Gian nan há mồm nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được, Tiêu Thịnh cảm thấy hắn chưa bao giờ có cảm giác chua xót đến vậy, lúc này ngực đau so với lúc hắn cho rằng Thẩm Úy Nhiên phản bội hắn thì lợi hại không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng nàng, rốt cuộc đến ăn cơm uống thuốc. . .Tiêu Thịnh lại há miệng thở dốc, rốt cuộc là đem lời nói ra, ngữ khí thập phần nhu hòa, thanh âm mềm nhẹ dụ dỗ Thẩm Úy Nhiên, “Nhân lúc cháo cùng thuốc còn nóng, nàng muốn dùng không?”

Tiêu Thịnh khẩn trương nhìn nàng, Thẩm Úy Nhiên khẽ gật đầu một cái, hắn tức khắc dương cao khóe miệng. Múc một muỗng cháo nhỏ, thổi qua mới đưa tới bên miệng Thẩm Úy Nhiên, nhìn nàng há miệng đem cháo trong muỗng sứ đều ăn hết, lòng tràn đầy vui mừng, lại múc một muỗng đưa qua.

Từ từ, một chén nhỏ cũng ăn xong. Tiêu Thịnh nhìn chén không trong tay, rất thỏa mãn, lại vẫn như cũ ôn nhu hỏi nàng một câu, “No rồi sao?” Thẩm Úy Nhiên không trả lời, giống lúc trước gật đầu, hắn mới đặt chén sứ xuống, lại hỏi, “Thuốc còn nóng, nàng uống không?"

Một hồi lâu chờ Thẩm Úy Nhiên gật đầu, Tiêu Thịnh không nóng nảy không bực bưng chén thuốc tới, chính mình thử độ ấm mới đưa tới bên miệng nàng đút nàng uống hết một chén thuốc. Súc miệng xong, Tiêu Thịnh lại đỡ Thẩm Úy Nhiên nằm xuống, thay nàng đắp chăn gấm, còn không quên dịch góc chăn.

Thẩm Úy Nhiên không nói lời nào, Tiêu Thịnh trong lòng cảm thấy không dễ chịu, nhưng nàng cũng không hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn lại cảm thấy vui mừng. Tiêu Thịnh hơi mím môi, duỗi tay sờ trán Thẩm Úy Nhiên, có chút nóng, mày lập tức nhăn lại.

“Lập tức đi tìm Thái y qua đây.” Phân phó Lệ Chi chuyện này xong, Tiêu Thịnh mới lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên, “Trán nàng có chút nóng, trước nhịn một chút đừng ngủ, chờ Thái y xem qua rồi lại tiếp tục nghỉ ngơi.” Thẩm Úy Nhiên nhắm hai mắt, nhưng vẫn gật đầu đáp lại Tiêu Thịnh.

Lúc Thái y còn chưa tới, Cao Đức Toàn tiến vào khom người rũ mắt cung kính nói khẽ với Tiêu Thịnh, “Hoàng thượng, bữa tối cùng nước ấm đã chuẩn bị xong, Hoàng thượng muốn tắm trước hay dùng bữa trước?”

“Chờ một chút.” Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên không mở mắt, hướng Cao Đức Toàn vẫy tay ý bảo hắn tạm thời lui xuống. Hắn cũng không đi, ngược lại lại nói, “Hoàng thượng trừ đồ ăn sáng thì cả ngày hôm nay chưa từng ăn gì, ngay cả nước cũng vậy, vết thương trên người đến bây giờ cũng không thoa thuốc băng bó, thỉnh Hoàng thượng ít nhất trước để Thái y băng bó vết thương cho tốt.”

Tiêu Thịnh cúi đầu nhìn cả người đều dơ bẩn, rốt cuộc vẫn đứng lên, nói, “Tắm gội trước đi.” Trước khi đi lại nhìn thoáng qua Thẩm Úy Nhiên, nàng không mở mắt nhìn hắn, hắn thở dài trong lòng, lại cảm thấy quả nhiên là nàng sẽ làm ra phản ứng này.

Lệ Chi đi thỉnh Thái y, trong phòng lúc này chỉ còn lại Anh Đào cùng Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên lúc này mới mở mắt, nhìn về phía Anh Đào, Anh Đào lập tức đi lên phía trước, hô một tiếng “Nương nương”.

“Lúc ta ngủ, Hoàng thượng có nói khi nào hồi cung không?”

Anh Đào lắc đầu, “Chưa từng.” Rốt cuộc là Hoàng thượng lo lắng cho nương nương nên không để ý tới chuyện đó, có thể chọc giận Hoàng thượng hay không, dù sao Hoàng thượng hiện tại xem như thập phần ôn nhu. . .Mặc dù biết mình như vậy là lắm miệng, Anh Đào vẫn không nhịn được nói với Thẩm Úy Nhiên, “Nương nương thật sự oán trách Hoàng thượng sao?”

“Tuy rằng nương nương bị trọng thương như vậy, nô tỳ cảm thấy thập phần đau lòng, nhưng mà, nếu nương nương chọc giận Hoàng thượng, thì phải làm sao bây giờ. . .” Anh Đào càng nói thanh âm càng thấp, bởi vì khẩn trương mà không tự giác được cắn chặt môi dưới.

Thẩm Úy Nhiên thở dài một hơi, cổ họng lại ho khan, chờ hơi thở bình phục, Lệ Chi đã bẩm báo Thái y đã mời tới, lời muốn nói cho Anh Đào liền nuốt trở về, nói một câu, “Mau để Thái y tiến vào.”

Tiêu Thịnh đem vết bẩn trên người đều tẩy đi, đổi qua một thân xiêm y sạch sẽ, tùy ý để Thái y băng bó tốt vết thương, thuận tiện dùng chút đồ ăn, hỏi qua tình huống của Thẩm Úy Nhiên, lúc này mới đi đến chỗ của nàng.

Vào phòng, để cung nhân đều lui đi, Tiêu Thịnh thả chậm bước chân đi đến cạnh giường, thấy Thẩm Úy Nhiên ngủ rồi, trong lòng thở phào một hơi đồng thời lại cảm thấy mất mát. Đến bây giờ một câu nàng cũng không nói, Tiêu Thịnh không dám thở dài, lại lần nữa đến cạnh giường ngồi xuống nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng.

Vốn cho rằng người đã ngủ lại đột nhiên mở mắt, cùng tầm mắt của hắn giao nhau, cũng không trốn tránh thẳng tắp nhìn hắn. Trong lòng Tiêu Thịnh như bị ánh mắt này làm xúc động, hắn có chút kích động, rồi lại sợ Thẩm Úy Nhiên sẽ nói ra lời gì làm hắn không có biện pháp thừa nhận, cuối cùng lại cảm thấy nàng nguyện ý nói chuyện cùng hắn so với không phản ứng hắn thì tốt hơn nhiều.

“Vì sao lại không ngủ?” Tiêu Thịnh cũng nhìn chằm chằm Thẩm Úy Nhiên, đè nén cảm xúc trong lòng, hỏi nàng.

Thẩm Úy Nhiên khóe miệng mang theo chút ý cười, trả lời hắn, “Vốn đã ngủ nhưng chưa ngủ được lâu thì tỉnh.” Ngữ khí không tốt cũng không xấu, không mặn cũng không nhạt.

Tiêu Thịnh không ngờ Thẩm Úy Nhiên đột nhiên chuyển biến thái độ tốt hơn với hắn, dừng một chút mới nói, “Vậy tiếp tục ngủ đi, trẫm canh ở chỗ này.” Nghe được nàng đáp ứng hắn một tiếng, sau đó thật sự lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, hắn mới bắt đầu hối hận vì sao lại nói như vậy.

“Hoàng thượng vì sao lại đột nhiên tốt với thần thiếp như vậy?”

Thanh âm Thẩm Úy Nhiên lại vang lên lần nữa, Tiêu Thịnh chợt vui vẻ, vấn đề như vậy, là muốn cùng hắn nói chuyện một chút sao? Thẩm Úy Nhiên không mở mắt, Tiêu Thịnh bất đắc dĩ cười, thu hồi ý cười mới trả lời nàng.

“Trẫm có lỗi với nàng, muốn đền bù, muốn bồi thường, muốn được Thẩm Úy Nhiên tha thứ.” Phảng phất nhận định nàng nghe rất rõ ràng lời hắn nói, hắn đem lời giải thích dư thừa đều bớt đi.

“Hoàng thượng không có lỗi với thần thiếp.” Thẩm Úy Nhiên nói, lại lần nữa mở to mắt nhìn Tiêu Thịnh, trong giây lát liền cười cong mắt, lại nói, “Nhưng thần thiếp vẫn nói không tha thứ.”

Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên lúc đóng lúc mở cái miệng nhỏ xinh, trên mặt tươi cười nở rộ đẹp đẽ như lúc ban đầu, cảm xúc ngứa ngáy trong lòng kia đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần lại nổi lên. Hắn nhân lúc nàng không chú ý, cúi đầu hôn môi nàng, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng nàng, cảm thụ được tư vị ngọt lành của nàng. . .

Ngoài miệng nói không tha thứ, nhưng nguyện ý nói chuyện, cười với hắn, đây là bộ dáng không chịu tha thứ?

******

Thi Di Quang được đưa về cung vào lúc chạng vạng, biết được tin tức Thái hậu, Hoàng hậu trước tiên chạy tới Phượng Tảo cung. Thi Di Quang nửa khép mắt nằm trên giường, cánh tay cùng chân đều vì gãy xương mà bị ván kẹp cố định, cả người thoạt nhìn rất không tốt.

Diệp Bội Lan thấy nàng bị thương nặng như vậy, không cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không đến mức vui sướng khi người gặp họa, liên quan đến nguyên nhân nàng bị thương, nàng (Diệp Bội Lan) cũng vừa mới nhận được. Hoàng thượng phái Từ Hi tự mình hộ tống Thi Di Quang trở về, ngoại trừ biểu thị tư thái quan tâm Hoàng quý phi thì càng quan trọng vẫn là vì truyền tin cho nàng (Diệp Bội Lan).

Thi Di Quang từ lúc Thái hậu cùng Diệp Bội Lan tới ngoại trừ thỉnh an vấn an, thì nửa câu cũng không nói. Có Thái hậu ở chỗ này nên Diệp Bội Lan không thể ngồi, chỉ có thể đứng sau lưng Thái hậu. Thi Di Quang không nói lời nào, Thái hậu cũng không nói lời nào, Diệp Bội Lan đứng lâu rốt cuộc không có kiên nhẫn bồi các nàng chơi liền mặc kệ Thái hậu, mở miệng an ủi Thi Di Quang.

“Thương gân động cốt cần tĩnh dưỡng một trăm ngày, Hoàng quý phi hiện tại đã vậy thì càng nên an tâm dưỡng thương tại Phượng Tảo cung, chớ nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt mới đứng đắn.” Nói là an ủi, kỳ thật là ngầm có ý nói Thi Di Quang từ giờ chỉ có thể giống như bị cấm túc trong Phượng Tảo cung, ý tứ đi đâu cũng không được.

Thái hậu không để ý đến Diệp Bội Lan, chỉ đuổi nàng đi. “Hoàng hậu cung vụ nặng nề, Hoàng quý phi có ai gia chăm sóc, Hoàng hậu không cần ở đây mà đi làm những chuyện khác đi.”

Diệp Bội Lan mặc dù trong lòng biết Thái hậu khác thường, nhưng ở chỗ này tìm tòi nghiên cứu ngọn nguồn cũng không được, đã không có biện pháp tìm hiểu rõ ràng nguyên do thì không bằng rời đi. Diệp Bội Lan đồng ý với Thái hậu, hành lễ cáo lui, rất nhanh liền rời khỏi Phượng Tảo cung.

Thái hậu hơi nghiêng đầu nhìn phương hướng Diệp Bội Lan rời đi, ngay sau đó hạ thấp thanh âm phân phó nữ quan Tống Y Lan cùng Thôi Nghê Thường cùng với hai đại cung nữ của Thi Di Quang lui ra, các cung nhân khác trong phòng không cần phải nói, toàn bộ đều tự giác lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thái hậu cùng Thi Di Quang, nàng rốt cuộc mở mắt nhìn Thái hậu, thấp giọng hỏi bà, “Hoàng cô cô ngay từ đầu đã biết huân hương kia sẽ làm ngựa điên cuồng nổi điên sao?”

Thái hậu duỗi tay xoa đầy Thi Di Quang, năm ngón tay đều mang hộ giáp vàng đính hồng ngọc làm người hoa mắt, trong mắt lập loè thần sắc hưng phấn lại âm ngoan, đến gần Thi Di Quang, nhẹ chất vấn, “Nếu không phải ai gia nghĩ cách để ngươi trở về thì ngươi hiện tại cũng không còn mạng, biết chưa?”

Thi Di Quang bởi vì lời này của Thái hậu mà kinh ngạc đến mức mở to mắt, không còn mạng để trở về là có ý tứ gì? Lúc này Thái hậu lại giơ tay vỗ trán Thi Di Quang làm nàng hoàn hồn lại, thở dài nói, “Không biết vì sao trong lòng ai gia luôn cảm thấy chuyện này không thành công, thật sầu người.”

******

Tác giả có lời muốn nói: Thi Di Quang bởi vì lời này của Thái hậu mà kinh ngạc đến mức mở to mắt, không còn mạng để trở về là có ý tứ gì? Lúc này Thái hậu lại giơ tay vỗ trán Thi Di Quang làm nàng hoàn hồn lại, thở dài nói, “Không biết vì sao trong lòng ai gia luôn cảm thấy chuyện này không thành công, thật sầu người.”

==================================

Thẩm Thẩm còn chưa có cảm tình đặc biệt với Hoàng thượng, cho nên có thể xem như tương đối lý trí, hoặc cũng có thể nói là lãnh đạm.

Nhưng Hoàng thượng đã có cảm tình với Thẩm Thẩm, khó tránh khỏi sẽ cực đoan, tình yêu sẽ làm người hóa ngốc, có đôi khi không phải không có lý, chủ yếu là, đôi khi đầu óc mê muội, mất đi lý trí.

T^T kỳ thật tác giả hiện tại ở nhà bằng hữu, nỗ lực gõ thêm một chương mới, chương mới đã muộn xin lỗi.

Ân bởi vì tác giả là khi tốc tra, lại không có bản thảo, một giờ có thể gõ một ngàn tự đã rất không tồi, thường xuyên chỉ có mấy trăm mà thôi, lại đều phải đổi mới, thời điểm gặp chuyện thì không xong được, như vậy mới có chương mới trễ, thực xin lỗi, hy vọng đại gia có thể thông cảm một chút.

Bằng hữu nói muốn ngủ, cho nên phỏng chừng dầu vừng không có biện pháp lại gõ chương mới, càng xin lỗi ô ô ô T^T

Ngày edit: 04/08/2020
Ngày beta: 08/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro