Chương 49: Tư tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Xu trở về phòng, đại cung nữ hầu hạ tắm gội xong thì dùng qua bữa tối rồi đi nghỉ ngơi. Tâm tình trầm trọng làm thân thể mệt mỏi, nàng rất nhanh liền đi ngủ. Tống Hạo Trạch hộ tống nàng trở về phòng, sau đó canh giữ ở ngoài cửa phòng, trạng thái Tiêu Xu thoạt nhìn rất không tốt, tuy rằng nàng đã nghỉ ngơi nhưng hắn cũng không đi nghỉ.

Bóng đêm rất nhanh thì phủ xuống, Tống Hạo Trạch canh giữ ở ngoài cửa, toàn bộ đình viện đều an tĩnh, không có một tia thanh âm kỳ lạ. Trăng non lẻ loi treo trên tấm màn đen nhánh, gió lạnh lay động đám mây che đi hơn phân nửa ánh sáng.

Hắn nhớ tới ám sát hôm nay ở trong rừng, không thể không nói có vài phần bội phục Thục phi. Vì Hoàng thượng mà làm được đến mức kia, không phải phi tần nào cũng có thể làm được, càng dám quyết đoán làm ra hành động mạo hiểm có thể mất đi tính mạng như vậy.

Trong lúc đó, mang theo người bị thương cùng không mang có khác biệt rất lớn, Thục phi làm hành động kia, vô luận nàng có cứu Thế tử cùng vài tên thị vệ khác hay không, nhưng cũng xem như là chứng minh được trong sạch của bản thân.

Lúc được cứu trợ Thế tử thoạt nhìn có chút cô đơn, cứ việc cực lực che dấu cũng không che dấu hết được toàn bộ cảm xúc, vẫn có thể làm người phát hiện manh mối. Tống Hạo Trạch cảm thấy có chút kỳ quái, đã được cứu trợ thì Thế tử vì sao còn như vậy, đặc biệt là lúc hắn nhìn biểu tình ngưng trọng của Hoàng thượng khi tự mình bế Thục phi bị thương, trong nháy mắt trên mặt hiện ra vẻ đau thương quá mức đáng chú ý, làm hắn không có cách nào không chú ý.

Thế tử cùng Hoàng thương đều gặp phải ám sát, Thế tử hầu như cũng bị buộc đến tuyệt cảnh, điều này có ý nghĩa là tử sĩ được phái tới ám sát không phải là người của Hiền Thân Vương, vậy người có hiềm nghi nhất là phe Quốc cữu cùng Thái hậu. . .Nếu quả thật là ý tứ của Thái hậu, đây là nói cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

Lúc hắn phân tâm, trong phòng đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu thấp, Tống Hạo Trạch nắm chặt kiếm trong tay, mày nhăn chặt, ngủ đến bây giờ đã qua một canh giờ, là gặp ác mộng sao?

Nàng mơ thấy cả người Thẩm Úy Nhiên bị thương, vết thương còn chảy máu. Thẩm Úy Nhiên đã không còn hơi thở, không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không có biện pháp nói chuyện hay đi đường, Tiêu Xu cảm thấy hô hấp của nàng đều bị cảnh tượng đáng sợ này chặn hết không khí, trong lòng cực kỳ sợ hãi, theo bản năng kháng cự cùng giãy dụa, nỗ lực nói với bản thân đây chỉ là giấc mơ mà thôi.

Kiệt lực mở to mắt, trên người lại chảy mồ hôi lạnh, Tiêu Xu ôm chăn ngồi dậy hít thở từng ngụm, một lần nữa lại nói với bản thân đó chỉ là giấc mơ, không phải là sự thật. Trong phòng ánh nến leo lắt ánh sáng mờ nhạt, Tiêu Xu đem mặt vùi vào trong chăn gấm, xúc cảm lạnh lẽo có thể bình phục sợ hãi cùng rung động trong lòng nàng.

Đại cung nữ rất nhanh thì nghe tiếng vào phòng quan tâm dò hỏi Tiêu Xu có chuyện gì. Tiêu Xu không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi nàng ngủ bao lâu, đáp án là mới qua một canh giờ, Tiêu Xu rời khỏi chăn gấm. Nhìn đại cung nữ lại hỏi, “Tống thị vệ ở đâu?”

“Tống thị vệ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa phòng.”

Tiêu Xu nghe xong gật đầu, nhẹ thở ra một hơi, lại nói, “Hầu hạ ta mặc y phục, ta muốn đi dạo một chút.”

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tống Hạo Trạch thấy Tiêu Xu đi ra, nhíu chặt mày, nhưng thấy nàng ăn mặc không tính là ít không đến mức cảm lạnh, liền giãn ra một chút.

“Canh giờ này Công chúa còn muốn đi đâu?”

Tiêu Xu nhìn Tống Hạo Trạch, trong mắt không biết vì sao lại muốn khóc, nàng rũ mắt, một bên nhấc chân đi ra cửa phòng, một bên nói với Tống Hạo Trạch, “Ta muốn ở phụ cận trong sân đi dạo một chút, ngươi đi theo đi.” Không dừng bước chân, chỉ ngơ ngác đi thẳng ra ngoài.

Tống Hạo Trạch nhìn Tiêu Xu như vậy, như có điều suy nghĩ cũng không nói gì đuổi kịp bước chân của nàng.

******

Tiêu Thịnh tự mình vắt khăn đắp lên trán Thẩm Úy Nhiên, nhìn hai gò má nàng phác hồng điềm tĩnh ngủ, liền nhớ những lời nàng nói cùng hắn trước khi ngủ. Mỗi một câu đều làm hắn càng có cảm giác hổ thẹn, áy náy với nàng, nếu không phải biểu tình nàng nói chuyện quá mức bình tĩnh thì Tiêu Thịnh chỉ sợ hắn không chống đỡ nổi, cũng không có mặt mũi nào để đối mặt với nàng mà rời đi.

Thời điểm hắn nhìn Thẩm Úy Nhiên bình tâm tĩnh khí cùng hắn nói những lời đó, cảm thấy bộ dáng nàng như vậy thật sự là làm hắn cảm thấy rất không thích. Nếu càng có nhiều phần trân trọng thì sẽ không bình tĩnh nói ý nghĩ trong lòng cho hắn, lúc đó làm vậy đều xuất phát từ nguyên do hắn là Hoàng đế nên phán đoán cùng làm ra hành động như vậy, toàn bộ cảm tình nàng dành cho hắn không giống như cảm tình hắn dành cho nàng.

Nhận thức được điểm này làm Tiêu Thịnh cảm thấy buồn bã, nhưng hắn cũng rất rõ ràng hắn vừa lúc thích nàng nhất ở điểm này, cũng đủ thông minh, lý trí còn có chân thành. Mặc dù không yêu hắn, nhưng hắn đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối xử lại với hắn càng tốt hơn nên cũng không cảm thấy bản thân có hại. Có lẽ bởi vì nàng theo như câu —— ta lấy thật tình đổi thật tình. Cho nên, Tiêu Thịnh cũng hạ quyết tâm sau này cũng dùng câu đó với Thẩm Úy Nhiên, cột nàng bên người hắn, quan tâm nàng, đối xử tốt với nàng, làm nàng không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Hắn cũng không phải thánh nhân, tự nhiên có tư tâm. Thẩm Úy Nhiên đã đã là phi tần của hắn, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không rời khỏi hắn, nàng có thể không yêu hắn, nhưng cũng tuyệt đối không thể. . .yêu người khác. Nhớ tới Thế tử có rất nhiều hành động khác thường với nàng, Tiêu Thịnh nguy hiểm nheo đôi mắt lại, chuyện ám sát thu săn lần này không thể nghi ngờ đã chọc phá mặt ngoài vốn bình thản, mà thời điểm thu lưới, đã đến rồi.

“Hoàng thượng.” Ngoài cửa phòng thanh âm Cao Đức Toàn vang lên, Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên một cái, thấy nàng không bị đánh thức thì thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy bước nhanh đi đến ngoài cửa phòng, mới hỏi hắn, “Có tin tức sao?”

Cao Đức Toàn khom người nói, “Hoàng thượng anh minh, chuyện ám sát rốt cuộc đã tra ra được chút manh mối.”

Tiêu Thịnh vẻ mặt nghiêm lại, nhướng mày, liếc mắt nhìn trong phòng, mới nói, “Rất tốt.”

******

Tiêu Xu một mình đi ở phía trước, Tống Hạo Trạch không xa không gần đi theo, hai người cứ như vậy ở trong sân xoay ba bốn vòng.

Đêm đã khuya, cảm giác lạnh lẽo tập kích, gió thổi qua chỉ cảm thấy lạnh lẽo kia muốn thấm vào trong xương cốt. Tống Hạo Trạch tập võ nhiều năm nên không sợ cái gì, chỉ là Tiêu Xu vốn là thể nhược, về sau tuy rằng điều dưỡng đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, thời điểm này nếu sinh bệnh thì lại thêm chuyện phiền toái.

“Bên ngoài trời lạnh, Công chúa nên trở về phòng.” Tống Hạo Trạch thấy Tiêu Xu không có ý tứ dừng lại, liền khuyên một câu.

Thời điểm Tiêu Xu nghe được lời này lập tức dừng bước, xoay người nhìn Tống Hạo Trạch, gió lay động tóc mái trên trán nàng, nhẹ bay. Hai mắt nàng ngấn lệ, Tống Hạo Trạch tâm trầm xuống, muốn hỏi nàng vừa mới nằm mơ thấy gì nhưng chần chờ không thể mở miệng.

“Ngươi có phải cũng cảm thấy giống như bọn họ, nếu ta không hồ nháo thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra?” Tiêu Xu lẳng lặng nhìn Tống Hạo Trạch, tràn đầy uể oải mở miệng hỏi, nhưng không chờ hắn nói chuyện, lại tiếp tục nói, “Ta cũng cảm thấy vậy. Nếu ta không hồ nháo thì đã không xảy ra chuyện gì.”

“Lúc trước Hoàng huynh nói muốn vì ta chọn vị hôn phu ta cũng như vậy. Ta còn nói với Thục phi tẩu tẩu ta hiểu rõ trách nhiệm của mình, chờ tới lúc ấy sẽ không kháng cự sẽ thản nhiên tiếp thu. Nhưng mà ngày kia thật sự tới, ta lại không có cách nào thật sự chấp nhận, vẫn không muốn nghĩ đến. Nếu lúc ấy ta có thể lựa chọn trực tiếp tiếp thu tâm ý của Bạch Trạm thì nói không chừng Hoàng huynh có thể được Đại Hạ chi viện, đây là trợ lực to lớn khó có được cỡ nào.”

“Chuyện trên triều đình, Hoàng huynh tuy rằng không muốn ta biết, nhưng nhìn mặt ngoài bình thản, cũng giấu đi không ít gợn sóng sau lưng. Ngươi cũng rất rõ ràng, lúc ở ngoài cung ta có thể rõ ràng cảm giác được. Ta rất rõ ràng nhưng lại chỉ biết hưởng thụ yêu thương của Hoàng huynh, không vì huynh ấy làm được chuyện gì, không chỉ không giúp được mà còn cho huynh ấy thêm nhiều phiền toái.”

“Vẫn có thể đền bù sao? Nếu ta muốn đền bù thì ta nên làm gì?”

Tiêu Xu nở nụ cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, nước mắt lại tràn mi, dọc theo gương mặt rơi xuống tích tụ trên mặt đất, dung nhập vào đất, biến mất không thấy.

Tống Hạo Trạch muốn nói chút gì đó an ủi Tiêu Xu, nhưng lại rất rõ ràng Tiêu Xu cũng không phải đang cầu an ủi, nàng đang vướng vào vòng lẩn quẩn của mình không đi ra được, người khác nói như thế nào cũng không hữu dụng. Thục phi lúc tỉnh lại, cũng không trách cứ Tiêu Xu, cũng nói không phải nàng sai, nhưng hoàn toàn không thể làm Tiêu Xu không đi trách cứ chính mình.

“Công chúa vừa mới mơ thấy ác mộng sao?”

Tiêu Xu chần chờ gật đầu, nói, “Ta mơ thấy Thục phi tẩu tẩu cả người bị thương, nếu không phải ta thì nàng sẽ không bị thương thành như vậy, cũng sẽ không suýt chút nữa thì mất mạng.”

“Công chúa tại sao lại nghĩ như vậy? Thích khách không phải Công chúa phái đến, chuyện này hiển nhiên là có dự mưu, ý tưởng của Công chúa chỉ là nhất thời nảy sinh, đối phương làm sao có thể đoán trước, Công chúa cứ trách cứ mình như vậy rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Mạnh Quý phi, Thục phi trọng thương, trên người Hoàng thượng cùng Thế tử cũng có thương tích, hiện tại tình hình rất không tốt, Công chúa cứ như vậy thì không khác nào dậu đổ bìm leo* sao?”

* Dậu đổ bìm leo: Không giúp được mà còn hại người ta.

“Chuyện hòa thân thật sự là tùy vào Công chúa sao? Lấy thủ đoạn của Hoàng thượng, nếu muốn Đại Hạ trợ lực thì phải thông qua Công chúa đi hòa thân mới có thể hoàn thành sao? Giả sử có chuyện quan trọng phải đi hòa thân mới có thể làm được thì Hoàng thượng thật sự sẽ bỏ qua cơ hội tốt này sao?”

“Công chúa một mặt tự hối hận thì có thể thay đổi được chuyện gì? Nếu thật lòng muốn bồi thường, vì sao không nghỉ ngơi cho tốt rồi lại đi làm chút chuyện có ý nghĩa hơn?”

Tiêu Xu không ngờ Tống Hạo Trạch sẽ nói chuyện với nàng, nhưng hắn nói không sai. . .Lại trực tiếp đến mức làm nàng cảm thấy thống khổ. Tiêu Xu ngơ ngác đứng đó, trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn lời của Tống Hạo Trạch, những lời này rất khó nghe, thậm chí làm người cảm thấy không vui, nhưng mà. . .

“Ừm.” Tiêu Xu nở nụ cười, nhìn Tống Hạo Trạch gật đầu, “Ngươi nói đúng, ta có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Ta ngốc như vậy, nếu ngươi vẫn luôn bên cạnh để chỉ điểm cho ta thì tốt rồi.”

“Ta hiện tại liền trở về nghỉ ngơi.”

Tống Hạo Trạch vì một câu “Ngươi vẫn luôn bên cạnh” của Tiêu Xu mà run sợ, Tiêu Xu đã lau nước mắt, đi vào phòng. Cười nhạo bản thân một chút, Tống Hạo Trạch thở dài, hắn thật ra rất muốn nói, hắn vẫn sẽ luôn bồi nàng. . .

************

Lúc Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, thoáng quay đầu thì thấy Tiêu Thịnh ngủ bên cạnh. Nàng nhìn đỉnh màn, nghĩ lại một chuyện, không thể nói là có cảm giác gì. Tối hôm qua lần nữa thử Tiêu Thịnh, nàng đại khái đã xác định được tâm tư Tiêu Thịnh, ít nhất trong lòng hắn nàng hiện tại đã có phân lượng, nàng cũng không tính là có hại.

Bàn tay ấm áp đột nhiên phủ lên trán nàng, Thẩm Úy Nhiên quay mặt nhìn Tiêu Thịnh, liền thấy đối phương đã tỉnh, mãn nhãn mỉm cười nhìn nàng. Một hồi lâu, Tiêu Thịnh mới dời bàn tay đi, nói, “Đã không còn nóng nữa.”

Thẩm Úy Nhiên cười cười, Tiêu Thịnh còn nói thêm, “Sinh thần của nàng. . .có phải sắp đến hay không?” Thẩm Úy Nhiên gật đầu, rất muốn hỏi hắn vì sao lại biết, đối phương đã giải thích trước một câu, “Anh Đào là từ phủ Thừa tướng đi theo nàng vào trong cung, muốn biết không phải rất dễ dàng sao? Huống chi, nếu trẫm muốn biết, không chỉ ngày sinh thần của nàng mà càng nhiều chuyện hơn nữa trẫm cũng có thể biết.”

“Vâng, Hoàng thượng anh minh.”

Tiêu Thịnh thấy nàng ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại lộ ra biểu tình “ta đương nhiên rõ ràng đó”, không khỏi cười khẽ nhéo mũi Thẩm Úy Nhiên.

“Sinh thần nàng muốn lễ vật gì? Hay là chờ thương thế của nàng tốt lên, trẫm bồi nàng một chuyến về phủ Thừa tướng được không?”

******

Tác giả có lời muốn nói: TAT tác giả còn ở nhà bằng hữu vốn dĩ phải đi về kết quả bị khấu lưu buổi tối ngày mai mới trở về làm.

Gõ một chương ra đỉnh nắp nồi tới đổi mới.

Ngày edit: 04/08/2020
Ngày beta: 08/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro