Chương 63: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Trong thư phòng, nghe thấy Cao Đức Toàn nói vậy, Tiêu Thịnh cùng Thẩm Thừa tướng cùng Thẩm Du đều sửng sốt. Một lúc sau, Tiêu Thịnh liền lạnh mặt, trong thanh âm tựa như bao hàm băng sương, nghe xong liền cảm thấy sợ hãi, nói, “Trước phái người đi nói cho Thẩm Quý phi một tiếng, lại mang Công chúa qua chỗ đó.” Cao Đức Toàn đáp ứng Tiêu Thịnh, nhưng nghe ngữ khí, liền biết sau khi hồi cung Công chúa sợ là không có “ngày lành”, không đành lòng lắc đầu.

Thẩm Thừa tướng cùng Thẩm Du đều trầm mặc, nhưng mà trong lòng Thẩm Du lại nghĩ chuyện khác. Mới vừa rồi Hoàng thượng nói cho phép hắn mang thêm một người, trong lòng hắn nghĩ ngay đến Tống Hạo Trạch đã quen biết mười năm, tuổi bọn họ gần nhau, chí hướng, tính cách cũng hợp nhau, ngày sau phải làm chút chuyện gan lớn, vẫn cần người can đảm mới được. Nhưng Tống Hạo Trạch hiện tại là hộ vệ của Công chúa, muốn đòi người cũng không phải là chuyện dễ, hắn cũng không rõ ràng ý nghĩ của Tống Hạo Trạch, rốt cuộc từ sau khi hắn làm hộ vệ của Công chúa thì giữa bọn họ rất ít liên hệ, muốn gặp mặt càng không dễ. Lúc này hắn cũng chỉ dám ngẫm lại ở trong lòng mà thôi.

Lúc Thẩm Úy Nhiên cùng Thẩm phu nhân nói cười, Anh Đào gõ cửa tiến vào truyền lời, nói Công chúa lập tức muốn tới, hai người đều kinh hách không thôi. Vốn nên ở trong cung Công chúa lúc này lại xuất hiện ở phủ Thừa tướng, đây rõ ràng là lén xuất cung! Thẩm Úy Nhiên rất nhanh nói Anh Đào chờ Công chúa tới thì dẫn nàng tiến vào, sau đó Anh Đào lại đứng ngoài cửa canh chừng.

Không nói Hoàng thượng, ngay cả Công chúa cũng đến phủ Thừa tướng, Thẩm phu nhân sầu lo nhiều hơn ngạc nhiên, liền hỏi Thẩm Úy Nhiên, “Nhiên Nhi, vì sao Công chúa lại tự mình xuất cung, còn đến phủ Thừa tướng, chẳng lẽ là tới tìm Hoàng thượng sao?” Kỳ thật bà càng muốn hỏi, là có chuyện gì đặc biệt.

Thẩm Úy Nhiên nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Thẩm phu nhân, biết bà trong lòng bất an, vội vàng trấn an bà nói, “Công chúa bị Hoàng thượng cùng Hoàng hậu quản đến lợi hại, tính cách khó tránh khỏi hoạt bát chút, người lại rất tốt. Lúc này sợ là Công chúa nghe nói Hoàng thượng mang theo nữ nhi hồi phủ Thừa tướng, nghĩ cũng muốn tới chơi một chút, nên mới có thể tự mình đến đây.” Ngay khi Thẩm Úy Nhiên nói chuyện, Anh Đào đã lại lần nữa gõ cửa, rất nhanh liền dẫn Tiêu Xu vào, Thẩm Úy Nhiên cùng Thẩm phu nhân lúc này cũng đều đứng lên.

Nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên Tiêu Xu liền cười, nhưng tươi cười này không phải phát ra từ nội tâm, cùng lúc Tiêu Xu hoạt bát đối lập, nhìn cũng cảm thấy có chút cô đơn. Thẩm Úy Nhiên vốn cũng cười nhìn nàng, thấy Tiêu Xu như vậy, tươi cười ít nhiều nhẹ xuống một chút.

Thẩm phu nhân muốn hành lễ cùng Tiêu Xu, nhưng Tiêu Xu đã chạy tới trước mặt các nàng, đỡ Thẩm phu nhân, trước mở miệng nói: “Thừa tướng phu nhân không cần đa lễ,” lại nhìn Thẩm Úy Nhiên một bên gọi một tiếng, “Tẩu tẩu.” Thẩm phu nhân bị một tiếng xưng hô như vậy làm cho ngẩn người, lúc sau mới biết được Công chúa cùng nữ nhi của bà quan hệ không tồi.

Thẩm phu nhân lần đầu tiên thấy Tiêu Xu, chỉ cảm thấy quả nhiên là người xinh đẹp, mặc dù vẫn có chút tính trẻ con, nhưng rốt cuộc khí chất cũng không tầm thường. Tuy rằng nữ nhi bà nói Công chúa bị Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nuông chiều đến lợi hại, nhưng nhìn cũng không cảm thấy là người kiêu căng. Chỉ là người tính tình hoạt bát trong miệng nữ nhi bà lúc này căn bản không có bộ dáng hoạt bát, hiện tại nhìn lại, cũng không phải bởi vì cảm thấy tò mò cùng ham chơi mới cố ý đi tới phủ Thừa tướng, nhưng vì vậy, mọi chuyện ngược lại càng trở nên phức tạp.

Nếu đã nhận ra Công chúa không thích hợp, lại phát giác quan hệ giữa Công chúa cùng nữ nhi bà không tồi, liền chủ động đi ra cho các nàng nói chuyện, chính mình lấy cớ nói đi xem hạ nhân chuẩn bị điểm tâm như thế nào mà đến bây giờ còn chưa đưa tới, rời đi. Ngay lúc này Tiêu Xu xuất cung, còn cố tình một bộ dáng như vậy, Thẩm Úy Nhiên xác thật muốn hỏi Tiêu Xu một chút là nàng sao vậy, nên không giữ Thẩm phu nhân lại.

Đợi Thẩm phu nhân vừa đi, Thẩm Úy Nhiên lôi kéo Tiêu Xu ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng, “Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Xu lúc trước còn miễn cưỡng duy trì ý cười, một câu hỏi chuyện của Thẩm Úy Nhiên tức khắc biến mất không thấy bóng dáng, chỉ rũ khóe miệng, thần sắc thật sự trở nên cô đơn.

“Tẩu tẩu, hắn phải đi.” Ngữ khí của Tiêu Xu so với thần sắc của nàng càng thêm cô đơn, rũ mắt không nhìn Thẩm Úy Nhiên, nhưng khi ngẩng đầu, trong mắt đã hàm chứa nước mắt. Rõ ràng là một câu mơ màng hồ đồ, Thẩm Úy Nhiên lại cảm thấy nghe hiểu, chỉ là tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó nàng không biết chút gì cả.

Nhìn Tiêu Xu yên lặng, cẩn thận suy nghĩ một vài khả năng, Thẩm Úy Nhiên mới thấp giọng hỏi Tiêu Xu, “Cho nên kỳ thật Hoàng thượng cho ngươi xuất cung sao?” Tiêu Xu một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, Thẩm Úy Nhiên tính tình nhẫn nại lại tiếp tục hỏi nàng, “Người phải đi trong miệng A Xu là Tống hộ vệ?” Một lần nữa rũ mắt, Tiêu Xu tiếp tục gật đầu, Thẩm Úy Nhiên trầm mặc.

Nàng cũng không rõ ràng rốt cuộc Hoàng Thượng có ý tứ gì, Tống Hạo Trạch đến tột cùng là muốn đi đâu nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là Tiêu Xu cho là hiểu rõ. Bởi vì biết rõ chuyện này không thể thay đổi, bởi vì không thể làm gì, cứ như vậy nhìn Tống Hạo Trạch rời đi, cho nên cảm thấy cô đơn. Nhưng đại khái Tiêu Xu cũng không rõ ràng, vì sao nàng lại có cảm xúc đó.

Thẩm Úy Nhiên thở nhẹ một hơi, cầm tay Tiêu Xu, ý đồ an ủi nàng, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể, cũng không an ủi tốt được, chỉ có thể tiếp tục hỏi Tiêu Xu, “Đi rồi thì không trở lại sao?” Tiêu Xu lần này không gật đầu, Thẩm Úy Nhiên mới cảm thấy rốt cuộc tìm được lời để nói, liền chậm rãi nói, “Nếu còn trở về, vậy tóm lại là còn có thể gặp lại.”

Tiêu Xu chần chờ lắc đầu, rốt cuộc một lần nữa mở miệng, thanh âm càng có chút thấp, “Hắn muốn đi làm chuyện thập phần nguy hiểm, còn muốn lên chiến trường, thậm chí không biết phải đi bao lâu. Ta vẫn luôn cho rằng ta ở đâu, hắn sẽ bồi ta đi chỗ đó, nhưng mà hắn muốn rời khỏi ta. Ý hắn đã quyết, ta cũng không làm gì ược.”

Nói hai ba câu tức khắc Tiêu Xu rơi nước mắt, nàng bổ nhào vào trong ngực Thẩm Úy Nhiên, cơ hồ là gào khóc lên, nghẹn ngào nói, “Ta thật sự vẫn luôn cho rằng hắn sẽ không rời khỏi ta, dù cho không thể cùng Hoàng thượng ca ca cùng Hoàng hậu tẩu tẩu ở cùng một chỗ, nhưng ít ra hắn còn bồi ta, vì sao hắn lại đi? Tẩu tẩu, ta có phải đặc biệt ngốc hay không, thế nhưng cho rằng vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không rời đi, làm sao có thể chứ? Một ngày nào đó, vẫn sẽ lập tức a. . .” Tiêu Xu rối rắm mấy vấn đề này, lại căn bản không nghĩ tới vì sao khi biết được Tống Hạo Trạch sắp rời đi thì nàng lại khóc thương tâm như vậy.

Thẩm Úy Nhiên bị Tiêu Xu nói vòng đến có chút hồ đồ, Hoàng thượng để Công chúa lén lút xuất cung, cùng chuyện Tống Hạo Trạch rời đi thì có quan hệ gì? Trong phút chốc lại nhớ đến lần trước Tiêu Xu phạm sai lầm, mà Tống Hạo Trạch chịu phạt nặng, vậy là nói Hoàng thượng muốn dựa theo chuyện này để phạt Tống Hạo Trạch?

Tiêu Xu vừa mới nói Tống Hạo Trạch muốn đi làm chuyện thập phần nguy hiểm, thậm chí còn muốn lên chiến trường, đây là có ý tứ muốn phạt Tống Hạo Trạch vào trong quân doanh. Lúc này, Thẩm Úy Nhiên mới biết được có lẽ là bắt đầu chiến sự, vậy liền ý nghĩa giữa Hoàng thượng cùng Thái hậu, Hiền Thân Vương cũng sắp gây chiến rồi.

Vỗ nhẹ lưng Tiêu Xu nỗ lực trấn an cảm xúc của nàng, Thẩm Úy Nhiên tâm tư trăm chuyển, ít nhiều hiểu rõ Hoàng thượng cùng nàng đến phủ Thừa tướng là có nguyên nhân khác. Thẩm Thừa tướng không có khả năng sẽ lên chiến trường, vậy thì sẽ là ca ca của nàng Thẩm Du, Tống Hạo Trạch chẳng lẽ muốn đi cùng ca ca nàng để nội ứng ngoại hợp?

Thẩm Úy Nhiên trầm tâm tư. Xác thật với Hoàng Thượng mà nói, trong đa số cựu thần cũng không có người hoàn toàn thần phục với hắn, mặc dù ngày sau được việc, nhưng cũng không thay đổi được điểm này. Nhưng nếu Hoàng thượng tự mình một tay đề bạt người mới lên thì không cần lo lắng tình huống này, thậm chí vài thần tử trẻ tuổi, sẽ càng quyết đoán, huyết khí phương cương*, rốt cuộc càng hy vọng bản thân có thể thành đại sự một phen.

* Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Tính tình Công chúa toàn cung trên dưới không ai không rõ ràng, loại chuyện lén lút xuất cung này hoàn toàn có khả năng phát sinh, rốt cuộc là lớn lên ở ngoài cung, huống chi nàng xuất cung tìm Hoàng thượng. Vì vậy, Hoàng thượng tức giận, lại luyến tiếc phạt công chúa, nên chỉ biết xuống tay với người bên cạnh Công chúa, tỷ như Tống hộ vệ bảo hộ công chúa, chuyện này thoạt nhìn là thuận lý thành chương cỡ nào.

Tiêu Xu biết toàn bộ chuyện này, liền biết hắn nghiêm túc, cho dù thương tâm cũng muốn làm ra bộ dáng vui mừng, không thể bị người phát hiện có chỗ không thích hợp. Mà nàng hiện tại chỉ vì cảm thấy thương tâm nên cần phát tiết cảm xúc của bản thân, cũng không phải thật sự cần ai an ủi, Thẩm Úy Nhiên rõ ràng điểm này nên không nói nhiều câu dư thừa.

Thẩm Úy Nhiên lại nghĩ đến Hoàng thượng hẳn là biết Tiêu Xu sẽ như bây giờ, vì thế đặc biệt cho người dẫn Tiêu Xu đi gặp nàng, dù sao Tiêu Xu đem những lời này nói cho nàng nghe cũng không có quan hệ. Lại nghĩ sâu hơn, đó là Hoàng thượng cũng không để ý chuyện nàng biết kế hoạch của hắn, tin tưởng nàng như vậy. . .Nghĩ vậy, đôi mắt Thẩm Úy Nhiên lại trở nên đen tối không rõ.

Tống Hạo Trạch đứng ở ngoài cửa mơ hồ nghe thấy thanh âm khóc thút thít trong phòng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, Anh Đào đứng ở một bên cảm thấy người này đúng là đại khối băng tỏa hơi lạnh. Thấy Cao tổng quản đã đi tới, nàng vội vàng hành lễ hô, “Cao tổng quản.”

Tống Hạo Trạch hoàn hồn, cũng nhìn về phía Cao Đức Toàn, hướng hắn gật đầu vấn an. Cao Đức Toàn miễn lễ Anh Đào, rồi sau đó nói với Tống Hạo Trạch, “Tống hộ vệ, Hoàng thượng để nô tài tới thỉnh ngươi đi qua thư phòng một chuyến.” Tống Hạo Trạch càng căng thẳng khuôn mặt, chỉ cùng Cao Đức Toàn nói, “Làm phiền Cao tổng quản dẫn đường.”

Tới thư phòng, sau khi Tống Hạo Trạch cùng mấy người chào hỏi, Tiêu Thịnh liền hạ giọng nói với Thẩm Thừa tướng cùng Thẩm Du, “Công chúa xuất cung kỳ thật là ý tứ của trẫm, trẫm muốn mượn chuyện này đưa Tống Hạo Trạch vào trong quân doanh, vì chuyện tây chinh sau này mà trước tiên làm tốt chuyện mai phục. Hắn sẽ nhân cơ hội ở trong quân doanh tiếp xúc với người của Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu, tranh thủ lấy được tín nhiệm của bọn họ để thu được tin tức, mặc dù không thể được tín nhiệm nhưng ít nhất cũng có thể lấy được không ít tin tức hữu dụng.” Thẩm Du mới biết hóa ra Hoàng thượng sớm đã an bài cho Tống Hạo Trạch.

Thẩm Thừa tướng vì thông qua Thẩm Du mà biết bản tính Tống Hạo Trạch người này có chút rõ ràng, biết hắn có thể đảm nhiệm, chỉ là nhìn một đám người trẻ tuổi hợp lại đi làm chuyện có thể mất mạng, rốt cuộc cảm thấy có chút thương xót. Hoàng thượng cũng thập phần rõ ràng Thẩm Du cùng Tống Hạo Trạch kỳ thật quen biết nhiều năm, nên có thể hợp tác rất ăn ý, an bài này, cũng là ý tứ lớn mật đánh cuộc một phen.

Thẩm Du nhìn Tống Hạo Trạch, trong lòng cảm thán, trên mặt lại cười cùng hắn nói, “Bác Ân, chúng ta lại cùng nhau làm việc.”

******

Tác giả có lời muốn nói: Trước mười hai giờ sẽ còn sẽ có.

Bác Ânn là tên tự của Tống Hạo Trạch
_(:з” ∠)_

Tuy rằng Hoàng thượng đối nữ chủ chung tình, đối với các phi tần khác mà nói, thì không khác nào là tra nam, nhưng chuyện thập toàn thập mỹ thì không có, so với loại người máu lạnh đối với phi tần nào cũng chơi đùa, ta càng thích loại người như Hoàng Tang nguyện ý trả giá tình cảm thật, có lẽ ý tưởng của tác giả ngây thơ, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy vậy, tra tuy rằng không thể tránh, nhưng có thể nỗ lực không tra.

Hoàng Tang tuy rằng không thể hoàn toàn giữ được trinh tiết của mình, nhưng ít nhất hắn sẽ nỗ lực, đương nhiên, nếu ngay từ đầu hắn có thể để ý một người, tiền đề là không có một cái triều đình phức tạp, nếu thật sự có thể lựa chọn, trước khi gặp được Thẩm Thẩm, hắn nhất định sẽ không.

Từ xưa đến nay Hoàng đế không thể chỉ chuyên sủng một người, rất nhiều người cho rằng bọn họ có nhiều nữ nhân là chuyện hợp lý, bọn họ cũng không cần phụ trách, bọn họ cảm thấy tùy ý đùa bỡn phi tần không phải chuyện lớn gì, nhưng mà tại rất nhiều thời điểm, quốc gia suy bại hay mất nước đều quy kết trên người nữ nhân, nói cái gì mà hồng nhan họa thủy, giống như trong hậu cung của Chu U Vương không có Bao Tự, thì Chu quốc sẽ không diệt vong; hậu cung của Lý Long Cơ không có Dương Quý phi, thì sẽ không có Loạn An Sử, thật là không có cách nào không cảm thấy ghê tởm.

Nhiều lời, tiếp tục đi gõ chữ QAQ

Cảm tạ.

Đầu Hạ Hơi Lạnh ném một cái địa lôi vào thời gian: 2014-01-04 10:25:05

Nấm Mỹ Lệ ném một cái địa lôi vào thời gian: 2014-01-05 12:17:07

Đầu Hạ Hơi Lạnh ném một cái địa lôi vào thời gian: 2014-01-06 09:07:17

Cảm ơn Đầu Hạ cùng Nấm Mỹ Lệ o(≧v≦)o~~

Ngày edit: 09/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro