Chương 84: Sắc phôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Khi những cung nhân kia bị dẫn đến trước mặt Tiêu Thịnh, trong lòng đã biết có chuyện không ổn, sau khi hành lễ với Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên, liền bắt đầu liên tục nói lời xin tha, thế nhưng lại không ý thức được bầu không khí vi diệu lúc này. Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên đều bởi vì lời của Cao Đức Toàn mà hoàn hồn, lại nghe thấy những cung nhân kia nói vậy, khó tránh khỏi cảm thấy chói tai, càng cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Cung nữ ngẩng đầu lúc nãy thấy sắc mặt Hoàng thượng cùng Thẩm Quý phi trong phút chốc rất không thích hợp, tức khắc một lần nữa cúi đầu, nước mắt dường như không chịu khống chế rơi xuống trên mặt đất. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, đầu gối cách vài tầng y phục quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, lúc này đã cảm giác được hàn ý thấu xương. Nàng lại cắn răng chịu đựng, không tiếp tục phản bác vì bản thân.

Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc buông lỏng bàn tay ôm lấy cánh tay của Tiêu Thịnh, lúc này chỉ cầm một tay của hắn. Nàng không biết lúc này Tiêu Thịnh đến tột cùng là có suy nghĩ gì, chính bản thân nàng cũng rất rõ ràng trong nháy mắt khi thấy rõ dung mạo của cung nữ này, nội tâm nàng tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin.

Nàng không biết trên đời này có thể có hai người giống nhau như vậy hay không, Thẩm Úy Nhiên chỉ biết thời điểm nàng nhìn thấy bộ dáng của cung nữ này, trong đầu trong phút chốc trước thoáng hiện thân ảnh một người là Như Thái hậu. Thẩm Úy Nhiên tin rằng nàng đã như vậy, Tiêu Thịnh càng không cần phải nói. Cung nữ này lớn lên cực giống Như Thái hậu, nếu một hai phải nói giống nhau như đúc thì tất nhiên là không có khả năng, nhưng loại giống nhau này đã gần như đến mức không cẩn thận phân biệt thì sẽ nghĩ lầm là cùng một người.

Tuy rằng Như Thái hậu hiện tại đã không còn tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng cũng không hủy hoại gì nên người khác có thể nhìn từ dáng vẻ hiện nay của bà liền biết khi còn trẻ dung mạo của bà như thế nào. Lúc trước chỉ dựa vào trí tưởng tượng của bản thân, mà lúc này lại xem như có một phiên bản sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đối với Thẩm Úy Nhiên mà nói, càng khiếp sợ hơn chủ yếu vẫn là ý nghĩ chuyện này là có người cố ý an bài, hay chỉ là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nàng không tin tưởng lắm, thoạt nhìn chuyện này một chút cũng không "trùng hợp". Nhưng đối với Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh mà nói, suy nghĩ ít nhiều sẽ không giống nhau.

Trong trí nhớ của Tiêu Thịnh, Như Thái hậu vẫn là bộ dáng tuổi trẻ mỹ mạo, cho dù nói hắn đã cứu được Như Thái hậu ra, hiện tại Như Thái hậu ở bên người hắn, nhưng nếu nói hắn không có cảm giác gì với người gần giống mẫu hậu trong trí nhớ của mình thì lại khiến Thẩm Úy Nhiên không muốn tin. Rốt cuộc, Như Thái hậu đối với Tiêu Thịnh mà nói, là người rất quan trọng. Thời điểm nghĩ vậy, Thẩm Úy Nhiên lại nhịn không được cau mày.

Không buông bàn tay đang nắm chặt tay Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên vẫn có thể dễ dàng cảm giác được phản ứng trực tiếp nhất của hắn, nàng sao có thể lừa mình, nàng rõ ràng cảm giác được thân mình Tiêu Thịnh trong nháy mắt căng thẳng còn theo bản năng dùng lực, thậm chí so với mấy câu lúc nãy bọn họ trong lúc vô tình nghe được thì hạ lực đạo càng lớn hơn rất nhiều. Tuy rằng cảm giác đau rất nhanh liền biến mất, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng cùng chân thật. Nếu muốn an ủi bản thân, sợ rằng cũng chỉ là một chuyện, Tiêu Thịnh không khống chế được cảm xúc rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Những cung nhân xin tha kia rốt cuộc cảm giác được có gì đó không thích hợp, sau đó im miệng không nói, chỉ cùng hai cung nữ kia cúi đầu hạ thấp người xuống, kinh sợ trong lòng trong giây lát đạt đến đỉnh điểm. Không khí xung quanh đột nhiên lặng im mà trở nên áp lực, Tiêu Thịnh không nói gì, Thẩm Úy Nhiên lại không tính mở miệng, những người khác căn bản là không đến lượt bọn họ nói chuyện.

Cao Đức Toàn không rõ bên này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nhìn thấy tướng mạo của cung nữ kia, nên chỉ có thể nhìn Từ Hi đứng ở bên cạnh hắn, đưa ánh mắt dò hỏi qua. Từ Hi tất nhiên là nhìn rõ ý tứ của hắn, nhưng chỉ lắc đầu cũng không dùng khẩu hình nhắc nhở hắn, có thể thấy chuyện lần này không dễ nói ra hoặc không thích hợp nói ở đây, hoặc là, sẽ làm vị nào tức giận. . .Cao Đức Toàn thu liễm tâm tư, không tiếp tục nghĩ sâu.

Thời gian trong lúc duy trì trầm mặc nói dài cũng không dài, nếu nói ngắn lại làm người vạn phần khó chịu. Thẩm Úy Nhiên căn bản là không tính nói chuyện, như vậy người đánh vỡ trầm mặc này chỉ có thể là Tiêu Thịnh. Khi hắn mở miệng thì đã không có bộ dáng nửa điểm không thích hợp, từ biểu tình đến ngữ khí đều không phát hiện được manh mối, dường như hết thảy mới vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.

Tay hắn hơi có động tác, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Úy Nhiên bao lại hoàn toàn trong lòng bàn tay của mình sau đó liền nhẹ nhàng nắm lấy, phảng phất bàn tay trong tay hắn là vật phá lệ trân quý, cho nên mới cẩn thận như vậy. Tiêu Thịnh mở miệng, lời nói ra lại chỉ phân phó Cao Đức Toàn cùng Từ Hi dựa theo điều lệ hậu cung mà xử trí hai đám người này. Ngoại trừ Thẩm Úy Nhiên thì những người khác ít nhiều đều ngẩn ngơ.

Không quan tâm bọn họ có giải thích hay không, cũng không tính nghe bọn họ xin khoan dung nửa câu, đối với Hoàng đế cùng cung nhân lúc đó mà nói vốn nên là chuyện bình thường. Nhưng lúc trước không hiểu sao lại trầm mặc cùng lặng im, hơn nữa ngữ khí cũng không tức giận, ngược lại trong nhất thời làm người cảm thấy có điểm không thích hợp. Trên thực tế, đây chỉ là ý tứ trực tiếp giao chuyện này cho hai đại thái giám bên người đi xử lý, liền chỉ có thể nói rõ Hoàng thượng cũng không quan tâm, tuy rằng, vốn dĩ cũng không cần quan tâm.

Tiêu Thịnh phân phó xong lời này, chỉ cúi đầu dựa sát vào Thẩm Úy Nhiên, nhẹ giọng ở bên tai nàng hỏi, "Đến chỗ khác dạo một chút?" Thẩm Úy Nhiên gật đầu, hắn liền dứt khoát nắm tay Thẩm Úy Nhiên xoay người đi, không nhìn bọn họ. Thẩm Úy Nhiên có thể mơ hồ phát giác được Tiêu Thịnh vẫn có chút không thích hợp, nhưng nàng không nói chính xác được loại cảm giác đó là như thế nào.

Hoàng thượng hoàn toàn giao chuyện này cho bọn họ, cho nên trong hai người bọn họ phải có một người tạm thời lưu lại thu thập chuyện này. Cao Đức Toàn cùng Từ Hi đều nhìn theo bóng dáng của Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên đã đi xa, sau đó Cao Đức Toàn tiến lên một bước, lại thấp giọng nói với Từ Hi, "Xem ra chuyện này chỉ có thể giao cho Từ Phó tổng quản xử lý." Nói xong, liền dẫn một nửa cung nhân bước nhanh đuổi kịp hai người phía trước.

Thật ra Từ Hi không muốn tiếp chuyện này, nhưng hắn có thể có biện pháp gì sao, ai bảo bản thân chỉ là phó? Hơi híp mắt, âm trầm nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, hắn muốn đạt được sự hài lòng từ Hoàng thượng, thì những người này nhất định phải xử lý thỏa đáng. Những tiểu thái giám kia thật ra rất dễ làm, còn hai cung nữ này sao. . .phạt nhẹ không phải phạt nặng*. . .Có lẽ kỳ thật sẽ không có chuyện gì? Chỉ là trước tiên vẫn nên cẩn thận tra hỏi mới được. Trong lòng Từ Hi âm thầm thở dài một hơi, vì sao bản thân lại khổ như vậy nhỉ?

* Nguyên câu trong bản raw '罰輕了不是罰重了'. Tui không biết tiếng trung nên dịch không đúng lắm. Ai thấy sai thì nhắc tui với nha. Yêu <3

Thẩm Úy Nhiên được Tiêu Thịnh lặng yên nắm tay bước ra khỏi mai viên, ánh mặt trời vẫn gay gắt như cũ, chiếu trên người chỉ cảm nhận được ấm áp, tay của Tiêu Thịnh dường như cũng vẫn rất ấm áp, nhưng cảm giác không thích hợp trên người Tiêu Thịnh không biến mất mà càng thêm rõ ràng hơn một chút. Các cung nhân vẫn đi theo xa xa ở phía sau, Tiêu Thịnh bước chân rất chậm, Thẩm Úy Nhiên có thể theo kịp dễ dàng.

Vừa mới bước ra khỏi mai viên, Tiêu Thịnh liền thấp giọng lại áy náy nói với Thẩm Úy Nhiên, "Trẫm vốn dĩ muốn dẫn nàng đi dạo một chút để nàng giải sầu, kết quả lại gặp chuyện như vậy." Vì vậy Thẩm Úy Nhiên mới biết bản thân vẫn luôn cảm nhận được Tiêu Thịnh có điểm không thích hợp đến tột cùng là ở chỗ nào, nhưng nàng căn bản không suy nghĩ theo hướng đó. Bởi vì không nghĩ đến vì Tiêu Thịnh cảm thấy bản thân không thể dẫn nàng đi giải sầu thật tốt mà lòng mang áy náy với nàng, cho nên vẫn luôn không phản ứng lại vì sao lúc sau Tiêu Thịnh không thích hợp.

Lúc trước ngực dường như bị thứ gì đó chặn lại, tức khắc liền vỡ vụn đến không còn bóng dáng, Thẩm Úy Nhiên lắc đầu, chỉ nói, "Thời tiết rất đẹp, dù không có phong cảnh thì đi dạo khắp nơi một chút cũng không tồi, huống chi còn có Hoàng thượng bồi, thần thiếp chỉ kém không đi ngang trong hậu cung."

Nhưng không để Tiêu Thịnh cảm thấy thoải mái một chút, Thẩm Úy Nhiên đã lại nói với hắn, "Có một chuyện, thần thiếp cảm thấy cần phải nói vài câu với Hoàng thượng." Mỉm cười nhìn hắn một cái, lúc sau lại bổ sung, "Ngay trước mặt thần thiếp Hoàng thượng lại nhìn chằm chằm vào nữ tử khác, bản thân thần thiếp ngược lại là không sao, cũng không thể đọc《 nữ tắc 》,《 nữ giới 》một cách vô ích. Nhưng hài tử của Hoàng thượng có lẽ phải chịu chút tội, hiện tại hắn hoàn toàn ngâm mình ở trong lu dấm, thần thiếp rất lo lắng hắn sẽ chịu không nổi."

Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên nghiêm túc nói với mình những lời này, ngoại trừ thở phào nhẹ nhõm thì hắn càng cảm thấy thập phần vui vẻ, Thẩm Úy Nhiên thế nhưng nói nàng vì hắn mà ghen, lời này nghe ra ngược lại là rất tốt. Nhưng mà,《 nữ tắc 》,《 nữ giới 》thì tính là gì? Tiêu Thịnh liếm liếm môi, muốn giả vờ nghiêm túc nhưng bộ dáng muốn cười của hắn muốn ẩn giấu cũng không giấu được, khóe miệng cong lên không thể đè ép xuống.

"Là trẫm sai, trẫm không nên nhìn người khác, chỉ cần nhìn một mình nàng là đủ rồi, như vậy trẫm cùng hài tử mới không bị nhấn chìm trong lu dấm." Khi nói chuyện, ghé sát vào người Thẩm Úy Nhiên giả bộ ngửi ngửi, lại nói, "Quả nhiên là vị chua thật nồng, hay là Thẩm Quý phi cũng ngâm mình trong dấm chua?" Dứt lời lại hỏi nàng, "Trẫm vừa mới làm đau nàng sao?"

"Hoàng thượng nếu nói biết sai rồi, vậy thần thiếp đành phải lại cho Hoàng thượng thêm một cơ hội, để bù lại hình tượng không độ lượng, không khoan dung của thần thiếp." Thẩm Úy Nhiên lắc lắc đầu xem như phủ nhận vấn đề cuối cùng của Tiêu Thịnh, nàng cảm thấy Tiêu Thịnh mà nàng biết đã hoàn toàn trở lại, như vậy có nghĩa là cung nữ vừa rồi cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với hắn. Trong lòng Thẩm Úy Nhiên cảm thấy đây là chuyện thập phần tốt, thật sự muốn nói những lời hay, nhưng lại cảm thấy cũng không thể nào nói được.

Tiêu Thịnh nắm tay Thẩm Úy Nhiên tùy ý đi dạo, nhìn nàng tươi cười xinh đẹp nói ra một câu như vậy, tức khắc liền dừng bước. Thẩm Úy Nhiên đi theo Tiêu Thịnh cũng dừng bước lại, cho dù nàng không biết Tiêu Thịnh có chuyện gì.

Thẩm Úy Nhiên nghiêng người, giương mắt nhìn Tiêu Thịnh, Tiêu Thịnh lại dứt khoát giữ thân mình nàng, hai tay cứ như vậy đỡ vai nàng, ngữ khí nghiêm túc hỏi nàng, "Ái phi biết mấy chữ 'ban ngày tuyên dâm' không?"

Thẩm Úy Nhiên nhẹ gật đầu, Tiêu Thịnh lại hơi thở ra một hơi, nở nụ cười, nói, "Ái phi biết, nhưng mà, trẫm lại không biết. . .Xem ra, lần sau có cơ hội, ái phi có thể dạy trẫm, trẫm phi thường. . .chờ mong." Sau đó hắn vươn ngón giữa ra, nhẹ nhàng đè trên cánh môi của Thẩm Úy Nhiên, lại nói, "Ái phi thật sự, quá mê người."
(Ngón giữa hữu nghị, tui suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm cơ đấy =))

Nếu có thể, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy nàng chỉ muốn đưa cho Tiêu Thịnh hai chữ -- Sắc! Phôi!*

* Sắc phôi: bại hoại.

******

Tác giả có lời muốn nói: Trăm cay ngàn đắng thay đổi, ngủ ngon.

Hoàng Tang không luyến mẫu phích, Thẩm Thẩm tỏ vẻ rất vui.

Ngày edit: 27/09/2020
Ngày beta: 28/09/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro