Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Nếu nói Thẩm Úy Nhiên là sự tồn tại làm toàn bộ phi tần đều không hề nghi ngờ là không thể bỏ qua, Đổng Lục Ngạc đột nhiên được tấn cấp lên Mỹ nhân liền có thể nói ít nhiều khiến cho một vài phi tần tò mò cùng để ý.

Ngày thường các phi tần không tiếp xúc gì với Đổng Lục Ngạc đều tò mò người này đến tột cùng là dạng nhân vật gì, ngày sau có thể làm người một nhà hoặc là đề phòng nhiều hơn, người có tiếp xúc với Đổng Lục Ngạc lại thập phần rõ ràng tính tình dịu dàng ít nói của nàng, người quá mức tốt, thật sự không thích hợp ở trong hậu cung này. Nếu không phải ngày thường điệu thấp đến gần như không có cảm giác tồn tại, hiện giờ chỉ sợ đã sớm bị người lợi dụng đến chỉ còn một bộ xương.

Đổng Lục Ngạc ngồi ở vị trí cách Tiêu Thịnh một khoảng khá xa, nàng ngồi ở chỗ đó, lại không nhìn qua hướng Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan. Hai phi tần ngồi hai bên nàng đều tò mò ngiêng người, ít nhiều nói mấy câu với nàng, nàng chỉ trả lời theo lời của đối phương, lời ít mà ý nhiều lại cũng không thất lễ. Trên mặt Đổng Lục Ngạc trước sau tươi cười dịu dàng như lúc ban đầu, cũng không làm cảm giác được nửa điểm dối trá, làm người lập tức là có thể sinh ra hảo cảm với nàng.

Các phi tần chủ động xã giao nói chuyện với nàng qua đi, Đổng Lục Ngạc rốt cuộc có thể một lần nữa im miệng an tĩnh ngồi một mình. Rũ mắt thấy thấy chung trà trước mặt, Đổng Lục Ngạc chậm rãi cầm lên uống vài ngụm, lại một lần nữa đặt xuống vị trí ban đầu, lúc ngẩng đầu lên, tiếng nhạc đã dừng lại, theo đó nhóm vũ cơ cũng nhanh chóng lui xuống.

Vốn dĩ trong điện ồn ào, rất nhanh liền an tĩnh, tiếp theo Hoàng thượng ngồi trên ghế chủ vị ở trong điện bắt đầu ban thưởng nhóm tông thân*, Đổng Lục Ngạc mới biết được lúc này đã đến giờ tý*. Từ lúc nàng tiến vào trong điện, đây là lần đầu tiên nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một thân y phục minh hoàng sắc, trẻ tuổi, tuấn tú, làm người không thể không động lòng. Đổng Lục Ngạc thở dài, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhưng lại không nghĩ nhiều gì.

* Tông thân: dòng họ, họ hàng.
* Giờ tý: 23 giờ - 1 giờ.

Ý chỉ tấn cấp các phi tần được tấn cấp đã sớm tiếp được, lúc này lại để Cao tổng quản tuyên đọc xem như chính thức chiêu cáo mà thôi, cũng đồng dạng là lệ thường. Đổng Lục Ngạc nghe thấy tên của mình, trong lòng không có cảm giác gì, đối với nàng mà nói, tấn cấp hoặc không tấn cấp không quan trọng như vậy. Kế tiếp, Hoàng thượng ban thưởng cho các phi tần. Chờ đến sau khi một chuyện này qua đi, niên yến xem như kết thúc.

Đổng Lục Ngạc theo các phi tần cùng nhau hành lễ tạ ơn, vừa mới đứng dậy, lại mơ hồ nghe thấy một tiếng “lưu*”, rất nhanh sau đó là trên không có một tiếng vang lớn. Hoàng thượng đã đứng lên, đi nhanh ra ngoài điện, Hoàng hậu cũng đứng dậy theo, càng theo sát bước chân của Hoàng thượng, những người khác trong điện đều sôi nổi tự động đi ra ngoài điện.

* 溜: lưu. Tui giữ nguyên theo convert, vì tui không biết dịch sao hết.

Thẩm Úy Nhiên suýt chút bị thanh âm đột nhiên vang dội thật lớn dọa sợ, nhưng rất nhanh liền đi theo phía sau hai người Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca, được đại cung nữ của mình cùng ma ma được phía tới hầu hạ nhanh chóng phủ thêm áo choàng, lại vây quanh đi ra ngoài điện, có thể nói là được bảo hộ đến thỏa đáng.

Được hộ tống ra khỏi Cảnh Thái điện, Thẩm Úy Nhiên lại hoàn toàn bị cảnh tượng chấn động này xâm nhập mi mắt, đêm tối bị đánh nát bởi hồng quang chiếu rọi trên màn trời, chỉ dư một mảnh sáng ngời. Không đếm được có bao nhiêu pháo hoa hầu như là đồng thời vỡ vụn trên không, đốm lửa nhỏ tung bay rồi xuống, lại bị nhấn chìm vào trong bóng tối, sóng pháo hoa tiếp theo cũng đã tới, lặp lại cảnh tượng trước đó. Nếu như tiếng sấm sét chưa bao giờ từng ngừng lại, đêm tối cũng bị bừng tỉnh, tráng lệ đến nói không nên lời.

Thẩm Úy Nhiên nhẹ thở ra một hơi, lại hóa thành sương trắng lượn lờ trong đêm lạnh, cảnh tượng như vậy ngược lại làm nàng không nhịn được muốn cười. Lúc trước nàng không biết buổi tối sẽ có cái này, không nói sợ là ngay cả những người khác cũng không có vài người trước kia biết được. Lại hoặc là, ngoại trừ những cung nhân an bài, bố trí cùng với Tiêu Thịnh, sợ là căn bản không có người biết, bởi vì ngay cả Hoàng hậu cũng không biết.

Tông thân cùng các phi tần đi theo Tiêu Thịnh từ trong điện ra, ngay lúc tiếng vang thật lớn cùng ánh sáng sáng như ban ngày, sáng như sao trời, đồng thời quỳ xuống hô Hoàng thượng vạn tuế ba lần, thanh âm vang dội đều hoàn toàn không lấn át được tiếng pháo hoa.

Đến lúc này Thẩm Úy Nhiên mới phản ứng lại một chuyện, Tiêu Thịnh đặc biệt cho người chuẩn bị bao đầu gối cho nàng, hẳn là vì có thể phát huy tác dụng lúc này, vốn dĩ nàng cho rằng, Tiêu Thịnh chỉ là thương tiếc thân mình nàng, sợ nàng bởi vì quỳ tới quỳ lui mà bị lạnh. Tuy rằng hiện tại xem ra, cũng giống như là bởi vì thương tiếc thân mình nàng.

Ngẩng đầu nhìn khoanh tay mà đứng, nhìn thấy Tiêu Thịnh nghiêm trang đứng cách nàng không tính là xa, trong nháy mắt, thế nhưng Thẩm Úy Nhiên cảm thấy cảm xúc mênh mông. Thẩm Úy Nhiên căn bản không chú ý tới, ở chỗ cách nàng đồng dạng không tính rất xa, Tiêu Diễm cũng đang giương mắt nhìn nàng, trước mắt đều là thê lương cùng tiêu điều.

Niên yến bởi vì một hồi pháo hoa long trọng mà đẩy lên, náo nhiệt sắp kết thúc phảng phất trong khoảnh khắc lại lần nữa nhóm lửa. Lại chờ đến thời điểm tan yến, pháo hoa vẫn còn tiếp tục, cổ náo nhiệt pháo hoa mang tới đồng dạng vẫn chưa thể hoàn toàn ngừng lại.

Thẩm Úy Nhiên ôm lò sưởi tay ngồi trong nhuyễn kiệu, trên không vang lớn một tiếng tiếp một tiếng, nàng liền một đường nghe thanh âm này hồi Bích Tiêu cung. Nhưng mà trong đầu nàng lặp đi lặp lại đều là cảnh tượng bản thân nhìn thấy khi bước ra khỏi Cảnh Thái điện, lúc này chấn động trong lòng cũng chưa rút đi.

“Nương nương, đã đến rồi.” Nhuyễn kiệu không biết đã ngừng lại khi nào, ngay sau đó thanh âm Lệ Chi liền truyền vào tai Thẩm Úy Nhiên, sau đó mành nhuyễn kiệu bị vén lên, Thẩm Úy Nhiên được Lệ Chi cùng Anh Đào đỡ từ trong nhuyễn kiệu ra.

Nàng đứng bên ngoài chính điện Bích Tiêu cung, nơi này cách Cảnh Thái điện không tính là quá xa, ánh lửa trên trời vẫn như cũ chiếu sáng Bích Tiêu cung đến sáng trưng, còn có thể xem pháo hoa được. Hiện tại rốt cuộc đã khuya, lúc trước ước chừng bởi vì vẫn luôn bị chuyện khác hấp dẫn lực chú ý nên không cảm thấy buồn ngủ hoặc là mệt, nhưng hiện tại trở lại Bích Tiêu cung, buồn ngủ lập tức đến.

Thẩm Úy Nhiên một bên đi vào trong điện, một bên đưa lò sưởi tay cho cung nữ, lại phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt. Hôm nay là ngày tết, sợ là Tiêu Thịnh cũng sẽ không nghỉ trong Bích Tiêu cung, Thẩm Úy Nhiên cũng không nghĩ chờ Tiêu Thịnh cùng nhau nghỉ ngơi.

Nhưng mà vừa mới rửa mặt xong, Thẩm Úy Nhiên liền phát hiện đã không nghe thấy tiếng pháo hoa, phảng phất giống như là biết nàng muốn đi ngủ nên nhanh chóng nghỉ ngơi. Chỉ là nàng không đến mức cảm thấy đây là đặc biệt an bài vì nàng, rốt cuộc người trong hậu cung trên dưới lúc này đều cần nghỉ ngơi.

Dính gối đầu không quá một khắc, Thẩm Úy Nhiên cũng đã hoàn toàn ngủ say. Thời điểm tỉnh ngủ đã là ngày hôm sau, tối hôm qua Tiêu Thịnh quả nhiên không đến, bên ngoài biết Hoàng thượng nghỉ ở Phượng Loan cung, nàng rốt cuộc rõ ràng Tiêu Thịnh là đi bồi mẫu phi của mình. Không thể bồi bà cùng dùng niêm yến, ít nhất lúc sau nên bồi bà thật tốt.

Mùng một Tết, Hoàng thượng tế tổ, yết kiến triều thần, chúc mừng năm mới, sau đó Hoàng thượng tham dự đại điển cử hành sắc phong của các phi tần được tấn cấp, thuận tiện Hoàng thượng tiếp thu hành lễ thỉnh an của các phi tần hậu cung. Lúc sau, Hoàng thượng ở trong cung tổ chức đại yến cùng triều thần, ban chữ phúc, thưởng món ăn may mắn.

Đêm nay rơi một trận tuyết nhỏ, Hoàng thượng vẫn như cũ nghỉ ngơi ở trong Phượng Loan cung.

Mùng hai Tết, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, chỉ là đêm qua tuyết rơi làm hôm nay mặc dù có ánh mặt trời nhưng nhiệt độ trong không khí cũng không cao bao nhiêu. Thẩm Úy Nhiên được Hoàng hậu mời đến Phượng Loan cung cùng chúng phi tần cùng nhau xem diễn nghe khúc, nhoáng một cái, đã qua nửa ngày.

Đêm nay, Hoàng thượng nghỉ trong Bích Tiêu cung.

Bắt đầu từ mùng hai Tết, Hoàng thượng lại như ngày thường ngày ngày nghỉ ở Bích Tiêu cung.

Theo lý thuyết chưa qua tết Nguyên Tiêu thì còn trong thời gian ăn tết năm mới, hẳn là thời điểm dùng để thả lỏng nghỉ ngơi, nhưng mà tây chinh sau tết Nguyên Tiêu một ngày, Tiêu Thịnh hoàn toàn không có thời gian có thể dùng để nghỉ ngơi hoặc cái gọi là thả lỏng.

Lâm triều giống như không có chuyện gì, rất nhanh sẽ hạ triều. Mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn vẫn cần phải gặp rất nhiều đại thần, thương lượng rất nhiều công việc, cho nên ban ngày cũng không có thời gian bồi Thẩm Úy Nhiên, mặc dù là nghỉ ở Bích Tiêu cung nhưng cũng đã khuya mới có thể qua . Cũng may trước đó hắn đã thương lượng qua với Thẩm Úy Nhiên, Thẩm Úy Nhiên chỉ để hắn xử lý tốt chuyện trong tay, hắn mới có thể thật sự an tâm xử lý vài chuyện.

Tình huống như vậy vẫn luôn liên tục đến trước tết Nguyên Tiêu hai ngày, theo đó thời gian tây chinh đến gần, rất nhiều chuyện đã thi hành, gánh nặng trong lòng ít nhiều dỡ xuống một chút. Ngày này, sau khi lâm triều, Tiêu Thịnh cùng Thẩm Du, Thẩm Thừa tướng cùng với vài thần tử khác sớm thương thảo xong một chút chuyện quan trọng, vừa lúc có thời gian nhàn rỗi, liền muốn đến Bích Tiêu cung nhìn Thẩm Úy Nhiên.

Cao Đức Toàn nói nhuyễn kiệu đã chuẩn bị xong, lúc này Tiêu Thịnh mới gác sổ con trong tay xuống, lại có chút vui sướng bước nhanh ra khỏi Thừa Càn cung, ngồi trên nhuyễn kiệu, mang theo lễ vật đã chuẩn bị đưa cho Thẩm Úy Nhiên đến Bích Tiêu cung. Muốn cho Thẩm Úy Nhiên một kinh hỉ, nên sẽ không thông báo trước, chỉ là hôm nay thời tiết rất tốt, canh giờ này hắn không biết rốt cuộc Thẩm Úy Nhiên có phải ở Bích Tiêu cung hay không, liền phái cung nhân trước đi Bích Tiêu cung tìm hiểu.

Cung nhân được phái đi ngược lại rất nhanh trở về bẩm báo, nói Thẩm Quý phi cũng không ở Bích Tiêu cung mà đi Ngự Hoa Viên. Tiêu Thịnh nghe xong lập tức lại phân phó đi Ngự Hoa Viên, đám thái giám mạnh mẽ nâng nhuyễn kiệu lập tức thay đổi phương hướng.

Bích Tiêu cung cách Ngự Hoa Viên rất gần, mặc dù thay đổi tuyến đường từ Bích Tiêu Cung thành Ngự Hoa Viên nhưng cũng không đến nỗi vòng quá xa, cũng sẽ không chậm trễ quá nhiều thời giờ. Sau khi Tiêu Thịnh hạ nhuyễn kiệu, nghĩ nghĩ, rốt cuộc không để cung nhân đưa lễ vật hắn muốn mang cho Thẩm Úy Nhiên, lại tự mình mang theo Cao Đức Toàn, Từ Hi cùng hai tiểu thái giám vào Ngự Hoa Viên.

Mùa xuân vẫn chưa đến, hoa cỏ cây cối trong Ngự Hoa Viên duy nhất có thể thấy được chút mầm xanh tươi mới, không có sắc thái linh động gì khác. Đêm qua rơi một trận tuyết nhỏ, hôm nay mặt trời làm tan tuyết, nước tuyết đọng thành những bọt nước trong suốt trên hoa hoa cỏ cỏ, dưới ánh nắng chiết xạ, hiện ra ánh sáng bảy màu.

Chỉ là Tiêu Thịnh còn chưa đi xa, chỉ thấy một tiểu thái giám vội vã chạy về phía hắn. Tiêu Thịnh không nhận ra hắn, cũng không biết vì sao trong lòng liền nảy lên cảm giác không tốt, bước chân bất giác càng bước dài hơn về phía trước.

Tiêu Thịnh lại chỉ thấy thái giám kia rất nhanh liền đến trước mặt hắn quỳ xuống, sau đó lập tức thở hổn hển nói, “Hoàng thượng, Thẩm Quý phi nương nương. . .” Tiểu thái giám một câu còn chưa nói xong, Tiêu Thịnh chỉ nghe được ba chữ “Thẩm Quý phi” liền nóng vội lại kinh hãi đã từ bên người hắn đi qua. Tiểu thái giám lập tức sửng sốt, tiếp theo liền vội vàng đứng lên dẫn đường cho Tiêu Thịnh.

******

Tác giả có lời muốn nói: TT kỳ thật ta cũng cảm thấy tiến độ chậm, nhưng mà muốn viết gì đó lại giống như rất nhiều lại rất vụn vặt, vì thế giống như dây dưa dây cà, kỳ thật, ta chính là muốn từ tây chinh tiến hành, liền tiến hành kết thúc toàn diện, trước đây, bởi vì không có cách nào lập tức nhảy qua, cho nên, trải chăn thì có vẻ quá dài, chính ta cũng biết đây là một khuyết điểm lớn trong viết văn của ta, cho nên, hy vọng có thể thông qua viết nhiều, sau đó từng chút từng chút tiến bộ đi.

Sẽ lại gõ 3000 ngủ tiếp, thời gian sẽ tương đối trễ, mọi người vẫn nên để sáng ngày mai lại xem.

Ngày edit: 22/10/2020
Ngày beta: 23/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro