Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên cảm thấy tâm tình mình giờ khắc này có chút ảm đạm, chỉ bước vài bước, đi dạo một chút nhìn cảnh vật, sao lại đụng phải Tiêu Diễm? Trọng điểm là, canh giờ này, sao hắn có thể tiến cung không nói, còn ở trong cung tùy ý đi lại như vậy? Biết rõ bất kể bản thân nghĩ như thế nào đi nữa cũng sẽ không nghĩ rõ vấn đề này, hơn nữa, đang lúc nàng gặp được người này, vấn đề này cũng không quan trọng.

Mặc kệ Tiêu Diễm có nguyên do gì hoặc là dựa vào biện pháp gì mà xuất hiện ở chỗ này, đối với nàng mà nói, hiện tại sự thật cũng chỉ là, nàng tình cờ gặp được hắn trong Ngự Hoa Viên. Trong lòng Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc cảm thấy có chút rầu rĩ, nhưng thời điểm đột nhiên nhìn thấy hắn, trên mặt lại chỉ có thể là kinh ngạc trong giây lát rồi biến mất, sau đó chuyển biến thành bộ dáng mang theo tươi cười xa cách.

“Gặp qua Thế tử.” Thẩm Úy Nhiên hành bán lễ với Tiêu Diễm, sau đó dưới chân bất động thanh sắc dịch vài bước, kéo khoảng cách của bọn họ xa hơn một chút. Cũng may cung nhân chung quanh không tính là ít, nếu không thật sự là xảy ra chuyện lớn, Thẩm Úy Nhiên nhẹ áp khóe miệng, âm thầm nghĩ.

Tiêu Diễm áp xuống xúc động trong lòng, quét mắt nhìn rất nhiều cung nhân chung quanh, chỉ cảm thấy những người này thập phần vướng bận, cố tình hiện tại hắn căn bản không có quyền lực để bọn họ đều lui xuống. Người mà hắn ngày nghĩ đêm nghĩ hiện tại đã cách hắn gần như vậy, sau đó giữa khoảng cách này, hắn cần phải hao phí không biết bao nhiêu tinh lực mới có thể vượt qua được, tức khắc lại cảm thấy cho dù trong lúc vắt ngang thiên sơn vạn thủy, đại khái cũng tốt hơn tình huống hiện tại một chút.

Giả vờ nhẹ nhàng nhận bán lễ của Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Diễm lại chỉ có thể nói một tiếng, “Thẩm Quý phi nương nương.” Lại hỏi một câu, “Thẩm Quý phi nương nương đây là đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh sao?” Lời muốn nói căn bản không phải lời này, cũng xa xa hơn hai câu nói này rất nhiều, hắn hiện giờ ngoại trừ nói hai câu như vậy, thế nhưng không thể nói càng nhiều lời muốn nói.

Ánh mắt không chịu khống chế của bản thân liếc hướng về phía bụng nhỏ của Thẩm Úy Nhiên, hiện giờ trời còn lạnh, ăn mặc lại không ít, hơn nữa tháng còn chưa đủ dài, nên còn chưa hiện rõ, cũng không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đã có thai. Nhưng hiện giờ hắn đã thập phần rõ ràng, Thẩm Úy Nhiên thật sự có thai. Hoặc là kỳ thật rõ ràng là hành động của hắn, thúc đẩy nàng có thai, tỷ như nói, từ lúc nàng có thai giả, lúc sau số lần Hoàng đế nghỉ ở chỗ Thẩm Úy Nhiên phá lệ thường xuyên.

Lúc ấy xem ra không cảm thấy là chuyện như thế nào, hiện tại vừa thấy, mới cảm thấy rõ ràng chỉ cần hơi nghĩ nhiều một chút là có thể phân biệt được, giả sử thật sự không thể phân biệt được, cũng tất nhiên ít nhiều có thể phát hiện có nhiều chỗ cũng không hợp lý như vậy. Mặc dù có thể là Hoàng đế có con nối dõi đầu tiên, nên mới có thể luôn nghỉ ở chỗ Thẩm Úy Nhiên, nhưng nếu đổi góc độ suy nghĩ, có lẽ là vì mục đích khác, cũng không thể nói chính xác được. Huống chi hắn kéo thời gian dài chút, liền tương đương là hắn chủ động cho bọn họ cơ hội, sáng tạo cơ hội từ mang thai giả thành mang thai thật.

Tiêu Diễm nghĩ đến quá khứ bản thân cho rằng mình nắm chắc thắng lợi sự, hiện giờ xem như thành một hồi trò cười, trên mặt lại cảm thấy rất có chút nghiêm không được. Lúc ấy, Thẩm Úy Nhiên ngất xỉu ở Vĩnh Phúc cung, Thái y được thỉnh đến Vĩnh Phúc cung bắt mạch là người của hắn, vốn dĩ hẳn là yên ổn nắm chắc thắng lợi, Thái y trực tiếp chẩn đoán Thẩm Úy Nhiên không có thai, cuối cùng lại không phải kết quả như vậy.

Cho rằng Ngự y kia xảy ra vấn đề gì, lại không thắng nổi sự thật Thẩm Úy Nhiên thật sự có thai. Hắn cả ngày không có cách nào một chút đều không nghĩ đến Hoàng đế không ngừng nghỉ ở trong chỗ của Thẩm Úy Nhiên, bọn họ liền một lần lại một lần. . .Hắn chỉ cần tưởng tượng bọn họ đã từng đều từng có dạng tiếp xúc gì, liền sẽ bắt đầu hoài nghi chính mình vì sao phải cố sống chết để giữ lấy Thẩm Úy Nhiên, lại chỉ có chính hắn hiểu rõ nhất, người này là cứu rỗi của hắn. Cho nên, hiện tại hắn cũng chỉ có dùng thân thể cũng may cũng không phải của Thẩm Úy Nhiên để an ủi chính hắn.

Đặt ở quá khứ Thẩm Úy Nhiên đối xử lạnh nhạt với hắn có lẽ sẽ trở thành hắn cảm thấy bản thân nghĩ sai, Thẩm Úy Nhiên nơi này trên thực tế cũng không phải Thẩm Úy Nhiên hắn biết, nhưng nếu mọi chuyện phát triển theo hướng chính hắn cũng không thể khống chế, như vậy hắn cũng không có cách nào lại chỉ bởi vì như vậy mà phủ nhận chuyện bản thân đã nhận định. Ai dám nói Thẩm Úy Nhiên này không phải cố ý trốn tránh hắn? Dù sao mọi chuyện đã không còn như những gì hắn nghĩ.

“Ừm ngày hôm nay rất không tồi.” Thẩm Úy Nhiên nhàn nhạt trả lời, cũng không rõ ràng trong lòng Tiêu Diễm ngay lập tức đã cuồn cuộn qua rất nhiều cảm xúc cùng ý nghĩ. Nàng hiện tại chỉ nghĩ muốn nhanh chóng ứng phó Tiêu Diễm qua đi, lại nhiều lời với hắn một chữ cũng cảm thấy thật sự ghê tởm.

Tiêu Diễm nhìn khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp của Thẩm Úy Nhiên, xao động trong lòng không biết vì sao lại quay cuồng thật sự lợi hại, chỉ nghĩ muốn chất vấn Thẩm Úy Nhiên một hồi, muốn nàng dùng bộ dáng chân thật nhất đối với hắn, mà không phải như hiện tại gương mặt mang một bộ mười phần giả như vậy. Còn có. . .sao nàng lại có thể có hài tử của Tiêu Thịnh? Sát ý trong mắt, trong nháy mắt thoáng hiện lại trong nháy mắt vụt tắt. Lại hơi quét mắt nhìn chung quanh, chung quy, vẫn là những cung nhân đó quá mức vướng bận.

Cảm xúc của hai người Lệ Chi cùng Anh Đào giờ khắc này đều căng chặt, nhìn thấy trong mắt Thế tử không biết vì sao đột nhiên chợt lóe qua tàn nhẫn, trong lòng đều là một chút cũng cảm thấy không ổn, lại thêm trong nháy mắt càng thoáng hiện sát ý. Anh Đào có lẽ có một số chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng Lệ Chi lại hiểu rõ.

Đối với Thái hậu hoặc là hài tử trong bụng nương nương mà nói, chẳng những sinh ra không được uy hiếp gì với bà ta, mà còn khả năng có thể có chỗ tốt, nhưng đối với Hiền Thân Vương cùng Thế tử trước mắt mà nói, đứa nhỏ này nếu sinh hạ ra là Hoàng tử thì đó là chuyện phi thường không ổn, như vậy biện pháp tốt nhất đó là căn bản là không sinh.

Thẩm Úy Nhiên vốn là đề phòng Tiêu Diễm, tự nhiên cũng không bỏ quá cảm xúc phập phồng trong mắt hắn, chỉ là nàng tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được bất cứ chuyện gì. Chỉ thấy Tiêu Diễm trong phút chốc nở nụ cười, sau đó lại nói với nàng, “Ngày hôm nay thật sự không tồi, tuy rằng mùa xuân còn chưa đến, Ngự Hoa Viên này không có cảnh đẹp gì, nhưng chỉ cần nhìn một mảnh lại một mảnh màu xanh tươi mới, đã có thể cảm nhận được sức sống sinh mệnh mới vô hạn.” Thẩm Úy Nhiên trong xa cách cùng lãnh đạm cười nhẹ gật đầu, vẫn chưa tiếp tục nói lời gì với Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm lại một lần nữa nói tiếp, “Trong thu săn trước kia có một chút chuyện muốn nói với Thẩm Quý phi, lại không biết Thẩm Quý phi có thuận tiện hay không?” Nghe như là dò hỏi Thẩm Úy Nhiên, trên thực tế, chỉ là âm thầm hạ lệnh để các cung nhân đều lui xa mà thôi. Cung nhân có chút cơ trí nghe được lời như vậy, tất nhiên sẽ thức thời hành lễ cáo lui. Chỉ là hiện tại, mặc dù biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Diễm, cung nhân đi theo Thẩm Úy Nhiên lại không có một người nào có ý tứ lui xuống, làm Tiêu Diễm có vẻ rất xấu hổ.

Thẩm Úy Nhiên thu liễm ý cười, mắt lộ ra nghi hoặc nhìn Tiêu Diễm, hỏi một câu, “Thu săn?” Sau đó lại tiếp tục hỏi, “Thế tử chỉ chính là chuyện gì?” Thẩm Úy Nhiên cũng căn bản không muốn cho Tiêu Diễm ý tứ gọi là thuận tiện, tư thế có chuyện gì thì ở chỗ này nói thẳng.

Lúc này Tiêu Diễm đột nhiên bước lên phía trước một bước dài, Thẩm Úy Nhiên cảnh giác cũng trong nháy mắt lui ra phía sau một bước dài. Tươi cười của Tiêu Diễm cứng ở trên mặt hắn, hắn liền dứt khoát trực tiếp lạnh giọng nói với các cung nhân phụ cận vây quanh Thẩm Úy Nhiên, “Đều lui xuống đi, bổn Thế tử muốn nói chút chuyện quan trọng với Thẩm Quý phi nương nương.”

Các cung nhân nơi nào sẽ dựa vào lời của hắn, chỉ đồng thời cúi đầu không đáp ứng cũng không nói cái gì. Thẩm Úy Nhiên lại hỏi, “Thế tử có nói gì không thể trực tiếp ở chỗ này nói?” Lại liếc mắt nhìn cung nhân của mình, lại tiếp tục nói, “Những cung nhân này là Hoàng thượng gọi bọn họ đến hầu hạ ta, Hoàng thượng sớm đã hạ lệnh với bọn họ, chỉ có thể nghe Hoàng thượng cùng ta phân phó.”

“Hóa ra là vậy.” Tiêu Diễm mặt lạnh nói một câu như vậy, dưới chân bỗng nhiên động lên, từng bước ép sát hướng Thẩm Úy Nhiên. . .

******

Thời điêrm Tiêu Thịnh vội vã đuổi tới chỗ Thẩm Úy Nhiên, nhìn thấy các cung nhân chính là bị hóa đá quỳ trên mặt đất, toàn bộ đều là một bộ sợ ngây người, Thẩm Úy Nhiên đứng ở chỗ kia, còn có Tiêu Diễm đang che ngực đổ máu lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thẩm Úy Nhiên. Chỗ ngực hắn, giờ khắc này cắm một cái chủy thủ.

Thẩm Úy Nhiên nghe được tiếng vang, ngơ ngác xoay người lại, khi tầm mắt chạm đến đến gương mặt Tiêu Thịnh xanh mét lập tức bước nhanh vài bước đến trước mặt Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh thấy Thẩm Úy Nhiên trên người không có vết thương không đau đớn đầu tiên giơ tay nắm lấy tay nàng, tay nàng lạnh như vào đông băng tuyết, lại lập tức ôm nàng ôm vào trong ngực mình.

“Vì sao Thế tử sẽ ở chỗ này?” Tiêu Thịnh ôm lấy Thẩm Úy Nhiên, xanh mặt như cũ nhìn Tiêu Diễm phục hồi tinh thần lại, lại căn bản không có ý muốn lập tức thỉnh Thái y đến thay hắn xử lý miệng vết thương, ngược lại là trước chất vấn hắn. Vốn dĩ các cung nhân trên mặt đất đều tức khắc liền từ trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu khom người an tĩnh đứng ở phía sau Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên.

Tiêu Diễm nhìn Thẩm Úy Nhiên ôn nhu động lòng người, co rúm lại rúc vào trong ngực Tiêu Thịnh, cảm giác đau đớn trên ngực lại không kịp cảm giác đau đớn đến kịch liệt trong lòng. Hắn vừa mới nghe thấy lời gì, nàng đến tột cùng nói lời gì với hắn? Tiêu Diễm so với bộ dáng ngây ngốc mới vừa rồi của Thẩm Úy Nhiên thoạt nhìn càng thêm ngây ngốc, hắn hơi hơi hé miệng, lại chẳng qua là nói ra nửa câu, “Thần. . .” Liền không còn có nói tiếp.

Máu tươi đỏ thắm nhiễm vào y phục của Tiêu Diễm, càng làm bàn tay hắn che ngực lại đều lây dính huyết sắc. Thẩm Úy Nhiên dựa vào trên người Tiêu Thịnh, không có nhìn xem bộ dáng của hắn là gì. Nàng vốn dĩ không ý định muốn nói cho Tiêu Diễm thân phận thật sự của mình, chỉ là vừa mới trong nháy mắt, vì dời đi lực chú ý của Tiêu Diễm nên mới không thể không dưới tình thế cấp bách nói một câu như vậy.

Nàng càng cảm thấy may mắn chính là trước khi từ trong Bích Tiêu Cung đi ra, bởi vì trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, cảm thấy có chuyện quan trọng sẽ xảy ra, nên ẩn giấu một cái chủy thủ ở trong cổ tay áo. Kiếp trước cũng từng có một lần, nếu không phải vừa lúc trên người nàng có chủy thủ, sợ là bị người ta thiết kế thật sự bị làm bẩn. Lần đó cũng là trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không yên ổn đến mức sẽ xảy ra chuyện lớn, loại cảm giác này quá mức đặc thù, làm nàng không có cách nào bỏ qua, cũng không có cách nào không coi trọng.

Thời điểm gặp được Tiêu Diễm, nàng còn không nghĩ đến lúc trước bản thân cảm thấy trong lòng bất an hoặc là do hắn dựng lên, cũng may nàng rất đề phòng Tiêu Diễm, mặc dù hoảng loạn cũng không đến mức sẽ hoảng loạn đến lúng túng.

Chỉ là Thẩm Úy Nhiên cũng không nghĩ đến chủy thủ này thế nhưng sẽ phát huy công dụng, nhưng sức lực nàng không đủ lớn, hơn nữa y phục mùa đông vốn dĩ càng thêm dày, cho dù chủy thủ sắc bén vô cùng, cũng không đến mức sẽ muốn mạng Tiêu Diễm. Không thể không nói là đại tiếc nuối.

Thẩm Úy Nhiên bất động thanh sắc vùi mặt chôn ở trước ngực Tiêu Thịnh, trong lòng Tiêu Thịnh co rút lại, cho rằng nàng có chuyện gì, liền tức khắc trầm giọng nói, “Thế tử xuất hiện ở trong cung, lại càng vung tay làm loạn, lại thêm không nói được nguyên nhân hợp lý. Ái phi của trẫm cùng hài tử nếu vì vậy mà bị Thế tử dọa, còn thỉnh Thế tử trước chuẩn bị bồi thường thật tốt.”

“Tạm thời giam giữ Thế tử vào trong thiên lao, trẫm hoài nghi người này có tâm gây rối, ngày sau lại thẩm tra chứng minh có trong sạch hay không.” Tiêu Thịnh nói xong liền ôm Thẩm Úy Nhiên xoay người rời đi, hiện tại hắn chỉ muốn biết Thẩm Úy Nhiên đến tột cùng có chuyện gì hay không, bộ dáng nàng thoạt nhìn thật sự có chút không được tốt.

******

Tác giả có lời muốn nói: Nửa đêm mệt mỏi đến không chịu được, yên lặng chạy đi ngủ _(:з” ∠)_ sau đó bốn giờ bò dậy gõ chữ T-T lại đi ngủ thêm nửa giờ sau đó rời giường đi làm.

À, về tiến triển văn chương, ta sẽ nỗ lực đẩy tiết tấu nhanh hơn một chút.

***


Ngày 09/11/2020 mấy chị nhà mình comeback, mong các bạn ủng hộ với ạ. Yêu ♡~('▽^人)♡ ~('▽^人)♡ ~('▽^人)

Ngày edit: 29/10/2020
Ngày beta: 29/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro