Chương 89: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tin tức Thế tử bởi vì mơ ước phi tần của Hoàng thượng mà dưới sự giận dữ của Hoàng thượng bị bắt giữ vào thiên lao lan truyền nhanh chóng, trong cung rất nhiều cung nhân cùng phi tần đều biết, vị phi tần bị mơ ước chính là Thẩm Quý phi đang được Hoàng thượng thịnh sủng. Vết thương trên người Thế tử, hơn phân nửa là Thẩm Quý phi hạ thủ.

Mặc dù Thẩm Quý phi nhìn như nhu nhược lại làm Thế tử thân cường thể kiện bị thương làm người cảm thấy giật mình, nhưng mà càng làm cho người nhịn không được để ý chính là, vì sao Thẩm Quý phi sẽ mang theo vũ khí sắc bén tùy thân. Nếu nói là vì phòng thân, hoặc là nói là đoán trước được bản thân sẽ tao ngộ bất trắc, vì thế trước tiên mang theo để cho mình tránh được một kiếp, đều hoàn toàn không thể thuyết phục được ai.

Nếu rất nhiều người đều có thể rất nhanh nghĩ đến một điểm này, như vậy các nàng liền rất rõ ràng Hoàng thượng sẽ không không nghĩ đến, hơn nữa các nàng không nghe được tin tức Hoàng thượng bởi vậy mà sinh ra nửa điểm ngăn cách với Thẩm Quý phi, Hoàng thượng ngược lại chỉ vì Thẩm Quý phi suýt chút chịu thương tổn mà đau lòng không thôi. Chỉ một chuyện như vậy, các nàng đều thập phần thức thời im miệng không nói, đối với chuyện lúc này đều không tăng thêm bất kỳ bình luận nào, chỉ xem như cái gì cũng không biết.

Tin tức Thế tử bị bắt giữ vào thiên lao rất nhanh đã truyền đến tai Hiền Thân Vương, hắn không biết Tiêu Diễm đến tột cùng là phạm phải tội gì, chỉ là nghe tin từ tai mắt trong cung, lập tức suy nghĩ chính là cảm thấy chuyện này làm hắn không thể tưởng tượng được. Tuy là như vậy, nhưng vô luận như thế nào, trưởng tử duy nhất này của hắn cũng không thể xảy ra chuyện gì, Hiền Thân Vương có tức giận như thế nào cũng cảm thấy không thể tin tưởng, cũng chỉ muốn trước tiên cứu Tiêu Diễm ra.

Lúc Hiền Thân Vương nhận được tin từ trong cung truyền đến thì đã là đến gần thời gian dùng ngọ thiện, hắn cho rằng Hoàng thượng hẳn là rất nhanh sẽ phái người xuất cung truyền tin cho hắn, ít nhất báo cho hắn một tiếng về chuyện này, nhưng mà Hoàng thượng lại không làm vậy.

Vẫn luôn chờ từ thời gian dùng ngọ thiện đến trời tối, Hiền Thân Vương vẫn không chờ được Hoàng thượng phái người đến Hiền Thân Vương phủ truyền tin. Biết rõ Hoàng thượng đánh chủ ý gì hắn cũng vẫn không có biện pháp, trong lúc đó phái người báo một tiếng cho Mạnh Thanh Ca trong cung, để nàng nghĩ cách cẩn thận hỏi thăm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, thật vất vả đợi đến lúc tin tức truyền về lại không có nhiều chỗ bất đồng với tin lúc trước, càng không rõ giờ khắc này tình huống của Tiêu Diễm rốt cuộc là như thế nào.

Tin tức nhận được đều nói Tiêu Diễm trước khi bị bắt giữ vào thiên lao đã bị thương, cũng không biết rốt cuộc bị thương nặng hay không, Hiền Thân Vương càng lo lắng cho Tiêu Diễm càng cảm thấy Tiêu Thịnh cố ý. Tiêu Diễm đã bị thương, Tiêu Thịnh để hắn tiến thiên lao liền giống như vì làm vết thương kéo dài, cứ như vậy tốt nhất có thể có tốt xấu gì đó, sau đó Tiêu Thịnh còn có thể phủi đến sạch sẽ.

Tìm không được lý do chính đáng vào cung gặp Tiêu Thịnh, cho dù trong lòng lại cảm thấy như thế nào, Hiền Thân Vương cũng không có biện pháp. Hắn đã từng cố gắng đưa người của hắn vào binh lính canh giữ thiên lao, nhưng cuối cùng cũng không thành công, hiện giờ không có cách nào trực tiếp xuống tay từ bên kia hoặc là biết được tin tức về Tiêu Diễm.

Tuy rằng mọi người đều biết có một chỗ thiên lao như vậy nhưng cũng giới hạn trong biết mà thôi. Hắn cũng là trong lúc vô tình từ trong miệng Tiên đế biết được kỳ thật thiên lao là trực thuộc Hoàng đế, mà người trông coi trong thiên lao đều là nhân vật tuyệt đối trung tâm với Hoàng đế, muốn dụng tâm kín đáo xếp người vào thì khả năng thành công phi thường nhỏ, mặc dù có thể thành công, cũng sẽ trong thời gian rất ngắn bị bắt được sau đó thất bại trong gang tấc.

Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có chờ đợi, tóm lại ít nhất Tiêu Thịnh hiểu rõ nên có hành động như thế nào. Tiêu Thịnh mở miệng là giam Thế tử vào trong thiên lao, đại khái là thật sự bị chọc giận, hơn nữa muốn mượn chuyện lần này phát tác hắn một lần.

Sắc mặt Hiền Thân Vương âm trầm, ngay sau đó lại cười lạnh, trong lòng âm thầm nói, nếu Thế tử thật sự xảy ra chuyện, tương lai hắn nhất định muốn Tiêu Thịnh hoàn lại gấp mười lần gấp trăm lần. Thời điểm Hiền Thân Vương nghĩ như vậy, đáy mắt cũng hiện lên thần sắc quỷ quyệt lại âm ngoan, làm người không rét mà run.

******

Thẩm Úy Nhiên thập phần dịu ngoan được Tiêu Thịnh đưa về Bích Tiêu cung, nàng lại không biết sắc mặt mình giờ khắc này thật sự không tốt, chỉ phát giác tâm tình bản thân vốn xem như bình tĩnh không biết vì sao sau khi trở lại Bích Tiêu cung ngược lại thêm vài phần nghĩ mà sợ, bản thân lại cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đang sợ cái gì, sau đó rất nhanh đem ý nghĩ nàng nhất thời không hiểu được tạm thời gác sang một bên.

Tiêu Thịnh trực tiếp đưa Thẩm Úy Nhiên vào trong phòng, ai cũng biết điều không vào theo. Để Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, Tiêu Thịnh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hơi ngẩng mặt lên, nhíu mày nhìn nàng, thanh âm lại ôn hòa trước sau như một, hỏi, “Nàng hiện tại thế nào? Có chỗ nào bị thương hay không? Trên người có gì không thoải mái không?” Vừa mở miệng là hỏi liên tiếp.

Thẩm Úy Nhiên lập tức lắc đầu với Tiêu Thịnh, lại nói nàng cũng không có chuyện gì, chần chờ hỏi hắn, “Thế tử. . bị ta đâm bị thương như vậy, không có vấn đề gì sao?” Tuy rằng nàng hỏi vậy, nhưng kỳ thật, nàng chỉ có chút không xác định có thể sinh ra ảnh hưởng gì không tốt đến Tiêu Thịnh hay không.

Tiêu Thịnh nửa khép mắt, sau đó hơi thở dài, hắn ngược lại rất muốn nói cho Thẩm Úy Nhiên, cho dù là muốn tính mạng Thế tử cũng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng hắn sao có thể nguyện ý để tay Thẩm Úy Nhiên dính lên tính mạng người khác, càng không nói người này vẫn là Thế tử Tiêu Diễm.

“Nàng cũng không phạm sai lầm, cho nên không có vấn đề gì; dù nàng thật sự phạm phải, cũng còn có trẫm che chở nàng, cho nên, vẫn không có vấn đề gì.” Tiêu Thịnh một lần nữa nâng mắt, cảm xúc trong mắt phá lệ nồng đậm, nhìn Thẩm Úy Nhiên, lại lần nữa ôn nhu hỏi nàng, “Hiện tại nàng trước tiên nói cho trẫm, thật sự không có chỗ nào bị thương cũng không có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Hắn không chạm vào thần thiếp, cho nên thần thiếp cũng không có chuyện gì, không bị thương cũng không có nơi nào không thoải mái, Hoàng thượng không cần lo lắng.” Lúc này Thẩm Úy Nhiên trả lời vấn đề của Tiêu Thịnh, hỏi lại, “Vì sao Hoàng thượng sẽ xuất hiện nhanh như vậy?”

“Hôm nay mọi chuyện kết thúc sớm, vừa lúc có thời gian nên muốn đi xem nàng. Biết nàng đến Ngự Hoa Viên, trẫm liền đi qua tìm nàng.” Tiêu Thịnh đồng dạng trả lời vấn đề của Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên lại nghe hắn nói xong hai câu như vậy, lúc sau liền bổ sung, “Sau đó Hoàng thượng vừa lúc đụng phải thái giám Tiểu Lý Tử, liền biết thần thiếp gặp phải phiền toái, sau đó rất nhanh liền vội vàng chạy đến?”

“Thái giám kia tên là Tiểu Lý Tử?” Tiêu Thịnh thay Thẩm Úy Nhiên phất tóc mái trên trán, hỏi lại, “Hiện tại trẫm mới phát hiện vấn đề như vậy, tiểu thái giám này vì sao không bảo hộ bên cạnh nàng, vậy mà còn trốn đi báo tin cho trẫm?”

Thẩm Úy Nhiên cười cười, giải thích với Tiêu Thịnh, “Lúc trước thần thiếp phái hắn đi một chút, đoán là vừa lúc trở về phục mệnh kết quả liền gặp được một màn như vậy, sau đó ước chừng là lập tức muốn đi mật báo cho Hoàng thượng.”

“Ngược lại là nô tài rất cơ trí linh hoạt.” Tiêu Thịnh thuận miệng nói một câu, sau đó nắm tay Thẩm Úy Nhiên đưa đến bên môi hôn hôn, lại che lại. Nhiệt độ cơ thể Tiêu Thịnh cứ như vậy truyền đến trên tay lạnh như khối băng của Thẩm Úy Nhiên, lực đạo không lớn nhưng cũng làm nàng không có cách nào rút tay mình về. “Là bị dọa sao? Hay là ra cửa ăn mặc không đủ dày? Tay này quả thực còn khiến người cảm thấy lạnh lẽo hơn băng.”

“Bàn tay ấm áp của Hoàng thượng có thể làm tay thần thiếp ấm áp.” Ngoài miệng nói như vậy, nàng lại vẫn vừa cố gắng rút tay mình về, vừa khuyên nhủ, “Chờ lát nữa thần thiếp dùng nước ấm ngâm tay là có thể ấm áp, Hoàng thượng cũng đừng làm cho tay mình lạnh.”

Bởi vì lời của Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh lập tức nghiêm mặt, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại không biết mình nói sai chỗ nào. Tiêu Thịnh thấy nàng khó hiểu nhìn mình, càng nghiêm mặt hơn, nói, “Trẫm chính là vẫn luôn thay nàng che lại như vậy, tay cũng sẽ không lạnh, hiểu không?” Thẩm Úy Nhiên không nghe rõ ràng ý tứ của Tiêu Thịnh, nhưng biết nghe theo hắn sẽ không sai, cho nên biểu tình vạn phần nghiêm túc gật đầu với Tiêu Thịnh, bảo đảm nói, “Thần thiếp nhớ kỹ.”

Tiêu Thịnh lại thay Thẩm Úy Nhiên che tay trong chốc lát, cảm giác được tay nàng có dấu hiệu ấm lên mới buông ra, sau đó đứng lên lại nhớ tới mình vốn mang theo lễ vật cho Thẩm Úy Nhiên. Vừa lúc ngoài cửa Lệ Chi nói Thái y đã thỉnh đến, Tiêu Thịnh liền bảo Thái y có thể tiến vào, bên ngoài Cao Đức Toàn, Từ Hi, Anh Đào cùng Lệ Chi cùng với Thái y một đường đi vào trong phòng, bọn họ theo hầu bên người Tiêu Thịnh, hai đại cung nữ tự nhiên theo hầu bên người Thẩm Úy Nhiên.

Thừa dịp trong lúc Thẩm Úy Nhiên bắt mạch, Tiêu Thịnh trước phân phó Anh Đào chờ lát nữa đưa chút nước ấm tiến vào, lại âm thầm bảo Từ Hi đưa lễ vật kia vào. Chờ đến thời điểm Anh Đào đi ra ngoài phân phó cung nhân chuẩn bị tốt nước ấm, Từ Hi cũng đi ra ngoài phòng.

Kết quả bắt mạch, Thái y cũng chỉ nói Thẩm Quý phi bị kinh hách, cũng không có vấn đề khác, thai khí rất cường thịnh, cho nên chỉ cần uống hai thang canh an thần canh là được, không có khác biệt gì lớn như lời của Thẩm Úy Nhiên. Trong lòng Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên ít nhiều đều thở nhẹ một hơi, hai người kỳ thật đều coi trọng đứa nhỏ này, nên sẽ không thể không quan tâm.

Thái y rất nhanh đi xuống khai phương thuốc, Anh Đào cũng dẫn cung nhân đưa nước ấm vào. Quá khứ vẫn luôn là Thẩm Úy Nhiên thay Tiêu Thịnh rửa tay, lần này lại là Tiêu Thịnh học dáng vẻ của Thẩm Úy Nhiên giúp nàng rửa tay. Lúc sau hắn lại ấn hai tay Thẩm Úy Nhiên vào trong thau đồng ngâm nước ấm một lát, lúc sau mới giúp nàng lau sạch nước. Chờ đến cảm giác tay Thẩm Úy Nhiên ấm áp hơn rất nhiều, Tiêu Thịnh mới xem như hoàn toàn từ bỏ.

Vội những chuyện này xong, những người khác rất nhanh đã lui xuống. Một lát sau, Từ Hi gõ cửa phòng, nói, “Hoàng thượng, vật ngài muốn đã lấy đến.” Trước đó Thẩm Úy Nhiên chú ý đến Tiêu Thịnh phân phó Từ Hi chuyện gì đó, hiện tại Từ Hi nói hắn đưa vật đó đến đây, sợ đó là chuyện Tiêu Thịnh phân phó lúc trước, ít nhiều có chút tò mò.

Dưới ánh mắt tò mò nhìn chăm chú của Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh tự mình đi đến cửa phòng lấy. Thẩm Úy Nhiên nghe thấy cửa phòng mở ra lại khép lại, sau đó chỉ thấy Tiêu Thịnh đã trở lại, trong tay đang cầm một hộp gấm màu xanh ngọc, chỉ cần nhìn hộp gấm này nàng đã cảm thấy vật trong đó tất nhiên có giá trị xa xỉ.

Tiêu Thịnh bước đến trước mặt Thẩm Úy Nhiên đang ngồi bên cạnh bàn, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt hộp gấm lên bàn. Không đợi Tiêu Thịnh nói gì, Thẩm Úy Nhiên đã hỏi hắn trước, “Hoàng thượng để Từ phó tổng quản mang vật gì đến vậy?”

“Xem qua chẳng phải sẽ biết?” Tiêu Thịnh cười hỏi lại một câu, đưa tay chuẩn bị mở hộp gấm kia ra. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, trên mu bàn tay hắn phủ lên một bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo hơn. Tiêu Thịnh nghi hoặc nhìn Thẩm Úy Nhiên, không rõ ràng hành động đột ngột của nàng như vậy là có ý tứ gì.

“Hoàng thượng chậm một chút.” Thẩm Úy Nhiên cười cười với Tiêu Thịnh, lại nói, “Thần thiếp chỉ nhìn như vậy liền cảm thấy vật này hẳn là thập phần hiếm lạ, Hoàng thượng đưa nó đến trước mặt thần thiếp đã chứng minh giá trị của nó. Chỉ là, trong lòng thần thiếp còn có một vấn đề muốn hỏi Hoàng thượng, nếu không thần thiếp sẽ cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp thu lễ vật này của Hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh lập tức nhướng mày lên, lại nói, “Nàng nói đi.”

“Chuyện mới vừa rồi, chính là chứng minh thần thiếp thế nhưng mang theo chủy thủ bên người, chẳng lẽ Hoàng thượng không để ý sao?”

Thẩm Úy Nhiên cứ như vậy nói trắng ra nghi vấn trong lòng mình với Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh còn tưởng rằng nàng là có chuyện gì quan trọng, nghe được là vấn đề như vậy, lại thở dài một tiếng, sau đó chống tay trái, tay nắm thành nắm đấm, hơi nghiêng đầu áp mu bàn tay vào xương gò má, hơi ngửa cổ hứng thú nhìn Thẩm Úy Nhiên.

“Chủy thủ kia, không phải trẫm cho nàng sao?” Thẩm Úy Nhiên gật đầu, Tiêu Thịnh còn nói thêm, “Trẫm đưa chủy thủ cầu không được kia cho nàng, chẳng lẽ là để nàng lấy cung phụng ngày qua ngày sao? Nàng lấy nó dùng để phòng thân, có vấn đề gì sao?”

Tiêu Thịnh chỉ bằng dăm ba câu đã hoàn toàn hóa giải nghi vấn trong lòng của Thẩm Úy Nhiên, càng làm cho đáy lòng nàng trong khoảnh khắc trào ra một cổ cảm giác ấm áp mà lại ngọt ngào, Thẩm Úy Nhiên cũng lấy tay khỏi mu bàn tay của Tiêu Thịnh.

Lúc này đây, Tiêu Thịnh thuận lợi mở hộp gấm ra, tiến vào tầm mắt Thẩm Úy Nhiên chính là một chuỗi vòng cổ trân châu nằm ở trong hộp gấm. Viên trân châu vừa lớn vừa tròn trịa, lớn nhỏ dường như giống nhau như đúc đến mắt thường căn bản nhìn không ra có bất cứ khác biệt gì, chỉ như vậy đã rất đáng quý. Nhưng mà, càng làm người kinh ngạc cảm thán chính là, mỗi một viên trên chuỗi vòng cổ trân châu đều tản ra hào quang màu lam nhạt yếu ớt. Hào quang yếu như vậy, dường như bắt mắt đến dễ dàng không thể nhìn gần.

Tiêu Thịnh thấy bộ dáng sững sờ của Thẩm Úy Nhiên thì biết phần lễ vật này nàng tất nhiên sẽ vừa lòng, hắn lấy vòng cổ trân châu từ trong hộp gấm ra, một bên thay Thẩm Úy Nhiên mang lên, một bên hỏi nàng, “Còn xem như thích sao?” Thấy nàng gật đầu, lại cúi đầu muốn nhìn xem vòng cổ mang ở trên người mình đến tột cùng là bộ dáng gì. Tiêu Thịnh cong cong khóe miệng, còn nói thêm, “Thích thì tốt.” Đã thay nàng mang lên.

“Trẫm tặng lễ vật năm mới cho nàng.” Tiêu Thịnh cười nói, duỗi tay nâng cằm Thẩm Úy Nhiên lên, để nàng ngẩng mặt, nhìn nhìn kỹ, chỉ cảm thấy thứ này mang trên người Thẩm Úy Nhiên thực không tồi. Càng xem càng cảm thấy đẹp, lại không quên khích lệ nàng một câu, “Thật xinh đẹp!” Sau đó thừa dịp thời điểm Thẩm Úy Nhiên có chút ngây người, nhanh chóng hôn cánh môi nàng một chút, tức khắc cảm thấy mỹ mãn.

******

Tiêu Diễm bị áp vào trong ngục giam, vết thương trên người hắn vẫn còn đổ máu, nếu không lập tức cầm máu, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì, hắn lại vẫn chưa hề nhận ra. Trên thực tế, từ lúc Thẩm Úy Nhiên bắt đầu đâm chủy thủ vào ngực hắn, từ lúc hắn bắt đầu nghe được câu nói kia của Thẩm Úy Nhiên, hắn vẫn chưa từ trong ngây ngốc phục hồi tinh thần lại.

Thẳng đến khi thanh âm ổ khóa lớn của ngục giam bị khóa lại vang lên mới làm hắn hoàn toàn hoàn hồn, nhưng mặc dù đặt mình trong chỗ như vậy, mặc dù trên người còn có thương tích, hắn lại cảm thấy chính mình không có biện pháp để ý chuyện khác. Trong đầu vẫn luôn lặp lại khi Thẩm Úy Nhiên ghé sát vào hắn, thuận tiện đưa chủy thủ đến ngực hắn, nói một câu: “Chiêm Nam, ta hận ngươi, vĩnh viễn.”

Thẩm Úy Nhiên gọi tên kiếp trước của hắn, cho nên, Thẩm Úy Nhiên này chính là người hắn nhận thức. Nhưng mà, nàng lại nói nàng hận vĩnh viễn, vậy đó là nói dù kiếp trước kiếp sau, một đời này bọn họ thay đổi thân phận gặp lại, nàng vẫn như cũ hận hắn. Cho dù kiếp sau kiếp sau sau nữa, thậm chí vẫn luôn như vậy, nàng cũng vẫn sẽ hận hắn.

Tiêu Diễm chỉ biết chính mình bởi vì một câu kia của Thẩm Úy Nhiên mà đầu óc trống rỗng, lại bởi vì nàng muốn giết hắn, hận không thể đưa hắn vào chỗ chết mà hoàn toàn mất tâm hồn. Cho dù lúc trước lại thế nào, đều chỉ là suy đoán của hắn, cho dù hắn lại tin tưởng vững chắc như thế nào, cũng không đại biểu là sự thật đã định.

Nhưng mà hiện tại hắn đã xác định rõ ràng, đây là sự thật, hắn không tính sai, hắn cũng không nhận sai Thẩm Úy Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được một câu hận hắn. Thậm chí trong quá khứ, Thẩm Úy Nhiên cũng làm bỏ qua hết thảy ám chỉ của hắn, sợ là cũng chỉ vì không muốn bị hắn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, một chút cũng không muốn.

Vết thương phát đau, trong lòng càng đau hơn, đau đến mức hắn cảm thấy chính mình lập tức sẽ chết đi. Tiêu Diễm chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy, cuộc sống không còn một chút ánh sáng, hắn phảng phất lâm vào trong bóng tối, không biết chính mình từ đâu ra, tương lai muốn đi đâu, sống không biết, chết cũng không biết.

Đưa tay che lại miệng vết thương trước ngực mình, lại nhịn không được hạ sức lực, miệng vết thương bị đè ép, trùy tâm đến xương đau, nhưng chỉ có đau đớn như vậy mới có thể làm hắn cảm thấy chính mình là chân thật tồn tại. Nhưng mặc dù đau đớn như vậy, cũng không vượt qua nỗi đau do một trái tim tuyệt vọng sắp chết mang đến. Chết cho xong chuyện, trong đầu Tiêu Diễm trong nháy mắt liền hiện lên mấy chữ này.

Ngay cả Thẩm Úy Nhiên hắn vẫn luôn cho rằng sẽ thuộc về hắn cũng thật sự trở thành của người khác, mười năm làm bạn, nàng không muốn có hài tử của hắn, nhưng mà chỉ ngắn ngủn thời gian một năm, nàng liền có hài tử của Tiêu Thịnh. Đối xử với hắn như vậy, đối xử với Tiêu Thịnh lại khác, lạnh nhạt, oán hận của nàng đều chỉ hướng về phía một người là hắn mà thôi.

Tiêu Diễm cảm thấy yết hầu phát ngứa một hồi, nhịn không được liền ho khan, nhưng bàn tay che miệng lại cảm giác được dính nhớp cùng ấm áp. Hắn trợn to mắt nhìn máu trên bàn tay dọc theo hoa văn chảy xuống, lại lần nữa lâm vào bên trong thất hồn vô tận. . .

******

Tiêu Thịnh từ Bích Tiêu Cung ra, nghe nói Tiêu Diễm ngất xỉu, liền tự mình đến thiên lao nhìn hắn. Hận không thể lập tức giải quyết Tiêu Diễm, chỉ là vẫn không thể, thời cơ không được. Nếu ngay lúc này Tiêu Diễm mất đi tính mạng, tương đương Hiền Thân Vương có lý do phản hắn, tất cả bố trí trước đó của hắn sẽ trở thành trò cười.

Chỉ là, tuy rằng không thể giết Tiêu Diễm, nhưng lợi dụng hắn một chút hắn vẫn hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù hôm nay không thể giết Tiêu Diễm, ngày sau, cũng còn có rất nhiều cơ hội. Tiêu Thịnh lạnh lùng nhìn Tiêu Diễm ngất xỉu trong ngục giam, nhẹ giọng nói với quản ngục đi theo hắn, “Làm Thế tử thanh tỉnh một chút, trẫm có chuyện muốn nói với hắn.”

Quản ngục hiểu rõ ý Tiêu Thịnh, lập tức đáp lời, lập tức đi lấy một thùng nước lạnh đến, sau đó lập tức tạt toàn bộ trên đầu, trên mặt, còn có toàn thân Tiêu Diễm. Nước lạnh hắt trên mặt, lạnh lẽo tận xương, lại dọc theo cổ chui vào trong y phục càng lạnh đến muốn mạng. Hàn ý nháy mắt tập kích toàn thân Tiêu Diễm, hắn lại cách hồi lâu khẽ nhúc nhích nhích người, sau đó thập phần chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một đôi ủng thêu long trảo minh hoàng sắc.

Tiêu Diễm vừa mới phản ứng lại người đứng ngoài nhà giam là Tiêu Thịnh, liền nghe thấy hắn nói, “Thế tử đã thanh tỉnh, trẫm còn có chuyện muốn nói với Thế tử.” Ngay sau đó tiếng lòng căng thẳng, chính là mất máu quá nhiều hơn nữa chính mình làm miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng, hiện tại lại bị lạnh, muốn ứng phó Tiêu Thịnh, Tiêu Diễm đã hữu tâm vô lực.

“Hoàng thượng. . .muốn. . .nói. . .gì?” Tiêu Diễm gian nan, đứt quãng nói ra một câu như vậy, thanh âm không thấp, nhưng nói xong lời này làm hắn lúc sau không thể không thở dốc hồi lâu, mới có thể đủ hòa hoãn lại.

“Không bằng Thế tử trước tiên nói với trẫm, vì sao xuất hiện ở trong cung?” Tiêu Thịnh nhíu mày nhìn Tiêu Diễm, cảm thấy hắn có chút kỳ quái. Mặc dù có thể nghĩ kỳ quái như vậy hẳn là do Thẩm Úy Nhiên gây ra, nhưng vẫn như cũ cân nhắc không ra Tiêu Diễm rốt cuộc là vì điều gì mà đến tình trạng này.

Tiêu Diễm vẫn cách hồi lâu mới đáp lời, vẫn thập phần gian nan mở miệng, nói, “Tìm. . .Thẩm Quý. . .phi.” Tiêu Diễm nói thẳng không kiêng dè như vậy, lại khiến Tiêu Thịnh tức giận một chút, tức khắc lạnh giọng nói, “Nói như vậy, Thế tử không biết mơ ước phi tần của trẫm sẽ có kết cục gì sao? Hay là nói, Thế tử muốn thử một lần, làm như vậy sẽ có kết cục gì?”

Lại cần phải chờ thật lâu mới có thể chờ được một câu của Tiêu Diễm, Tiêu Thịnh càng có chút không kiên nhẫn, sớm biết vậy ít nhất nên để Thái y băng bó vết thương cho hắn, mới không đến nỗi muốn chết không muốn sống nói chuyện với hắn, thậm chí nói một câu cũng lao lực như vậy.

Tiêu Thịnh chờ đến không kiên nhẫn, nhưng càng nhìn Tiêu Diễm càng thấy hắn không thích hợp, hắn để những người khác lui ra, ngay cả Từ Hi cùng Cao Đức Toàn cũng không lưu lại. Cách hàng rào sắt, nhìn Tiêu Diễm giờ khác này nằm trên mặt đất. Tiêu Thịnh rốt cuộc vẫn đi vào bên trong, đứng trước mặt Tiêu Diễm, lấy tư thái bễ nghễ cúi đầu nhìn hắn.

Tiêu Diễm rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, hắn dường như rất rõ ràng Tiêu Thịnh phân phó những người khác đều lui ra, chỉ tươi cười quỷ dị nói, “Nhưng ngươi. . .có biết, phi tần. . .ngươi. . .sủng ái, không phải. . .người. . .ngươi. . .biết, chuyện mượn xác. . .hoàn hồn, ngươi. . .tin không?”

Tiêu Thịnh nhíu mày đến càng sâu hơn một chút, Tiêu Diễm lại nhắm mắt lại, vẫn như cũ cười nói, “Thẩm. . .Quý phi. . .chính là. . .một người. . . . . .như vậy. . .Ngươi lại. . .sủng ái. . .nàng. . .như vậy. . .không lo. . .lắng. . .sao. . .”

“Ngươi là nói, kỳ thật Thẩm Quý phi không phải là nữ nhi của Thẩm Thừa tướng mà là người khác tiến vào thân thể của nữ nhi Thẩm Thừa tướng?” Tiêu Thịnh hỏi Tiêu Diễm, nhưng ngữ khí phi thường bình tĩnh, không mang theo một chút không thể tin tưởng hoặc là kinh ngạc, Tiêu Diễm lại không chú ý đến. Hắn chỉ gật đầu lại gật đầu.

Ngay lúc này, Tiêu Thịnh cúi người gần sát vào hắn, ở bên tai hắn dùng thanh âm chỉ có bọn họ nghe thấy nói, “Cho dù là vậy, thì như thế nào? Nàng là ai, lại rốt cuộc có quan hệ gì?” Tươi cười trên mặt Tiêu Diễm, một khắc này hoàn toàn đình trệ.

******

Mong các bạn đón nhận hai hố mới của tui ‘Xuyên Nhanh: Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt - Hải Vị Vị’ và ‘Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo - Đồng Nhân Khanh’.

Chúc mừng truyện cán mốc 1000 lượt đọc👁👄👁. Chị nhà tui comeback vào lúc 16h VN ngày 09/11/2020, mong các bạn ủng hộ nha ♡

Ngày edit: 31/10/2020
Ngày beta: 01/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro