Chương 90: Vô tình gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Cảnh Hữu năm mười một, vào một ngày tháng giêng, Thế tử Tiêu Diễm vì mơ ước sủng phi Thẩm Quý phi bị Cảnh Hữu đế dưới sự giận dữ, đánh vào thiên lao.

Ngày thứ hai, trong triều đình, Cảnh Hữu đế cự tuyệt thả Thế tử ra, chỉ nói Thế tử có tâm gây rối, hắn nhất định phải hoàn toàn tra rõ ràng ngọn nguồn. Hiền Thân Vương trong cơn giận dữ, tại chỗ phất tay áo bỏ đi, phía trên long ỷ, sắc mặt Cảnh Hữu đế tức khắc thập phần khó coi.

Nhưng chỉ cách thời gian nửa ngày, Thế tử Tiêu Diễm được Hiền Thân Vương phủ đưa về, vết thương trên người đã được băng bó tốt. Sau đó Cảnh Hữu đế tự mình đến Hiền Thân Vương phủ, chuyện này chẳng những ý nghĩa Cảnh Hữu đế chịu thua, càng ý nghĩa quyền thế trong tay Hiền Thân Vương đã lớn đến mức làm Cảnh Hữu đế không thể không cúi đầu.

Tranh đấu quyền thế giữa Hiền Thân Vương cùng Cảnh Hữu đế, lại bởi vậy mà hoàn toàn mở màn.

Cảnh Hữu năm mười một, ngày mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, Cảnh Hữu đế ở trong cung chiêu đãi triều thần, vì ngày hôm sau các tướng quân thực tiễn tây chinh, hơn nữa trong lúc nói cười vui vẻ với Hiền Thân Vương, hướng chúng đại thần cho thấy chính mình đã nói với Hiền Thân Vương, tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Cảnh Hữu năm mười một, ngày mười sáu tháng giêng, tướng sĩ tây chinh xuất phát từ đế đô Đại Tề, Cảnh Hữu đế tự mình tiễn đưa.

******

Trước kia Tiêu Thịnh có lẽ không rõ vì sao Tiêu Diễm chấp nhất với Thẩm Úy Nhiên như vậy, nhưng nghe hắn nói “Mượn xác hoàn hồn”, lại nói Thẩm Úy Nhiên đã như thế, Tiêu Thịnh liền lớn mật phỏng đoán một phen, nhưng phỏng đoán này lại làm hắn cảm thấy Tiêu Diễm càng làm hắn sinh chán ghét. Nếu Tiêu Diễm người này có quá khứ liên quan gì với Thẩm Úy Nhiên, thật sự là không có cách nào làm người cảm thấy thống khoái!

Tiêu Thịnh ngược lại rất muốn trực tiếp đi hỏi rõ ràng Thẩm Úy Nhiên chuyện này, chỉ là hắn biết mình không thể hỏi, có một số chuyện bản thân chôn ở trong lòng là tốt rồi, không cần phải một hai phải nói ra. Thẳng thắn với nhau tuy quan trọng, nhưng sẽ chia rẽ nhiều chuyện.

Hắn không dám xác định, nếu Thẩm Úy Nhiên biết hắn vẫn luôn rõ ràng nàng. . .thần tiên ma quái, hắn còn có thể được nàng tín nhiệm hay không. Có chút chuyện giáo huấn, quá mức khắc sâu, cho dù là cảm xúc nàng xa cách một chút cũng làm hắn cảm thấy căn bản chịu không nổi. Cùng với vì tư tâm của hắn mà đi hỏi Thẩm Úy Nhiên, không bằng cứ làm như cái gì cũng không biết, ít nhất Thẩm Úy Nhiên sẽ không bởi vậy mà cảm thấy khó xử hoặc là xấu hổ.

Vì thế, Tiêu Thịnh ngẫu nhiên tim gan cồn cào cùng Thẩm Úy Nhiên không chút nào cảm kích, trải qua cuộc sống thuận lợi mà ấm áp.

Mùa xuân tháng ba, ánh mặt trời ấm áp, băng tuyết tan rã. Hàn ý vào đông đã hoàn toàn rút đi, lúc này bách hoa nở rộ, tơ liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió) bay tán loạn, sắc hoa rực rỡ. Y phục dày nặng cũng bỏ đi, thay xuân sam* nhẹ nhàng.

* Y phục cho mùa xuân.

Lúc này bụng Thẩm Úy Nhiên đã hiện rõ, xuân sâm bao vây lấy bụng nhỏ hơi gồ lên, nàng lại vẫn rất gầy cũng không béo lên một chút nào. Thời điểm bắt đầu, ngoại trừ thích ngủ thì không có gì khác, về sau tật xấu thích ngủ đã không còn, nhưng chờ đến lúc có thai ba tháng sau, không biết một ngày nào liền bắt đầu nôn nghén.

Vốn dĩ thật vất vả nuôi dưỡng đến không gầy như vậy, Tiêu Thịnh nhìn thấy vui mừng, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại bị nôn nghén làm cho không có khẩu vị, hầu như ăn không vào thứ gì, cho nên rất nhanh liền gầy trở về. Cằm nhọn xinh đẹp, trên mặt lớn cỡ bàn tay nhìn không đến hai lượng thịt, vóc người tinh tế nhỏ xinh, bụng phồng lên có vẻ phá lệ đột ngột. Tiêu Thịnh vui mừng, giây lát sau liền biến thành ưu sầu.

Thẩm Úy Nhiên ăn không vào, hắn nhìn đau lòng, để phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn biến đổi đa dạng, cũng rất khó gợi lên cảm giác muốn ăn của Thẩm Úy Nhiên. Một món ăn, có thể nếm hơn ba miếng cũng đã rất không tồi, rất nhiều món nàng chỉ nhìn một chút cũng đã không hạ đũa.

Mỗi khi thử nếm món mang theo chút mặn liền nhịn không được muốn nôn, món ăn hơi có chút dầu mỡ cũng căn bản không chạm vào được, nước canh không thể vào miệng. Đến cuối cùng, Thẩm Úy Nhiên liền mỗi một bữa đều là một chén cháo trắng thêm một phần rau xanh liền tính xong chuyện. Thời điểm Tiêu Thịnh ở Bích Tiêu Cung dùng bữa, hai người đều phải chuẩn bị món ăn riêng, mỗi lần hắn ăn đều không trùng lặp, mà mỗi lần Thẩm Úy Nhiên dùng bữa cùng hắn đều không thấy có biến hóa.

Đau lòng hoặc là luyến tiếc, cũng không có khả năng buộc Thẩm Úy Nhiên ăn món nàng ăn không vào, Tiêu Thịnh rốt cuộc không có biện pháp. Chỉ có thể nói Thẩm Úy Nhiên nếu nàng muốn ăn gì, liền cứ việc phân phó cung nhân đi làm, cho dù trong cung không có cũng không sao, chỉ cần là món nàng muốn ăn thì không sao cả, nhưng Thẩm Úy Nhiên căn bản là không thể nghĩ được mình muốn ăn gì, lời này nói lại xem như là nói vô ích.

Hiện giờ, hiện tượng Thẩm Úy Nhiên nôn nghén ít nhiều có chút chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng vẫn không có biện pháp ăn rất nhiều món, nhưng tốt xấu không còn chỉ là một chén cháo trắng, một phần rau xanh cứ chắp vá qua như vậy. Tiêu Thịnh nhìn nàng chuyển biến tốt đẹp, mới xem như hơi an tâm chút, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này quá lăn lộn.

Hiện nay Ngự Hoa Viên đúng là cảnh tượng muôn hồng nghìn tía, Diệp Bội Lan mời nàng cùng đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút, Thẩm Úy Nhiên cũng đáp ứng.

Đội ngũ Tây chinh đã xuất phát ba tháng, theo thời gian trôi qua, chỉ biết mọi chuyện trở nên càng ngày càng nhiều, thời cuộc cũng là càng ngày càng khẩn trương. Trong triều người hai phái Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu đều rất không an phận, Tiêu Thịnh căn bản là không có thời điểm có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Úy Nhiên đỡ tay Anh Đào cùng Lệ Chi, chậm rãi vừa đi vừa dạo với Diệp Bội Lan ở Ngự Hoa Viên. Thái y nói, nàng có thể vừa phải đi nhiều một chút, không cần luôn ngồi, nằm nhiều, như vậy tương lai sinh sản rất có chỗ tốt, nàng cũng dựa vào đó làm theo, mỗi ngày tất nhiên đều sẽ đi dạo một đoạn thời gian.

Hôm nay thời tiết phi thường tốt, tràn ngập hơi thở ngày xuân. Trên bầu trời xanh nổi lơ lửng mây trắng thản nhiên, Ngự Hoa Viên dưới màn trời là một mảnh cảnh tượng bừng bừng sức sống, từng chồi cây non xanh lục mới khác nhau hòa cùng đóa hoa kiều nộn tùy ý nở rộ, đưa mắt nhìn phong cảnh diễm lệ trước mắt. Lại có thêm gió ấm ôn hòa lướt qua mặt, ánh mắt trời ấm áp lười biếng chiếu vào trên đóa hoa, lá xanh, cành cây, cỏ xanh cùng trên mặt mỗi người, tràn ngập bừng bừng sức sống vô hạn.

“Mệt mỏi sao?” Diệp Bội Lan thấy Thẩm Úy Nhiên che miệng ngáp một cái, liền hỏi ra tiếng.

Thẩm Úy Nhiên cười lắc lắc đầu, chỉ nói, “Ngược lại không cảm thấy mệt lắm, đại khái là gió ấm sưởi đến người khó tránh khỏi có chút muốn ngủ, mặt trời cũng chiếu đến làm cả người đều thoải mái dễ chịu, đại khái chính là quá mức thoải mái mới có thể cảm thấy nổi lên chút buồn ngủ.”

“Thẩm Quý phi thật sự là người hưởng thụ.” Mạnh Thanh Ca từ sau hòn non bộ được đại cung nữ Xuân Lộ đỡ tay đi ra, cười nhìn Thẩm Úy Nhiên nói, sau đó mới hành lễ thỉnh an Diệp Bội Lan, nói, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Tuy rằng không biết Mạnh Thanh Ca ngây người sau hòn non bộ bao lâu, nghe được các nàng đối thoại bao nhiêu, nhưng các nàng không đàm luận chuyện gì không đứng đắn, cho dù Mạnh Thanh Ca đều nghe qua toàn bộ cũng không có bất cứ quan hệ cùng ảnh hưởng gì. Trên mặt Diệp Bội Lan vẫn treo nụ cười như cũ, ôn nhu miễn lễ Mạnh Thanh Ca, lại nói, “Mạnh Quý phi cũng đến Ngự Hoa Viên đi dạo sao?”

“Thần thiếp nhìn thấy thời tiết hôm nay tốt đẹp, lại nhớ thương cảnh đẹp trong Ngự Hoa Viên, liền muốn đi ra một chút, vừa khéo đụng phải Hoàng hậu nương nương cùng Thẩm Quý phi.” Mạnh Thanh Ca nói xong lại không lộ dấu vết thuân liếc mắt nhìn bụng của Thẩm Úy Nhiên, rốt cuộc vẫn cảm thấy không quá thoải mái.

Chỉ là nhìn nàng gầy thành như vậy, bụng phồng lên thoạt nhìn ngược lại cảm thấy rất kỳ cục. Mạnh Thanh Ca quay mặt lại nhìn Thẩm Úy Nhiên, nói, “Ngày gần đây Thẩm Quý phi vẫn nôn đến lợi hại sao? Thoạt nhìn lại gầy ốm một chút.”

Nghe nói quá gầy, thời điểm sinh sản không dễ chịu đựng nổi, lúc sinh hài tử chẳng khác nào là đi một chuyến đến quỷ môn quan, chịu đựng không nổi nói không chừng liền không có. Nàng ngược lại rất muốn nói lời này ra để làm Thẩm Úy Nhiên khó chịu, chỉ là nếu làm trò nói ra lời khắc nghiệt như vậy trước mặt Hoàng hậu, lại không khác là tự mình tìm bới lông tìm vết cho mình.

“Đa tạ Mạnh Quý phi quan tâm.” Thẩm Úy Nhiên hơi liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Ca, tươi cười không đổi, lại nói, “Tuy rằng Hoàng thượng nói ta nhìn quá gầy một chút, nhưng Thái y thỉnh mạch mỗi ngày đều nói hết thảy mạnh khỏe. Rốt cuộc không có khẩu vị không tốt là chuyện không có cách nào, có lẽ là khẩu vị đứa nhỏ này thanh đạm, chỉ là Thái y nói không có chuyện gì, xem ra không cần quá mức sầu lo.”

“Như vậy thì tốt.” Mạnh Thanh Ca thuận lợi bị Thẩm Úy Nhiên nói chọc tức, một miệng Hoàng thượng lại một miệng Thái y, tỏ rõ bản thân được sủng ái sáng ngời như vậy có ý nghĩa sao? Hiện giờ Hoàng thượng vẫn là đại đa số thời điểm đều nghỉ ở Bích Tiêu cung, tuy rằng Hoàng thượng đi đến Phượng Loan cung Hoàng hậu không nhiều nhưng so sánh với trước kia cũng không kém đến quá xa, chuyện này liền xem như hoàn toàn không giải được.

Trước kia Mạnh Thanh Ca đã từng phỏng đoán có lẽ kỳ thật Hoàng thượng là thật sự quan tâm Thẩm Úy Nhiên, càng nhìn rất nhiều hành vi của Hoàng thượng, thì càng không có cách nào không khẳng định có lẽ này là sự thật. Thẩm Úy Nhiên hại Thế tử Tiêu Diễm, cục diện rối rắm này đến cuối cùng còn không phải là Hoàng thượng dốc hết sức chống lại sao?

Nếu không phải bởi vì chuyện của Tiêu Diễm, có lẽ Hiền Thân Vương sẽ không chuẩn bị xuống tay sớm như vậy, nhưng chuyện kia còn không phải là vì Thẩm Úy Nhiên dựng lên sao? Hoàng thượng chọc giận Hiền Thân Vương, cuối cùng lại tự mình đến Hiền Thân Vương phủ bồi tội Hiền Thân Vương, thâm ý trong đó, lại không biết Thẩm Úy Nhiên rõ ràng hay là không rõ. Chỉ là nàng phạm phải chuyện như vậy, cũng không ảnh hưởng chút nào đến thái độ Hoàng thượng đối đãi với nàng, mới xem như hiếm lạ.

Đổi lại phi tần khác, có liên hệ không rõ với nam tử khác, cũng đã bị biếm lãnh cung, ước chừng không còn biện pháp xoay người. Chuyện này đến trên người Thẩm Úy Nhiên, liền biến thành Thế tử mơ ước sủng phi của Hoàng thượng, muốn làm chuyện sai trái, tất cả lỗi sai đều ở trên người Tiêu Diễm. Vì thế, tuy rằng Thẩm Úy Nhiên hại người, nhưng chỉ vì bảo hộ mình, kết quả cuối cùng chính là không đáng tính toán.

Nàng khịt mũi coi thường hành vi không thể hiểu được của Tiêu Diễm, cũng cảm thấy khinh thường sâu sắc bộ dáng mềm yếu của Hoàng đế, càng cảm thấy ghê tởm bộ dáng vô tội của Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên còn vì bản thân được Hoàng thượng độc sủng mà đắc chí, nàng lại không biết mình mang đến bao nhiêu đại nạn cho Tiêu Thịnh. Mạnh Thanh Ca nghĩ đến đây lại cảm thấy dù sao không có quan hệ với nàng, bọn họ nên như thế nào thì như thế ấy.

“Thiếp từng nghe người khác nói qua, nếu quá mức gầy, thời điểm sinh sản sẽ trở nên thập phần nguy hiểm. Rất nhiều người vào thời điểm sinh sản không cẩn thận liền bỏ mạng, đều là bởi vì người quá gầy, dẫn đến thời điểm sinh sản thập phần không thuận lợi.”

******

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật ta gõ 5000 tới. . . Vì thế trước phóng một chương, đợi lát nữa gõ xong chương sau sẽ phóng lên.

Ngày edit: 08/11/2020
Ngày beta: 08/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro