Chương 91: Hạ phân vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thanh âm đột nhiên vang lên làm Diệp Bội Lan, Thẩm Úy Nhiên cùng Mạnh Thanh Ca trong nháy mắt không kịp phản ứng, lúc sau chỉ thấy phương hướng truyền đến thanh âm, Tiêu Tu nghi Tiếu Bích Hà dẫn hai cung nữ đi tới, lại cúi thấp đầu hành lễ với từng người các nàng, bộ dáng thoạt nhìn thập phần cung kính, hoàn toàn không tương xứng với lời nàng mới vừa nói.

Mạnh Thanh Ca liếc mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên trong nháy mắt trầm mặt, nhẹ đè ép khóe miệng, bản thân muốn nói nhưng biết lời này không thể nói, không nghĩ tới liền xuất hiện một Tiêu Bích Hà nói lời này ra. Ngược lại không uổng công lúc trước nàng nói ra một phen, tuy rằng người không đủ thông minh, còn có thể nói có chút ngu xuẩn, nhưng thời điểm nào đó cũng làm người khó tránh khỏi cảm thấy rất là vui sướng.

Diệp Bội Lan cũng trầm mặt giống Thẩm Úy Nhiên, tươi cười trên mặt giờ khắc này đã biến mất không thấy bóng dáng không thấy tăm hơi. “Lời không may mắn như vậy, Tiêu Tu nghi cũng có thể nói thuận miệng như vậy sao? Không khỏi làm bổn cung cảm thấy mình đã nhìn lầm người, lúc niên yến lại để Hoàng thượng tấn cấp cho ngươi.”

Tiêu Bích Hà ngẩn ngơ, cứng họng nhìn Diệp Bội Lan, hồi tưởng một chút lời mình mới vừa nói, mới phản ứng được bản thân chẳng những không nên nói những lời này, mà ở trước mặt Hoàng hậu cùng hai Quý phi, mặc dù hiện tại nàng đã tấn cấp lên chính tam phẩm Tu nghi, nhưng cũng căn bản là không có tư cách mở miệng. Nhưng, lời nàng nói cũng xác thật là lời nói thật. . .

“Thiếp nói bậy nói bạ, quấy nhiễu Hoàng hậu nương nương cùng Thẩm Quý phi nương nương, thiếp có tội.” Tiêu Bích Hà vội vàng thỉnh tội với Diệp Bội Lan còn có Thẩm Úy Nhiên, lại bất an nhìn Mạnh Thanh Ca, hy vọng Mạnh Thanh Ca có thể giúp nàng nói chuyện, để Hoàng hậu cùng Thẩm Quý phi không cần trách phạt nàng. Mạnh Thanh Ca lại gạt tầm mắt mình qua một bên, căn bản là không nhìn Tiêu Bích Hà.

“Tật xấu như vậy chỉ biết sai thì ước chừng là không đổi được.” Trong lời nói của Diệp Bội Lan không có một chút ý tứ buông tha, ngữ khí dị thường không tốt nói, “Nếu đã nói bậy, nói sai lời, vậy vừa lúc phạt vả miệng, cũng vừa lúc có thể để Tiêu Tu nghi nhớ thật kỹ cái gì không thể nói, dẫn Tiêu Tu nghi đi.” Xác thực căn bản làm lơ Tiêu Bích Hà vì bản thân đắc tội mà cầu tình, còn có hai đại cung nữ đang quỳ trên mặt đất xin tha cho Tiêu Bích Hà.

Tiêu Bích Hà tức khắc trở nên thập phần hoảng loạn, muốn nói nhưng lại không có cách nào tiếp tục nói lời cầu tình cho mình, sợ Hoàng hậu bởi vậy mà tăng thêm trách phạt với nàng, cuối cùng trắng đỏ giao nhau trên một khuôn mặt đứng ở nơi đó, trên mặt tất cả đều là kinh hoảng thất thố.

Cung nhân lập tức lĩnh mệnh đi lên áp giải Tiêu Tu nghi đi, Diệp Bội Lan nhìn Thẩm Úy Nhiên còn nói thêm, “Kéo Tiêu Tu nghi ra xa một chút, tránh va chạm Thẩm Quý phi.” Cung nhân lập tức lại áp giải Tiêu Bích Hà đến nơi mấy người Diệp Bội Lan nhìn thấy được, nhưng cách đến khá xa.

Mơ hồ có thanh âm “Ba, ba” truyền tới, Thẩm Úy Nhiên lại chỉ cảm thấy người này thật sự không rất là khả ái, nàng bị nguyền rủa ác độc như vậy, vả miệng ngược lại không bạc đãi nàng (Tiêu Bích Hà). Cho dù không có Hoàng hậu ở đây, nếu Tiếu Bích Hà làm trò nói những lời này trước mặt nàng, hoặc là bị nàng không cẩn thận nghe được lời nói như vậy, tất nhiên nàng sẽ không tùy tùy tiện tiện buông tha nàng (Tiêu Bích Hà) như vậy.

Miệng khiếm khuyết là khuyết điểm lớn, nên trị tốt một chút.

“Lời nói vừa rồi, Thẩm Quý phi ngàn vạn không cần để vào trong lòng, nếu Thái y nói hết thảy đều tốt, vậy tất nhiên là không có vấn đề gì.” Mạnh Thanh Ca đúng lúc lên tiếng an ủi Thẩm Úy Nhiên một câu, lại không khác là làm Thẩm Úy Nhiên lại một lần nữa nhớ đến một phen lời nói mới vừa rồi của Tiêu Bích Hà.

Nỗ lực cười, Thẩm Úy Nhiên lười phản ứng với Mạnh Thanh Ca, giống như xấu hổ, sắc mặt khôi phục một chút tức khắc lại không tốt hơn, cũng không mở miệng.

“Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị bà mụ tốt nhất, có kinh nghiệm nhất, hiện tại Thẩm Quý phi an tâm dưỡng thai là tốt rồi, chuyện khác không cần lo lắng.” Tuy rằng biết Thẩm Úy Nhiên sẽ không thật sự để tâm đến lời nói kia, nhưng Diệp Bội Lan vẫn trấn an Thẩm Úy Nhiên một câu như vậy.

Lúc sau nhìn Tiêu Bích Hà đang bị phạt ở phía xa, Diệp Bội Lan ngược lại nhìn về phía Mạnh Thanh Ca, ngữ khí không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu hỏi. “Phía trước không xa có đình hóng gió, mới vừa rồi ta cùng với Thẩm Quý phi đúng là muốn đến đó ngồi nghỉ ngơi, Mạnh Quý phi chính là cùng đi?”

Mạnh Thanh Ca cười, uyển chuyển cự tuyệt, “Hoàng hậu nương nương có lời mời thành ý, thần thiếp vốn cũng không có lý do có thể từ chối. Chỉ là Hoàng hậu nương nương xưa nay săn sóc yêu quý bọn tỷ muội, thần thiếp đã đi dạo Ngự Hoa Viên hồi lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, mới vừa rồi đúng lúc là muốn hồi Dục Tú cung.” Đây là gián tiếp phủi sạch mình căn bản không nghe thấy Hoàng hậu cùng Thẩm Úy Nhiên đối thoại cùng ý tứ không tính cùng đi.

“Vậy thật sự là đáng tiếc.” Diệp Bội Lan cũng không miễn cưỡng Mạnh Thanh Ca, chỉ một đường rời đi cùng Thẩm Úy Nhiên, Mạnh Thanh Ca chỉ có thể trước chờ đến khi các nàng đi xa, sau đó mới có thể rời đi. Chờ đến sau khi Mạnh Thanh Ca cũng đã đi rồi, sau núi giả lại đột nhiên lại đi ra một người, lại đúng là Đức phi Tô Liễm Diễm.

*******

Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên ngồi trong đình hóng gió xong, các cung nhân bị Diệp Bội Lan phân phó lui ra xa, ngay cả đại cung nữ của hai người cũng đứng canh chừng bên ngoài đình, cho nên các nàng nói chuyện gì thì bất luận kẻ nào cũng không thể nghe thấy. Thoạt nhìn như vậy, giống như Diệp Bội Lan đã sớm biết Mạnh Thanh Ca sẽ không cùng các nàng cùng nhau đến đây.

Thời điểm đi đến đình hóng gió, Diệp Bội Lan lại nói lời trấn an Thẩm Úy Nhiên một chút, Thẩm Úy Nhiên luôn mãi nói bản thân cũng sẽ không để ý những lời đó với nàng, nàng mới xem như hoàn toàn an tâm, cũng lại không tiếp tục nói chút lời trấn an.

“Vốn dĩ thân mình ngươi càng ngày càng nặng lại không quá thoải mái, những chuyện này cũng không nên nói làm ngươi phân tâm.” Ngồi xuống không bao lâu, Diệp Bội Lan muốn nói lại thôi, thẳng đến lúc này mới có chút lo lắng nhìn Thẩm Úy Nhiên mà nói một câu như vậy, tiếp theo lại bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiếp tục nói, “Nhưng tư tâm ta vẫn hy vọng ngươi có thể giúp ta chút chuyện, không có người nào thích hợp hơn ngươi.”

“Tam tẩu là đang nói chuyện gì?” Lúc trước tuy mơ hồ nhận thấy được Diệp Bội Lan tìm nàng ra hẳn là vẫn có chút chuyện, nhưng Diệp Bội Lan đột nhiên thay thành bộ dáng như vậy, Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc cảm thấy bản thân không rõ ràng đến tột cùng là đang nói gì.

Tiêu Thịnh chưa bao giờ sẽ nói nửa phần chuyện trên triều đình với nàng, đến nỗi chuyện bên trong hậu cung, Hoàng hậu từ trước đến nay cũng sẽ không quấy rầy đến nàng, nàng lập tức không cảm thấy nghi hoặc cũng khó. Chỉ là nghĩ sâu một chút mà nói, rất rõ ràng Diệp Bội Lan sẽ cùng nàng nói chuyện hơn phân nửa là liên lụy đến hậu cung.

Diệp Bội Lan lại dừng một chút, sau đó nhìn Thẩm Úy Nhiên, đặc biệt nghiêm túc nói, “Không sai biệt lắm phải đến lúc mấu chốt nhất, thành bại, cũng quyết định trong khoảng thời gian này.” Ngữ khí nghiêm túc. Thẩm Úy Nhiên lập tức cũng sửng sốt, sau đó cũng thay thành biểu tình nghiêm túc nhìn Diệp Bội Lan, gật đầu.

******

Tiêu Bích Hà bị Hoàng hậu phạt vả miệng trong Ngự Hoa Viên, tin tức này có thể nói là không hề trở ngại truyền đến tai các phi tần khác. Ngày hôm sau thời điểm mọi người đến Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu, nhìn thấy hai má Tiêu Bích Hà còn sưng, thấy nàng còn dũng khí đến thỉnh an như vậy, không thể không nói một tiếng bội phục.

Ước chừng là ngày thường quan hệ với các phi tần không xem như là thật tốt, lại không rõ ràng lắm có phải bởi vì miệng thiếu nợ đắc tội hay không, không ít phi tần đều mượn danh nghĩa quan tâm, giả vờ quan tâm hỏi mặt nàng làm sao vậy, những lời như vì sao sưng đến lợi hại như vậy, hung hăng, không ngừng chọc ống phổi của Tiêu Bích Hà, thẳng đến khi làm một khuôn mặt Tiêu Bích Hà cũng sắp tức giận đến mức xanh lè. Cố tình nàng lại không có biện pháp với những người này, người khác chỉ quan tâm nàng làm sao vậy mà thôi, lại không làm gì nàng, nàng có thể làm sao bây giờ?

Nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình để tránh thoát khỏi càng nhiều kích thích đến từ những phi tần khác, nhưng khi Thẩm Úy Nhiên xuất hiện trong chính điện Phượng Loan cung, Tiêu Bích Hà không thể nghi ngờ lại một lần trở thành tiểu điểm trong điện ngoại trừ Thẩm Úy Nhiên.

Toàn bộ mùa đông số lần mọi người nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên không nhiều, hiện tại vào xuân, thân mình nàng lại khoẻ mạnh, đến thỉnh an Hoàng hậu cũng hợp lý. Chỉ là cố tình chọn lúc sau ngày Tiêu Bích Hà đắc tội nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, lại không biết kỳ thật là cố ý hay là như thế nào.

Thẩm Úy Nhiên đi vào trong điện, khi nhìn thấy Tiêu Bích Hà thì hơi dừng bước chân, ý cười khó lường hỏi nàng, “Mặt Tiêu Tu nghi nhìn tựa hồ sưng đến rất lợi hại, vẫn khỏe chứ?” Không ít tầm mắt chế giễu của các phi tần một lần nữa đặt trên người Tiêu Bích Hà, lại chỉ thấy nàng đỏ lên một khuôn mặt đứng dậy hành lễ trả lời, “Thiếp không sao, đa tạ Thẩm Quý phi quan tâm.”

“Tiêu Tu nghi không sao. . .Là nói trừng phạt ngày hôm qua căn bản là không đủ nặng, không có ảnh hưởng gì đến Tiêu Tu nghi?” Sau khi Tiêu Bích Hà trả lời vấn đề của nàng, Thẩm Úy Nhiên lập tức nhướng mày lại nói một câu như vậy, không ít phi tần đều nhịn không được ngầm sặc sặc. Đã lâu không thấy qua bộ dáng Thẩm Úy Nhiên khó xử người khác, nhìn đến lại cảm thấy, thực sự có chút. . .vô sỉ. . .mặc dù vô sỉ, nhưng lại không thể nghi ngờ chính là thập phần hữu dụng.

Tiêu Bích Hà vội vàng lắc đầu, có chút sốt ruột biện giải nói, “Thiếp không có ý đó.” Sợ mình lại bị phạt một lần nữa.

Thẩm Úy Nhiên cười, lại nói, “Bổn cung còn tưởng rằng Tiếu Tu nghi có ý như vậy, đang nghĩ có muốn dứt khoát xin chỉ thị của Hoàng hậu nương nương một chút hay không. . .Nếu Tiêu Tu nghi đã nói như vậy, xem ra tạm thời là không cần.”

“Nếu là Tiêu Tu nghi cảm thấy ngày hôm qua bản thân bị phạt không đủ nặng, còn không biết mình sai ở đâu, bổn cung ngược lại không ngại lại ra mệnh lệnh tiếp theo.” Diệp Bội Lan nhấp một ngụm nước trà sau đó đặt chung trà xuống, lúc này mới nói với Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Bích Hà, ý tứ che chở trong đó, đã không thể càng thêm rõ ràng.

Phía sau lưng Tiêu Bích Hà tức khắc chợt lạnh, chỉ nghe thấy Hoàng hậu lại mở miệng nói, “Thẩm Quý phi đừng đứng lâu như vậy, trước ngồi xuống rồi nói sau.” Ngay cả quá trình Thẩm Úy Nhiên thỉnh an nàng cũng trực tiếp bớt đi, chỉ để nàng nhanh chóng ngồi xuống, vốn các phi tần đang nhìn Tiêu Bích Hà diễn, lúc này cũng đã không có ít nhiều tâm tình xem trò vui. Cúi đầu chú ý trong tầm mắt một đôi giày thêu màu tím thấp thoáng dưới làn vày đi xa, Tiêu Bích Hà rốt cuộc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Úy Nhiên xem như đến đã muộn, nàng đến, các phi tần khác cũng không sai biệt lắm đều đến đầy đủ. Mọi người ngồi uống trà, lúc trước cho nhau chi gian còn có chút chuyện để nói, hiện tại lại phảng phất lập tức đều thu hồi máy hát lại, đều không nói gì. An tĩnh cùng trầm mặc như vậy vẫn duy trì liên tục đến khi bên ngoài chính điện Phượng Loan cung đột nhiên xuất hiện một người khác không tưởng được.

“Hoàng thượng có chỉ.”

Theo tiếng tiểu thái giám lanh lảnh cao giọng truyền xướng, Từ phó tổng quản Từ Hi thác giơ thánh chỉ vào trong điện. Chúng phi tần trong khoảnh khắc sôi nổi đứng dậy, sau đó Hoàng hậu dẫn chúng phi tần cùng nhau hành lễ, chờ Từ Hi tuyên đọc ý chỉ của Hoàng thượng.

“Tiêu Tu nghi tiếp chỉ.” Từ Hi mặt không biểu tình nói.

Đại bộ phận phi tần đều vẫn duy trì tư thái mắt nhìn thẳng, nhưng cũng có phi tần đưa mắt nhìn lén Tiêu Bích Hà. Tiêu Bích Hà dưới sự kinh hãi, nơm nớp lo sợ đi ra, sau đó vẫn tiếp tục duy trì tư thế hành lễ, lại đã đoán trước được kế tiếp bản thân tất nhiên sẽ không có vận mệnh thật tốt.

Từ Hi hơi nâng mắt thấy Tiêu Bích Hà, mặt không biểu tình như cũ tiếp tục nói, “Hoàng thượng có chỉ, Tiếu Tu nghi miệng nói ác ngôn, va chạm quý nhân, không chịu được vị trí Tu Nghi, hiện hạ phân vị xuống chính lục phẩm Tài nhân, cấm túc một tháng để suy nghĩ lại.” Tiêu Bích Hà lập tức thiếu chút nữa không đứng vững, không ít phi tần khác đều âm thầm líu lưỡi.

“Tiêu Tài nhân, tiếp chỉ đi.” Từ Hi thúc giục một tiếng, Tiêu Bích Hà mới run thanh âm nói, “Thiếp tiếp chỉ.”

Bởi vì nói sai một câu như vậy liền vừa bị vả miệng vừa bị hung hăng hạ phân vị, hậu cung này hiện nay đại khái không tìm ra người khổ hơn Tiêu Bích Hà. Chỉ là cũng không có phi tần nào còn có thể ngay lúc này cảm thấy Tiêu Bích Hà xứng đáng cỡ nào hoặc có chỗ gì đáng giá để đồng tình, càng để ý lại rốt cuộc là hành vi giết gà dọa khỉ của Hoàng thượng.

Thẩm Quý phi nói không chừng đã sớm biết Hoàng thượng có ý tứ như vậy, vậy hôm nay đặc biệt đến Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu, là đến khoe sủng ái cùng cảnh cáo các nàng? Nghĩ vậy một chút, trong lòng mọi người đều cảm thấy rất là không thoải mái, theo đó nghĩ đến Hoàng hậu thế nhưng thật sự bao dung Hoàng thượng sủng ái Thẩm Quý phi như vậy, ngay cả chính nàng cũng vô cùng che chở Thẩm Quý phi, thật sự không biết đây là thật sự rộng lượng, hay là Hoàng hậu có thể nhẫn nại như vậy.

Nhưng bất luận là loại tình huống nào, đối với các nàng mà nói, đều không thấy được là chuyện tốt.

***

Tác giả có lời muốn nói: o(* ̄▽ ̄*)o thay đổi xong rồi mọi người ngủ ngon.

( . . . )

Cảm tạ duy trì chính bản! Cúi đầu!

***

Tên Tiêu Tài nhân là Tiêu Bích Hà. Mấy chương trước kia tui ghi Tiếu Bích Hà theo bản convert, có bản raw tui mới biết bả họ Tiêu. Từ 肖 âm hán vừa 'tiêu' vừa 'tiếu', tui tra từ điển Hán - Nôm mới biết có họ Tiêu, không có họ Tiếu.

~~~~(> _<)~~~~. Sau khi full bộ, tui sẽ sửa lại. Cảm ơn ♡

Chương 92 sẽ lên sàn tối nay nha.

Ngày edit: 10/11/2020
Ngày beta: 12/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro