Chương 92: Tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên không biết chút gì về chuyện Tiêu Bích Hà sẽ bị hạ phân vị, chỉ là khi Từ Hi rời đi, ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người nàng, nàng chỉ khẽ nâng cằm, vô bi vô hỉ trực tiếp nhìn phía trước, một lần nữa trở về vị trí của mình ngồi xuống, thẳng người ngồi ngay ngắn.

Sau khi Tiêu Bích Hà tiếp chỉ xong thân mình vẫn run rẩy, thậm chí nàng cảm thấy không biết theo ai, mới vừa rồi nàng còn ngồi ở vị trí chính tam phẩm Tu nghi run sợ trong lòng, nhưng mà trong thời gian chớp mắt, nàng đã biến thành chính lục phẩm Tài nhân. Vả miệng, trước mặt đông đảo phi tần bị hạ phân vị, thậm chí hiện tại trong điện này vị trí ngồi nàng cũng không có. Tiêu Bích Hà cảm thấy trong lòng mình tựa hồ có một tảng đá, loại cảm giác không thoải mái này lại sớm đã truyền khắp toàn thân.

Lúc sau Diệp Bội Lan ngồi xong thấy Tiêu Bích Hà còn sững sờ ở nơi đó, chưa phục hồi tinh thần lại, liền đưa mắt nhìn các phi tần khác, sau đó nói, “Nếu trở thành phi tần của Hoàng thượng, ít nhất nên rõ ràng cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, hậu cung này ngược lại không chứa được.” Sau đó nàng uống một ngụm nước trà, mới phân phó cung nhân, “Ban ghế cho Tiêu Tài nhân."

Mặt Thi Di Quang không biểu tình ngồi ở chỗ đó khoan thai uống trà, thoạt nhìn cũng không tính trộn lẫn vào chuyện này.

Mạnh Thanh Ca thoáng nhìn rất nhiều các phi tần khác, đều là một bộ rũ mi liễm mục, bộ dáng dịu ngoan, tiếp theo nàng nhìn bộ dáng ngồi ngay ngắn có chút cao quý lãnh diễm của Thẩm Úy Nhiên, khóe miệng nhếch lên ý cười không rõ, ngay sau đó chỉ giơ tay dùng khăn lau lau nước trà không tồn tại nơi khóe miệng, trả lời Diệp Bội Lan, “Hoàng hậu nương nương nói phải, làm phi tần chính là nên làm Hoàng thượng vui lòng, nếu Hoàng thượng không cao hứng đó là thất trách."

Lại vào lúc này, Thi Di Quang buông chung trà, không mặn không nhạt nói một câu, “Xác thật, Mạnh Quý phi từ trước đến nay đều là người rõ ràng.” Ý mỉa mai trong đó, ngoại trừ Mạnh Thanh Ca thì trong điện này lại không có người có thể nghe hiểu rõ ràng, cười cười liếc nhìn Mạnh Thanh Ca, Thi Di Quang mới còn nói thêm với Hoàng hậu, “Hương vị trà chỗ Hoàng hậu nương nương thật không tồi, chính là Quân Sơn Ngân Châm*?"

* Tên một loại trà của Trung Quốc.

“Hoàng quý phi quả nhiên là người hiểu trà, đã dễ dàng uống ra, nếu thích, chờ lát nữa Hoàng quý phi lấy một chút trở về chậm rãi uống.” Trên mặt Diệp Bội Lan một lần nữa treo lên tươi cười ôn hòa, thanh âm cũng trở nên nhu hòa nói với Thi Di Quang.

Thi Di Quang lại không đáp ứng lời Diệp Bội Lan, chỉ cười nói, “Hoàng hậu nương nương yêu thương là phúc phận của thần thiếp, chỉ là trong cung thần thiếp không có người có một tay pha trà ngon, mang về ngược lại rất lãng phí, vẫn là ở nơi này của Hoàng hậu nương nương cọ trà uống càng tuyệt hơn.” Trong lời nói ít nhiều có ý tứ tìm cớ đến Phượng Loan cung.

Ý cười trên mặt Diệp Bội Lan tức khắc thay đổi càng sâu hơn một chút, nhưng chỉ bất động thanh sắc nói, “Vậy cũng không phải chuyện gì khó, chờ một lát nữa, ta cho người tìm cung nữ có tay nghề pha trà tốt điều đến Phượng Tảo cung cho Hoàng quý phi sai sử, Hoàng quý phi không cần lo lắng vấn đề có thể lãng phí lá trà ngon hay không."

Vốn tưởng rằng Diệp Bội Lan sẽ lui một bước, lại không nghĩ đối phương lấy lui làm tiến, biến đổi biện pháp xếp cung nhân vào trong cung nàng. Dựa theo tác phong ngày trước của Hoàng hậu, tất nhiên sẽ nói chút loại lời như thập phần hoan nghênh nàng, nhưng hiện nay lại nghĩ biện pháp cự tuyệt, sợ là trong cung Hoàng hậu quả nhiên có mờ ám.

Trong lòng Thi Di Quang vì lời của Diệp Bội Lan mà sinh ra rất nhiều ý nghĩ, tươi cười trên mặt lại không thay đổi, lại nói, “Chỉ vì uống chén trà mà làm phiền Hoàng hậu nương nương như vậy ngược lại là thần thiếp không phải, thần thiếp ngày ngày đều đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, tự nhiên có thể ngày ngày uống nước trà ngon, Hoàng hậu nương nương không cần vì chuyện của thần thiếp mà để tâm."

“Hoàng quý phi cũng thật sự là một người tri kỷ.” Mạnh Thanh Ca nhìn Thi Di Quang, cười cười cắm một câu vào, đáy mắt lại cất giấu ít nhiều thần sắc giống như châm chọc những lời này. Thi Di Quang không quan tâm nàng châm chọc, chỉ nói, “Vậy thật đúng là đa tạ Mạnh Quý phi khen."

Diệp Bội Lan phảng phất từ lúc bắt đầu liền không nghe hiểu các nàng nói những lời này là có ý gì, chỉ ngay lúc này nói một câu, “Hoàng quý phi xác thật là người tri kỷ, Mạnh Quý phi thấy rất rõ ràng."

Thẩm Úy Nhiên ở một bên nghe Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca ngươi tới ta đi, lại không biết các nàng đã sớm kết thù oán hay là thích cãi nhau, tuy rằng lập trường của hai người xác thật hoàn toàn không giống nhau. Nhưng mà đối với điểm các nàng không kéo nàng xuống nước, ngược lại cảm thấy rất không tồi.

******

Mới từ Phượng Loan cung trở về Bích Tiêu cung, đã có cung nữ bẩm báo với Thẩm Úy Nhiên nói hôm nay người của Ngự Y Cục đưa xuân sam đã làm xong lại đây. Sau mỗi lần làm xong y phục, cung nhân của Ngự Y Cục đều sẽ trước tiên đưa tới cho nàng xem qua cùng mặc thử, nếu có chỗ nào không thích thì có thể trả lại để Ngự Y Cục sửa lại. Đương nhiên không chỉ nàng như vậy, phàm là phi tần trong hậu cung có chút địa vị đều có đãi ngộ như vậy. Thẩm Úy Nhiên vừa lúc có thời gian, liền phân phó cung nữ kia trình y phục Ngự Y Cục đưa tới lên.

Bởi vì nguyên nhân bụng đã hiện rõ, lại thêm sắp đến thời điểm nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, Thẩm Úy Nhiên vốn thích ăn mặc rộng thùng thình một chút nên sáng sớm đã phân phó người của Ngự Y Cục làm y phục hơi rộng một chút. Anh Đào cùng Lệ Chi cầm y phục bày ra từng bộ cho Thẩm Úy Nhiên ngồi bên cạnh bàn nhìn xem, kiểu dáng là nàng tự mình chọn tốt, nên nhìn qua thật sự không cảm thấy có chỗ nào không hài lòng.

“Hiện tại nương nương có muốn mặc thử một chút nhìn xem những bộ y phục này hợp thân hay không?” Anh Đào thấy bộ dáng Thẩm Úy Nhiên rất vừa lòng với những bộ y phục mới, liền cười mở miệng hỏi. Cách một khoảng thời gian không lâu, Hoàng thượng sẽ để người của Ngự Y Cục đến thay nương nương đo người làm y phục mới, đây là biểu hiện Hoàng thượng trần trụi sủng ái nương nương, là chuyện không thể tốt hơn.

Ngày hôm qua Tiêu Tài nhân nói như vậy, không nói Hoàng thượng, ngay cả nàng nghe xong cũng cảm thấy tức giận không thôi. Đáng tiếc nàng chỉ là tiểu cung nữ, không có quyền lực nói chuyện, nếu không thật sự hận không thể mắng Tiêu Tài nhân kia một hồi mới có thể cảm thấy hơi hả giận một chút. Tiêu Tài nhân khen ngược, mồm mép nhếch lên, nói chuyện giống như không cần phụ trách, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng.

Anh Đào nghĩ nếu nàng gặp phải người như vậy, khẳng định muốn đưa người nọ hai chữ —— thiếu đạo đức. Nhưng mà lúc ấy Hoàng hậu nương nương phạt vả miệng Tiêu Tài nhân kia, mới là chân chính hả giận, hôm nay ý chỉ của Hoàng thượng lại hạ phân vị Tiêu Tài nhân, lại càng cảm thấy hả giận. Có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương che chở nương nương nhà mình, hài tử này của nương nương nhất định sẽ thuận lợi sinh ra.

Thẩm Úy Nhiên nhìn lại những bộ y phục này, gật đầu với Anh Đào, đó là nói hiện tại chuẩn bị mặc thử. Lúc sau chờ Anh Đào cùng Lệ Chi cầm y phục đến gần, Thẩm Úy Nhiên lại không hiểu sao cảm thấy bọn nó có chút lạ. Nguyên liệu vải làm y phục là nàng tự mình chọn lựa, hiện tại những bộ y phục này chợt nhìn không có chỗ nào không đúng, nhưng ghé sát vào nhìn kỹ hơn, mới phát giác màu sắc của chúng nó hình như có chút không thích hợp.

Xác thật, thời điểm cách khá xa thấy bọn nó, cũng không có loại cảm giác này, cũng không cảm thấy có chỗ nào không giống với nguyên liệu vải nàng chọn, chỉ là cẩn thận nhìn kỹ, lại cảm thấy màu sắc này hơi đậm hơn một chút so với màu vải trong ấn tượng của nàng. Anh Đào cùng Lệ Chi cũng chạm vào những bộ y phục này, hiện tại xem như là không có bất luận chỗ nào không ổn, Thẩm Úy Nhiên hơi nhíu mày, hỏi các nàng, “Màu sắc của y phục này có đúng không?"

Anh Đào cùng Lệ Chi đều bởi vì vấn đề của Thẩm Úy Nhiên mà dừng động tác lại một chút, các nàng lại cẩn thận nhìn y phục trên tay, Anh Đào không nhìn ra được chỗ không thích hợp, hơn nữa các nàng cầm y phục này cũng không có vấn đề gì, liền chần chờ hỏi, “Nương nương cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?” Lệ Chi cũng vào lúc này nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên, nàng cũng không có nhìn ra chỗ nào không thích hợp.

Thẩm Úy Nhiên thấy các nàng cũng không có cảm giác giống nàng, lại nghĩ bản thân quá mức đa tâm cùng thật cẩn thận mới đến nỗi như thế, nhưng vào lúc này chóp mũi mơ hồ ngửi thấy một cổ mùi huân hương, tức khắc nhăn mày đến càng sâu hơn một chút. Mùi hương này rất nhạt, không cẩn thận ngửi cũng không thể ngửi ra được.

Chỉ là Thẩm Úy Nhiên từ sau khi có thai liền thập phần mẫn cảm với với mùi hương không quen, không thể nói nên lời là thế nào, nhưng giống như nàng không lâu trước đây nôn nghén đến lợi hại, mỗi lần chỉ là ngửi thấy mùi vị những món ăn mặn, cũng khiến cho nàng không khoẻ giống vậy.

“Những bộ y phục này giống như huân qua huân hương.” Thẩm Úy Nhiên lại nói một câu. Lệ Chi cùng Anh Đào vẫn như cũ không phát hiện điểm này, nghi hoặc bên ngoài, rốt cuộc cảm thấy bất an, vội thu hồi y phục lại, lấy đi từ trước mặt Thẩm Úy Nhiên. Lúc sau hai người để y phục ra xa, đều không khỏi nhìn thoáng qua, sau đó cùng nhau trở về trước mặt Thẩm Úy Nhiên, Anh Đào lại lo lắng nói, “Nương nương ngửi thấy được mùi hương gì không thoải mái sao? Nương nương có chỗ nào không khoẻ không, chính là muốn thỉnh Thái y đến đây xem một chút?"

Thẩm Úy Nhiên lắc đầu, “Không nghiêm trọng như vậy, cũng không cảm thấy không khoẻ.” Nàng nhớ tới chuyện đại cung nữ của Trần Vân Noãn, thật sự tra ra lại phát hiện không chỉ bởi vì cung nữ kia mở lá thư kia, còn hơn nữa là Trần Vân Nhan ở trong linh đường hít vào không ít mùi hương đặc biệt. Lúc ấy, trong linh đường đốt tiền giấy lại có chút mùi, mùi hương đó quá mức nồng đậm, che dấu mùi khác, cho nên căn bản không phát hiện.

Hiện tại nàng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn, nếu y phục thật sự có vấn đề cũng không phải là hướng về phía tính mạng nàng, vậy chỉ có một mục đích khác. Trong lòng Thẩm Úy Nhiên trầm xuống, nói với Anh Đào cùng Lệ Chi, “Những bộ y phục này có mùi huân hương, nhưng rất nhạt. Còn có màu sắc của y phục, ta nhìn cũng cảm thấy có chút không đúng. Lệ Chi, lập tức đi tìm nguyên liệu vải làm vài bộ y phục này, lấy lại đây cẩn thận so sánh một chút.” Lệ Chi nửa câu dư thừa cũng không nói, chỉ lập tức lĩnh mệnh đi làm theo.

Anh Đào lập tức lại hỏi Thẩm Úy Nhiên, “Nương nương có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ đi làm không?” Thẩm Úy Nhiên giương mắt nhìn nàng, cũng lộ ra tươi cười, nói, “Có.” Sau đó rất nhanh bổ sung một câu, “Đỡ ta đến trong điện đi dạo trong chốc lát.” Đây lại là thói quen thường ngày của Thẩm Úy Nhiên.

Lập tức còn tưởng rằng bản thân nghe lầm lời của Thẩm Úy Nhiên, Anh Đào nhìn biểu tình của nàng liền biết mình cũng không nghe lầm. Chỉ là khó tránh khỏi vẫn cảm thấy bất an, nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ nói một câu với Thẩm Úy Nhiên: “Nô tỳ chạm vào y phục kia một hồi lâu, nương nương chờ nô tỳ trước tiên đi rửa tay sạch sẽ lại đến đỡ nương nương đến trong điện đi dạo một chút."

******

Ngay lúc này để Anh Đào đỡ nàng đến trong điện đi dạo, chủ yếu là bởi vì đây là thói quen thường ngày của nàng, tiếp theo, chỉ là bởi vì nàng nhớ tới thật lâu trước kia, thời điểm Tiêu Thịnh dẫn nàng đến trong mai viên đi dạo, đã từng đụng hai cung nữ. Nếu nàng nhớ không lầm, một cung nữ trong đó lớn lên rất giống Như Thái hậu chính là người ở Ngự Y Cục.

Không chờ Thẩm Úy Nhiên ở trong điện đi dạo bao lâu, Lệ Chi đã lấy nguyên liệu làm những bộ y phục này đến. Lại lấy y phục đã làm xong cùng nguyên liệu đưa tới lấy ra chiếu ánh nắng mặt trời ngoài điện để so sánh một chút, khác biệt không rõ ràng ban đầu trong điện đã phóng đại lên.

Tuy rằng vẫn không quá rõ ràng, nhưng đã có thể ít nhiều nhìn ra chỗ không đúng, màu vải mang tới sáng hơn một chút, mà y phục Ngự Y Cục đưa tới lại hơi có chút đậm, nhìn qua không cảm thấy là mười phần y phục mới, nhiều nhất chỉ là chín phần mới mà thôi.

Về phần mùi huân hương mà trước đó Thẩm Úy Nhiên nói qua, cần sát gần vào y phục, gần như dán lên, lúc sau mới có thể ngửi được rõ ràng, chỉ cần cách đến hơi xa một chút, căn bản là không phát hiện được mùi hương như vậy, có thể thấy được mùi hương trên y phục này nhạt bao nhiêu.

Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân mùi hương trên y phục này nhạt đến mức gần như không ngửi ra được, nên mới càng làm cho người phát giác vấn đề. Dựa theo cách nói bình thường, dùng huân hương huân y phục chính là vì làm trên người mang theo mùi hương dễ ngửi, như vậy gần như không ngửi ra được ngược lại có vẻ không hề ý nghĩa, càng có vẻ có chút không hợp với lẽ thường. Đương nhiên, chỗ không hợp với lẽ thường nhất vẫn là ở chỗ y phục mới làm, trước nay đều không huân hương, nhưng hiện tại, lần này những bộ y phục này đều có mùi huân hương.

Nếu không phải người của Ngự Y Cục phạm sai lầm, vậy sẽ chỉ là có người có tâm cố ý. Nhưng mà cung nhân trong Ngự Y Cục rất rõ ràng địa vị hiện giờ của Thẩm Quý phi trong hậu cung cùng với, Hoàng thượng phân phó không cẩn thận làm tốt sẽ nhận hậu quả gì, là quyết định sẽ không dám có sai lầm như vậy. Không xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì, làm sao bọn họ sẽ dám đưa y phục đó đến Bích Tiêu cung?

Lệ Chi kiểm tra thực hư những bộ y phục này xong, sắc mặt đã trở nên đặc biệt nghiêm túc, sau đó nàng liền đi phục mệnh với Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên nghe Lệ Chị hồi bẩm xong, điều nghĩ đến đầu tiên chính là để nàng bẩm báo chuyện này cho Tiêu Thịnh, nhưng ngược lại nghĩ đến những ngày gần đây Tiêu Thịnh thật sự bận rộn, liền phân phó nàng đến Phượng Loan Cung bẩm báo chuyện này cho Hoàng hậu.

Thẩm Úy Nhiên cũng không muốn nói, kỳ thật, nàng cảm thấy, bẩm báo cho Diệp Bội Lan cùng bẩm báo cho Tiêu Thịnh không có quá nhiều khác biệt. Chủ yếu là bởi vì, sau khi tam tẩu biết, chuyện này Hoàng thượng không biết cũng rất khó, huống chi mặc dù Hoàng thượng bận rộn nhưng vẫn thường xuyên quan tâm chuyện của nàng. Nếu không có như thế, vì sao Tiêu Bích Hà sẽ bị hạ chỉ hạ phân vị?

Lệ Chi vừa mới nhận lệnh rời đi đến Phượng Loan cung, bên kia Thái y đã đến Bích Tiêu cung thỉnh mạch cho Thẩm Úy Nhiên. Ngày trước kết quả bắt mạch không có khác biệt cũng không có bất cứ vấn đề gì, hết thảy đều tốt, hôm nay Thái y lại nói thai khí có chút không ổn định, nhưng cũng không có trở ngại gì, Thẩm Úy Nhiên lại lập tức kinh hãi.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân không chạm vào những bộ y phục kia, tuy rằng ngửi thấy được mùi huân hương thập phần mỏng manh kia, nhưng cũng chỉ như vậy một chút, bản thân lại không có bất cứ chỗ nào không khoẻ, liền cho rằng cũng không có chuyện gì. Nơi nào có thể nghĩ đến đối phương thế nhưng xuống tay từ chỗ này, sợ là chỉ cần nàng mặc những bộ y phục đó thường xuyên, hài tử trong bụng nàng, đại khái có thể không giữ nổi.

Nghĩ đến khả năng như vậy, sắc mặt Thẩm Úy Nhiên tức khắc đại biến. Thái y đến thỉnh mạch chỉ nghĩ nàng lo lắng chuyện thai khí không ổn, liền lập tức nói, “Nương nương không cần lo lắng, dùng mấy thang thuốc dưỡng thai sẽ không có vấn đề gì. Tuy rằng mạch tượng thai khí nhìn có chút không ổn định, nhưng không đến mức xảy ra vấn đề, nương nương có thể yên tâm."

Thẩm Úy Nhiên biết mình thất thố, thuận tiện hòa hoãn một chút, sau đó nhìn về phía Thái y khẽ gật đầu. Thái y đến thỉnh mạch mỗi ngày đều là người của Tiêu Thịnh, cho nên lời hắn nói Thẩm Úy Nhiên tự nhiên tin tưởng. Chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu mình mới vừa rồi cũng không thể phát giác ra vấn đề gì, vậy thật sự phải xảy ra chuyện lớn.

******

Trong Phượng Loan cung.

Diệp Bội Lan nghe Lệ Chi đến truyền lời xong, lập tức hỏi nàng Thẩm Úy Nhiên thế nào, nghe thấy Lệ Chi nói không có chỗ nào không khoẻ, lúc này mới hơi an tâm một chút. Sau đó Diệp Bội Lan để Lệ Chi trở về Bích Tiêu cung, chính mình lại lập tức bắt đầu điều tra rõ chuyện này.

Chỉ là Diệp Bội Lan vừa mới gọi cung nhân Ngự Y Cục phụ trách làm y phục lúc này của Thẩm Úy Nhiên đến hỏi chuyện, Lệ Chi lại đến Phượng Loan cung truyền lời nói tuy rằng thai khí không ổn định, nhưng Thái y nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần dùng mấy thang thuốc dưỡng thai là được.

Trên thực tế, Thái y nói với Thẩm Úy Nhiên thai khí của nàng không ổn mà nàng lại chỉ ngửi một chút mùi huân hương trên y phục kia, nàng đã có chút ý nghĩ. Mỗi ngày Thái y đều đến thỉnh mạch, ngày hôm qua còn tốt, hôm nay thai khí lại không ổn định, không phải nguyên nhân y phục kia thì cũng không có khả năng.

Chỉ là nếu y phục đó có vấn đề, vậy rất có khả năng cũng không phải huân hương có vấn đề, mà rất có thể huân hương này chỉ là dùng để che dấu mùi hương khác, tỷ như nói kỳ thật y phục hoặc là nguyên liệu vải cầm đi tẩm thuốc khiến người sảy thai, mà sở dĩ y phục có mùi huân hương chính là vì che dấu mùi thuốc. Nếu là một chuyện như vậy, vậy màu sắc y phục kia có điều khác biệt với màu sắc nguyên liệu cũng có thể giải thích được.

Thẩm Úy Nhiên nghĩ đến đó, Diệp Bội Lan đang nghe Lệ Chi truyền lời, cũng rất nhanh nghĩ đến giống vậy. Chuyện này muốn xử lý nói dễ cũng hoàn toàn không thập phần dễ, nhưng nếu thật sự nói khó cũng không thấy khó bao nhiêu.

Diệp Bội Lan nhìn về phía một loạt cung nữ quỳ trên mặt đất, những người này đều là toàn bộ cung nhân Ngự Y Cục tham dự làm y phục mới cho Thẩm Úy Nhiên. Diệp Bội Lan mím môi, nhìn về phía đại cung nữ Diệu Dung của mình, khẽ gật đầu, ngay sau đó Diệu Dung nói với những cung nữ quỳ trên mặt đất, “Hoàng hậu nương nương có chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi đều thành thành thật thật trả lời, thì có thể miễn đi nỗi khổ da thịt, nếu liên tiếp giấu giếm cùng bịa đặt lung tung mưu toan lừa gạt, hậu quả tự nhiên là thập phần nghiêm trọng."

Các cung nữ đang quỳ đều lập tức cúi thấp người, cùng kêu lên, “Nô tỳ không dám, chắc chắn cẩn thận, thẳng thắn thành khẩn hồi bẩm Hoàng hậu nương nương."

Đang chuẩn bị hỏi chuyện, Diệp Bội Lan lại phát giác trong một loạt cung nữ này có người nhìn tựa hồ có chút quen mắt, chỉ là giờ khắc này nàng cúi người, cũng không thể thấy được rõ ràng mặt nàng kia. Diệp Bội Lan mở miệng, lại không phải hỏi các nàng, chỉ nói, “Cung nữ thứ ba, ngươi, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn xem.” Ngay sau đó cung nữ kia cung kính lên tiếng, lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, Diệp Bội Lan nhìn nàng lập tức nhíu mày.

******

Thừa Càn cung.

Tiêu Thịnh đang chuyên tâm phê sổ con, Từ Hi canh giữ ngoài Ngự Thư Phòng đến gần tai hắn nói Hoàng hậu phái người đến truyền lời. Tiêu Thịnh lập tức gác xuống châu phê ngự bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Từ Hi hỏi hắn chuyện ra sao.

Từ Hi cẩn thận nói một lần mọi chuyện với Tiêu Thịnh, Tiêu Thịnh càng nghe sắc mặt càng khó coi. Đợi Từ Hi nói đến cung nữ kia lớn lên giống Như Thái hậu hiện tại đang ở trong Phượng Loan cung, trong nháy mắt Tiêu Thịnh đứng lên, chỉ nói một câu, “Chuẩn bị liễn.” Sau đó bước ra bên ngoài.

Tiêu Thịnh rất nhanh đã đến Phượng Loan cung, lúc này Diệp Bội Lan còn đang thẩm vấn cung nữ này. Nhìn thấy Tiêu Thịnh đến nàng lập tức đứng dậy hành lễ, các cung nữ quỳ trên mặt đất cũng lập tức hành lễ. Tiêu Thịnh miễn lễ Diệp Bội Lan sau đó mới liếc mắt nhìn những cung nữ này, tầm mắt hơi tạm dừng trên người cung nữ lớn lên rất giống Như Thái hậu , sắc mặt của hắn lại càng trở nên không tốt.

Đợi Tiêu Thịnh ngồi xuống ghế chủ vị, Diệp Bội Lan mới cũng ngồi xuống, tiếp theo nhìn về phía những cung nữ quỳ trên mặt đất, thanh âm vững vàng nói, “Các ngươi mỗi người đều nói bản thân không biết chút nào, nhưng hiện tại y phục đưa đến chỗ Thẩm Quý phi chính là xảy ra vấn đề, những chuyện này đều qua tay các ngươi, hiện tại các ngươi chỉ biết kêu vô tội có ích gì? Hiện tại nếu đứng ra chỉ ra cùng xác nhận đến tột cùng là ai làm, hoặc là nói ra là ai sai sử sau lưng chuyện lần này, bổn cung còn có thể giữ cho các ngươi một cái mạng nhỏ. Nếu không, chờ bổn cung dựa vào các biện pháp khác điều tra ra, từng người từng người các ngươi ai cũng trốn không thoát."

Những cung nữ này lại dập đầu hô bản thân oan uổng, Tiêu Thịnh nghe xong chỉ cảm thấy phiền lòng, thanh âm lạnh lùng nói, “Nếu không nói được lời nào có ích thì không cần mở miệng, nếu không hiện tại kéo các ngươi xuống đánh mấy chục bản tử, đến khi các ngươi không có sức lực nói những lời này.” Một câu, làm những cung nữ này đều vội vàng im miệng, cũng không dám hô bản thân vô tội nữa.

Tầm mắt lại lần nữa bắt được cung nữ lớn lên rất giống Như Thái hậu, Tiêu Thịnh lại lạnh thanh âm nói, “Nếu trẫm chưa từng nhớ lầm, ngươi đã từng va chạm Thẩm Quý phi mà bị phạt, hơn nữa sớm đã không làm việc ở Ngự Y Cục mới đúng, vì sao hiện tại sẽ lại về đến làm việc trong Ngự Y Cục?” Cung nữ này không đáp lời, chỉ là càng cúi thấp thân mình, bộ dáng mơ hồ có chút bị Tiêu Thịnh dọa đến run bần bật.

Thấy nàng không trả lời, Tiêu Thịnh cũng không bận tâm, chỉ nói với những người khác, “Trong các ngươi có ai biết nàng ta trở về như thế nào? Ai có thể cẩn thận trả lời, trẫm xem như chuyện lần này không có bất kì quan hệ gì với nàng ta.” Một câu ít nhiều dẫn đến vài cung nữ khác đều động tâm, nhưng nói ra người này vì sao sẽ trở về làm việc, thì không cần bị phạt cũng không cần lo lắng tính mạng khó giữ được, nơi nào còn có thể có chuyện càng thêm có lợi như vậy?

Có người hơi chần chờ một chút đã bỏ qua, bởi vì có cung nữ rất nhanh đã mở miệng nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ biết vì sao cung nữ này trở lại Ngự Y Cục làm việc.” Nói xong, càng cúi thấp thân mình, “Hoàng quý phi nương nương đã từng khen ngợi tay nghề của nàng tốt, Hoàng quý phi nương nương cũng yêu thích y phục nàng làm. Sau lại biết được nàng bởi vì phạm sai lầm mà bị biếm đi, lại phân phó nói để nàng hồi Ngự Y Cục làm việc."

Ngày edit: 14/11/2020
Ngày beta: 15/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro