chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một hồi lâu Mân Thạc chưa ra khỏi phòng

Hoàng Lộc Hàm kinh giác có gì đó không đúng, nghĩ lại trong gian phòng của Mân Thạc không chừng có một con đường thông ra bên ngoài, bằng không hắn thế nào lại ngoan ngoãn thuận theo ý tứ của hắn

Mân Thạc khó đối phó, làm sao hắn còn không rõ, nhất là hai năm nay khiến hắn nếm vị đắng mà hối hận, không lẽ chính mình trơ mắt nhìn hắn chạy trốn.

Hắn lập tức nhảy vào trong phòng khẩn trương gọi

_Mân Thạc..... Mân Thạc....

_Cái gì? Ta đã nói để ta thu thập đồ tế nhuyễn rồi đi mà!

Câu nói chất chứa ai oán

Nghe thấy hắn thanh âm, trong lòng Hoàng Lộc Hàm lập tức thở ra nhẹ nhõm, lại chính vì phản ứng này của bản thân mà tức giận, hắn là Chí Tôn Hoàng Đế căn bản là không cần vì Mân Thạc này bỏ chức tướng quân chạy trốn mà chao đảo trong lòng

_Ngươi đến tột cùng xong chưa?Trẫm muốn ngươi lập tức theo ta đi không cần lấy cái gì đồ tế nhuyễn , đồ tế nhuyễn căn bản không quan trọng.....

Hoàng Lộc Hàm càng nói càng chậm, chậm đến cuối cùng cơ hồ chẳng phát ra tiếng nào, Mân Thạc đang thu thập thứ đồ gì, hắn căn bản là nhìn thấy.

Hắn ta quay lại phòng lập tức thay một cái sa y màu đen, kia sa y vừa mỏng vừa nhẹ, hắn nửa thân trên úp sấp trên giường cứ như tại trên giường thu thập cái gì, sa y này cứ nhẹ nhàng phiêu động, như cố tình khoe ra nơi hai vạt áp xẻ cao Mân Thạc khom người ở trên giường hắn thiếu chút là thấy được cái mông cao cao kiều mị của Mân Thạc

Hoàng Lộc Hàm chợt thấy cổ họng một trận khô khốc, thị giác thượng mĩ cảnh làm hắn dục hỏa dâng cao, hắn biết này là tư thế chỉ cần vén nhẹ sa y Mân Thạc cùng bỏ qua đi của hắn nội khố là có thể làm được.Hắn còn nhớ rõ bên trong Mân Thạc khi bao quanh của hắn chặt đến chừng nào, cái vẻ kiều mị ấy mê người nhất khi vu ở trên giường chỉ thuộc riêng về hắn

Mân Thạc thật chẳng biết đg tìm thứ gì càng đem thân trên nhoài vào sâu bên trong kia kiện sa y đã hoàn toàn vén lên cao, Hoàng Lộc Hàm mới phát giác Mân Thạc là căn bản không mặc tiểu khố, chỉ khoác mỗi cái sa y màu đen, da thịt mĩ lễ phấn nộn dưới làn sa y đen bướng bỉnh lấp ló càng khiến ng ta tâm dương khó nhịn

Này nhất định là mưu kế của Mân Thạc, nhất định là muốn dùng phương thức này bình ổn lửa giận Hoàng Lộc Hàm ánh mắt nguội lạnh hắn không phải là một quân chủ ngu ngốc vì sắc dao động.Không nhìn tới cảnh đẹp trước mắt Hoàng Lộc Hàm càng lạnh lùng nói

_ Ngươi ra ngay cho Trẫm, nếu ngươi muốn mặc như vậy về kinh, mất mặt chính là ngươi, Trẫm không quản.

_Ai, còn tưởng rang ngươi hội trúng kế a.

Mân Thạc quay đầu luyến tiếc,hắn nghịch ngợm mỉm cười, khua tươi cười lại như khiêu khích giống như thêm dầu vào lửa lại khiến ngực Hoàng Lộc Hàm một trận náo loạn.Hoàng Lộc Hàm nhiệt hỏa lại dâng tràn đã rất lâu hắn chưa thấy qua nụ cười đó, hắn đã day dứt hai năm, suốt hai năm.

Hai năm nay thật khiến người ta khó chịu đựng, không có hắn bên cạnh một chút manh mối cũng không, cơ hồ mãi mãi kinh thành sẽ không xuất hiện lại con người này, làm cho hắn căn bản là vô vọng tìm kiếm.Mà cho tới giờ hắn cũng chưa từng gặp qua ai có được nét cười đặc biệt đó, như khóa chặt lấy tâm hắn khiến hắn kinh hoàng sợ hãi

Hắn không nên vì một cái nam tử mà tâm sinh dao động, mà nam tử này lại là loại võ dũng quốc gia, lại là trụ cột trong triều đình mà hắn không cách nào kiềm chế chính mình với hắn phát sinh quan hệ

_Đi ra, Trẫm không kiên nhẫn chờ ngươi.

Tuy rằng càng nói càng nghiêm khắc nhưng Hoàng Lộc Hàm trên trán đã toát mồ hôi nóng, mũi cũng vô phương kìm chế hơi thở.Cái khẽ cười của Mân Thạc từ tươi tắn hóa ra kiều mị, hắn khóe mắt vi ba lưu chuyển tràn ngập câu dẫn

_Ngươi hà tất hung hăng như vậy!

Hắn ngồi trên giường, hai chân giang rộng, kia kiện sa mỏng cũng chỉ dài tới đùi hắn, hắn chậm rãi đem sa mỏng vén lên cao, vừa làm vừa cười, âm điệu cứ như đang nói chuyện quốc gia đại sự bình thường như thật sự không có ý câu dẫn

_Làm càn, còn không nhanh đi.....nhanh đi....

Ngữ điệu Hoàng Lộc Hàm vừa nghiêm lại, hô hấp đã tạm thời đình chỉ, bởi vì Mân Thạc đã đem hắc sa vén tới thắt lưng làn cho mắt hắn thấy được cảnh xuân kiều mị diễm lệ dị thường.

Hắn so với hai năm trước lại càng nõn nà càng mị mẫn

Mân Thạc dịu dàng uyển chuyển mỉm cười, hắn hạ thân đã muốn đĩnh khởi, ở hắc sa mỏng như ẩn như hiện, nụ cười mờ nhạt như khói quyến rũ mị lực, ngón tay nhẹ lướt qua đỉnh dục vọng bản thân, ngửa đầu rên nhẹ một tiếng, thanh âm hoang dại mà kiều mị

_Hàm, ta hảo muốn ngươi, vừa rồi ở phòng khách gặp được ngươi, ta cũng đã chìm vào dục hỏa ngươi chẳng nhẽ một chút cũng không phát hiện?

Nói xong hắn lại hờn dỗi

_Hay là ngươi muốn dùng biện pháp này phạt ta?

Trong đầu hết thảy nghi hoặc đã đình chỉ, Hoàng Lộc Hàm nhanh chóng tiến lại gần, rốt cuộc cũng bỏ qua lí trí.Ngay giây sau hắn đã đem Mân Thạc đặt dưới thân, dùng sức xé nát kia sa y mỏng manh, Mân Thạc lõa thể dưới thân hắn, giúp hắn nhớ lại từng dấu vết trên cơ thể kia

Hắn hướng môi mọng đỏ lúc nào cũng tràn ra ý cười cắn xuống, này là diễm lệ đỏ mọng, vui cũng cười, không vui cũng cười, làm cho hắn nhớ thương khiến hắn đêm nào cũng mộng cũng mơ làm hắn mê muội làm hắn càng cuồng nộ

Hắn cuồng bạo như muốn hút cạn máu kia, Mân Thạc khanh khách loạn cười cố tránh nụ hôn mạnh mẽ

_Không muốn, ngươi như vậy dã man, ta không chịu, ngươi phải ôn nhu chút a.

Hoàng Lộc Hàm mắt ngơ tai điếc, giữ chặt lấy khuôn mặt ngang ngược dùng cái lưỡi thô ráp chà sát làn môi kia, Mân Thạc muốn kháng nghị cũng bị hắn nồng nhiệt hôn tới nói không ra lời.

Mân Thạc bị hắn hôn đến mắt cũng ướt nước mà thở gấp, ngón tay cuồng loạn cố cởi nút áo của hắn.Hắn mặc kệ Mân Thạc làm loạn trên thân hắn, cởi bỏ quần áo hắn, con người dưới thân hắn khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, cái lưỡi trơn trợt nước bọt càng khiến hắn điên cuồng cố hút lấy,làm môi thơm này cách biệt hai năm càng khiến hắn dục hỏa dâng cao, thôi thúc hắn cuồng dại

_Ta nhớ ngươi Hàm, ta rất nhớ ngươi.....

Hắn thở hổn hển khó khăn lắm mới thoát ra khỏi nụ hôn mà nói được lời đó, lại khiến Hoàng Lộc Hàm sững mặt, hắn vẻ mặt hung ác phản bác

_Ngươi nếu có chút nhớ nào nhớ Trẫm sẽ không như vậy khiến Trẫm giận, Trẫm đã sớm quyết định, Trẫm mà tìm được ngươi, nhất định nghiêm trị thật nặng.

Đưa tay hắn đến chỗ dục vọng đang dâng cao dưới hạ thân , Mân Thạc ánh mắt như đứa trẻ thơ ngọt ngào mỉm cười

_Một chút nữa chỗ này, cho ngươi trừng phạt đến khi nào thỏa mãn, được không a.

_Ngô...ân....

Hạ thân bị hắn khiêu khích trướng đau, Hoàng Lộc Hàm phát ra tiếng thở dốc, nơi đang bạo khởi dục tính cũng bị Mân Thạc dùng lòng bàn tay xoa bóp, tất cả lời muốn nói ra đều hóa thành tiếng thở nặng nề.Mân Thạc tự kê dưới thắt lưng chiếc gối mềm hắn mở rộng hai chân , hai gò má nhiễm màn tình dục đỏ tươi phủ đầy mồ hôi

_Hàm......

Hắn thanh giọng thúc dục

Hoàng Lộc Hàm khó kìm được lòng hướng hắn đỏ mọng môi điên cuồng hôn, nơi đầu dục vọng của hắn nhanh chóng tiến thẳng vào thân thể Mân Thạc phát ra tiếng thét thỏa mãn điên cuồng

________________

Có ai bị đổ máu không au cho mượn bông băng ha ^^
Ai thiếu máu thì tiếp thêm máu chuẩn bị chiến đấu hiệp 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro