chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mân Thạc cố gắng kiềm giọng hắn dùng lực cắn môi dưới khiến đôi môi đẹp như cánh hoa bị cắn đến trắng bệch, theo khóe mắt vài giọt nước mắt trong suốt tràn ra.Mân Thạc tuy không kêu lên đau đớn nhưng Hoàng Lộc Hàm lập tức tự trách hiểu rõ tiếp nhận được dục vọng của mình hắn có bao nhiêu thống khổ, cũng vì vậy mà lại càng thỏa mãn, dâng thêm một cỗ yêu thương

Thỏa mãn là Mân Thạc chật đến như vậy đương nhiên bởi vì không cùng ai khác trong hai năm qua, có thể như vậy chiếm hữu Mân Thạc vĩnh viễn chỉ có hắn.Bởi vì Mân Thạc sẽ không để cho người khác ôm hắn, mà hắn càng không dễ dàng để cho bất cứ ai khác ôm Mẫn nhi của hắn

_Mẫn nhi.....

Hoàng Lộc Hàm yêu thương ngọt ngào gọi hắn nhủ danh, Mân Thạc khẽ cười hôn hắn bàn tay bé nhỏ nhéo khẽ hai đầu nhũ của hắn, bàn tay kia hạ xuống cực đau khiến Hoàng Lộc Hàm không kiềm được run rẩy lập tức trừng mắt nhìn hắn rốt cuộc muốn làm gì a.

_Không thể chỉ có mình ta đau.

Mân Thạc bĩu môi nói

Nghe ngữ khí của hắn Hoàng Lộc Hàm thật không biết nên khóc hay cười, nhưng này thật sự là Mân Thạc , khẩu khí hắn trước giờ không biết phân nặng nhẹ

Cảm giác an tâm bị mất đi trong hai năm qua trở về trong ngực, hắn ôm lấy Mân Thạc hôn lên dung nhan hắn mộng không biết bao nhiêu lần sau đó không chút lưu tình hảo hảo dùng động tác yêu thương con người đó

Ngay từ đầu Mân Thạc chỉ dùng mị nhãn sóng sánh thủy quang mà ngọt ngào cười, hưởng thụ hắn trong cơ thể phát tiết luật động, nhưng khi luật động càng lúc càng nhanh lại không có dù chỉ một chút phát tiết, nụ cười ngọt ngào sớm đã không còn sức giữ.Hắn nhíu mày ngón tay nắm lấy tấm trải giường phía dưới ngay cả miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ ngọt ngào, tiếng rên rỉ kia một lúc đã không chịu được mà thành tiếng khóc nức nở

_Hàm....Hàm...â....Ân...a...a....

Thanh âm của Mân Thạc càng lúc càng dâng cao, nhìn thấy biểu hiện sướng khoái của hắn nhận lấy dục vọng gương mặt này cực mĩ cực kiều, so với tất cả hậu phi hắn còn hơn câu dẫn

Hắn dùng lực tiến thật sâu, hạ thân Mân Thạc run rẩy không ngừng, thủy dịch trong suốt liên tục chảy ra, báo hiệu hắn cũng sắp đạt tới cực đỉnh sung sướng.Hắn đâm mạnh vào một cái cuối cùng Mân Thạc cũng gắt gao siết chặt lấy hắn, khiến hắn thỏa mãn rít lên một tiếng trong nháy mắt dục hoan toàn bộ kích thích nóng bỏng trút hết vào trong cơ thể người kia

Hoàng Lộc Hàm nằm sấp trên thân thể xích lõa của Mân Thạc, hoan ái qua đi hắn cầm lấy cái sa y đen đã bị xé thành hai mảnh bên cạnh lau chùi vết tích hoan lạc trên thân thể r đứng dậy

Mân Thạc giương mắt nhìn hắn tiếu ý trong ánh mắt kia lại khiến hắn không tự chủ được lửa giận nổi dậy, mỗi lần đối mặt với Mân Thạc tâm tư hắn luôn phiền muộn cùng giận dữ.Mà lửa giận của hắn lại luôn kèm theo dục hỏa mãnh liệt,nếu không ngay lập tức mặc y phục, hắn không chắc là sẽ nhớ người kia đang đau đớn mà lại một lần nữa phát dục.Hắn mở một ngăn tủ, rút ra cái áo choàng đưa cho Mân Thạc, ra lệnh

_Mặc vào, chúng ta phải hồi kinh .

Mân Thạc nhẹ vén tóc phong tình cứ thế mà tản mác toàn thân, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy lại từ từ cầm lấy khăn ẩm lau chùi vết tích ái dục trên thân thể

_Mau chút.

Hắn làm từng động tác chậm rãi, khiến Hoàng Lộc Hàm mất kiên nhẫn không một chút ôn nhu chăm sóc lớn tiếng giục.Sau khi dục hỏa tiêu tan , hắn lập tức phát hiện đây là quỷ kế của Mân Thạc, hắn gây tội cho đã lại dùng phương pháp này chấn an, xem hắn như đồ trong tay thỏa sức chơi đùa vuốt ve.Mà hắn là quân vương xưng bá thiên hạ, há có thể mặc hắn như vậy

Mân Thạc mặc áo khoác vào hướng hắn chìa ra bàn tay xinh đẹp

_Hàm, dù chúng ta có là người quen , trước đây cũng có với nhau bao hồi ức vô cùng đẹp, thế nhưng quá khứ chính là quá khứ, có cái gọi là thân huynh đệ minh toán trứ, nghĩa là dù có thân huynh đệ thì sổ sách cũng phải tính với nhau rõ ràng, ta nghĩ ngươi sẽ không tiếc chút món tiền nhỏ này chứ.

Hoàng Lộc Hàm lông mày nhíu lại, có điểm nghi hoặc

_Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?

Mân Thạc cái miệng trước giờ thối tha, chưa từng có khách khí vòng vo như vậy

_Chính là ngân lượng a, ngân lượng ta tiếp ngươi.

Bỏ đi khách khí Mân Thạc lập tức trở về nguyên bản ngả ngớn

_Ngươi đừng hòng chối bỏ, ta ngủ với ngươi phải có ngân lượng, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của ta, mặc kệ vừa rồi ngươi làm không tốt, lại nhanh nữa, ta vẫn đã khiến ngươi sảng khoái, khiến ngươi nghĩ kỹ thuật ngươi hoàn toàn không thua kém ai, ta rên la lâu như vậy ngươi không nên nghĩ tới cả ngân lượng cũng không trả chứ?

Hoàng Lộc Hàm nghe hắn nói rõ ràng, sắc mặt đã muốn chuyển sang đen, lại nghe hắn kết luận hắn cố nhịn không được, hung hăng nắm cổ áo Mân Thạc mà siết, kéo tới trước mặt mình tức giận đến sắc mặt đỏ bừng

_Ngươi.....ngươi....đây là cái chuyện quỷ quái gì chứ.....

Mân Thạc đẩy tay hắn ra, nhất định nếu không trả tiền ngay đừng hòng nhìn thấy bộ dáng nhu thuận khi nãy của hắn đem giá bản thân nói rành mạch

_Ta làm chính cái nghề này, sở trường là bán tiếng cười mua vui, ngươi không hiểu được, tú bà của cái kỹ viện này chính là ta, ta chính là đệ nhất hoa khôi Sơn Tây hai năm nay tiếp ngủ giá là năm trăm hai, cho dù khách quen đi chăng nữa, cũng không thể sai luật, ngươi nắm giữ thiên hạ không nên ham chút tiền nhỏ này, không chịu giao ra ngân lượng chứ.

_Ngươi không phải chỉ ở nơi này?

Hoàng Lộc Hàm ngạc nhiên không tưởng, trong đầu hắn Mân Thạc căn bản là không có khả năng sẽ làm tú bà, làm tiểu quan dù chỉ một ngày càng đừng nói tới cái chuyện tiếp khách kiếm tiền, ngay cả Xán Liệt từng nói qua Giám sát ngự sử là tới chỗ này gặp tú bà, hắn chỉ cho rằng đây là Giám sát ngự sử dùng Độ Trần Thương chi kế.Hắn chưa từng nghĩ tới tú bà lại là Mân Thạc, bởi vì hắn căn bản không thể tưởng tượng.Nghe hắn hỏi Mân Thạc lộ ra vẻ mặt buồn cười

_Ta tất nhiên là ở chỗ này, khi nào muốn tiếp khách thì tiếp khách, khi nào không muốn tiếp khách thì bán rẻ tiếng cười.

Hoàng Lộc Hàm vẫn cho rằng Mân Thạc chỉ là khách nhân, trụ ở chòi này, nay cuối cùng cũng hiểu được hắn Đại tướng quân cao cao tại thượng không làm, chạy tới Sơn Tây làm tú bà, làm tiểu quan.

_Ngươi....ngươi....rút cuộc....bỏ quan....đến làm cái này.....cái chuyện không xứng làm người này...

Gương mặt Hoàng Lộc Hàm gân xanh nổi lên tàn bạo

Mân Thạc bật ra tiếng cười nhẹ ngọt,tuyệt không quan tâm Hoàng Lộc Hàm hừng hực lửa giận, ngược lại kể lể từ lúc làm tiểu quan , làm tú bà có vô số chuyện tốt hơn làm Đại tướng quân

_Ư? Hoàng Thượng, ngươi thế nào nói như vậy, mỗi người mang một chí hướng khác nhau, ta làm Đại tướng quân chẳng qua chỉ được thể diện, lương bổng một năm cũng không bằng tiền ta tiếp khách, huống chi cái kia đánh giặc thật sự mệt nhọc,lúc nào cũng có thể mất mạng, không giống như ta hiện tại chỉ cần nằm trên giường nà nhẹ nhàng xoay eo, rên rỉ vài tiếng, là có thể khiến cho khách nhân thỏa mãn mà móc ra cả đống bạc trắng bóng.

Hắn ta càng nói càng thẳng thắn

_Huống chi có khi ta vào cung thị tẩm đều rõ ràng là bồi ngươi trên giường một lượng bạc cũng không có tính ta tính vào là ta chịu thiệt , đều là bồi ngủ như nhau chẳng phải như vậy hoàn hảo hơn lại không cần lo lắng đề phòng gần Vua như cọp.

___________________

Au: Min à, anh thiệt bá đạo !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro