chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại ngụy biện này hắn cũng giám nói , Hoàng Lộc Hàm một chưởng hướng tới mặt hắn muốn đánh, Mân Thạc lại làm như không thấy tiến đến gần chìa tay rõ ràng là muốn đòi tiền

_Ngân lượng a, Hoàng Thượng, quốc khố ngươi rõ ràng có tiền sẽ khòng quỵt tiền bồi ngủ của ta chứ?

Hoàng Lộc Hàm tức giận tới mức sém chút nữa là thở cũng không được, bêu còn tiếp tục hắn nhất định phải tự tay bóp chết cái tên Mân Thạc đáng giận này, lại dám xem hắn như khách mua xuân, còn giở trò miệng lưỡi đòi tới năm trăm hai

Đáng giận , quả thật là không thể tha thứ.

Hắn lớn tiếng rống giận

_Người đâu, áp hạ tên dám đào quan Mân Thạc kia cho Trẫm, Trẫm phải tự thân nghiêm trị

_Hoàng Thượng long thể bảo trọng a.

Xán Liệt cũng là theo tới Sơn Tây, hắn cũng không biết Hoàng Thượng cùng Mân Thạc đại tướng quân ở trong phòng nói chuyện chi, chỉ thấy một hồi lâu sau, Hoàng Thượng sai người áp hạ Mân Thạc mặt rồng lại đáng sợ đến dọa người

Nguyên bản hắn còn tưởng rằng là trời phù hộ, rút cục cũng làm cho Hoàng Thượng tìm được Mân Thạc tướng quân, Hoàng Thượng nhất định tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp như vậy ngày ngày mọi người cũng sẽ sống tốt hơn, nào biết lại nói ngược hoàn toàn trái với suy nghĩ của hắn.Hiện tại Hoàng Thượng vừa ra tới, không chỉ sắc mặt xanh mét liên đới tới cưỡi ngựa cũng đau đầu, hắn vội vã đưa ra cái khăn ẩm cho Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt

_Ta cũng muốn, ta cũng muốn.

Ở ngay phía sau la hét chính là tội phạm bị kéo đi--- Mân Thạc đại tướng quân--- thoạt nhìn hắn là bởi vì đi đường quá nóng nên cũng muốn có khăn lau mồ hôi

Xán Liệt nghe hắn kêu la cả người run rẩy, tại thời điểm Hoàng Thượng đau đầu sắc mặt lại khó coi, ai dám lớn tiếng như vậy ồn ào, quả thực là tìm cái chết!

Hoàng Lộc Hàm có tai như điếc vẫn thúc ngựa đi trước, Mân Thạc còn lại ở phía sau lẩm bẩm

_Quốc khố lớn như vậy, vậy mà ngay tiền mồ hôi nước mắt của ta cũng không trả, thật là không có lương tâm, trách không được bên kia gặp thủy tai, bên này đi đường cũng gặp tai họa này đều do quân chủ bất minh.....

Xán Liệt đã run rẩy tới mức không thể run hơn được nữa, hắn thật không biết Mân Thạc đại tướng quân là điên rồi hay ngây ngốc nữa, nếu không si ngốc thì ai lại bỏ quan mà chạy, lại thế nào mà tại lúc Hoàng Thượng đang giận dữ châm chọc kích thích Hoàng Thượng

_Bịt cái miệng của hắn lại!

Hoàng Lộc Hàm rống to, sắc mặt hoàn toàn xanh mét.Mân Thạc cư nhiên còn không câm miệng, hừ nhẹ một tiếng

_Chẳng nhẽ ta nói sai rồi sao?Ngươi đi xem có người nào phú thương, quan viên dám quỵt nợ ta không, bọn họ đều rất rõ ràng người làm ăn chúng ta nợ là trả ngay ngươi ngay cả loại ngân lượng này của ta cũng tham lam, quả thực là không biết xấu hổ....

Xán Liệt quả thực muốn té ngã, Mân Thạc đại tướng quân dám ngay trên phố mắng Hoàng Thượng không biết xấu hổ, Mân Thạc tướng quân nhất định là điên rồi, ngoại trừ người điên ra, ai dám như vậy mắng chửi Hoàng Thượng

Hai bên huyệt thái dương của Hoàng Long Lạc cơ hồ muốn nổ tung, biết hắn hai năm nay bồi người khác ngủ căn bản mình không phải duy nhất của hắn bên trong ngực một cảm giác vừa chua xót vừa đau làm cho hắn tức giận đau đầu.Hắn hung hăng cầm lấy roi đánh ngựa quất về hướng Mân Thạc , cái này đáng gian Mân nhi hắn luôn yêu thương sủng ái, hắn sao dám làm như thế

Làm sao dám? Cuối cùng đã nuông chiều hắn thành cái gì thế này?

Hắn ta nên biết, không một hậu phi được sủng ái như hắn, ta sai, ta đã làm sai một phần nhưng ta có ngủ với nữ tử khác cũng chẳng qua nếm thử món mới hắn ta thế nào lại có thể bồi nam tử khác ngủ

_Ta bắt ngươi im miệng....

Cái roi xui xẻo lướt qua mặt Mân Thạc chỉ thấy mặt Mân Thạc hiện lên vết roi khí thế không giảm ngược lại càng tăng càng thêm sức chửi mắng không ngớt

_Thế nào, ta nói đúng cũng đánh ngươi hôn quân bá đạp bắt ép ta, từ xưa đến nay có bức hôn, bức gian, bức nợ, nhưng là chưa từng nghe qua có loại này bức quan ta không làm cũng không được sao? Ta nằm trên giường kiếm tiền cũng ảnh hưởng tới ngươi sao?

Xán Liệt hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì nằm kiếm tiền, cái gì là Mân Thạc tướng quân tiền mồ hôi nước mắt , chỉ biết là Mân Thạc tướng quân nói một câu mặt Hoàng Thượng lại thêm một phần u ám.Hắn lén lút bước lại gần Mân Thạc tướng quân, nhanh chóng khuyên giải để tránh chọc Hoàng Thượng nổi giận, hắn bên cạnh làm thị nhân là người đầu tiên bị xui xẻo lây a.

_Ngài nhỏ giọng chút đi, Hoàng Thượng vì đến Sơn Tây mỗi ngày đều ngủ không đủ vội vàng đem hết công sự xử lý ổn thỏa còn tự mình đi đón ngài có ai làm quan mà được sủng ái đến mở mày nở mặt như ngài đâu.

_Ta không cần hắn ân sủng, phi, cái này không đáng một đồng huống chi hắn từ trước đến nay chưa từng có ân sủng ta, hắn hận không thể ta chết đấy.

Xán Liệt xem Mân Thạc nói như vậy thực sự không đúng, không khỏi liên tục lắc đầu, hắn nhìn Mân Thạc tướng quân hẳn là điên rồi, bằng không thế nào lại dám nói như vậy

Hoàng Lộc Hàm đau đầu tưởng muốn nứt ra, hắn cho người bịt miệng Mân Thạc , một đường đem hắn về kinh suốt dọc đường đi ngay cả nhìn cũng không nhìn Mân Thạc lấy một lần như thể Mân Thạc không tồn tại trong mắt hắn

_Ta thực sự sẽ bị ngươi hại chết, có thể chất như ngươi ta biết ta không thể thọ niên bách tuế, càng không thể chết già được mà

Giám sát ngự sử liên tục giậm chân

Mân Thạc về tới kinh thành bị giam lỏng ở tướng quân phủ, ra vào đều có ngư lâm quân chờ mà trông coi hắn không ai khác hơn là thế bá của hắn, mà Mân Thạc cả ngày chỉ nằm ở nhuyễn tháp mà ngủ, dù gì bên ngoài cũng có ngự lâm quân canh chừng hắn ra cũng không được nhưng là vẻ mặt ung dung của hắn thật khiến Gián sát ngự sử không muốn giậm chân cũng không được

_Ai, thế bá không nghiêm trọng vậy đâu , Hoàng Thượng nếu thực sự muốn trị tội hắn trở về ngay ngày đầu tiên đã trị tội, cần gì phải kéo dài cho tới hôm nay

_Chính vì hắn không ngay lập tức giáng tội mới càng khiến cho người khác bất an ngươi căn bản không biết Hoàng Thượng muốn gì vì sao lại làm những chuyện khác thường thế này

_Xuy, ta đương nhiên biết hắn muốn gì!

Mân Thạc khinh thường cười nhạt cứ như muốn nói thông minh tài trí như hắn sao có thể không đoán ra người khác muốn gì.

Vì tính mạng của hắn mà lo lắng phát điên tên tiểu tử này ngược lại còn tâm tình đi ngủ, giám sát ngự sử tức giận mà nói

_Vậy ngươi nói thật xem, Hoàng Thượng hiện tại đang suy nghĩ cái gì?

_Hắn hiện tại chính vì " dạ lộ tư" mà nổi giận, ta đoán mấy ngày nay hắn đau đầu muốn điên , Xán Liệt chắc mấy ngày nay sợ đến ăn ngủ không yên

_Cái gì mà "dạ lộ tư" ? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?

Giám sát ngự sử càng nghe càng mơ hồ

Mân Thạc cười đến phi thường hài lòng , hắn ngừng một tiếng

_Nếu không cho hắn đau đầu một vài ngày, ta đây mấy năm chịu khổ làm sao tính, có vay có trả không ai thiếu nợ ai, luôn luôn là nguyên tắc của ta.

_Ngươi a, không ai to gan lớn mật giống ngươi đâu, ngươi nói Hoàng Thượng đối với ngươi chỗ nào không tốt, ngươi này thật là quỷ tính mà, ngay cả phụ mẫu đã mất của ngươi cũng không có cách dạy dỗ ngươi mà, rõ ràng chức cao vọng trọng Đại tướng quân ngươi lại dám bỏ quan chạy trốn phạm tội tày đình, mặc dù bây giờ ngươi đã về nhưng cả triều văn võ lại một trận xôn xao đều luạn bàn xem cách nào xử tội ngươi.

Chỉ có một chuyện còn khiến Giám sát ngự sử cảm thấy may mắn , ít nhất cái tin Mân Thạc mở kỹ viện còn chưa truyền ra ngoài!

π.π
_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro