#13: Tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Tử Thao vốn đang ở máy chủ kiểm tra đường dẫn bên trong, lại đột nhiên mở miệng quát lên với Bạch Hiền:

"Hiền nhi , đưa khăn tay cho anh!"

Bạch Hìên hoảng hốt đưa tay vào túi, lấy ra đến một gì mềm mềm đưa cho đàn anh, sau đó tiếp tục ngẩn người.

Đột nhiên một bàn tay "ba" một tiếng vỗ vào đỉnh đầu của cậu, Bạch Hiền kinh hãi "a" hét lên một tiếng.  Cậu ngẩng đầu, phát hiện Tử Thao đang hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu, một cái tay vẫn còn hướng về phía người cậu, trên tay còn lại là cuộn giấy vệ sinh!

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tử Thao, nhìn trong tay anh có giấy vệ sinh, Bạch Hiền hiểu được, cậu lại làm chuyện hồ đồ. Tử Thao hung ác đem giấy vệ sinh nhét vào trong tay của Bạch Hiền, sau đó không thể nhịn được nữa tức giận nói với Bạch Hiền:

- "Hiền nhi, anh cho em biết, một tuần nay, anh chịu đủ rồi nha, anh sắp bị em làm cho tức chết rồi! Em xem mỗi ngày em đều ngồi bất động, làm gì cũng không xong, không phải làm vỡ cái chén yêu nhất thì là xóa bỏ nguyên văn trình tự số hiệu của anh, nếu không nữa thì là em tự mình từ trên lầu té xuống! Hiền nhi, em... Hoặc là ngay bây giờ nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hoặc là ngay lập tức khôi phục bình thường lại cho anh! Em nếu dám tiếp tục làm một bộ dạng sống không bằng chết kia, thì cứ đợi xem anh thu thập em thế nào!" - Tử Thao hung tợn nói xong lại hung tợn rời đi.

Nhìn bóng lưng bừng bừng lửa giận đang rời đi của Tử Thao, lòng cậu ấm áp. Tuy rằng anh đối với cậu có thái độ rất là không tốt, nhưng cậu biết, đó là một cách biểu đạt sự quan tâm của Tử Thao dành cho cậu. Nhưng để cậu khôi phục bình thường, nói dễ hơn làm nha! Vừa nghĩ tới sáng hôm đó, Bạch Hiền liền hận không thể đem chính mình đi giết đi!

***

Sáng hôm đó , Bạch Hiền kinh ngạc phát hiện toàn thân mình nằm ở trong lòng một người con trai, mà người đó lại là Xán Liệt! Bạch Hiền sợ ngây người! Cậu khi say rượu bị thất thân, hơn nữa còn là với một kẻ cậu mới vừa quen không bao lâu, một kẻ không ở cùng thế giới với tôi!

Bạch Hiền "đằng" một tiếng ngồi dậy bắt đầu hét lên tiếng thét chói tai!

[đằng: đùng]

Trên giường, người đàn ông bị cậu hét lớn đến mức thức dậy luôn, ảo não mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng ồn. Khi anh ta thấy rõ là Bạch Hiền đang không ngừng thét chói tai thì liền quên cả ngủ mà ngồi dậy.

Xán Liệt ngồi xuống rồi duỗi cánh tay đem tiếng thét chói tai của cậu ôm vào lòng. Lúc da thịt hai người gắt gao đụng vào cùng một chỗ, Bạch Hiền ngay lập tức ngừng thét, đổi thành nhỏ giọng khóc nức nở.

Xán Liệt dường như càng ảo não hơn, một tay nắm cả lưng của Bạch Hiền một tay vươn ra lau nước mắt trên mặt cho Bạch Hiền, miệng còn nhẹ hỏi cậu:

"Làm sao vậy? Đêm qua cũng chưa khóc vậy sao hôm nay khóc rồi!"

"Anh... Anh! Tôi... Chúng ta mới gặp nhau có vài lần, sao lại có thể cùng lên giường rồi!"- Bạch Hiền vừa thút tha thút thít vừa nói

Bạch Hiền vừa khóc vừa nói, vừa lấy tay dùng sức đánh vào ngực Xán Liệt, làn da anh ta bị cậu đánh đến đỏ bừng một mảng.

Xán Liệt lấy tay nâng cằm của Bạch Hiền lên, sau đó anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu nói:

"Đồ ngốc, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần như vậy rồi thì lên giường, chuyện hết sức bình thường như nước chảy thành sông, chỉ cần anh thích em em cũng thích anh, chuyện này xảy ra thật là bình thường!"

 Bạch Hiền quay đầu để cằm của mình tránh cái tay của Đỗ Thăng. Cậu cố tự tỉnh táo lại. Sự tình đã thành như vậy, cậu có khóc có náo loạn cũng vô dụng. Xán Liệt là từ nước ngoài trở về, tác phong tự nhiên phóng khoáng, đêm qua chúng ta cùng làm chuyện kia, với anh ta mà nói chẳng qua giống như chuyện cơm bữa. Nhưng mà nói với cậu rằng đó là chuyện nhỏ thì sao được, cậu thất thân mà!

Bạch Hiền quay đầu lại, một lần nữa nhìn thẳng vào Xán Liệt, hai mắt hỏi anh ta:

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?"

"Nhóc à, làm sao mà em chỉ dựa vào chuyện ngày hôm qua mà bức hôn anh? Trung Quốc thế kỉ hai mốt không lẽ vẫn còn chuyện này sao?" - Xán Liệt hơi sửng sốt, sau đó liền lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu nói với cậu

Trong lòng vì câu trả lời của Xán Liệt mà trầm xuống. Câu trả lời của anh ta rất rõ ràng, anh ta cùng cậu tình một đêm, là lưỡng tình tương duyệt, sẽ không vì vậy mà muốn có bất cứ trách nhiệm gì với cậu. Nếu như vậy, cậu còn cùng anh ta dây dưa làm gì? Trinh tiết đã không còn, chẳng lẽ ngay cả tôn nghiêm cũng không cần sao?

Bạch Hiền tuy rằng bình thường thoạt nhìn là một người rất vô tâm, nhưng một khi cậu nhận thức được, cậu có chết cũng để tâm đến những chuyện vụn vặt. Bạch Hiền giãy ra khỏi vòng tay của anh ta, nhặt quần áo của cậu lên, mặc vào, sau đó đứng cạnh giường nhìn Xán Liệt. Trên người anh ta không có dấu vết nhỏ nào, chỉ có thân thể đắm chìm dưới nắng mai, gợi cảm đến làm cho người ta hít thở không thông. Nghĩ đến ngày hôm qua cậu cùng cái thân hình mê người này dây dưa một đêm, Bạch Hiền nhịn không được hai má bắt đầu có chút nóng lên.

Xán Liệt thấy Bạch Hiền mặc lại quần áo cũng không nói gì, chỉ ngồi trên giường lẳng lặng nhìn cậu, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Trong lòng Bạch Hiền có chút chua xót, quả nhiên nhu tình của đàn ông chỉ có khi anh ta khát vọng dâng trào

•••••••••••••••••

CMT&VOTE cho Au nhé!! ⇩⇩∩__∩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro