Chương 11 : Gặp lại anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn nó phóng xe đến phi trường. Nó đang rất hồi hộp, cuối cùng nó cũng gặp anh nó rồi. Suốt thời gian qua nó vẫn dõi mắt theo anh nhưng anh nào hay biết, còn cho người tìm kiếm nó nữa chứ! Nó rất muốn gặp anh nhưng nó không thể làm được. Hai anh em nó ở quá xa nhau, nửa vòng trái đất chứ ít gì! Bây giờ sắp gặp được anh, nó không thể tin được. Nó như muốn hét lên với Hyuna "Chạy nhanh nữa đi, tớ muốn gặp anh" nhưng như thế thì còn gì là nó nữa. Nó đành phải kiềm nén cảm xúc để khỏi vỡ òa ra, để có thể đủ bình tĩnh mà đứng trước mặt anh nó. Và rồi, bọn nó cũng đã đến nơi. Nó đi vào sân bay rồi nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh nó. Gần 10 năm xa cách, không biết anh nó trở nên như thế nào nhỉ? Vì sợ lộ thân phận nên nó không tìm hiểu nhiều về anh mình. Ngay cả ảnh của anh nó cũng không có. Nó thật sự muốn biết anh nó trông như thế nào. Hyuna cũng nhìn khắp nơi để tìm ChanYeol và Jieun. Nhưng tìm hoài tìm mãi mà không thấy họ đâu. Rõ ràng máy bay đã hạ cánh rồi mà.
- Hyuna!_Có ai đó gọi tên Hyuna. Cả bọn liền quay mặt sang hướng phát ra tiếng nói. Một chàng thanh niên cao lớn, nước da trắng như sữa cùng với một cô gái tóc nâu uốn lọn đang bước về phía bọn nó
- Woa, hai người đây rồi!_Hyuna reo lên rồi chạy về phía hai người đó. Chàng thanh niên bỏ đôi kính xuống rồi dịu dàng nhìn Hyuna
- Con nhóc này vẫn nhí nhố như ngày nào nhỉ? Sao không qua Mĩ chơi nữa. Ba mẹ em thường sang lắm mà, cả đám nhóc kia nữa
- Em chứ đâu như ai suốt ngày rảnh rỗi đâu! Mà sao anh lại về đây?
- Có tí chuyện ấy mà. Đúng rồi!_ChanYeol bỗng mạnh giọng làm Hyuna giật mình_Em bảo sẽ đưa Jiyeon ra sân bay đón anh mà. Con bé đâu?
- Chuyện này...chuyện này...
Thấy cái sự lấp lửng của Hyuna, mặt Hyuna rũ xuống
- Không có sao? Em lừa anh đúng không? Em chưa tìm được Jiyeon đúng không?
- 2!_tiếng 2 vang lên làm lòng ChanYeol ngưng đọng lại. Đã 10 năm anh không được nghe tiếng gọi thân thuộc đó. ChanYeol liền hướng mắt sang nó, còn nó thì như tên bắn phóng nhanh đến chỗ anh mình.
- Em nhớ 2 lắm!
-Jiyeon! Em là Jiyeon thật sao? Anh không nằm mơ chứ?_ChanYeol vòng tay ôm chặt lấy nó mà hỏi. Gần 10 năm xa cách, cuối cùng hai anh em nó đã gặp lại nhau. Đến bây giờ ChanYeol mới thật sự an tâm. Trong thời gian qua, dù Hyuna có nói thế nào anh cũng không an lòng. Giờ được ôm nó thế này, anh mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nó vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của ChanYeol
- 2 à, em là Jiyeon thật mà! 2 buông em ra đi, nghẹt thở quá!
- À, ừm_ChanYeol buông nó ra_Jiyeon, mấy năm qua em sống thế nào? Có tốt không? Em đang ở đâu?..._ChanYeol hỏi dồn dập làm đầu óc nó loạn lên. Nó không thể bắt kịp một câu hỏi nào của anh cả.
- 2 đừng quýnh lên như thế! Em vẫn ổn mà. Còn 2 thì sao?
- Anh hả? Anh sắp thành ông già vì em rồi. Anh tìm em cực khổ lắm đấy!_Chanyeol cốc yêu nó
- Em xin lỗi!
- À mà, em nhớ JiEun chứ?
- Là chị dễ thương đã mang anh em sang Mỹ phải không?_Nó tiến đến chỗ JiEun rồi ngắm nhìn nhỏ từ trên xuống dưới làm cho nhỏ có phần hơi ngượng ngùng
- Thật khó để nhận ra. Quá khác so với ngày xưa. Chậc_nó tặc lưỡi. Đã hơn 10 năm nó mới gặp lại JiEUN mà, dễ gì nhận ra
- Con bé kia, em đừng có nhìn chị như thế có được không? Em thì sao? Bỏ mũ ra chị xem nào!_JiEun toan lấy chiếc mũ trên đầu nó xuống nhưng nó đã kịp chụp lại

- Này nhá bà chị dễ thương, mặt em đáng giá ngàn vàng đấy, không phải ai muốn xem thì xem đâu_nói rồi nó xòe tay ra trước mặt JiEun_Đưa cho em ngàn vàng, em cho chị xem
- Ứ thèm, làm như ta đây muốn xem không bằng_JiEun khoanh tay giận dỗi. Nó nhìn bộ dạng đó của JiEun chỉ muốn chụp lấy hai cái má phúng phính của nhỏ mà nhéo cho đã tay thôi!
Trong khi nó như thế thì hắn sao nhỉ? Hiện tại hắn đang đơ toàn tập,Junhyun và Yeri cũng không khác gì. Nguyên do ở đâu nhỉ?
- Này Myungsoo, đó có phải là cô gái lúc nãy không?_Junhyun thúc tay hắn hỏi. Hắn đang trong tình trạng xác nơi đây, hồn nơi khác vô thức trả lời
- Không biết!
- Sao khác xa thế? Con người lúc nãy và bây giờ thật khác nhau
- Không biết!_Lại là câu trả lời đó của hắn. Quả thật hắn đang rất choáng vì sự thay đổi đột ngột của nó
- 2, 2 đang ở đâu?_tiếng nó vang lên lôi hắn về với thực tại
- À quên, ChanYeol, chìa khóa nè_Hắn lấy từ trong túi áo ra một cái chìa khóa rồi ném về phía ChanYeol_Anh ở nhà đối diện với bọn em đấy! Đường XXX
- Ừm, cảm ơn em
- Anh! Chúng ta về nhà nào! Hôm nay Jiyeon sẽ ở cùng anh cả ngày_Nó câu lấy tay anh nó rồi quay sang Hyuna_Hôm nay tớ ở cùng với anh đừng có quấy rầy đấy nhé!
- Hứ có anh trai, bạn bè cũng bị nó đá văng đi nơi khác. Con nhỏ này có đáng làm bạn mình không ta?_Hyuna nguýt dài rồi bỏ đi một nước. Nhìn cái vẻ giận dỗi đó của cô nàng, cả bọn phải ôm bụng mà cười nghiêng cười ngã. Sau đó mấy chàng bọn hắn cùng Yeri cũng đuổi theo Hyuna. Còn anh em nó và Yeri thì đón taxi về nhà. Cả ngày hôm đó nó cắm trụ ở nhà anh nó luôn. ChanYeol không cho nó đi nên buộc lòng nó phải ở lại. Giờ nó không thể cho anh nó biết bất cứ thứ gì. Mãi đến sáng hôm sau khi anh nó và JiEun đang say giấc nồng thì nó lén ra về. Không cần nói cũng biết khi tỉnh lại ChanYeol và JieUN sẽ như thế nào. Trong khi ChanYeol cuống cuồng lên tìm nó thì nó lại quay về là Sumin. Nó sảng khoái bước vào nhà.
- Anh! Anh đã đi đâu? Em tìm anh khắp nơi đấy!_Yeri vây quanh nó và hỏi không ngừng. Nó nhẹ nhàng xoa đầu Yeri bảo:
- Ở nhà ngột ngạt quá nên anhh đến phòng tắm hơi rồi ngủ quên đến giờ luôn
- Vậy mà làm em lo_Yeri thở phào nhẹ nhõm
- Chúng ta phải chuẩn bị đi học thôi! Mà ông đâu?
- Ông ạ? Có việc nên đi sớm rồi ạ
- Ừm_Nó quay lưng lên phòng chuẩn bị để đi đến trường .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro