Chương 12 : Tình cảm của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay bọn nó đến trường khá sớm nên chẳng bị ai cản trở cả. Ngày thường khó khăn lắm nó mới thoát ra khỏi cái đám cuồng trai đẹp của trường này. Chao ôi! Gì mà mê trai dữ thế không biết! Kể cũng khổ thật nhỉ?
-Yeri, em vào lớp trước đi_Đi đến cửa lớp của Yeri, nó quay sang bảo với cô em bé nhỏ của mình
- Vâng_Yeri nhón chân mi nhẹ lên má nó rồi đi vào lớp. Nó nhìn theo nhỏ một lúc rồi cũng cất bước đi. Nó không lên lớp mà lại dảo bước đến phòng y tế. Ngày hôm qua, chân nó đau kinh khủng nhưng vì không muốn anh nó lo nên nó phải cắn răng chịu đựng. Mãi từ hôm qua đến giờ nó chưa thay băng, chắc giờ máu đã thấm ra ngoài rồi. Nó khập khiễng bước đến phòng y tế. Nhìn quanh phòng để tìm cô y tá nhưng chẳng thấy đâu. Nó thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên nó đến nơi này. Nó không biết cách bày trí thuốc ở đây như thế nào thì làm sao mà tìm chứ. Nó bắt đầu lục từng ngăn tủ để tìm thuốc sát trùng. Sau một hồi tìm kiếm, nó cũng đã tìm ra thứ mình cần. Từng công đoạn băng bó được nó hoàn thành một cách tỉ mỉ. Xong xuôi mọi thứ, nó quăng mình lên giường rồi nhắm mắt lại. Dạo này nó bị thiếu ngủ trầm trọng nên chỉ trong vòng 1', nó đã chìm vào giấc mộng.
Trong khi đó, hắn đang dảo bước về lớp.
- Hôm nay em có đi học không Sumin?_Hắn vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn thật sự rất mong nó đi học. Một ngày không gặp nó, hắn cảm thấy buồn kinh khủng. Hắn không hề hay biết rằng trong lòng hắn đang hình thành một tình cảm đặc biệt cho người thanh niên tên Sumin. Mặc dù người thanh niên đó là con trai. Bước chân vào lớp, nhìn quanh khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng ai kia đâu, mặt hắn xụ xuống trông rất tội nghiệp.
- Lại không đi học rồi!_thường ngày là nó đi sớm hơn hắn nên hôm nay không thấy nó đâu, hắn đã khẳng định chắc chắn điều đó
- Cậu đến rồi đấy à?_Junhyun cười tươi chào hắn
- Hỏi thừa quá đấy!_Hyuna từ bàn trên quay xuống lườm Junhyun.
- Mặc tớ, có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cậu không?_Junhyun gân cổ cãi lại
- Cậu hôm nay muốn chết nên mới dám cãi lại tớ_Hyuna đứng bật dậy rồi xoắn hai ống tay áo lên. Ngay lúc đó, Junhyun lập tức xin hàng. Trước giờ bọn hắn có ai dám chọc chị Hyuna nhà ta đâu. Không phải sợ bị đánh hay đánh không lại mà bọn hắn sợ nhất chính là chiêu nhõng nhẽo của Huyna khi bị đánh cho tơi bời thôi
- 2 tụi bây im lặng cái coi, tau quánh bây giờ_Hắn gắt
- Hử? Cậu sao vậy? Sao hôm nay ỉu xìu thế? Bị đau hả? Lạ nha!-Hyunalàm một tràng không nghỉ rồi lại đến Junhyun
- Myungsoo tràn đầy sức sống của tôi đâu rồi. Nếu cậu bị bệnh thì đến bệnh viện ngay đi. Nhanh!
- Sumin lại không đi học. Không biết nó có sao không nữa!_Hắn não nề lên tiếng. Hắn thật sự rất lo cho nó và lo cho cái chân của nó. Nghe đến cái tên đó, Junhyun lập tức thay đổi thái độ
- Thì ra là lo cho thằng nhóc đó. Mặc nó đi, đến bạn gái nó ngồi đây còn không lo thì việc gì cậu phải lo cho nó
- Ơ, sUMIN đã nghỉ 2 ngày rồi, đáng lo chứ! Vả lại nhìn thằng nhóc mảnh mai sao ấy
- Hơ, con trai mà mảnh mai gì. Mà trước giờ cậu có quan tâm ai thái quá như vậy đâu!_Junhyun thấy lạ nhìn chằm chằm vào hắn

- Không biết. Chắc tại Sumin là em tớ nên tớ lo thôi!_Hắn nói rồi úp mặt xuống bàn. Nói thì vậy thôi nhưng hắn biết không phải vậy. Hiện lòng hắn đang rất rối bời. Cảm giác buồn bã, chán nản, lo lắng cứ len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng hắn, trong tim hắn. Hắn không hiểu nỗi lí do làm hắn trở nên như vậy. Rồi hắn lại nhớ đến cái ngày hôm trước, ngay tại cái khoảnh khắc mà hắn và nó cùng ngã xuống đấy. Lúc đó, hắn đã nhìn nó như nhìn một đứa con gái. Ngay lúc đó con tim hắn đã rung động. Rung động? từ này sao có thể áp dụng cho trường hợp hai đứa con trai như nó và hắn cơ chứ? Không! Không! Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu lia lịa. Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa. Vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ, nhắm mắt lại và hắn cố đi vào giấc ngủ. Hyuna nhìn hắn rồi khẽ cười. Hắn không nhận ra nhưng nhỏ thì thấy rất rõ sự thay đổi của hắn
- Liệu cậu có thích Jiyeon không? Nếu là cậu thì tớ không còn gì phải lo nữa.
Khi tiếng chuông báo hiệu hai tiết học kết thúc vang lên thì hắn và nó cùng tỉnh dậy. Cả hai đã ngủ được hai tiết rồi. Mệt mỏi, nó mang ba lô lên vai rồi đi về lớp. Trong lớp hắn thì
- Này!_Junhyun khèo lưng Hyuna.
- Gì vậy?_Hyuna quay xuống
- Cô bạn Jiyeon của cậu đấy! Cậu ấy có bạn trai chưa?
- Cậu hỏi làm gì?
- Ờ thì...ờ thì tớ muốn làm quen với cậu ấy thôi!_Junhyun ngượng ngùng gãi đầu. Suốt một thời gian dài đằng đẵng cậu đã đem lòng yêu Hyuna nhưng giờ người cậu yêu đã có bạn trai rồi thì cậu cũng nên bỏ cuộc mà tìm cho mình một cuộc tình khác thôi. Trên đời này đâu thiếu con gái yêu cậu. Hà tất gì phải giữ mãi một bóng hình cho đau khổ.
- Chưa! Nhưng cậu không đủ tiêu chuẩn đâu!_Hyuna buồn buồn nói. Nhỏ hơi chột dạ khi nghe Junhyun hỏi điều đó. Nhỏ có nhận ra tình cảm của Junhyun dành cho mình không?
- Sao lại không đủ tiêu chuẩn? Có nhiều người thích tớ lắm đấy nhé!
- Nghĩ sao mặc cậu_Hyuna nói rồi đứng dậy bỏ đi
- Cô ấy sao thế?
- Giận đấy đồ ngốc!_Hắn gắt_Cả hai người đều ngốc như nhau!
- Ơ!_Junhyun ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đang đi ra cửa lớp đó mà lòng quặng đau. Quyết định từ bỏ của cậu là đúng hay sai? Còn Hyuna vừa bước ra khỏi cửa thì gặp nó. Nhìn thấy cái vẻ mặt sắp khóc đó của nhỏ, nó liền chạy lại hỏi
- Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Hix, Junhyun...Junhyun...cậu ấy..._Hyuna sụt sùi
- Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nào!_Nó ân cần dỗ dành Hyuna-cô bạn mà nó coi như chị em trong gia đình. Đi ngang qua lớp, nó dùng ánh mắt hình viên đạn lườm Junhyun.
- Ớ, đó là Sumin  mà. Ánh mắt đó là sao?_Junhyun ớn lạnh nhìn sang hắn
- Không biết. Đuổi theo họ thôi!_dứt lời bọn hắn đứng dậy rồi đuổi theo bọn nó. Vừa trông thấy nó, hắn như cây xanh thiếu nước được tiếp thêm sinh lực vậy. Tim hắn cứ thúc liên hồi làm hắn thấy khó thở vô cùng. Những cảm giác này là sao? Chẳng lẽ...chẳng lẽ hắn yêu nó rồi. Không, không thể được. Nó là con trai mà.
- Sumin! _Hắn gọi lớn tên nó. Nghe thấy giọng hắn, nó liền quay lại nhìn bọn hắn
- Sao giờ em mới đến lớp? Có chuyện gì xảy ra sao?
- Không, em ngủ quên ở phòng y tế. Giờ em và Hyuna có chuyện riêng cần nói. Gặp lại anh sau nhé!
- Ừ.
Nó lại lườm Junhyun rồi đi cùng Hyuna  
- Sao lại nhìn mình như thế chứ?_Junhyun khó hiểu nhìn theo nó và Hyuna. Hắn không nói gì lẳng lặng nhìn theo nó. Giờ phút này hắn có thể khẳng định chắc chắn là hắn yêu nó-yêu nó dù nó có là con trai.
- Sumin, giá như em là con gái thì tốt biết mấy... Anh chỉ có thể nhìn em từ phía sau thôi ư?

~*~   

- 2ngày/1chương nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro