Chương 2: Tô Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình giữ nhiệt tình yêu của Tô Miên và cơm chó đi lên hot search.

@Giả trí Tân Lãng: @Tô Miên mang theo tình yêu ấm áp giữa trời đông đến thăm ban "Kim qua thiết mã", tự mình vì @Tần Minh Viễn lau mồ hôi, thay áo khoác, vợ chồng Miên Viễn lại phát cẩu lương.

Vừa đủ chín tấm ảnh.

Bức tranh thứ nhất: Tô Miên ôn nhu chăm chú nhìn; bức tranh thứ hai đến bức tranh thứ tám: các loại góc độ vợ chồng tương tác với nhau; bức tranh thứ chín: trợ lý Tần Minh Viễn gắt gao ôm lấy bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.

[ha ha ha ha ha! Anh Tiểu Ngạn muốn hỏi hắn đã làm sai cái gì! Mỗi ngày đều bị vợ chồng Miên Viễn rắc cẩu lương!]

[ Bình giữ nhiệt trở nên chua xót]

[Tôi nghe nói đây là canh chị dâu hầm mấy tiếng, tới mùa đông Viễn ca ca không muốn ăn gì, chị dâu thật sự tri kỷ!]

[ngao! chị dâu phải chiếu cố Viễn ca ca tốt nha!]

[Các cô gái Miên Viễn chú ý! Chị dâu vừa mới khen Viễn ca ca diễn cảnh đánh nhau chuyên nghiệp!]

[Lại nữa! Các ngươi ăn cẩu lương trong mắt ta chỉ có chồng! Chồng ta thiên hệ đệ nhất! Quá ngọt! Các cô gái Miên Viễn! Xông lên đi! Đưa chị dâu lên hot search!]

.....

Tô Miên cởi giày cao gót, xoa xoa cẳng chân bủn rủn.

Máy sưởi ở biệt thự là 23 độ C, mà hôm nay bên ngoài Bắc Kinh là -6 độ C. Vì giữ hình tượng, Tô Miên mặc áo khoác nhung mỏng như tơ tằm, từ sớm đã cảm thấy lạnh đến tâm can.

Vào phòng, nhiệt độ 29 độ làm cô nhẹ nhàng mà hắt xì.

Cô cởi áo khoác nhung, bên trong mặc một cái váy liền áo.

Cô luồn vào trong quần áo, chậm rì rì lấy ra ba miếng giữ nhiệt ném vào thùng rác.

Di động vang lên.

Trên màn hình hiển thị --- Đường Bảo.

Tô Miên hít sâu một hơi, nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại không mở miệng, cô liền tức giận nói: "Tới quỳ lạy tớ diễn chuyên nghiệp dưới nhiệt độ -6 độ sao? Nếu là vậy thì mau quỳ đi, có thể khen, nhưng tớ không cần. Từ khi gả cho Tần Minh Viễn, mỗi ngày tớ đều ở trên đài nhận giải Oscar. "

Ngừng lại một lát.

"Đồ ngốc Tần Minh Viễn, hôm nay ở bên ngoài lại dám không kiên nhẫn với tớ"

" Ha hả, hắn cho rằng tớ muốn ăn mặc như vậy vào mùa đông, ở đằng kia ôn nhu chăm chú nhìn hắn như bệnh tâm thần sao? Bọn họ đều cho rằng tớ đang ngắm Tần Minh Viễn, sai rồi! Tớ đang nghĩ xem khi nào dây thép đứt, đưa hắn lên chầu trời!"

"Áo lông cũng không muốn cho hắn! Hàng loại B giá cao, hắn như con chó bắt bẻ không xứng!"

Đường Bảo nói: "Nam nhân thối! Nam nhân chó! Móng heo bự!"

Tô Miên: "Đừng so sánh hắn với thịt heo quý giá."

Đường Bảo dõng dạc hùng hồn trả lời: "Móng gà bự!"

Tô Miên lại "A": "Nếu không phải vì trả ơn, ai muốn cùng một con gà móng bự ân ái chứ! Tính tính xấu muốn chết! Hỉ nộ vô thường! Còn có bệnh vương tử! Tớ gả cho hắn không phải vào làm bà chủ hào môn, mà là đến để rèn luyện ý chí! Tớ tin tưởng sau khi vững vàng trải qua sóng to gió lớn sống chung với móng gà bự như vậy, sau này song thần tới tớ cũng có thể vững như Thái Sơn!"

Mắng chửi một lúc, Tô Miên trút giận xong mới hỏi: "Có việc gì mà lại gọi cho tớ?"

Đường Bảo nói:" Bảo bối! Tớ nghe nói cuối tuần câu lạc bộ Ông Lơi Ti có hội đấu giá cao cấp, trong đó có vòng cổ Elizabeth I đã từng đẹo qua"

"Cuối tuần là thứ mấy?"

"Thứ năm"

Tô Miên nói:" Ngày mai tớ cho người đem thư mời cho cậu"

"A, bảo bối! Yêu cậu muốn chết! Cậu là tiên nữ xinh đẹp nhất trong vũ trụ! Đại móng gà Tần Minh Viễn không xứng với cậu!" Đường Bảo tận tâm tận lực khen ngợi, còn nói: "Đúng rồi, cậu có thể dung hai cái di động, nếu không biên tập luôn không tìm thấy cậu liền chuyển qua mắng tớ."

Tô Miên nói: "Không an toàn."

Đường Bảo cảm khái: "Làm ảnh hậu Oscar quả nhiên không dễ dàng"

Trong phòng ánh sáng rực rỡ.

Ngoài cửa sổ sát đất lớn tuyết rơi rơi, ngày hôm qua tuyết cũng rơi một lát, cây tứ quý trong vườn điểm những đóa hoa tuyết nặng trĩu. Một trận gió lạnh thổi tới, những đóa hoa tuyết trên cao rào rào rơi xuống, mặt đất được quét dọn sách sẽ trải thêm một lớp tuyết trắng.

Sáng nay khi Tô Miên ra khỏi cổng, còn đặc biệt bảo dì Khiết đem tuyết bên ngoài quét dọn sạch sẽ.

Thái độ làm việc của dì Khiết nghiêm túc, thật sự xứng với tiền lương cao mà cô trả.

Tô Miên không thích mùa đông, cũng không thích tuyết trắng xóa lại lạnh lẽo không có tình người.

Cô thích mùa xuân, vạn vật sống lại, cảnh xuân tươi đẹp.

Đáng tiếc bây giờ là mùa đông.

Ở khu biệt thự Tử Đông Hoa Phủ xa hoa, phòng ở cung cấp máy sưởi ấm áp nhưng Tô Miên vẫn thấy lạnh. Cô ở đây đã hơn một năm, đều là ở một mình, thỉnh thoảng có hai người.

Nghĩ đến hôn nhân được pháp luật thừa nhận của mình, Tô Miên liền phát ra âm thanh cười lạnh.

A, móng gà bự.

Vốn dĩ định vào phòng tắm ngâm nước, đột nhiên nghĩ tới gì đó, Tô Miên quay đầu chạy lên lầu.

Ở phía Tây của biệt thự là vườn hoa ba tầng, sảnh chính có ba phòng làm việc, tầng hầm có hầm rượu và phòng giải trí. Có hai phòng sách, phòng sách chính ở tầng hai, ở giữa có một cánh cửa thông với phòng ngủ, phòng sách còn lại ở tầng ba, Tô Miên thay đổi thành phòng làm việc.

Ông chủ của Tử Đông Hoa Phủ đánh giá cao công nghệ, phần lớn biệt thự là kỹ thuật trí tuệ AI.

Khi Tô Miên mở cửa ra, nói một câu với không khí: "Bảo bảo, có người vào nhà thì nhắc nhở tôi."

"Vâng, chủ nhân."

Số lần Tần Minh Viễn trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng không sai khiến quản gia AI.

Cho nên Tô Miên tùy ý đổi tên.

Tô Miên thông một cái phòng ở lầu ba với phòng sách, biến thành phòng làm việc của cô, miễn cưỡng được xem là rộng rãi.

Phòng làm việc lấy tông màu ấm làm chủ.

Phía đông là tủ thủy tinh đầy ly lớn ly nhỏ, song song với tủ thủy tinh có một giá sách đặt làm riêng, bên trong phần lớn là sách nước ngoài, còn lại là sách hướng dẫn thiết kế trang sức tinh xảo.

Bên cửa sổ là bàn làm việc.

Trên mặt bàn là một xấp giấy nháp hỗn độn, mơ hồ có thể thấy được mô hình ban đầu của vài món trang sức.

Tô Miên khởi động máy tính, tiện tay cột mái tóc dài tới eo lên.

Bút cảm ứng chuyển động.

Ý tưởng cứ tuôn ra.

Tô Miên vẽ tranh nhanh như bay.

Dây thép bị đứt.

Từ giữa không trung, Lục Huy rơi xuống, mọi người chen chúc chạy tới.

Lục Huy tỉnh lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của vợ mình Ôn Tố.

Ôn Tố: "Có chỗ nào không thoải mái à?"

Lục Huy: "Chân tôi không có cảm giác, là bị cưa mất sao?"

Ôn Tố im lặng.

Lục Huy căng thẳng: "Nói sự thật cho tôi, tôi có thể tiếp thu"

Ôn Tố: "Không, là thuốc tê chưa hết"

Nội tâm Ôn Tố: Ha hả, thật đáng tiếc là cái chân thứ ba không bị cắt.

Bộ truyện tranh Tô Miên sáng tác tên là "Hôm nay nỗ lực diễn kịch cùng lão công", truyện mượn người thật, nam chính Lục Huy là Tần Minh Viễn, Ôn Tố là mình mình, để phát tiết nội tâm bất mãn của cô.

Việc này bắt đầu từ ba tháng trước.

Tròn một năm gả đến Tần gia, cô bị Tần Minh Viễn khắp nơi bị tìm lỗi đến mức tuyến sữa sắp tăng sinh, cùng Đường Bảo mắng chửi cũng không đủ để giải quyết nỗi hận. Trên đường trở về từ của hang xa xỉ, cô ngồi ở ghế sau của Bentley, vừa ngẩng đầu lên thì thấy quảng cáo app truyện tranh.

Tô Miên động lòng, vừa về đã download app này, bắt đầu sáng tác truyện tranh.

Cô chỉ vì hả giận không vì cái gì khác, không có dàn ý, không có tình tiết, mỗi một bức tranh đều là những câu chuyện hằng ngày, phần lớn là kể rằng ở bên cạnh nam chính là ảnh để Lục Huy thảm thế nào, liên tiếp ba tháng đã vẽ hơn mười câu chuyện, hơn tám câu chuyện Lục Huy đã vào bệnh viện, hai câu chuyện còn lại là đang trên đường đến bệnh viện, mà nữ chính Ôn Tố quan tâm hắn luôn xinh đẹp như hoa, nội tâm đều ước gì hắn nhảy Disco ở nấm mộ.

Người đọc không nhiều lắm, mỗi câu chuyện có hai mươi, ba mươi bình luận.

Nhưng cô viết tính tình Lục Huy quá xấu, mỗi lần đều có người đọc đang mắng hắn, Tô Miên nhìn thấy vô cùng vui mừng.

Sau đó hai tháng, tác phẩm truyện tranh của cô được một biên tập nhỏ nhìn trúng.

Sau khi biên tập nhỏ điên cuồng mắng Lục Huy một ngàn từ, Tô Miên vui vẻ đồng ý ký hợp đồng, để an toàn, cô sửa dụng thân phận của bạn thân Đường Bảo, điền số di động của Đường Bảo, còn lại số WeChat thì đăng ký một cái khác.

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ đến.

Trời xanh không buông tha cô.

Biên tập Vịt Koduck là cp của cô với Tần Minh Viễn.

Gân cốt Tô Miên thả lỏng, để bút cảm ứng xuống.

Bức tranh đen trắng về cuộc sống hằng ngày cô vẽ, hơn mười trang là kết thúc một câu chuyện, ngắn nhưng tỉ mỉ.

Tốc độ tay của Tô Miên nhanh, thiên phú cao, hơn nữa không chú ý chi tiết, sau sáu tiếng, cô đã hoàn thành một câu chuyện.

Tắt máy tính.

Ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, bông tuyết tích lũy thành một tầng dày.

Đã 1 giờ sáng.

Cô nhìn di động, lúc này mới phát hiện 3 giờ trước, ,mẹ chồng cô là phu nhân Lư Tuệ Mẫn đã gửi WeChat choc coo. Wechat là một ảnh chụp màn hình hot search Weibo.

Lư Tuệ Mẫn: {Khen ngợi.jpg}

Sau đó là hình ảnh chuyển khoản hai mươi vạn.

Tô Miên nhìn tin nhắn nhắc nhở, quả nhiên gửi đến hai mươi vạn.

Người mẹ chồng này vô cùng yêu thích cô, thường ở trên mạng xem cô diễn, khi nào vừa lòng thì gửi tiền đến bày tỏ tâm tình của bà.

Cô mặt không đổi sắt nhận lấy, cũng ngoan ngoãn trả lời ----

Cảm ơn mẹ.

Tâm tình Tô Miên không tệ, lười biếng đứng dậy dự định tắm rồi đi ngủ.

"Bảo bảo, tôi muốn bồn tắm ở lầu một"

"Chủ nhân, tôi đang mở nước ấm."

Tô Miên thay đồ, ở phòng bếp rửa cà chua bi, còn làm them một ly soda chanh.

Phòng tắm ở lầu một có một cái bồn tắm lớn hình tròn, có thể chứa bốn đến năm người.

Khi Tô Miên đi vào, nước đã đủ.

Cô chọn một chai sữa tắm tinh hoa hoa hồng có tác dụng an thần, đổ nửa bình, thuận tay ném hai cái bông tắm, được một lúc, bồn tắm tràn đầy bọt.

Cô đem đồ ăn để một bên, vào bồn tắm.

Độ ấm vừa đầu cùng mùi hương hoa hồng làm mày dãn ra, mắt hơi híp lại, thoải mái nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất. Cửa sổ thiết kế hai mặt kính, bên ngoài là một đường đá cuội nhỏ, hai bên trồng hoa cỏ mùa đông, lúc này bong tuyết còn bay trên bầu trời.

Cô ném một trái cà chua bi vào trong miệng.

"Chủ nhân, nam chủ nhân về."

__________________

___NghienHy___,15/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro