Chương 3: Thẩm mỹ của trai thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần hai giờ sáng.

Tô Miên không ngờ vào lúc này, móng gà bự Tần Minh Viễn lại về.

Số lần hắn về Tử Đông Hoa Phủ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trước kia Tần Minh Viễn có công việc phải làm, sau khi vào đoàn phim, trừ khi ông nội yêu cầu ăn cơm hiếu kính ông thì hắn sẽ không bước vào biệt thự Tử Đông Hoa Phủ nửa bước.

Không cần đối diện với khuôn mặt hỉ nộ vô thường, cô vô cùng vui vẻ, thoải mái.

Tần ảnh đến bên ngoài là người khiêm tốn, cao quý, bên trong lại là một người bệnh tâm thần hỉ nộ vô thường thích bắt bẻ, đến bệnh viện tâm thần có thể chen vào hàng ngũ người biến thái nhất.

Tô Miên không đoán được lý do Tần Minh Viễn trở về.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra.

Tay Tần Minh Viễn cầm áo lông, áo sơ mi trắng trên người không chút cẩu thả, đến nửa nếp nhăn cũng không có. Có thể là hơi nóng, hắn kéo cà vạt, khẽ buông lỏng ra phía sau, cởi nút thứ nhất của áo sơ mi, xương quai xanh lộ một nửa.

Khuôn mặt giấu sau cửa, ánh mắt không hề gợn sóng.

Có chút cảm giác cấm dục.

Biểu tình trên mặt không hề thay đổi khi nhìn thấy Tô Miên.

Tô Miên nửa vui mừng nửa thẹn thùng nói: "Chồng, sao anh lại về? Không phải ngày mai anh còn quay phim sao?"

.....Nam nhân chó có biết hai chữ gõ cửa viết thế nào không?

.....Ngày mai tay của đại móng gà phải bị dây thép chặt đứt!

Nước ấm hơi nóng.

Làn da trắng nõn của Tô Miên hơi ửng hồng, một đôi mắt trong suốt long lanh nước dưới hơi nước mờ mịt có vẻ nhu nhược đáng thương.

Tần Minh Viễn xả cà vạt, giọng nói lạnh lẽo: "Đừng tìm trợ lý hỏi thăm chuyện của tôi, làm tốt bổn phận của bà chủ Tần....." Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ngón trỏ nhẹ gõ, tiếng nói thêm vài phần trầm thấp: "Cho cô nửa tiếng"

Nói xong cũng không liếc Tô Miên một cái, trực tiếp xoay người đi.

Tô Miên hít sâu một hơi, tự nhủ không cần so đo với một người bị bệnh tâm thần.

Vì trả ơn, vì trả ơn, vì trả ơn.

Vì công ơn hơn hai mươi năm!

Cô đổ nửa ly ly soad chanh, trực tiếp rời khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, mặc áo tắm đi đến phòng ngủ tầng hai.

Kết hôn với Tần Minh Viễn hơn một năm, phương diện chuyện nào đó đại khái cũng có thể thăm dò.

Giống như Tần Minh Viễn, người chồng trong hôn nhân chưa bao giờ sử dụng quyền lợi.

Số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần trở về tất nhiên sẽ sử dụng quyền lợi của hắn.

Sau khi Tô Miên đi vào phòng ngủ, Tần Minh Viễn đã mặt áo ngủ tơ lụa màu lam nằm trên giường, trong tay cầm quyển tạp chí thời trang, là tạp chí cô đọc tối qua trước khi đi ngủ.

Dễ nhận ra hắn vừa tắm qua, tóc hơi hơi ướt.Trong phòng chỉ bật đèn ở đầu giường, lờ mờ sáng, chiếu đến gương mặt hắn, càng hiện lên vẻ thâm thúy.

Người được hơn một ngàn vạn thiếu nữ hô to: "Ta có thể" trên Weibo, lúc này ngẩng đầu, hướng cô vẫy tay: "Lại đây", thanh âm khàn khàn, thiếu sự lạnh ngạt ban ngày.

Tô Miên hiểu rõ thói hư tật xấu của nam nhân.

Lúc này nam nhân tất nhiên là hữu cầu tất ứng*, sau thời gian này liền trở mặt không nhận người.

Trong nhà Phật có câu: " Phật thị môn trung, hữu cầu tất ứng". Đây là nói rằng trong nhà hễ có cầu tất có ứng.

Tô Miên vốn định diễn, trong đầu đếm số, đếm đếm lại bị cắt đứt, dứt khoát không đếm mà nỗ lực thực hiện nghĩa vụ của người vợ.

Trên người hắn có hương vị rượu.

Sau đó Tô Miên buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhắm mắt trước, mơ hồ nhận thức được một việc ---- móng gà bự vừa uống rượu thật đáng sợ!

Ngày hoom sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Miên mệt mỏi ngáp, nửa ngủ nửa tỉnh mở mắt, tắt đồng hồ báo thức, trong đầu hiện lên ký ức màu hồng phấn đêm qua.

Người già như cô dĩ nhiên không thấy thẹn thùng, nhưng lại bất mãn vì quá mệt mỏi, mỗi lần Tần Minh Viễn về, ngày hôm sau cô tỉnh lại liền cảm thấy xương cốt rời rạc, giống như bị xe cán qua, người khác đều bị xe bình thường cán qua, cô thì bị xe Rolls-Royce cán qua cán lại.

Hôm qua trước khi ngủ chưa có kéo rèm cửa hoàn toàn, 6 giờ sáng trăng vẫn còn sáng.

Tần - Rolls-Royce - Minh Viễn hình như nằm mơ, hơi chau mày.

Tô Miên nửa chống cơ thể, thưởng thức móng gà bự trong ác mộng.

.....Không thể không nói, người ngày lớn lên vô cùng đẹp mắt, trong lúc ngủ mơ dù là cau mày nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui. Hắn xuất đạo thành danh bởi "Kim cung" có một cảnh ngủ, bị fans kinh động thoáng nhìn, kêu to ta có thể! Đằng trước đằng sau đều có thể! Mỗi lần cô nhìn bình luận như vậy đều lạnh lùng cười, đừng có thể! Ruộng cũng có thể bị cày hư!

Mày hăn càng nhăn chặt, hiển nhiên là mơ thấy chuyện mười phần đáng sợ.

Tô Miên mỉm cười.

.....Đừng tỉnh.

Vừa tưởng tượng như vậy, Tần Minh Viễn đột nhiên duỗi tay ra, đem đầu cô ấn trên ngực.

Cô nghe tiếng tim hắn đập một cách rõ ràng, bình bịch bình bịch nhảy lên bên tai cô.

Hắn ôm cô chặt chẽ, dùng sức rất lớn.

Tránh không được nằm không xong, Tô Miên đành phải làm một con sâu, cố gắng bò lên trên, cuối cùng chui vào hõm vai, có thể thở.

Cô thở hổn hển, duỗi tay gỡ ngón tay của Tần Minh Viễn đang ôm lấy eo cô.

Từ từ, từ từ mà gỡ.

Năm ngón tay đều được gỡ ra, cô lăn qua bên phải, chưa kịp lăn ra khỏi cánh tay thì hắn lại đem cô ôm vào lòng ngực, ôm càng chật hơn so trước trước, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong cơn ác mộng.

Tô Miên trước đó không lâu vừa bị Rolls-Royce cán qua cán lại, vốn dĩ ngủ không đủ, lúc này thật sự không còn sức lực.

Cô trợn trắng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy cằm, trong lòng yên lặng đếm ngược. Vài phút sau, chuông báo di động lại vang lên lần nữa. Cô nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy, thuận tiện để tay lên người hắn.

Không bao lâu, nam nhân bên người cũng có động tinh, cánh tay dài đưa qua, vuốt di động của cô tắt chuông báo đi.

Trầm mặc ngắn ngủi.

Ngay sau đó, Tô Miên bị đẩy qua một bên, giống như có vài phần ghét bỏ. Tô - Oscar ảnh hậu - Miên giả vờ như vừa tỉnh dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ mông lung, âm thanh mềm mại: "Chồng, anh nên đi đến đoàn phim, lát nữa là giờ cao điểm, sẽ kẹt xe.

"Ừ, đã biết"

Sáng sớm, âm thanh lạnh lùng thản nhiên.

Tần Minh Viễn xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Tiếng nước chảy ào ào.

Tô Miên ở trên giường ngủ gật, khi cô mở mắt Tần Minh Viễn áo mũ chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô, lại là gương mặt không hề gợn sóng, dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô.

Trong phòng máy sưởi đủ ấm, ban đêm Tô Miên đi ngủ chỉ mặc một cái váy ngủ tơ tằm mỏng, lúc này nửa ôm chăn mỏng, rèm cửa hoàn toàn mở ra, vài tia sáng mặt trời nhảy múa trên vai trên cổ trắng nõn của cô.

Tóc quăn xõa ra, vài sợi tóc nghịch ngợm ở xương quai xanh, hơi hơi câu dẫn.

Dây lưng màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết ngoài cửa sổ.

Cô yếu ớt kêu: "Chồng?"

Tần Minh Viễn yên lặng thu hồi ánh mắt, hỏi: "Đang xem tạp chí thời trang?"

Cảm thấy vấn đề này có chút khó hiểu, sau một lúc lâu Tô Miên mới phản ứng lại: "Nửa đêm trước khi ngủ có xem tạp chí."

"Trang mười hai, bức ảnh thứ ba"

Trong giọng nói hắn hiển nhiên mang theo trào phúng: "Tô gia các người dạy dỗ nữ nhi thế nào? Thẩm mỹ của cô như vậy xứng với hai chữ danh viện sao? Áo khoác ngày hôm qua năm trước đã mặc rồi. Tần gia chúng tôi ngược đãi cô hay là đối xử khắc nghiệt với cô? Áo khóac mặc một lần còn dám mặc lần thứ hai? Là tôi không cho cô đủ tiền hay là thế nào?"

"Tôi..."

"Đừng để tôi thấy cái áo khoác kia lần nữa"

Tô Miên còn chưa nói gì, Tần Minh Viễn bước một bước, người đã rời khỏi phòng ngủ.

Cả khuôn mặc cô bị nghẹn khí thành cá nóc.

Thật sự nhịn không được, cô liền gọi cho Đường Bảo.

"Ta khinh đại gia là hắn! Đây là tiếng người sao?"

"Gì mà nói Tô gia chúng tớ dạy dỗ nữ nhi thế nào? Tớ mặc cái rắm gì hắn quản được sao? Quản như vậy sao không đi nam cực trông coi chim cánh cụt ị phân?"

"Đúng, Tô gia không có tiền bằng Tần gia! Tần gia bọn họ không có có nội tình! Nhưng ít nhất nhất tớ biết làm người như thế nào!"

"Cái áo khoác kia là V gia năm trước bán với giá cao! Số lượng có hạn! Mười tám vạn một cái! Tần gia nhà giàu số một thì ghê gớm a! Tiền có thể tùy tiện ném sao! Cũng không phải lễ phục! Tớ mặc hai lần thì làm sao?"

"Thẩm mỹ kém? Hắn mới kém thẩm mỹ! Trên Weibo ngày hôm qua người khen tớ đến mức lên trời không một vạn cũng có 5000!"

...........

Tin nhắn gửi đến điện thoại Tô Miên.

Nhắc nhở hai mươi vạn được gởi đến.

Ghi chú là: Tiền mua quần áo.

Lửa giận của Tô Miên càng cháy lên.

"Kẻ điên Tần Minh Viễn nhục nhã tớ! Dùng hai mươi vạn nhục nhã tớ! Gửi cho tớ hai mươi vạn! Bảo tớ đi mua quần áo! Hắn có bệnh phải không? Có bản lĩnh thì mỗi ngày đều gửi cho tớ hai mươi vạn a! Mùa đông bốn tháng, 120 ngày, mỗi ngày một cái áo khoác, 2 ngàn 400 vạn.

Đường Bảo nhu nhược nói: "....Tớ cũng tình nguyện bị người lấy hai mươi vạn nhục nhã."

Tô Miên: "Khí phách của cậu!"

Đường Bảo nói: "Này bảo bối, chúng ta đổi góc nhìn, cái này chứng minh chồng quan tâm cậu, tớ không nhớ rõ năm trước cậu có mặc qua áo giá cao của V gia, chồng cậu thế mà lại nhớ rõ! Điều này nói lên cái gì? Hắn thật sự chú ý cậu!"

Tô Miên: "A, hắn ta chọn thứ tớ thích mà mắng! Chi tiết đều nhớ rõ, còn nhớ kỹ lâu như vậy, việc cách đây một năm lại lấy ra nói, mới sáng sớm đã hung hăng vả mặt tớ, không phải bới lông tìm vết thì là gì? Rõ ràng là ghi hận trong lòng, chờ nắm bím tóc tớ..."

Đường Bảo: " Cậu nói cũng rất có lý...."

Tô Miên: "Móng gà bự!"

Đường Bảo: "Nam nhân thối!"

Tô Miên: "Nam nhân chó!"

Đường Bảo: "Tra nam!"

Tô Miên: "Trai thẳng kiên cường!"

Đường Bảo: "Nói hắn là trai thẳng kiên cường chính là vũ nhục trai thẳng kiên cường!"

Xả giận xong.

Tô Miên nói: "Ừ đúng rồi, móng gà bự, nam nhân thối, nam nhân chó, tra nam, nói hắn là trai thẳng kiên cường đúng là vũ nhục trai thẳng kiên cường. Tần Minh Viễn muốn tớ mua quần áo theo tạp chí thời trang, tớ muốn nhìn thẩm mỹ của hắn là cái gì...."

Tô Miên nhìn đến trang mười hai của tạp chí.

Ánh mắt dừng lại ở ảnh thứ ba.

Cả người đông cứng lại.

Đường Bảo: "Này? Quần áo gì? Để tớ thưởng thức thẩm mỹ của ảnh đế."

Tô Miên: "Thẩm mỹ trai thẳng".

Người mẫu Âu Mỹ dáng người cao gầy khoác một cái áo khoác lông vũ dài đến lòng bàn chân, toàn thân trên dưới chỉ lộ một cái đầu.

Tần Minh Viễn quả nhiên là trai thẳng.

Người Châu Á dáng người nhỏ xinh mặc cái này đi ra ngoài, vô cùng không đẹp được không?

________________

___NghienHy____, 15/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro